Chương 47

Lee Minhyeong sửng sốt một chút, Kim Geonwoo đang đi bên cạnh nhịn cười, tận lực không để bản thân phát ra tiếng. Nhưng Hyeonjoon vẫn rất nghiêm túc nhìn anh, tay vẫn níu lấy áo quần của anh.

Lee Minhyeong nói khẽ với cậu: "Ở đây nhiều người nên không tiện, em dựa vào tôi đi, chúng ta đi từ từ là được."

Hyeonjoon không muốn đi cho lắm, cậu uống say, hiếm khi thấy mất đi vẻ trầm tư như mọi ngày, cậu bướng bỉnh tỏ vẻ: "Anh cõng tôi cơ."

Shin Jiwon thấy cả đám dùng dằng ở phía trước, bèn đi lên hỏi: "Làm sao vậy, đứng mãi ở chỗ này làm gì?"

"Hyeonjoon bảo Minhyeong cõng cậu ấy, Minhyeong không muốn, đang dỗ cậu ấy nè." Kim Geonwoo nói.

Shin Jiwon cạn lời nhìn Lee Minhyeong: "Cậu ấy đã uống say rồi, anh nghĩ cậu ấy còn nghe mấy câu đạo lý của anh sao. Cõng cái là xong rồi, anh ngượng ngùng xoắn xít lên như vậy làm gì."

Từ trước đến nay, Lee Minhyeong không có thói quen biểu hiện quá thân mật ở trước mặt những người khác, thế nhưng Shin Jiwon nói đúng, Hyeonjoon uống say, lúc này cậu làm gì nghe được mấy câu đạo lý của anh nữa. Anh phất phất tay, nói với mọi người: "Mọi người đi trước đi."

"Cậu sợ cái gì?" Park Dohyun cười nói: "Chẳng lẽ chúng tôi sẽ lưu lại chuyện của cậu hay sao?"

"Nói nhiều quá, đi nhanh đi."

Park Dohyun lắc lắc đầu, anh khoác vai Kim Kyukkyu nói: "Được rồi, đại thiếu gia à, ngài cõng từ từ thôi nha, tôi và Kyukkyu đi WC trước."

Kim Kyukkyu cười ha ha nhìn Lee Minhyeong, cùng Park Dohyun đi đến phòng vệ sinh.

Shin Jiwon thấy vậy, một tay kéo lấy anh mình, một tay kéo lấy Kim Geonwoo: "Hai người còn đứng ở đây làm gì nữa? Đi thôi đi thôi, đừng để nhân vật chính của chúng ta khó xử."

Kim Geonwoo cười nhẹ một tiếng, cùng cô đi đến thang máy.


Lee Minhyeong thấy mọi người đã đi hết rồi, lúc này mới cúi đầu nhìn Hyeonjoon, Hyeonjoon thấy anh nhìn mình, ngoan ngoãn cười cười với anh, Lee Minhyeong nhìn nụ cười trên mặt cậu, bất đắc dĩ cũng cười một cái: "Còn cười nữa ư, trước mặt mọi người công khai bảo tôi cõng em, đúng là không ngại ngần gì cả."

Hiện tại Hyeonjoon làm gì biết ngại hay ngần nữa, cậu không muốn đi đường, cậu chỉ muốn Lee Minhyeong cõng cậu thôi, cậu nói nhỏ: "Cõng tôi, cõng tôi đi."

Lee Minhyeong hết cách, anh nhìn quanh, thấy tầng này không có bóng người nào, đành phải cong lưng, nói với cậu: "Rồi, lên đi."

Hyeonjoon vui vẻ nhảy lên, ôm cổ anh hôn anh một cái, cậu khẽ nói: "Minhyeong tốt nhất."

"Tôi cũng vì ý muốn của em thôi, đâu phải tốt nhất."

"Minhyeong không cõng, cũng tốt nhất." Hyeonjoon choáng váng nói.

Cậu dựa vào lưng Lee Minhyeong, cằm đặt trên vai anh, nhẹ nhàng hôn sườn mặt anh.

Lee Minhyeong bị cậu hôn phớt phớt có hơi ngứa, quay đầu lại bảo: "Ngồi yên, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."

Hyeonjoon "Ồ" một tiếng, ôm anh, quả nhiên không động đậy nữa.


Park Dohyun và Kim Kyukkyu đi WC xong, vừa rửa tay vừa không quên phỉ nhổ Lee Minhyeong: "Tôi nói này, cậu ta cũng bao bọc thần tượng đó ghê, ngay cả cõng thôi cũng bảo chúng ta đi trước."

"Chứ gì nữa, hầy, nhìn Minhyeong xem, bao nuôi tình nhân gì mà đặt tình cảm chân thật quá trời, tôi thấy kim chủ và tình nhân nhà người ta có như vậy bao giờ đâu."

Park Dohyun nhún vai: "Ai biết đâu, trong số chúng ta cậu ta là người đầu tiên đi bao nuôi, chúng ta chưa từng thử qua, thì làm sao biết được chuyện này là như thế nào chứ."

Kim Kyukkyu vừa lau tay vừa nói: "Dù sao tôi cũng cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết có phải mỗi ngày tôi bình luận mấy câu đại loại như 'Joonie tôi yêu cậu ', nên bây giờ gặp cậu ấy, tôi thấy thân thiết hơn hay không, nếu tình nhân nào cũng giống như cậu ấy, tôi cũng muốn nuôi thử một người xem thế nào."

"Không phải ông mới quen Nayeon sao? Sao vậy, muốn đổi à?"

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, tôi là trai thẳng đó được không?"

Park Dohyun trào phúng nhìn anh, cùng anh ra khỏi phòng vệ sinh.


Thẳng đến khi hai người đi rồi, cửa phòng vệ sinh bên cạnh bồn rửa tay mới mở ra, bên trong là Han Wangho – người đáng lẽ ra phải đang quay phim. Chuyện này nói đến cũng khéo, mấy ngày nay Han Wangho có một sự kiện, cho nên mới về thành phố X. Sau khi  kết thúc, Park Jaehyuk mời bạn bè ăn cơm, thuận đường gọi thêm anh ta đi chung. Han Wangho mới vừa nhờ Park Jaehyuk làm khách mời cho phim truyền hình của mình, thế nên tự nhiên anh ta sẽ không từ chối vào lúc này, bởi vậy anh ta mới có mặt ở đây.

Han Wangho nhớ lại những gì anh ta vừa mới nghe được, đối với hai chữ Joonie vừa rồi, có chút mẫn cảm. Han Wangho ngẫu nhiên lên mạng xem các bài đăng trên diễn đàn, anh ta cũng biết có rất nhiều fans Hyeonjoon sẽ gọi cậu là Joonie. Thế nhưng, Han Wangho lắc đầu, người tên Joon rất nhiều, sao có thể khéo như vậy được.

Anh ta nghĩ như vậy một hồi, sau đó ra ngoài đi về chỗ ngồi của mình, kết quả mới đi chưa được vài bước, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy được gần khu vực thang máy, có một bóng dáng vô cùng quen thuộc, là Hyeonjoon.

Mà hiện tại, Hyeonjoon đang dựa vào một người đàn ông.


Han Wangho vô thức bước nhanh chân, muốn vòng lên nhìn xem người đàn ông đang cõng Hyeonjoon kia là ai, bỗng dưng trong đầu anh ta ngập tràn những lời vừa mới nghe được "Nếu tình nhân nào cũng giống như cậu ấy, tôi cũng muốn nuôi thử một người": "Cậu nhìn Minhyeong xem, bao nuôi tình nhân gì mà đặt tình cảm chân thật quá, tôi thấy kim chủ và tình nhân nhà người ta có như vậy bao giờ đâu".

Bỗng dưng tim đập nhanh hơn một chút, Han Wangho còn đang suy nghĩ tại sao Hyeonjoon vừa mới ra mắt mà lại có thể tham gia [Running 4 giờ], tại sao cậu thua anh ta không lấy được[Cơ thiên lệnh], vừa quay đầu lại lấy được một bộ IP khác lớn hơn. Anh ta tưởng tất cả là vì người đại diện Kim Jeonghyeon này rất lợi hại, không ngờ, tất cả là nhờ có kim chủ ở phía sau.

Han Wangho lạnh lùng cười thầm trong lòng, có một số người ngoài mặt tỏ vẻ như thanh cao, nói người khác hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng trên thực tế, cũng chỉ đi lên bằng con đường ngủ mà thôi. Thật dơ bẩn!

Han Wangho vừa đi vừa lặng lẽ nhìn qua, vừa lúc Lee Minhyeong quay đầu lại nói chuyện với Hyeonjoon, trong lúc nhất thời ký ức anh ta bỗng dưng như hiệu ứng cánh bướm, là người đó, là người ở lễ tình nhân hôm đó, là người tới đón Hyeonjoon.

Minhyeong? Han Wangho nhớ lại cái tên anh ta vừa mới nghe được, người đó tên là Minhyeong, ở tuổi này, có năng lực cho Hyeonjoon nhiều tài nguyên như vậy thì có thể là ai được nhỉ? Han Wangho không ngừng suy đoán, đột nhiên chợt lóe lên chút ánh sáng, [Chá Cô Thiên]và Running 4 giờ]đều là IP của Tân Văn Hóa, anh ta đã từng nghe qua, ông chủ của Tân Văn Hóa, chính là nhị thiếu gia của nhà họ Lee, là Lee Minhyeong.

Han Wangho cảm thấy, dường như bản thân đã hiểu ra mọi chuyện.


Lúc này, anh ta không khỏi có chút hối hận, cũng tại anh ta sơ suất. Anh ta biết Park Jaehyuk dây dưa với Hyeonjoon một  thời gian, cũng dựa vào dáng vẻ của Hyeonjoon mới đoán được hai người đó dây dưa nhau là có liên quan đến anh ta. Sau đó, anh ta sinh bệnh kiếm cớ từ chối, khiến cho Park Jaehyuk lại đặt ánh mắt trên người Hyeonjoon. Dường như cũng từ lúc này, Hyeonjoon đã rời khỏi cuộc sống của Park Jaehyuk.

Anh ta  không tìm hiểu xem sau khi rời khỏi Park Jaehyuk, Hyeonjoon đã đi đến nơi nào, từ trong thâm tâm anh ta khinh thường Hyeonjoon, một người chỉ đáng làm thế thân cho anh ta, thì sao phải lãng phí thời gian quan trọng để chú ý tới chứ? Nhưng anh ta không ngờ, sau khi rời khỏi Park Jaehyuk, Hyeonjoon lại vớ được Lee Minhyeong.

Han Wangho cảm thấy chiêu này của cậu đúng là rất lợi hại, tuy thủ đoạn thấp kém không trong sáng, nhưng so với Park Jaehyuk, rõ ràng Lee Minhyeong là lựa chọn tốt hơn, ít nhất, Lee Minhyeong có  công ty riêng, có quyền kinh tế của riêng mình, không cần phải đi tranh chấp quyền lợi với cha ruột.

Mà Park Jaehyuk, Park Jaehyuk không có tư cách này.

Han Wangho nhìn bóng dáng hai người, vô thức nắm chặt tay.


Lee Minhyeong muốn mang Hyeonjoon vào phòng vip của anh ở khách sạn này, để cậu nghỉ ngơi trước nhưng Hyeonjoon lại không muốn, cũng không chịu buông anh ra, cậu ôm Lee Minhyeong làm nũng: "Tôi muốn ở cùng anh cơ."

"Em uống say rồi, nghỉ ngơi chút đi, tôi bảo người phục vụ mang canh giải rượu lên cho em."

Hyeonjoon lắc đầu, ôm cánh tay anh không buông.

Lee Minhyeong cảm thấy cậu bây giờ giống như một đứa trẻ vậy, anh muốn nói lý với Hyeonjoon, nhưng Hyeonjoon lại không chịu nghe, cậu cứ kiên trì nói: "Tôi muốn ở cùng với anh."

Lee Minhyeong hết cách, sau khi chờ người phục vụ đem canh giải rượu lên, nhìn cậu vừa uống hai mắt vừa trông mong nhìn anh, đành phải mang cậu đi theo.


Đám người Kim Geonwoo đã thuê phòng KTV xong đang chờ Lee Minhyeong, cửa vừa mới mở, chợt thấy bên cạnh Lee Minhyeong lại là Hyeonjoon, người vốn dĩ đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng.

"Không phải cậu dẫn Hyeonjoon đi nghỉ ngơi rồi sao?" Kim Geonwoo hỏi.

Lee Minhyeong mang người ngồi xuống sô pha, anh nói: "Em ấy không muốn ngủ, tôi đành dẫn sang đây."

Kim Geonwoo nghe vậy, khách khí hỏi: "Joonie muốn hát một bài không?"

"Muốn nha." Hyeonjoon nói xong, nhấp vào tất cả các bài hát hàng đầu trên bảng xếp hạng, cầm micro lên vừa nghe vừa lắc lư theo nhạc dạo.

Kim Geonwoo thấy cậu như vậy, tưởng đâu cậu đã tỉnh rượu rồi, tự cảm thán cậu nhanh say và cũng nhanh tỉnh nữa. Nhưng sau khi ca khúc vừa bắt đầu, Hyeonjoon vừa nhìn hàng chữ trên màn hình, vừa cầm micro bất chấp tất cả tình cảm mãnh liệt, vừa hát: "Gió gào, ngựa rống, sông Hoàng Hà gào thét, sông Hoàng Hà đang gào thét......"

Kim Geonwoo:......

Lee Minhyeong nhìn MV bài hát diễn cảnh tình yêu bi thảm trên màn hình, bên tai lại nghe lời ca bèn vô lực đỡ trán, cái gì vậy trời.


Shin Jiwon vừa nghe cậu cất tiếng hát liền sợ tới mức thiếu chút nữa đã phun hết ngụm nước trong miệng, thế nhưng trời sinh cô rất thích náo nhiệt, cảm thấy hiếm khi Hyeonjoon mới có dáng vẻ như vậy, bèn vừa cười vừa vỗ tay cho Hyeonjoon: "Hay, hát hay lắm."

Hyeonjoon được cổ vũ, tinh thần phấn chấn lên nói: "Vậy tôi hát thêm một bài nữa!"

Nói xong, liền không cần nhạc dạo, hát tiếp.

Park Dohyun cùng Kim Kyukkyu cười phá lên, Lee Minhyeong bất đắc dĩ đoạt lấy micro trong tay cậu, muốn khuyên cậu hãy bỏ micro quay đầu lại là bờ, nhưng Hyeonjoon lại nghĩ anh cũng muốn hát, cậu giữ chặt micro trong tay, cậu nói: "Cái này của tôi, anh dùng micro khác đi."

"Joonie, quậy đủ rồi đấy."

Hyeonjoon không để ý tới anh, thề sống thề chết bảo vệ quyền lợi ca hát của mình.

Lee Minhyeong dụ dỗ một hồi, rốt cuộc cậu mới buông micro ra ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng không được bao lâu, Shin Taeyong lại chọn một bài tình ca, anh hỏi: "Ai hát giọng nữ giúp tôi đi."

Hyeonjoon lập tức giơ tay tỏ vẻ: "Để tôi để tôi!"

Lee Minhyeong bèn đè tay cậu xuống: "Để cái gì mà để, em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây đi."


Hyeonjoon cảm thấy rất oan ức, cậu vươn ngón tay chọc chọc anh, Lee Minhyeong cảm thấy ngay từ lúc bắt đầu anh không nên để cho cậu uống rượu mới phải, Hyeonjoon uống rượu xong giống như thay đổi thành một người khác vậy, hệt như hàng fake, không hề giống với tình nhân nhỏ bé ngoan ngoãn tri kỷ nhà anh gì cả.

Hyeonjoon oan ức chọt anh một hồi, liền rút tay dựa vào vai anh, nghe mọi người ca hát, cậu khẽ đánh giá: "Không dễ nghe chút nào."

Lee Minhyeong bật cười, cúi đầu nhìn cậu: "Hiện tại em còn biết dễ nghe hay không à."

Hyeonjoon cọ cọ vào vai anh, cậu ôm cánh tay anh, nhắm mắt lại, dường như có hơi mệt mỏi.

Lee Minhyeong hỏi: "Muốn về phòng nghỉ ngơi không?"

Hyeonjoon lắc đầu: "Muốn ở cùng với anh."

Lee Minhyeong hết cách, nhưng khi thấy cậu mệt mỏi như vậy, anh đành khẽ nói với mọi người trong phòng, tính toán đi về trước.


 "Hay cậu cứ để cậu ấy hát tiếp đi, vừa rồi khi cậu ấy hát tôi thấy cậu ấy rất có tinh thần đó." Park Dohyun giữ lại nói.

Lee Minhyeong nghe vậy, nhìn về phía Hyeonjoon, anh hỏi: "Muốn hát nữa không?"

Hyeonjoon thật sự có hơi mệt mỏi, cậu không muốn hát nữa, cậu dựa vào vai anh lắc lắc đầu.

"Em ấy mệt thật rồi, hôm nào chơi tiếp, mọi người cứ chơi đi, tôi đi trước."

Mọi người thấy vậy, cũng không giữ lại nữa, Kim Geonwoo gọi người lái xe giúp anh. Lee Minhyeong dìu Hyeonjoon dậy: "Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi."

"Không hát nữa hả?" Hyeonjoon hỏi: "Anh chưa có hát mà."

"Tôi không hát." Lee Minhyeong nói.

Hyeonjoon ngốc ngốc gật đầu.

Shin Jiwon chống tay nói lời tạm biệt, Hyeonjoon nghe vậy, liền giơ tay lên phất phất tay với cô, chọc Shin Jiwon cười ha ha cả lên, cậu thấy Shin Jiwon cười vui vẻ, cũng cười theo.


Ra khỏi khách sạn lên xe, Hyeonjoon liền dựa vào vai Lee Minhyeong chuẩn bị ngủ. Nhưng cậu vừa mới uống rượu xong, nên có hơi say xe, nhất thời không ngủ được nữa, ngược lại chỉ muốn nôn ra ngoài. Lee Minhyeong nhìn cậu cau mày, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Muốn nôn?."

"Say xe ư?" Lee Minhyeong quả thật đau đầu, anh mở cửa sổ xe, hỏi Hyeonjoon: "Giờ khá hơn chút nào chưa?"

Hyeonjoon khá hơn được một chút, nhưng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái, cậu cau mày dựa vào anh.

Lee Minhyeong lấy tai nghe bluetooth trong túi ra, nhét vào lỗ tai cậu, mở nhạc lên cho cậu nghe, anh hỏi: "Bây giờ thoải mái hơn chút nào chưa?"

Hyeonjoon gật đầu, nhưng vẫn cau mày.

Vì khách sạn này là một chỗ ăn chơi giải trí tổng hợp, cho nên cách hơi xa trung tâm thành phố, cũng cách hơi xa nhà của bọn họ. Lee Minhyeong không có thuốc say xe, anh đành nói với tài xế: "Đi ngang qua tiệm thuốc thì báo tôi biết một tiếng."

"Dạ được."

Anh ôm lấy Hyeonjoon, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cậu, dường như khi nghe nhạc trạng thái tinh thần của cậu đã dần dần đỡ hơn được một chút, lúc này mới an tâm. Chỉ là trong lòng anh vẫn thầm quyết định: Về sau tuyệt đối không thể cho Hyeonjoon uống rượu, một giọt cũng không, thật dễ say mà.


Lúc này, rất nhiều tiệm thuốc đã đóng cửa, mãi cho đến khi về trung tâm thành phố, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tiệm thuốc còn mở . Lee Minhyeong muốn xuống xe mua thuốc cho Hyeonjoon, nhưng Hyeonjoon lại không buông tay, cậu muốn đi cùng với anh.

Lee Minhyeong cảm thấy cậu khi uống say giống hệt như keo dán 502 thành tinh vậy, trình độ dính người tăng lên gấp nhiều lần, vì thế đành phải kiên nhẫn dỗ cậu: "Em chờ tôi ở trên xe đi, tôi mua thuốc say xe cho em, sẽ quay lại nhanh thôi."

Hyeonjoon vô cùng chấp nhất: "Đi cùng anh."

"Ba phút thôi, bằng thời gian em nghe một bài hát mà thôi."

"Đi cùng anh." Hyeonjoon nhìn anh, lôi kéo cánh tay anh không buông.

Lee Minhyeong hết cách, đành phải thỏa hiệp: "Thôi được, đi cùng thì đi cùng, lại đây, xuống xe."

Hyeonjoon vui mừng xuống xe, cậu giang hai tay ra nói với anh: "Minhyeong cõng."

Lee Minhyeong:......

Lee Minhyeong nhận mệnh xoay người cong lưng xuống, từ bỏ chống cự cõng tiểu yêu tinh 502 lên.

Hyeonjoon vui vẻ dựa vào bờ vai anh, bên tai vẫn đang nghe nhạc, yên tĩnh nhìn cửa hàng trên đường.

Lee Minhyeong nào không biết xấu hổ cõng cậu vào tiệm thuốc, ở trước cửa tiệm thuốc anh thả cậu xuống, Hyeonjoon không hài lòng cho lắm, cậu vừa chọt chọt anh vừa đi vào tiệm thuốc, Lee Minhyeong mặc cho cậu chọt, anh nghĩ có lẽ đêm nay anh đã bị cậu chọt nhiều đến mức thành một cái hố luôn rồi.

Nhưng mà khiến người thất vọng chính là, tiệm thuốc này không có thuốc say xe. Lee Minhyeong cảm thấy thật mệt mỏi, sớm biết vậy đã không xuống xe lăn lộn một trận như vậy rồi. Khoan đã, đột nhiên anh nghĩ đến, tại sao anh lại tự mình xuống xe mua thuốc? Bảo tài xế xuống xe mua thuốc là được rồi không phải sao? Như vậy cũng không cần phải mang Hyeonjoon xuống xe.

Anh cảm thấy nhất định là anh bị Hyeonjoon lây bệnh rồi, vậy mà trước đó không nghĩ tới điểm này.


Lee Minhyeong bất đắc dĩ rời khỏi tiệm thuốc, cõng Hyeonjoon trở về. Kết quả khi đi tới cửa xe, Hyeonjoon lại ầm ĩ không chịu lên xe.

"Không ngồi xe đâu." Cậu ôm cổ Lee Minhyeong làm nũng: "Khó chịu."

Lee Minhyeong nghe vậy, quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Hyeonjoon trông mong nhìn anh, đôi mắt trong suốt vô cùng oan ức, thanh âm mềm mại rót vào tai anh: "Khó chịu."

Lee Minhyeong nhớ đến dáng vẻ của cậu khi còn ở trên xe, anh thở dài nói một tiếng với tài xế, bảo tài xế đi trước, sau đó tự mình cõng Hyeonjoon từ từ trở về.

Đây đúng là một sinh nhật khó quên mà, Lee Minhyeong nghĩ, từ nhỏ đến lớn không có sinh nhật nào anh phải cõng một người đi bộ về như hôm nay đâu, thật đáng làm kỷ niệm, khó có thể quên đáng giá được ghi vào sử sách của anh.

Hyeonjoon dựa vào lưng anh, thỏa mãn nhìn phong cảnh bên đường, khi nhìn thấy nơi bán  bóng bay, cậu liền nói: "Bóng bay kìa."

"Em còn biết bóng sao, xem ra chưa có say đến mức mơ hồ."

"Bóng bay đẹp." Hyeonjoon nói.

"Bảo bảo, con đã qua tuổi chơi bóng bay rồi."

Hyeonjoon gật đầu, nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Minhyeong cũng đẹp."

"Đương nhiên tôi đẹp rồi."

Hyeonjoon cười hôn anh một cái: "Minhyeong dễ nhìn nhất."

Lee Minhyeong không khỏi cười cười: "Đừng nghĩ bây giờ em khen tôi, thì mai tỉnh rượu rồi tôi không giáo huấn em nhé."

"Không giáo huấn đâu." Hyeonjoon lặp lại: "Minhyeong tốt nhất."

"Ha, em nghĩ nhiều rồi, đêm nay em lăn lộn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi sẽ tha cho em sao?"

"Không giáo huấn đâu." Hyeonjoon hôn hôn sườn mặt anh: "Minhyeong tốt nhất, cũng dễ nhìn nhất."

Cậu nói xong, không ngừng hôn thêm một cái rồi lại một cái lên mặt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong bị cậu hôn nhịn không được nở nụ cười: "Làm gì vậy, em là chim gõ kiến à."

Hyeonjoon cười khẽ, cậu nghiêng đầu tiếp tục hôn, Lee Minhyeong né tránh, Hyeonjoon đang ở trên lưng anh làm sao cũng không hôn anh được, hai người một hôn một tránh, cuối cùng đều bật cười.


Lee Minhyeong quay đầu nhìn Hyeonjoon, Hyeonjoon nghiêng đầu mi mắt cong cong nhìn anh, Lee Minhyeong thấy trên phố không có người, bèn cười hôn cậu, một cái rồi lại một cái, sau đó mới hôn một cái thật sâu.

Anh nhìn Hyeonjoon, khóe miệng không nhịn được tươi cười, lại hôn thêm một cái, anh khẽ nói: "Không giáo huấn nữa, ngoan."

Hyeonjoon cười nhìn anh, vẫn lặp lại câu nói cũ: "Minhyeong tốt nhất."

Lee Minhyeong nghe, nhìn hai mắt trong suốt tràn đầy quyến luyến của cậu, đột nhiên có chút đau lòng.

"Tôi tốt chỗ nào?" Anh hỏi.

"Chỗ nào cũng tốt." Hyeonjoon nói.

"Ví dụ như?"

Hyeonjoon dựa vào vai anh, nhẹ nhàng đếm: "Lớn lên tốt nè, tính tình tốt nè, đối xử với tôi cũng tốt nè."

"Tôi đối xử tốt với em sao?" Lee Minhyeong nhìn cậu.

Hyeonjoon gật đầu, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại rất kiên định: "Anh là người tốt nhất với tôi."

Lee Minhyeong nhìn cậu, chợt cảm thấy ngay tại phút giây này, toàn bộ thế giới đều yên lặng hẳn.

Anh nhìn Hyeonjoon, an tĩnh, trầm mặc, không nói một lời nhìn nụ cười trên mặt Hyeonjoon, nhìn sự quyến luyến trong mắt cậu, sau đó dần dần hôn lên đôi mắt ấy.

Hyeonjoon phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cảm nhận được trên mí mắt có một cảm xúc ấm áp lướt qua. Khi cậu mở mắt ra, Lee Minhyeong đã quay đầu đi, không nhìn cậu nữa, tiếp tục cõng cậu đi về phía trước.

Hyeonjoon dựa vào lưng anh, tay vẽ từng nét từng nét chữ một trên cổ anh.

Lee Minhyeong cảm nhận được, anh hỏi: "Viết gì vậy?"

"Không nói anh biết."

"Còn không nói tôi biết, thần bí vậy."

"Đúng, rất thần bí." Hyeonjoon cười, viết từng chữ một.

Lee Minhyeong tập trung lực chú ý muốn đoán xem cậu đang viết cái gì, nhưng một hồi lại cảm nhận được nét bút của cậu hơi loạn, làm sao cũng không giống như đang viết chữ.

"Không phải em đang vẽ tranh đó chứ?" Anh hỏi.

Hyeonjoon cười không nói gì.

Lee Minhyeong nhìn cậu, Hyeonjoon bất mãn xoay đầu anh lại: "Quay mặt lại đi, không được xem."

Lee Minhyeong lắc lắc đầu, cảm thấy cậu đúng là ra vẻ thần bí.

Hyeonjoon viết xong, lại quay lại ôm anh, đôi khi trò chuyện cùng anh, đôi khi lại hôn anh một cái.


Khi Lee Minhyeong cõng cậu về đến nhà, thì đã 11 giờ rồi, anh cõng Hyeonjoon vào phòng ngủ, cùng cậu ngồi nghỉ trên giường. Anh cõng Hyeonjoon đi cả một đường, nói không mệt là giả, nhưng mỗi khi anh quay đầu nhìn qua, Hyeonjoon liền cong mắt cười với anh, khiến cho anh đang muốn nói với cậu vài câu cũng không nói nên lời, cuối cùng đành phải nhéo gương mặt cậu, nhấn mạnh từng chữ một: "Sau này sẽ không bao giờ cho em uống rượu nữa."

"Ừm." Hyeonjoon vô cùng ngoan ngoãn gật đầu đáp.

Lee Minhyeong bật cười: "Giờ thì ngoan lắm."

Anh nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị vào phòng tắm rửa, Hyeonjoon liền nhảy lên muốn đi cùng với anh. Lee Minhyeong cân nhắc trạng thái bây giờ của cậu cũng không thích hợp để cậu một mình, bèn đơn giản ôm cậu vào phòng tắm. Hai người rất ít khi tắm cùng nhau, phần lớn thời gian đều là người này tắm xong thì tới người khác tắm, hiện tại tắm cùng nhau, Hyeonjoon vừa mới uống rượu bám anh vô cùng lợi hại không được bao lâu liền ở trong bồn tắm lớn vùng dậy hôn anh.

Lee Minhyeong thấy cậu uống say, không muốn chiếm tiện nghi cậu nhưng Hyeonjoon lại ôm anh không buông, không ngừng gọi tên anh.

"Em mà không thả tay ra, tôi sẽ không khách khí đâu nha."

"Không cần khách khí." Hyeonjoon ôm anh cười nói.

Lee Minhyeong bất đắc dĩ cười, cảm thấy khi cậu uống say cũng có một mặt rất đáng yêu, anh nhìn Hyeonjoon: "Vậy tôi sẽ không khách khí nữa."

Hyeonjoon đang chuẩn bị gật đầu, đã bị Lee Minhyeong trực tiếp hôn lên, ôm hôn cậu trong bồn tắm.


Khi tắm xong bước ra, Lee Minhyeong bế cậu lên giường, anh vươn tay muốn tắt đèn, nhưng lại bị Hyeonjoon cản lại. Tuy cậu đang say, nhưng cậu vẫn nhớ chờ đến 12h đêm sẽ tặng quà cho Lee Minhyeong, nên liền hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Sắp 12 giờ rồi." Lee Minhyeong nói.

Hyeonjoon nghe vậy, xuống giường tìm hộp trang sức , tìm thấy rồi liền lén giấu ở sau lưng đi về cạnh giường, hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Lee Minhyeong không hiểu cậu đang làm gì, anh nhìn màn hình điện thoại, thành thật nói: "11 giờ 58."

Hyeonjoon gật đầu, cậu lấy điện thoại của anh, nhìn chằm chằm lên màn hình.

"Em thấy rõ được ư?" Lee Minhyeong nói.

Thật ra Hyeonjoon đã nhìn không ra mấy hàng chữ nhỏ này, nhưng đồng hồ trên màn hình hiển thị rất lớn, nên cậu vẫn mơ hồ thấy rõ được. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không nói gì, mãi cho đến khi con số trên màn hình nhảy sang 00:00, mới hưng phấn ngẩng đầu lên, đưa bàn tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng ra: "Tặng anh, sinh nhật vui vẻ."

Lee Minhyeong sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra tại sao cậu cứ liên tục hỏi anh bây giờ là mấy giờ rồi.

Thật ra anh không để ý đến mấy chuyện này, đối với anh mà nói, 12h đêm cũng giống như bình thường thôi, nhưng dường như Hyeonjoon vẫn luôn rất để ý thời gian này, cậu đã chúc mừng sinh nhật anh vào 0h đêm , hiện tại tuy say nhưng cũng nhớ 0h phải tặng quà cho anh.

Anh nhìn Hyeonjoon, nhìn nụ cười đơn thuần trên mặt cậu, nhất thời không thể nói lên được trong lòng đang có cảm nhận gì.

Lee Minhyeong cảm thấy lồng ngực mình hơi nóng lên một chút, dường như có hơi khó chịu một chút, anh nhận cái hộp trong tay Hyeonjoon, mở ra liền phát hiện bên trong là một sợi dây chuyền, tương tự sợi dây chuyền mà anh đã tặng cho Hyeonjoon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro