Chương 3: Suy đoán ác ý

Mặc kệ bác sĩ riêng của Lee gia vì cái gì lại muốn gạt cậu, là do bị ép buộc, do không ưa cậu hay vì mục đích khác, đối với Hyeonjoon giờ không quan trọng nữa. Quan trọng là từ nay về sau, cậu không còn lẻ loi một mình. Giờ cậu đã có hai bé con máu mủ ruột thịt, đây là điều cậu vẫn hằng mơ ước.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Hyeonjoon rất tốt, u uất sau ly hôn cũng bay đi hết sạch. Đôi mắt màu khói của cậu cuối cùng cũng có một tia sáng, thậm chí cậu còn cảm thấy mình đã bớt oán hận Lee Minhyeong vài phần.

Dù ít hay nhiều thì sự xuất hiện của hai bé con cũng có một phần công lao của Lee Minhyeong. Thế nhưng công lao bù khổ lao, Hyeonjoon cũng không định nói cho anh biết.

Không những không nói cho Lee Minhyeong, còn phải tuyệt đối giữ bí mật, nhất định không thể để cho người của Lee gia phát hiện. Nếu không chỉ sợ hai bảo bối vừa chào đời đã bị Lee gia cướp đi.

Hyeonjoon vui đến mức nhìn hình ảnh thai nhi trên giấy siêu âm mười mấy lần - Đương nhiên, thai nhi mới có hai tháng, dù nhìn thế nào cũng chỉ giống hai hạt đậu nhỏ mà thôi.

Trên đường về nhà, Hyeonjoon lái xe vô cùng cẩn thận.

Xe cậu chạy chậm rì rì, gặp chỗ đường xóc thì còn đi chậm hơn nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến hai bé con bên trong túi sinh sản. Tạm thời cậu sống tại khu chung cư chất lượng thường, hơn nữa còn là nhà thuê.

Vì khi ly hôn với Lee Minhyeong cậu không muốn nhận bất cứ thứ gì, chỉ lấy lại những tài sản trước khi kết hôn của mình.

Mà trước khi kết hôn cậu chỉ mới là một nhà thiết kế trang sức, vì muốn tạo ra nhiều tác phẩm đẹp, cậu đã đem toàn bộ số tiền mình tích cóp được đổ vào mua tài liệu về trang sức, sau đó tự mình chế tác thủ công. Tài sản đáng giá nhất của cậu bây giờ có lẽ là chiếc xe này.

Về tới tầng dưới chung cư, Hyeonjoon thấy một chiếc Lamborghini đen với biển số quen thuộc đang đỗ ở cách đó không xa. Là xe của Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong có tới hơn hai mươi chiếc xe, vài chiếc là xe thể thao cho anh tiện thay đổi, vài chiếc là phiên bản giới hạn trên toàn cầu với giá vài chục tỷ, còn một số khác là từ những người muốn lấy lòng anh tặng. Ví dụ như chiếc xe BMW anh lái ngày ly hôn giờ đã được đổi sang xe này.

Hyeonjoon không biết Lee Minhyeong hôm nay tới đây làm gì, mà cậu cũng không muốn biết.

Cuối cùng, cậu dứt khoát làm bộ không nhìn thấy xe của Lee Minhyeong, xuống xe đi thẳng vào trong chung cư.

Không ngờ thư ký của Lee Minhyeong đã nhanh chóng đi tới, ngăn Hyeonjoon lại, sau đó gọi một tiếng "Cậu Moon" rồi đưa cho cậu một tấm thiệp mời tinh xảo.

"Đây là?" Hyeonjoon nghi hoặc.

"Lee tổng cùng Lim tiểu thư vào ngày 5 tháng sau cử hành lễ đính hôn, đặc biệt mời cậu đến tham dự." Thư ký Kim nói.

Cầm tấm thiệp trên tay, Hyeonjoon không biết nên làm thế nào, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Không thể tưởng tượng được chỉ mới ly hôn gần nửa tháng, Lee Minhyeong đã đem thiệp mời đính hôn của anh và tiểu tam đưa cho cậu.

Đây là khoe khoang? Hay nói thẳng ra là muốn cậu nhục nhã?

Hyeonjoon cười lạnh một tiếng, trên tấm thiệp ghi cái gì cậu cũng lười không muốn xem, trực tiếp ném nó vào thùng rác, quay lại nói với thư ký Kim: "Làm phiền cậu chuyển lời lại cho Lee Minhyeong, tôi không rảnh tham dự lễ đính hôn của anh ta."

Thư ký Kim do dự: "Đây....."

Hyeonjoon xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Phía sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của Lee Minhyeong.

Hyeonjoon đương nhiên coi như mình không nghe thấy, bước nhanh vào trong thang máy.

Thời điểm cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay cường tráng đột nhiên xuyên vào, sau đó là gương mặt âm trầm của Lee Minhyeong.

Bên trong thang máy vốn rộng giờ lại cảm thấy chật chội hơn rất nhiều.

Anh vốn dĩ có vóc người cao lớn, giờ lại mặc một thân âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ đầy sự lạnh lẽo, chỉ mới nhìn đã khiến người khác sợ hãi.

"Đi ra ngoài!" Lee Minhyeong ra lệnh cho một người nữa đang đứng trong thang máy.

Người này thấy ánh mắt Lee Minhyeong lạnh băng, cả người toát ra khí tức đừng có dại mà đụng vào, liền nhanh chóng chạy ra khỏi tháng máy. Lập tức, bên trong chỉ còn lại Lee Minhyeong và Hyeonjoon.

Lee Minhyeong không lên tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Hyeonjoon, giống như dã thú chuẩn bị ăn thịt con mồi, từng bước một tới gần cậu, hơi thở bên trong thang máy yên tĩnh có chút nặng nề.

Hyeonjoon ngay lập tức cảm giác được hơi thở nguy hiểm xung quanh mình, cau mày lùi lại phía sau rất nhanh đã bị dồn tới góc.

Cậu cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Lee Minhyeong, anh muốn làm gì?"

Lee Minhyeong một tay bóp cằm Hyeonjoon, ánh mắt sắc bén nhìn lướt từ đôi mắt thanh tú đến đôi môi đỏ mọng của cậu.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tạo thành một không gian khép kín.

Thân hình cao lớn, khí thế đáng sợ cùng cảm giác xâm lược mạnh mẽ của Alpha toát ra từ anh làm Hyeonjoon bất an. Nếu......!Nếu Lee Minhyeong muốn làm gì trong này, chắc chắn cậu không phản kháng được.

Hyeonjoon cảnh giác nhìn Lee Minhyeong. Cũng may Lee Minhyeong không làm gì tiếp, chỉ bình tĩnh hỏi: "Vì sao lại ném thiệp mời đi?"

Ra là vì vấn đề này. Hyeonjoon âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời còn cảm thấy buồn cười.

Có khi Lee Minhyeong cố tình đến đây đưa thiệp đính hôn vì muốn chế nhạo cậu, muốn xem dáng vẻ thương tâm của cậu. Nhưng lúc nãy cậu lại cầm tấm thiệp đó ném vào thùng rác. Thế nên Lee Minhyeong mới khó chịu.

"Ngại quá, tôi không có hứng thú với hôn lễ của chồng cũ."

Hyeonjoon hơi mỉm cười, còn cố tình nhấn mạnh khi nói đến hai chữ "chồng cũ".

Sắc mặt của Lee Minhyeong lại trầm xuống.

Hyeonjoon vờ như không thấy, tiếp tục nói: "Tôi sợ nếu bản thân xuất hiện ở lễ đính hôn của hai người sẽ làm người bạn đời của anh cho rằng tôi đối với anh tình cũ khó quên."

Lee Minhyeong híp mắt: "Ý cậu là, hiện tại cậu không còn chút tình cảm nào với tôi?"

"Đúng vậy, không còn chút nào." Hyeonjoon ngữ khí nhẹ nhàng, mỉm cười gãi đúng chỗ ngứa, không hề để lộ ra bất kỳ dấu vết giả vờ nào "Anh xem, anh nói tôi ngoan một chút, tự mình biết điều, đừng suốt ngày bám lấy anh không buông!Tôi nào dám có suy nghĩ không an phận với anh."

"Câm miệng!" Lee Minhyeong bị cậu làm cho nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi, tạm thời không nghĩ được câu nào để phản bác.

Quả thật, sau khi ly hôn anh hy vọng Hyeonjoon sẽ an phận đừng đến làm phiền, đừng cứ hai ngày lại đến nháo đòi quay lại. Dù sao thì cũng có đầy ví dụ về việc sau khi AO ly hôn, Omega suốt ngày khóc lóc sướt mướt đòi quay lại với Alpha. Nhưng anh cũng không nghĩ tới Hyeonjoon lại quăng anh ra sau đầu nhanh như vậy.

Lee Minhyeong càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đột nhiên âm u hỏi: "Cậu có người bên ngoài phải không?"

Hyeonjoon bị câu hỏi này của anh làm cho không kịp trở tay: "Cái gì?"

"Đừng giả ngu!" Lee Minhyeong hung hăng bóp chặt cằm Hyeonjoon, chằm chằm nhìn cậu "Sau khi ly hôn với tôi cậu liền đi xóa kết ấn, cậu đã sớm ngoại tình với thằng khác rồi đúng không?"

Hyeonjoon ngẩn người, sau khi phản ứng lại lập tức bật cười.

"Lee Minhyeong, anh có bệnh à? Là anh ngoại tình, bỏ tôi ở lại đi vụng trộm với Lim Jiyeon. Giờ thì hay rồi, anh lại dám nói tôi ngoại tình sai lưng anh? Dù có muốn sỉ nhục tôi, cũng không cần dùng đến cái thủ đoạn đáng khinh bỉ đấy!"

Lee Minhyeong sắc mặt tối sầm, một chữ cũng không tin, cười lạnh nói: "Tôi sẽ không cho qua việc này! Cậu tốt nhất đem thằng tình nhân kia giấu cho kỹ vào, đừng để tôi tìm ra, nếu không ..."

Nếu không thì thế nào, anh cũng chưa nói ra, nhưng ngữ khí lại tàn nhẫn làm người khác phát sợ.

Hyeonjoon nhắm mắt, đem nước mắt ép trở về. Cậu không muốn để Lee Minhyeong biết chỉ cần vài câu nói của anh thôi cũng đã khiến trong lòng cậu máu tươi đầm đìa.

Nếu biết được sự chân thành suốt ba năm qua của mình chỉ đổi được sự nghi ngờ đầy nhục nhã của Lee Minhyeong, cậu thà đem tim mình cho chó ăn còn tốt hơn sau khi ly hôn vẫn bị anh ác ý xúc phạm danh dự. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

Lee Minhyeong thấy cậu không lên tiếng, lửa giận trong lòng ngày càng lớn: "Nói đi chứ! Không phải bình thường cậu dẻo miệng lắm à, sao lại không nói? Bị tôi đoán trúng rồi phải không?"

Ngón cái của anh mạnh mẽ cọ xát môi dưới của Hyeonjoon, ánh mắt hung hăng tàn nhẫn như hận không thể ăn luôn cậu.

Hyeonjoon trào phúng nói: "Anh thích nghĩ như nào thì chính là như vậy."

Cậu dùng sức nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự khống chế của Lee Minhyeong, thế nhưng lại bị anh hung hăng hôn lên.

"Ưm ...!" Môi Hyeonjoon bị chặn lại, xung quanh toàn là hơi thở bá đạo của Lee Minhyeong, cơ thể cũng bị anh gắt gao chèn ép.

Tên khốn này! Hyeonjoon thiếu chút nữa đã không thở được.

May mắn Lee Minhyeong vẫn còn chút nhân tính, tại thời điểm cậu sắp hít thở không thông liền tách ra.

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, Lee Minhyeong liền đi ra ngoài.

Nhưng mới đi được hai bước, anh lại quay đầu nhìn chằm chằm Hyeonjoon nói: "Lễ đính hôn cậu không muốn đi cũng phải đi, đến lúc đó tôi sẽ cho người đến đón cậu."

Hyeonjoon thở hổn hển, trong lòng hết lần này đến lần khác chế nhạo. Câu nói này của Lee Minhyeong nói dễ nghe thì chính là ép cậu phải đi, nói khó nghe thì chính là trói cậu lại ném tới lễ đính hôn của anh, bắt cậu tận mắt nhìn chồng cũ cùng tiểu tam đính hôn.

Xe chạy thẳng một đường không hề dừng lại, bên trong không khí vô cùng an tĩnh đến mức làm người ta có chút áp lực.

Thư ký Kim đang ngồi ở ghế lái phía trước, đây đã là lần thứ năm anh giả vờ lơ đãng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu rồi. Cơ mà vừa nhìn thấy biểu cảm âm trầm của Lee Minhyeong là anh liền lập tức thu hồi tầm mắt. Anh nhận ra được, tâm trạng của Boss nhà mình đang rất ư là không ổn.

Mặt thì lạnh như tiền, toàn thân thì tỏa ra áp suất thấp người sống chớ lại gần, lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ. Cũng không biết Boss cùng cậu Moon đã xảy ra chuyện gì mà lại bị chọc cho tức giận như vậy.

Anh tò mò không? Có. Anh dám hỏi không? Không.

Thư ký Kim bỏ qua những thắc mắc trong đầu mình, tập trung cẩn thận lái xe.

Trở lại Lee gia, Lee Minhyeong vừa bước vào cửa, Lim Jiyeon đã từ sofa đứng lên, chạy tới ôm lấy cánh tay anh, ngoan ngoãn nói: "Anh Minhyeong, anh về rồi."

Cô ta lớn lên xinh đẹp, đôi mắt to tròn, đôi môi căng mọng, hai bên má lại có thêm hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, giọng nói ngọt ngào mềm mại. Dù là ai khi nhìn vào đều cảm thấy người này nhất định là một Omega tâm tư đơn thuần. Những Omega mềm mềm đáng yêu như thế này chính là người được Alpha yêu thích bảo vệ nhất, ngay cả Lee Minhyeong cũng không ngoại lệ.

Sau khi nhìn thấy cô ta, gương mặt vốn dĩ đang âm trầm của anh cũng trở nên ôn nhu.

"Đang làm gì vậy?" Khóe môi Lee Minhyeong mang theo một chút ý cười, ôm chặt thân hình mảnh khảnh của Lim Jiyeon, ánh mắt dừng trên đống len bù xù và móc đan trên sofa.

Gương mặt Lim Jiyeon hơi phiếm hồng, cắn cắn môi, nói: "Em muốn đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ nhưng mà việc này đúng là rất khó."

"Hửm?" Lee Minhyeong nhướng mày, bước đến cầm lấy đống lộn xộn được đan rối tung rối mù kia lên, không khách khí mà cười một tiếng "Đây là khăn quàng cổ?"

Lim Jiyeon lập tức nâng bàn tay trắng như phấn lên đấm nhẹ vào ngực anh, uốn éo làm nũng: "Anh Minhyeong, anh đúng là đồ đáng ghét, sao lại chê người ta như vậy."

Lee Minhyeong rất thích hành động này, vội bắt lấy tay cô ta dỗ dành: "Được được được, là anh sai, anh không nên cười em."

Lim Jiyeon bĩu bĩu môi.

"Em đừng tức giận, là anh không hiểu tâm ý của em, anh hứa lần sau sẽ không bao giờ cười em nữa." Lee Minhyeong nhẫn nại dỗ người, ngữ khí sủng nịch giống như người trước mắt là tâm can bảo bối của anh.

Trước mặt Lim Jiyeon, Lee Minhyeong chưa bao giờ keo kiệt sự tốt tính của mình. Một giây trước anh còn ngạo mạn trước mặt Hyeonjoon hệt như tên lòng lang dạ thú, nhưng một giây sau đã biến thành nam nhân anh tuấn ưu nhã đứng trước mặt Lim Jiyeon.

Người giúp viếc đứng ở một bên đều che miệng cười khẽ, không hẹn mà cùng nghĩ: Đại thiếu gia đối xử với Lim tiểu thư thật tốt, ngày trước cậu Moon cũng không có được đãi ngộ thế này đâu.

Lim Jiyeon thấy tình huống chuyển biến tốt liền thu lại vẻ mặt giận dỗi, ghé đầu dựa sát vào lồng ngực anh, ngại ngùng nói: "Anh Minhyeong, anh thật xấu tính, nhưng mà em rất thích."

Lee Minhyeong thấp giọng cười. Điểm anh thích ở Lim Jiyeon chính là ngoan ngoãn, biết chừng mực, không suốt ngày gây rối. Đâu như Moon Hyeonjoon, tính cách thì bướng bỉnh, không chịu nghe lời huống chi nói đến việc ôm anh làm nũng. Trừ việc làm anh thoải mái trên giường.

Giờ nghĩ lại, Lee Minhyeong không thể hiểu được vì sao ngày trước mình lại suốt ngày dính lấy Hyeonjoon. Chắc là do bị ma lừa quỷ ám đi.

"Anh Minhyeong, em bây giờ rất muốn kết hôn với anh, em thật sự rất thích anh." Lim Jiyeon ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lee Minhyeong tràn ngập ỷ lại cùng mê luyến.

Đây cũng là ánh mắt mà Lee Minhyeong chưa bao giờ thấy ở Hyeonjoon.

Thân là một Alpha cường đại trời sinh đã mang trong mình mọi sự ưu việt, bọn họ thích ánh nhìn đầy sùng bái và mê luyến của Omega lên mình. Tuy nhiên, ngoại trừ có nhan sắc xinh đẹp của Omega ra, Hyeonjoon chẳng có điểm nào giống Omega cả.

Trước kia Lee Minhyeong cảm thấy tính cách quật cường này của Hyeonjoon rất thú vị, làm cả người anh nhiệt huyết sôi trào, muốn ngay lập tức ăn sạch cậu, làm cho cậu ở dưới thân anh nhỏ giọng xin tha.

Thế nhưng ba năm qua, Lee Minhyeong lại cảm thấy tính tình của Hyeonjoon quá phiền phức, một Omega nhẹ nhàng như Lim Jiyeon vẫn là tốt hơn, biết làm nũng lại còn biết chừng mực.

Lee Minhyeong nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Lim Jiyeon, ôn nhu nói: "Việc kết hôn không cần nóng vội, chờ sáu tháng nữa kỳ phát tình đầu tiên của em đến, chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận.

Lim Jiyeon đỏ mặt ừm một tiếng.

Dù đã thành niên, nhưng kỳ phát tình của Lim Jiyeon là được di truyền từ mẹ, lần phát tình đầu tiên sẽ đến năm hai mươi tuổi. Đến lúc đó chỉ cần Lee Minhyeong đánh dấu cô ta là hai người họ có thể kết hôn.

Tin tức đính hôn của Lee Minhyeong và Lim Jiyeon được lan truyền vô cùng nhanh.

Chỉ chưa tới vài ngày, giới truyền thông giống như ngầm thương lượng với nhau, sôi nổi đăng bài chúc phúc trên mạng, lại còn đưa tin Lee Minhyeong cưng chiều vị hôn thê của mình như thế nào, coi Hyeonjoon như chưa từng tồn tại.

Một số cư dân mạng còn tưởng đây là lần đầu kết hôn của Lee Minhyeong, nhìn bức ảnh anh và Lim Jiyeon thân mật liền sôi nổi comment "Ngọt quá đi aaaaaaaaaaaa", "Ăn một miệng đầy cẩu lương rồi", "Quá xứng đôi".

Dù gì thì Lee Minhyeong cũng là hào môn trưởng tử, còn là tổng tài của tập đoàn Lee thị.

Một Alpha vừa có tiền vừa có thế, năng lực xuất chúng, chỉ cần gán lên anh cái mác sủng thê cuồng ma là đã khiến cho mọi người bàn luận về anh còn nhiều hơn so với các lưu lượng khác rồi.

Ban đầu, cư dân mạng đều kêu gào quá ngọt, nhưng sau đó có người nghi hoặc nói: "Là tôi nhầm sao? Tôi nhớ rõ Lee Minhyeong ba năm trước đã kết hôn rồi mà."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ, anh ta hình như kết hôn với một Omega nam, đối phương là một nhà thiết kế trang sức."

"Thật sự là Lee Minhyeong của tập đoàn Lee thị? Anh ta ly hôn khi nào thế ?"

Không lâu sau, thông tin cá nhân của Hyeonjoon đã bị giang cư mận đào hết lên.

Từ gia đình, danh tiếng, tài sản.....!rồi cả việc cậu đã quen và yêu đương với Lee Minhyeong như thế nào cũng bị bế lên hết Dựa vào sự chênh lệch thân phận của hai người vào ba năm trước, có thể nói Hyeonjoon là được gả cao. Bây giờ Lee Minhyeong đã có bạn gái mới, còn Hyeonjoon vẫn là một ẩn số khiến nhóm người lót dép chờ ăn dưa không khỏi thở dài.

"Tôi nghi Lee Minhyeong nhìn trúng dung mạo của nhà thiết kế kia nên mới cưới, giờ nhìn chán rồi liền đem người đạp đi."

"Dựa vào cái mặt để được gả vào hào môn, lại không hề xứng đôi hay cùng chung học thức với người ta, ly hôn là chuyện sớm muộn."

"Nói thật, môn đăng hộ đối là điều vô cùng quan trọng, Học thức, kinh nghiệm, giáo dưỡng và bối cảnh gia đình có ảnh hưởng rất lớn đấy. Chồng cũ của Lee Minhyeong chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, ba năm nay cũng chẳng hề tiến bộ gì, ai rồi cũng chán thôi."

"Nghe nói vị hôn thê hiện tại của Lee Minhyeong xuất thân từ gia đình nhà giáo, cha mẹ đều là giáo sư đại học. Nhìn qua đã biết môn đăng hộ đối với Lee Minhyeong."

"Một người là nhà thiết kế nghèo rớt, một người là tiểu thư nhà thế gia, đến đứa ngốc còn biết ai xứng đôi với Lee Minhyeong hơn."

Bốp!

Minseok tức giận ném điện thoại lên mặt bàn kính, nhìn người đang cắm mặt vào máy tính chỉnh sửa bản thiết kế mà bực bội.

"Làm sao vậy?" Cậu hỏi Minseok.

"Cậu biết bây giờ trên mạng người ta nói như nào về việc ly hôn của cậu và Lee Minhyeong không?" Minseok nghiến răng nghiến lợi, gương mặt có chút vặn vẹo.

Không đợi Hyeonjoon trả lời, Minseok đã nổi giận nói: "Bọn họ dám nói cậu không xứng, nói cậu không có chí tiến thủ, không có nội hàm. Còn nói cậu chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ không xứng với Lee Minhyeong. Cái cmn, chúng nó thì biết cái đéo gì chứ!"

"Nếu không phải vì thằng chó họ Kang kia ỷ mình là em họ của Lee Minhyeong, ăn cắp tác phẩm của cậu, lại còn chèn ép cậu khắp nơi thì bây giờ cậu đã là thiết kế trưởng của bộ phận trang sức rồi!"

"Còn có mấy đứa súc vật bên tập đoàn Lee thị nữa! Lừa cậu ký hợp đồng, bắt cậu phải đem những tác phẩm của mình giao ra, còn cấm cậu không được tham gia vào những cuộc thi thiết kế vì sợ cậu nổi tiếng thì chúng không giữ được cậu. Nếu không phải vì Lee gia, không phải vì Lee Minhyeong, hiện tại cậu cũng sẽ không đến mức....."

Nói tới đây, Minseok đột nhiên im lặng, đem hai chữ "nghèo túng" nuốt trở về, lại tức giận nói tiếp: "Tóm lại, trên dưới Lee gia đều không phải loại tốt lành gì!"

Hyeonjoon nhìn bản vẽ trên tay, trầm mặc một hồi lâu, tự giễu nói: "Mặc kệ mấy lời bán tán trên mạng đi. Dù sao bây giờ tôi và Lee Minhyeong đã không còn liên quan gì đến nhau rồi, về sau cũng sẽ không có."

Nói rồi, cậu hướng phía Minseok nở nụ cười: "Mà nhìn từ góc độ khác, tôi đã rời khỏi Lee gia, cũng từ chức ở tập đoàn nhà họ. Vậy nên từ giờ tác phẩm của tôi cũng sẽ không bị bọn họ quản lý nữa."

Minseok vỗ đùi, kích động nói: "Cậu nói đúng! Mau, nhanh viết đơn từ chức. Tôi chống mắt lên xem tên họ Kang kia còn chèn ép cậu như nào!"

Sau đó để Hyeonjoon mang tác phẩm của mình tham dự cuộc thi quốc tế, dựa vào trình độ của cậu, chắc chắn sẽ thành danh, đến lúc đó xem ai còn dám làm gì cậu!.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro