Chương 39

Hyeonjoon không ngờ anh còn chuẩn bị quà Tết cho cậu, cậu nhìn chiếc hộp màu xanh lam trên tay Lee Minhyeong, kinh ngạc hỏi: "Quà cho tôi à?"

"Ừ." Lee Minhyeong kéo tay cậu lại, đặt hộp vào: "Em mở ra xem đi."

Hyeonjoon nhìn hộp quà trong tay mình, áy náy ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nhưng mà tôi không có chuẩn bị quà cho anh."

"Không cần đâu." Lee Minhyeong đáp: "Đâu ai quy định được tặng quà thì nhất định phải tặng lại."

Hyeonjoon vẫn thấy hơi ngại, cậu nghĩ mình không nên gì hết, Lee Minhyeong nhớ chuẩn bị quà Tết cho cậu mà cậu lại không nhớ chuẩn bị quà Tết cho anh, thật sự là rất không nên.

"Tôi tặng cho anh sau vậy." Cậu nói.

Lee Minhyeong không để ý mấy cái này, anh tặng quà dựa trên tâm trạng không có ý gì khác, nhưng thấy Hyeonjoon cứ ngại ngại, bất đắc dĩ nói: "Cũng được, em muốn tặng thì tặng đi."


Hyeonjoon nghe vậy mới có tâm trạng mở chiếc hộp trong tay ra. Chiếc hộp này không lớn, ngay ngắn chỉnh tề, Hyeonjoon cảm giác bên trong là một món trang sức, đúng như dự đoán, trong hộp là một sợi dây chuyền.

Đó là một sợi dây chuyền màu đen đơn giản, mặt dây chuyền làm bằng ngọc bích được chế tác tinh xảo, không có vật trang trí nào khác, đơn giản mộc mạc. Hyeonjoon cầm lên nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc khẽ rung động, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì? Phải trái gì đó không? Trái hạnh à? Hay là trái đào? Chắc chắn không phải táo."

Chẳng trách cậu không nhìn ra được, hình dáng của mặt dây chuyền này quả thật có chút đặc biệt, khác với những hình dáng thông thường trên thị trường, mặt dây chuyền ngọc này được chạm khắc thành hình quả đang mọc trên cành lá. Người thợ chạm khắc rất giỏi, lá có vân rõ ràng, có thể nhìn thấy cả đường gân, quả ẩn dưới lá có màu xanh trong, rất đẹp.

Lee Minhyeong nghe cậu hỏi vậy, nhịn cười nói: "Em nghĩ là cái gì?"

"Tôi không nhìn ra, cảm giác chắc là trái hạnh, thanh hạnh à?"

Lee Minhyeong thấp giọng cười, cầm dây chuyền đeo lên cho cậu: "Đúng là trái hạnh cũng là thanh hạnh, thanh hạnh đại biểu cho sự non nớt vẫn còn đang trưởng thành, rất giống em."

Hyeonjoon nghe anh nói vậy, gật đầu, cúi xuống nhìn mặt dây chuyền trên cổ mình: "Anh tìm thợ khắc à?"

"Ừ."

"Cảm ơn anh, tôi rất thích."

"Thích lắm à?" Lee Minhyeong ghé sát vào hỏi.

Hyeonjoon gật đầu: "Nhìn rất đẹp, hơn nữa cũng không bị trùng."

Lee Minhyeong nghe vậy thì cười cả buổi.


Hyeonjoon nhìn anh, càng nhìn càng kỳ lạ, cậu thấy dáng vẻ hiện giờ của Lee Minhyeong cứ sai sai, giống như đang giấu cậu cái gì. Hyeonjoon vừa nhìn vừa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh ngộ: "Anh gạt tôi phải không!"

Cậu nhìn Lee Minhyeong: "Gì mà thanh hạnh đại biểu cho sự non nớt vẫn còn đang trưởng thành rất giống tôi! Cái này là hồng hạnh xuất tường đúng không!"

Hyeonjoon thực sự bị anh chọc cho dở khóc dở cười: "Sao anh không lấy hồng ngọc mà khắc ấy! Cho đúng màu!"

Lee Minhyeong thấy cậu cuối cùng cũng nhận ra, cười nhìn Hyeonjoon, thấy cậu có vẻ giận mới dịu giọng dỗ dành: "Giận rồi à? Đừng giận mà, tôi có nói em là hồng hạnh xuất tường đâu nào, rõ ràng là hồng hạnh đầu cành xuân ý tượng trưng cho vẻ đẹp của mùa xuân, cũng ngụ ý rằng tương lai của em sẽ tốt đẹp như cảnh ngày xuân."

Hyeonjoon hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ tôi tin không?"

Lee Minhyeong ôm lấy vai cậu: "Tất nhiên là tin chứ, tôi tốt với em như thế, chỉ hy vọng tương lai của em tươi sáng rực rỡ, phồn hoa tựa gấm giống như ngụ ý này."

Còn khuya Hyeonjoon mới tin anh, cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên cổ mình.

Lee Minhyeong nhìn theo ánh mắt của cậu, cảm thấy mặt dây chuyền này rất đẹp: "Em không thích à?" Anh hỏi Hyeonjoon: "Cái này là tôi tự tay thiết kế rồi tìm thợ điêu khắc đấy."

Hyeonjoon liếc mắt dò xét, Lee Minhyeong hôn cậu một cái: "Đáng yêu mà."

Hyeonjoon cúi đầu nhìn, không thể không thừa nhận là mặt dây chuyền này trông rất đáng yêu. Cậu nhẹ giọng cười cười, nghĩ Lee Minhyeong cũng hay thật, lúc ăn giấm thì gọi cậu là "A Hạnh", giờ đi khắc dây chuyền hình trái hạnh cho cậu luôn, đúng là... Có hơi đáng yêu.

Hyeonjoon quay đầu nhìn anh: "Có phải từ sáng đến tối anh đều lo tôi hồng hạnh xuất tường không?"

"Dĩ nhiên không phải, có điều xét thấy tiền án lúc trước của em thì thỉnh thoảng tôi cũng phải nhắc nhở em một tí."

Hyeonjoon lắc đầu: "Tôi mà thành tinh thì sẽ là cây hạnh, còn anh mà thành tinh chắc sẽ là bức tường, tôi đạo cao một thước thì anh ma cao một trượng, khoá tôi lại trong bức tường của anh."

Lee Minhyeong bị cậu chọc cười, nhìn dây chuyền trên cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Thế em phải nhớ kỹ lời mình nói hôm nay đấy."

Hyeonjoon ra dấu OK

Lee Minhyeong tặng quà xong thì nhớ tới sủi cảo anh mang theo cho Hyeonjoon, anh đi qua lấy đưa cậu: "Đây là sủi cảo nhà tôi gói, mai em khỏi phải gói nữa, bỏ cái này vào lo vi sóng hấp lên là ăn được rồi, đỡ cực cho em. Tôi nhớ lò vi sóng chỗ này có chế độ hấp sủi cảo đúng không?"

Hyeonjoon gật đầu: "Đúng là có chế độ này."

Cậu không ngờ Lee Minhyeong còn mang sủi cảo cho mình, nhất thời có chút cảm động: "Cái này do anh làm à?"

"Tôi làm với mẹ, bố tôi với anh tôi gói lại."

"Anh cầm đi vậy bố mẹ anh không nói gì sao?"

"Không nói gì hết." Lee Minhyeong để sủi cảo lên bàn: "Tôi nói Kim Kyukkyu thất tình phải đi an ủi cậu ta, sẵn mang đồ ăn cho cậu ta luôn thì mẹ tôi đồng ý."

Hyeonjoon nghe vậy bật cười: "Anh nói thế Kim Kyukkyu biết không?"

"Đương nhiên cậu ta biết, tụi tôi bàn rồi."

Hyeonjoon nghe anh nói thế bỗng cảm thấy hơi chua chát, người nhà Lee Minhyeong không biết đến sự tồn tại của cậu, Lee Minhyeong đi gặp cậu cũng phải dùng danh nghĩa của bạn anh, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ thật ngắn ngủi cũng chẳng để ai biết được.

"Trong nhà anh có ai biết tôi không?" Cậu dò hỏi.

"Anh tôi biết, em là nghệ sĩ công ty anh ấy mà, ít nhiều gì cũng có biết chút chút."

"Vậy anh trai anh có nói gì không?" Hyeonjoon nhỏ giọng hỏi.

Lee Minhyeong lắc đầu: "Không có."

Anh nhìn Hyeonjoon: "Em hỏi cái này làm gì? Lo anh ấy kiếm chuyện với em à? Không có đâu, anh tôi không phải người như vậy, yên tâm đi."

Hyeonjoon gật đầu, nhất thời cũng không nói lên được đây là cảm giác gì. Cậu nhìn sủi cảo Lee Minhyeong để trên bàn, mẹ Lee Minhyeong nghĩ anh mang số sủi cảo này cho Kim Kyukkyu, nhưng thật ra không phải vậy. Bố mẹ của Lee Minhyeong mãi mãi chẳng hề biết số sủi cảo mà họ làm lại để ở chỗ cậu, cũng như bọn họ mãi mãi không biết bên cạnh Lee Minhyeong đã từng có một người như cậu.

Bao dưỡng chưa bao giờ là chuyện có thể nói trên bàn tiệc, Lee Minhyeong sẽ dẫn cậu đi gặp bạn anh nhưng mãi mãi sẽ không đưa cậu đi gặp người nhà. Cậu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong sinh mệnh dài đằng đẵng của Lee Minhyeong, tựa như phù dung chớm nở cùng anh trải qua một năm, rồi từ đây không còn liên quan gì nữa.

Thế nên, cậu cũng giống như hoa quỳnh chỉ có thể nở trong đêm, không thấy được ánh sáng.


Hyeonjoon chớp mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, dẹp bỏ những cảm xúc tiêu cực. Không có gì phải buồn hết, cậu nghĩ, từ đầu cậu đã rõ ràng quan hệ giữa hai người rồi nên chẳng có gì để so đo cả. Lee Minhyeong mang sủi cảo cho cậu cũng không phải vì muốn cậu nghĩ mấy thứ này.

Cậu quay đầu nhìn Lee Minhyeong, mỉm cười nói: "Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn sủi cảo của anh, thế thì tôi không gói nữa."

Lee Minhyeong không biết chỉ trong thời gian nói một câu mà cậu đã nghĩ nhiều như vậy, nên chỉ đáp: "Không cần gói, tôi lấy nhiều lắm chắc đủ cho em với mẹ em ăn đấy."

"Anh chu đáo thật."

"Chứ sao."

Hyeonjoon nhìn anh, cảm thấy tổng thể đêm nay vẫn rất vui, sự xuất hiện của Lee Minhyeong đã đủ để khiến cậu vui vẻ. Cậu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, đã 11 giờ 40, sắp 12 giờ.

Hyeonjoon đợi đúng giờ, nói với Lee Minhyeong: "Năm mới vui vẻ."

Cậu nói xong nhích lên hôn Lee Minhyeong một cái, Lee Minhyeong đè cậu lại hôn, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Em cũng vui vẻ nhé."

"Ừ." Hyeonjoon cười trả lời.

Cậu tách ra một chút, nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Minhyeong, cảm ơn anh đã đến đón giao thừa với tôi, tôi vui lắm."

Lee Minhyeong cười không nói.

"Xét thấy tôi chưa có quà gì để tặng lại anh, tôi phát cho anh một tấm thẻ trước vậy." Hyeonjoon nói: "Tấm thứ 5."

"Đã 5 tấm rồi à?" Lee Minhyeong không ngờ đã nhiều như vậy: "Thế chỉ còn 2 tấm, cảm giác ngày gom đủ không còn xa nữa."

"Anh đã nghĩ ra anh muốn gì chưa?"

"Em làm khó tôi rồi, tôi muốn gì đây nhỉ?" Lee Minhyeong cau mày nghĩ thử.

"Nếu anh thực sự không nghĩ ra được, vậy thì làm theo lời anh nói lúc mới bắt đầu đi."

"Mới đầu tôi nói gì cơ?" Lee Minhyeong đã hoàn toàn quên mất.

Hyeonjoon nhìn anh, có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói ra: "Anh nói, nếu gom đủ 7 tấm thì chúng ta lái xe."

Lee Minhyeong cả kinh: "Mới đầu tôi nói vậy á?" Anh nói xong thì nhớ ra hình như lúc đó anh có nói thế thật: "Nhưng em không đồng ý mà?"

"Nhưng anh cũng có muốn gì khác đâu?"

"Cũng phải ha."

Không phải! Phải gì mà phải! Lúc đó em có đồng ý đâu sao giờ lại đồng ý! Sự kiên trì của em đâu! Hàng ngàn con chữ chạy trong đầu Lee Minhyeong, anh quay lại thì thấy Hyeonjoon đang nhìn mình với đôi mắt trong veo.


Lee Minhyeong cảm thấy chắc chắn Hyeonjoon lại bị cảm động nữa rồi, cậu là người như vậy, rất dễ bị cảm động, khi cảm động sẽ đồng ý chuyện lúc trước mình không đồng ý. Trước đây Lee Minhyeong nhiều lần lợi dụng điều này đạt được không ít phúc lợi, nhưng bây giờ Lee Minhyeong lại cảm thấy cậu dễ mềm lòng quá, tính tình như vậy ở nơi anh không nhìn thấy sẽ bị người ta lợi dụng mất.

"Joonie, tôi hỏi em cái này, có phải em bị hành động tối nay của tôi làm cảm động không?"

Hyeonjoon gật đầu: "Có một chút."

"Thế nên em muốn tốt với tôi một tí?"

"Ừ."

Lee Minhyeong búng tay cái bóc: "Nào lại đây, hôm nay papa dạy em một việc. Cảm động là chuyện thường tình nhưng em không nên dễ cảm động, hoặc dù em có cảm động thì em cũng không được biểu hiện ra, nếu không người khác thấy em như vậy sẽ lợi dụng em."

"Đâu có người nào khác." Hyeonjoon đáp: "Trước mặt người khác tôi không như vậy."

Lee Minhyeong sửng sốt một chút.

Hyeonjoon thấy hình như anh hiểu sai về mình rồi: "Tôi trước mặt anh với trước mặt người khác không giống nhau đâu, ở trước mặt người khác tôi không như này."

Lee Minhyeong:...

Lee Minhyeong thấy đêm nay anh không nên đến đây! Giờ hay chưa! Hyeonjoon gan tày trời dám nói anh không giống những người khác! Quả nhiên em ấy muốn vượt rào!

"Chúng ta, chúng ta đổi đề tài đi." Lee Minhyeong không muốn tiếp tục chủ đề nguy hiểm này nữa, còn nói tiếp anh nghĩ mình phải tịch thu quyền chủ động của Hyeonjoon.

Hyeonjoon không rõ vì sao đột nhiên anh lại muốn đổi đề tài, đối với cậu Lee Minhyeong là người đầu tiên làm bạn cùng cậu, bảo vệ cậu sau khi cậu đến thế giới này, cậu có tình cảm đối với anh nên mới có thể vừa trẻ con vừa không kiêng dè gì trước mặt Lee Minhyeong, cũng do vậy mà cậu rất dễ bị Lee Minhyeong làm cảm động, sẽ muốn đối xử tốt với anh một chút.

Nhưng loại dựa dẫm này không tồn tại đối với ai khác, thế nên cậu luôn giữ khoảng cách với những người khác, cũng không dễ dàng bị người khác làm cảm động.

Đối với cậu Lee Minhyeong luôn bất đồng.

"Vậy chúng ta quyết định thế nhé." Hyeonjoon nói.

"Quyết định gì cơ?"

"Chờ anh gom đủ 7 thẻ người tốt thì chúng ta lái xe."

Lee Minhyeong:...


Hyeonjoon thấy anh không nói gì, sắc mặt hơi vi diệu, tưởng anh không hài lòng với việc này, cũng phải, lái xe vốn là quyền lợi của kim chủ, nửa năm rồi mà hai người họ vẫn chưa từng chính thức lái xe, đúng là không được thích hợp.

"Thật ra nếu anh thấy như vậy không ổn thì có thể đổi cái khác." Hyeonjoon nhìn anh, có chút ngượng ngùng thẳng thắn nói: "Hôm nay thì chắc chắn là không được, dù sao mẹ tôi vẫn đang ở bên ngoài, về nhà rồi anh muốn lái xe số tự động cũng được luôn."

Lee Minhyeong:!!!

Lee Minhyeong nghĩ chắc Hyeonjoon bị hành động đêm nay của anh làm cho cảm động đến mức không che giấu nổi trái tim muốn vượt rào luôn rồi! Lái xe số tự động cái gì! Lái chiếc Porsche kia của em à!

"Không... Không gấp."

Hyeonjoon hơi nghi hoặc: "Không gấp?"

"Tết mà, đợi hết Tết đã, không gấp."

Hyeonjoon "Ồ" một tiếng: "Vậy theo ý anh đi, tôi lúc nào cũng được."

Được cái gì mà được! Không có được biết chưa!

Lee Minhyeong vừa rít gào trong lòng vừa phải giả vờ bình tĩnh "Ừ" một tiếng, nghĩ trong đầu sao mà chơi khó anh thế.

Hyeonjoon trò chuyện với Lee Minhyeong một lúc thấy thời gian cũng trễ rồi, cân nhắc đến việc sáng mai Lee Minhyeong phải về sớm, nói với anh: "Ngủ thôi, anh đi tắm đi, tôi thay ga giường cái đã."

"Được." Lee Minhyeong nói rồi đi vào phòng tắm.


Hyeonjoon thay ga giường xong, ngồi trên giường đăng lên trang cá nhân: Năm mới vui vẻ, chúc bản thân ngày càng tốt hơn. Cậu gõ xong, nghĩ nghĩ rồi xoá 3 chữ "Chúc bản thân" đi.

Hyeonjoon: Năm mới vui vẻ, ngày càng tốt hơn.

Không chỉ mong bản thân ngày càng tốt hơn, mà còn hy vọng Lee Minhyeong cũng ngày càng tốt hơn.

Các gái đu idol dường như chẳng bao giờ ngủ, mới chưa bao lâu mà dưới bài đăng của cậu đã ngập comment, share like tăng lên không ngừng. Hyeonjoon nhìn số lượt tương tác, mơ hồ cảm giác hình như cậu nổi hơn trước nhiều rồi.


Lee Minhyeong tắm xong đi ra, tới lượt Hyeonjoon vào tắm. Cậu không có cởi sợi dây chuyền Lee Minhyeong tặng xuống, lúc bước qua gương trong phòng tắm không nhịn được chăm chú nhìn thêm, ngón tay nhẹ nhàng quý trọng vuốt ve, Hyeonjoon nghĩ cậu cũng muốn tặng Lee Minhyeong một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền khắc hình gì cậu cũng đã nghĩ xong, nhưng tìm ở đâu một miếng ngọc tốt như miếng của Lee Minhyeong tặng cậu đây?

Hyeonjoon lập tức nhớ tới Shin Jiwon, đúng rồi ha, chẳng phải lúc trước Shin Jiwon có cho cậu xem rất nhiều ngọc sao? Chỉ mong ngọc của Shin Jiwon trong tầm giá cậu mua được.


Lúc Hyeonjoon tắm xong đi ra, Lee Minhyeong đã nằm sẵn trong chăn, cậu vén chăn chui vào cùng, Lee Minhyeong thấy cậu muốn ngủ liền bỏ điện thoại xuống tắt đèn.

Đây không phải lần đầu bọn họ ngủ ở phòng chăm bệnh, Hyeonjoon vẫn còn nhớ, mùa thu năm ngoái khi cậu vừa xuyên tới đây bởi vì Shim Suryeon thấy không khỏe trong người nên cậu đã ở lại trông nom bà, Lee Minhyeong cũng ở lại cùng cậu. Vào lúc ấy quan hệ của bọn họ chưa giống như bây giờ, cậu không quen Lee Minhyeong nên rất ngại ngùng, Lee Minhyeong thấy vậy còn cố ý trêu cậu.

Nhưng nửa năm trôi qua, cậu đã có thể mỉm cười thân mật với Lee Minhyeong, có thể yên tâm ngủ trong vòng tay anh, thậm chí có thể chấp nhận việc tiến thêm một bước cùng anh.

Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nó có thể biến mọi thứ từ không thể thành có thể, cũng khiến cho hai người vốn không quen biết gì nhau trở nên thân thuộc, nhưng mà thân thuộc rồi thì sao? Hyeonjoon đột nhiên ý thức được, hiệp ước giữa cậu và Lee Minhyeong đã được nửa năm, nói cách khác qua nửa năm nữa cậu và Lee Minhyeong sẽ kết thúc.

Cậu nghĩ tới đây không khỏi ôm chặt Lee Minhyeong hơn, Lee Minhyeong cảm nhận được lực đạo của cậu, hỏi: "Em sao thế?"

"Anh còn nhớ lần trước chúng ta ở đây không?" Hyeonjoon hỏi anh.

Lee Minhyeong gật đầu: "Nhớ chứ, lúc đó em ngây thơ lắm, thấy tôi không mặc đồ còn ngại cơ." Lee Minhyeong nghĩ tới đây, không nhịn được thấp giọng cười: "Nào giống bây giờ, lại còn bảo muốn lái xe với em cũng được luôn."

"Anh thích tôi lúc đó à? Vậy để tôi biến trở lại." Hyeonjoon nói xong buông lỏng tay ôm anh ra định rút về.

Lee Minhyeong nắm tay cậu kéo về chỗ cũ: "Thôi khỏi đi, tôi mất nhiều thời gian như vậy, vất vả lắm mới khiến em đi tới bước này, giờ em xoá game chơi lại thì tôi thảm quá."

"Thế sao anh nói vậy?"

"Tôi cảm khái 6 tháng qua chút thôi, đúng là không dễ dàng gì, haiz, nuôi con khó thật."

"Vậy sau này anh có nuôi tiếp không?" Hyeonjoon hỏi anh: "Chờ hiệp ước của chúng ta kết thúc, anh có bao dưỡng người khác không?"

Lee Minhyeong chưa hề nghĩ tới vấn đề này, anh cúi đầu nhìn Hyeonjoon: "Chưa gì em đã bắt đầu nghĩ tới chuyện kết thúc hiệp ước rồi à?"

Hyeonjoon lắc đầu: "Nhắc đến nên tôi nghĩ tới thôi."

"Để tới đó tính đi." Lee Minhyeong đáp: "Nhưng chắc không nuôi nữa đâu, tôi mà nuôi người khác thì sao em làm độc đinh được đây?"

Hyeonjoon nghe vậy sửng sốt một chút, đầu đặt trên ngực anh, vừa lắng nghe nhịp tim anh đập vừa nhắc nhở anh: "Nhưng lúc đó chúng ta đã giải trừ quan hệ rồi, đâu còn vậy nữa."

Lee Minhyeong ôm cậu vào lòng: "Nuôi mình em là đủ rồi, mấy chuyện như bao dưỡng nhọc lòng lắm, tôi lười làm thêm lần nữa."

Hyeonjoon nghe thế, nằm trong lòng anh lặng lẽ cười.

"Thế nên chỉ có mình em là độc đinh của tôi thôi." Lee Minhyeong nói.

Hyeonjoon ngẩng đầu hôn anh một cái, dịu ngoan dựa vào người anh.

"Ngủ đi." Lee Minhyeong hôn lên tóc cậu: "Giờ nói mấy cái này sớm quá, cũng đâu phải ngày mai là chúng ta hết hợp đồng."

"Ừ." Hyeonjoon gật đầu.

Thế nên trước khi hợp đồng kết thúc cậu vẫn có thể tiếp tục ở lại chỗ của Lee Minhyeong, tiếp tục hưởng thụ sự chiều chuộng và dịu dàng của anh. Hyeonjoon ôm Lee Minhyeong, cảm thấy được như vậy là tốt lắm rồi.


6 giờ sáng hôm sau, báo thức của Hyeonjoon reo lên, cậu vươn tay tắt đồng hồ, đẩy Lee Minhyeong một cái: "Minhyeong, dậy đi."

Shim Suryeon thức rất sớm, bình thường 7 giờ 30 là dậy rồi, vì vậy Lee Minhyeong phải đi trước khi bà tỉnh.

Lee Minhyeong vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng anh nhớ ra hôm nay mình phải về nhà sớm, khó khăn rời giường vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.

Hyeonjoon dọn giường cho gọn rồi cũng vào phòng vệ sinh, súc miệng rửa mặt chung với anh. Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon trong gương không nhịn được trêu cậu một tí, giỡn qua giỡn lại trước gương với cậu, làm Hyeonjoon cười cả buổi.

Rửa mặt xong xuôi hai người ra khỏi phòng vệ sinh, Lee Minhyeong thay quần áo xong thì định đi.

"Tôi ra tiễn anh." Hyeonjoon nói.

"Không cần đâu." Lee Minhyeong nhìn cậu: "Tôi đi thang máy xuống hầm gửi xe luôn, em tiễn tôi không được mấy bước đâu, thôi khỏi đi."

"Tôi tiễn anh tiện đường đi mua bữa sáng luôn." Hyeonjoon nghĩ cớ.

Lee Minhyeong hết cách, không thể làm gì khác hơn là đồng ý: "Được rồi, vậy đi thôi."

Hyeonjoon cầm điện thoại theo.

Cậu mở cửa xem Shim Suryeon đã dậy chưa, thấy bà còn đang ngủ mới kêu Lee Minhyeong đi ra.

Lee Minhyeong bước ra, cảm khái nói: "Sao tôi thấy mình cứ như ăn trộm ấy."

"Mấy hôm nữa anh đến thăm mẹ tôi thì khỏi làm trộm nữa."

Lee Minhyeong nghe vậy, hỏi cậu: "Tết em có đi thăm họ hàng không?"

"Không có, tôi không có thân thích ở đây."

Lee Minhyeong thầm nghĩ mình lại đoán đúng rồi: "Vậy để mấy hôm nữa tôi đến thăm mẹ em."

"Ừ, anh tới thăm nhất định bà sẽ rất vui, mẹ tôi thích anh lắm đấy."

"Thật à?"

"Thật mà, bà nói con người anh rất được, còn bảo tôi nhớ phải đối xử tốt với anh nữa."

"Vậy em nên nghe lời dì, nhớ phải đối xử tốt với tôi đấy." Lee Minhyeong quay đầu nhìn cậu.

Hyeonjoon nhìn thẳng anh: "Tôi không tốt với anh à? Anh nói gì tôi cũng nghe, bảo sao tôi cũng làm mà?"

"Đấy là tôi đối với em chứ." Lee Minhyeong nựng má cậu: "Tôi đúng là tốt với em quá."

Hyeonjoon cười cười không nói gì.


Xuống tới hầm gửi xe, Hyeonjoon nhất quyết phải theo anh ra đến chỗ đậu xe mới chịu, Lee Minhyeong hết cách với cậu, nghĩ cậu đúng là bé dính người, Hyeonjoon thành tinh có thành cây hạnh không thì anh không biết, nhưng chắc sẽ thành một viên kẹo sữa siêu to, vừa ngọt vừa dính.

Hyeonjoon đang đi theo anh thì nghe tiếng thông báo SNS, cậu mở ra xem phát hiện là Boseong nhắn tin chúc mừng năm mới.

Hyeonjoon nhìn qua rồi thoát khỏi khung chat, sau đó kinh ngạc phát hiện avatar của Lee Minhyeong hiển thị chấm đỏ có 99+ tin nhắn.

"Anh nhắn cho tôi lúc nào mà nhiều thế!" Hyeonjoon sửng sốt: "Sao tôi không biết?"

Cậu ngạc nhiên mở khung chat ra xem, lướt lên thì thấy một loạt tin nhắn đều là phát lì xì, Hyeonjoon nhìn thời gian, là lúc cậu rửa mặt tối qua. Hay thật, Lee Minhyeong rải mưa lì xì cho cậu luôn rồi.

Cậu mở lì xì ra thì thấy một chuỗi số 0: "Không phải chỉ được gửi tối đa 50.000 wpm lì xì trên SNS thôi à?"

Lee Minhyeong cười cười: "Em đoán xem?"

Hyeonjoon nói: "Anh phát lì xì random đúng không."

"Không, tôi phát lì xì mừng tuổi."

Lúc này Hyeonjoon mới chú ý, trên tất cả các bao lì xì đều có ghi: Tiền mừng tuổi.

"Tôi lớn vầy rồi còn mừng tuổi gì nữa."

"Truyền thống nhà tôi chỉ cần chưa kết hôn thì tới Tết đều sẽ được nhận tiền mừng tuổi. Em là độc đinh của tôi mà, sao lại không có tiền mừng tuổi được."

Anh nhìn Hyeonjoon, giảm bớt nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Em cầm đi, tôi chúc em năm nay được bình an, năm ngoái em đã vất vả nhiều rồi cho nên năm nay phải trải qua thật dễ dàng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro