Chương 48

"Đây là gì thế?" Anh chỉ mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền này giống hệt cái anh nhờ người ta khắc cho Hyeonjoon, điểm khác biệt là Thanh Hạnh của mặt dây chuyền này nằm trong một cái khung hình vuông.

Hyeonjoon chỉ vào mặt dây chuyền giải thích: "Đây là Thanh Hạnh, đây là bức tường, Thanh Hạnh được bức tường bao quanh, hồng hạnh sẽ vượt tường nhưng Thanh Hạnh thì không." Cậu nhìn Lee Minhyeong, dịu dàng nói: "Em sẽ không rời khỏi bức tường."

Lee Minhyeong nghe cậu nói chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, anh nhìn thẳng vào mắt Hyeonjoon, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cảm giác ấm nóng trong lồng ngực càng thêm rõ ràng, đè chặt lên trái tim anh khiến anh không thở nổi.

Anh đưa tay ra ôm Hyeonjoon vào lòng, yên lặng không nói gì.

Hyeonjoon cũng ôm anh: "Sinh nhật vui vẻ."

"Ừ." Lee Minhyeong đáp rồi nghiêng đầu qua hôn Hyeonjoon một cái, ôm cậu thật chặt.

Hyeonjoon để anh ôm một lúc, chợt nhớ đến cái gì, buông Lee Minhyeong ra nhìn thẳng vào mắt anh, vui vẻ nói: "Em là người đầu tiên đó." Cậu nói: "Em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh."

Lee Minhyeong biết cậu đang nói đến ngày sinh nhật chính xác của mình, cười nói: "Đúng, em là người đầu tiên."

Hyeonjoon cầm dây chuyền đeo lên cổ cho anh, ngắm nghía một lúc rồi nhìn lại dây chuyền trên cổ mình, hài lòng nói: "Ngủ nào."

Lee Minhyeong tưởng cậu sẽ nói gì đó về sợi dây chuyền của hai người, không ngờ cậu nhìn xong thì đi ngủ luôn, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Hyeonjoon nằm xuống đắp chăn lên, Lee Minhyeong cũng nằm xuống với cậu vươn tay ra tắt đèn, Hyeonjoon quay qua ôm lấy anh, dựa lên người anh nhắm mắt ngủ.

Lee Minhyeong sờ miếng ngọc trên cổ, anh không ngờ Hyeonjoon sẽ tặng cho anh một món quà như vậy, cũng như không ngờ anh lại không ngăn Hyeonjoon đeo lên cho anh. Lee Minhyeong không có thói quen đeo trang sức, thậm chí rất ít khi đeo đồng hồ, anh thấy mấy thứ này rất phiền phức nên cũng không thích đeo.

Nhưng bây giờ anh lại nhận sợi dây chuyền của Hyeonjoon.

Đột nhiên Lee Minhyeong muốn kết thúc giao ước giữa anh và Hyeonjoon, cũng sắp hết hạn rồi, sớm kết thúc coi như tặng cho em ấy một món quà, nhưng khi anh cảm nhận được nhiệt độ của Hyeonjoon, thì khó giải thích được có chút không nỡ.

Anh bất giác nghiêng đầu nhìn Hyeonjoon, không biết sau hai tháng nữa khi em rời khỏi tôi thì sẽ thế nào, em sẽ gặp phải dạng người gì đây, liệu có chuyện gì xảy ra với em không. Em vừa đơn thuần vừa tốt tính, giới giải trí lại sâu như vậy, lỡ bị người ta lừa mất phải làm sao bây giờ?

"Hyeonjoon." Anh thấp giọng gọi cậu.

Hyeonjoon "Ơi" một tiếng đáp lại.

Lee Minhyeong nhìn cậu, trong màn đêm một màu đen kịt, nhẹ nhàng mở miệng: "Em nhớ này, về sau dù gặp phải chuyện gì em đều có thể tới tìm tôi, cũng có thể dùng danh nghĩa của tôi đi bàn điều kiện với người khác."

Hyeonjoon đã có chút buồn ngủ, nghe không hiểu anh đang nói gì: "Ừ" một tiếng theo quan tính.

Cậu cố mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Lee Minhyeong, làm nũng với anh: "Anh hát một bài đi."

"Em nghe cả buổi rồi vẫn chưa đủ à."

"Em muốn nghe anh hát." Hyeonjoon thủ thỉ: "Lúc nãy ở KTV anh đâu có hát bài nào, anh hát cho em nghe đi."

Lúc này Lee Minhyeong mới nhận ra ban nãy trong KTV mình không có hát, anh nhìn người trong lòng, hỏi cậu: "Hát gì đây? Hát ru cho em ngủ à?"

"Cũng được, hát bài anh thích đi." Hyeonjoon không hề kén chọn.

Lee Minhyeong nghĩ thử, anh không nhớ được bài hát ru nào, nhưng nhớ ra bài anh thường hay hát.

Hyeonjoon buồn ngủ lắm rồi sắp gục tới nơi, thế là giục Lee Minhyeong: "Anh hát đi."

Lee Minhyeong nghe giọng cậu bắt đầu khàn khàn là biết cậu sắp ngủ rồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, âm sắc của anh rất đẹp, khi hát nghe rất dịu dàng, mang theo vài phần trầm thấp cùng vài phần lưu luyến.

Hyeonjoon mơ màng nghe anh hát:.

Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn

Chẳng thể giấu đi vẻ đẹp này

Có người kề bên tựa như có được mùa xuân

Dù phải chết cũng không hối tiếc

- --

Cậu vô thức chui vào vòng tay Lee Minhyeong, Lee Minhyeong thuận thế ôm lấy cậu, vừa nhét cậu vào chăn vừa nhẹ nhàng hát:

- --

Sắc nước hương trời

Mặc đời khó khăn

Mặc đời ngắn ngủi

Em tình tôi nguyện, em đến vì tôi, tôi hướng về em

May mắn làm sao chúng ta thật xứng đôi biết bao

Ah, hãy để tôi chắp tay bái non sông, cưới em về trong niềm vui sướng

Người người cùng hát vang khúc ca lưu truyền từ thời thiên cổ

Em nhìn xem núi kia đang mỉm cười, làn nước nơi xa ấy thật mênh mông làm sao

Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn

- --

Hyeonjoon nghe đến câu "Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn", chậm rãi mất đi ý thức, dưới tác động của chất cồn cộng với cơn buồn ngủ, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau Hyeonjoon thức dậy rất trễ, cậu nhìn điện thoại không thể tin được đã 11 giờ hơn: "Sao lại muộn như vậy."

"Em hỏi em ấy." Lee Minhyeong xem cuộc vui: "Lần sau còn uống rượu nữa không?"

Hyeonjoon tỉnh hẳn, đồng thời cũng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua sau khi cậu uống rượu, thực sự cậu không thể tin nổi mình mới uống 4 ly đã gục, lại càng không dám tin dáng vẻ khi say của mình là thế.

Hyeonjoon che mặt: "Tôi mất trí nhớ rồi."

Lee Minhyeong bật cười: "Xem ra em còn nhớ tối qua mình đã làm gì nhỉ."

Hyeonjoon lắc đầu không chịu nhận: "Không có, tôi không nhớ gì hết."

"Thế để tôi giúp em nhớ lại nhé?"

Hyeonjoon câm nín nhìn anh: "Chúng ta nhảy qua đoạn này đi."

"Lần sau còn uống nữa không?"

"Không uống nữa." Hyeonjoon buồn phiền hết sức: "Kỳ lạ, rõ ràng tửu lượng của mẹ tôi uống tốt lắm mà, sao đến tôi thì uống tệ quá vậy."

"Mấy cái như tửu lượng tâm linh lắm, có thể thấy em không được di truyền chút tửu lượng nào từ mẹ em."

Hyeonjoon thở dài: "Cũng may tôi chưa uống rượu trước mặt người khác bao giờ, không thì xấu hổ chết đi được."

Trái lại lời này của cậu đã nhắc nhở Lee Minhyeong: "Bởi vậy em phải nhớ, trừ khi có mặt tôi ở đấy còn không thì một giọt rượu em cũng không được uống, cho dù Shin Jiwon, Jung Jaehyun đều uống thì em cũng không được uống, biết chưa?"

"Tôi biết rồi." Chuyện này không cần anh phải dặn, nội việc nhớ lại những gì mình làm khi say thôi đã đủ để khiến Hyeonjoon thấy hãi rồi, cũng may là Lee Minhyeong nếu mà là người khác...!Hyeonjoon từ chối nghĩ về trường hợp này.

Lee Minhyeong thấy cậu tỉnh rồi, lúc này mới rời giường thay quần áo.

Hôm nay anh phải về nhà tổ chức sinh nhật, nhưng vì nghĩ đến Hyeonjoon uống say nên mãi chưa về, muốn đợi cậu dậy rồi mới đi, giờ cậu thức rồi anh cũng nên về nhà.

"Rời giường thôi, tôi ăn với em bữa cơm rồi về nhà."

Hyeonjoon nghe vậy mới nhớ ra, hôm nay Lee Minhyeong phải về nhà tổ chức sinh nhật.

"Anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh." Cậu vừa thay đồ vừa hỏi Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong thấy cậu mới tỉnh rượu không muốn cậu phải mất công, trả lời đại: "Thôi em không cần làm đâu, gọi thức ăn ngoài đi."

"Nào có chuyện tổ chức sinh nhật lại gọi thức ăn ngoài."

"Vậy nấu mì đi." Lee Minhyeong nói: "Em biết nấu mì trường thọ không?"

"Biết." Hyeonjoon đã thay đồ xong: "Anh chờ chút, tôi rửa mặt rồi ra làm cho anh."

"Ừ." Lee Minhyeong đáp.

Cách làm mì trường thọ rất đơn giản, một lúc sau Hyeonjoon đã làm xong, cậu đặt hai quả trứng chần vào bát Lee Minhyeong rồi mang qua cho anh.

Thật ra lâu rồi Lee Minhyeong không ăn mì trường thọ, anh không có thói quen này, nhưng do món này đơn giản nhất nên anh mới kêu Hyeonjoon làm.

Hyeonjoon ngồi trước mặt anh, hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Lee Minhyeong nếm thử, ngạc nhiên nói: "Ngon đấy, ngon hơn trong ấn tượng của tôi."

"Trong ấn tượng?"

"Tôi không nhớ lần trước mình ăn món này là lúc nào nữa, nhưng em làm ngon lắm, ngon hơn cái lúc trước tôi ăn nhiều."

Hyeonjoon được anh khen thấy rất vui, cúi đầu ăn mì của mình.

Cậu đang ăn bỗng nhớ tới cái gì, hỏi Lee Minhyeong: "Tối qua tôi có phát thẻ cho anh không?"

"Đâu chỉ phát cứ như đang bán sỉ ấy, ném cho tôi cả một đống."

Hyeonjoon "Ồ" một tiếng, vừa ăn mì vừa giương mắt liếc trộm anh, thấy Lee Minhyeong không nói lời nào vẫn cúi đầu ăn trứng chần, nhẹ giọng nhắc nhở: "Vậy cũng có nghĩa anh đã gom đủ 7 thẻ, giờ tụi mình lái xe được rồi."

Lee Minhyeong không ngờ cậu lại chủ động nhắc tới chuyện này, buông đũa xuống nhìn thẳng vào cậu.

Hyeonjoon không tránh đi, chỉ là có chút căng thẳng, vô thức cầm đũa chọc chọc vào đáy bát, hỏi anh: "Đúng không?"

Đúng cái gì mà đúng! Sao em thành thật quá vậy lại còn hết lòng tuân thủ cam kết nữa chứ, em là học sinh 3 tốt đấy à?!

"Tối qua em say, không tính."

"Không tính?"

"Không thì sao? Em uống say ý thức hỗn loạn cả rồi sao có thể coi là thật được, vậy khác nào nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của đâu? Không tính."

Hyeonjoon nghe anh nói thế, im lặng dừng hành động chọc vào đáy bát, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là có chút mất hứng, nhưng không thành vấn đề, cậu nghĩ, lần này không tính thì đợi đến sinh nhật của cậu vậy, dù sao cũng sắp đến rồi, chỉ còn một tháng nữa.

"Thế cũng được."

Lee Minhyeong thấy cậu không tranh luận với mình, đoán là cậu cũng chưa sẵn sàng nhưng do bị vướng bởi điều kiện đã bàn từ trước, nên mới muốn thực hiện cam kết dựa theo ước định, đúng là không biết nghĩ cho bản thân gì hết, ngốc quá. Anh không nói thêm nữa, tự động nhảy qua đề tài này.

"Hôm nay anh về nhà vậy đến tối có về đây không?" Hyeonjoon đang ăn đột nhiên hỏi một câu.

"Không về, tối nay tôi ngủ ở nhà, mai em đi đúng không? Mấy giờ bay?"

"12 giờ."

"Thế tôi qua đón em ra sân bay."

"Được." Hyeonjoon đáp, cậu nhìn trứng chần trong bát, nghĩ lần sau gặp lại là lúc mình đóng máy phim, thế là âm thầm gắp trứng trong bát qua cho Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong: "??? Làm gì đấy?"

"Cho anh ăn đó, hôm nay sinh nhật anh mà, sinh nhật vui vẻ."

Lee Minhyeong chịu cậu luôn, bỗng anh chợt nhớ ra, lúc trước anh vô tình nhìn thấy chứng minh của Hyeonjoon, hình như sinh nhật của cậu là vào tháng 8, nếu vậy trước khi bọn họ tách ra thì anh vẫn có thể đón sinh nhật cùng với cậu. Anh nghĩ đến đây bắt đầu suy xét trong lòng, nên đón sinh nhật em ấy thế nào giờ nhỉ?

Lee Minhyeong về nhau sau khi ăn xong, vì hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh nên Lee Sanghyeok không đến công ty mà ở nhà để chúc mừng, những người thân khác cũng đã đến, họ đều nhiệt tình hỏi han tình hình hiện tại của anh.

Lee Minhyeong khách khí hàn huyên cùng bọn họ, Lee Sanghyeok tinh mắt vừa liếc một cái đã thấy sợi dây chuyền trên cổ anh.

"Đeo gì đây?" Lúc xung quanh không có ai, Lee Sanghyeok hỏi anh.

Lee Minhyeong nghe vậy cúi đầu nhìn dây chuyền trên cổ mình: "Chẳng phải anh nhìn thấy rồi à?"

"Trước giờ em không đeo dây chuyền."

Lee Minhyeong biết anh muốn nói gì: "Anh khỏi lo, em có chừng mực."

"Em biết tội phạm trước khi vào tù thường nói gì không? Cũng nói là mình có chừng mực.".

"Ở trong mắt anh, em giống như một tên tội phạm sao?" Lee Minhyeong khiếp sợ: "Quá đáng rồi đó."

Lee Sanghyeok hiếm khi cười một cái, bình tĩnh nói: "Hiện tại nhìn em cũng giống lắm đó," anh nhìn Lee Minhyeong, nghiêm túc nói: "Em muốn anh tin em có chừng mực, thì em cũng nên làm việc tương tự như vậy mới phải."

Lee Minhyeong nghe vậy, cảm thấy anh đúng là buồn lo vô cớ: "Anh yên tâm đi, chúng em sắp kết thúc rồi, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, nhanh thôi."

Lee Sanghyeok kinh ngạc, anh nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên cổ Lee Minhyeong, trong lòng nghi hoặc, nhưng sau đó cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ nói: "Vậy thì tốt."

"Thế nên anh không cần phải lo lắng như vậy, em nói được thì làm được."

"Ừ." Lee Sanghyeok cất bước đi về phía trước.

Lee Minhyeong đi theo, đi đến bên cạnh anh: "Đúng rồi," anh khẽ nói: "Anh, cảm ơn anh, vẫn luôn không nói chuyện này cho ba mẹ biết."

"Không có gì, người trẻ tuổi mê chơi, em chơi được, cũng có tư cách chơi, chuyện này bất quá cũng chỉ xem như một bước nhạc đệm ở trong cuộc đời của em mà thôi, không đáng để cho ba mẹ bận tâm."

Lee Minhyeong vô thức hạ thấp tầm mắt, tâm tình vô cớ có chút phiền muộn, anh cảm thấy lời này của Lee Sanghyeok không đúng, rồi lại cảm thấy dường như cũng không có gì là không đúng cả, anh và Hyeonjoon, vốn dĩ hai người chẳng hề giao thoa với nhau, ngẫu nhiên gặp được, thì sau đó cũng sẽ càng lúc càng xa, đây mới đúng là quỹ đạo cuộc sống của hai người họ, chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì.

Thế nhưng, Lee Minhyeong nhớ tới tối hôm qua Hyeonjoon nằm trên lưng anh nói "Đối với tôi anh là tốt nhất", nhớ tới ánh mắt quyến luyến của Hyeonjoon khi cậu nhìn anh, bỗng dưng có chút khó chịu.

Lee Minhyeong dự tiệc sinh nhật, bên cạnh đó Hyeonjoon cũng đi thăm mẹ, cậu hàn huyên với bà vài câu, mãi đến khi trời tối, mới rời khỏi bệnh viện.

Cậu một mình ở trong phòng có chút nhàm chán, trong lúc vô tình nhìn đến bó hoa hồng đang treo ngược ở trên ban công. Những đóa hoa hồng đã được phơi khô, nhưng vẫn treo ngược trên ban công, hệt như một bức tranh sơn dầu vô cùng đẹp đẽ.

Lee Minhyeong nói không động vào, là thật sự không hề động vào, Hyeonjoon đi qua, quan sát hồi lâu, từ từ mở các nút thắt sợi dây ra. Cậu lấy bình hoa thủy tinh lúc trước ra, cắm hoa hồng vào. Những đóa hoa hồng đã không còn vẻ diễm lệ rực rỡ như thuở ban đầu nữa, bây giờ đã biến thành màu đỏ nâu huyền bí.

Hyeonjoon đặt bình hoa bên cạnh cửa sổ ban công, thôi cứ giữ lại đi, cậu nghĩ, chờ đến ngày cậu đi rồi, cậu cũng sẽ mang những đóa hoa này đi.Cậu yên tĩnh nhìn đóa hoa hồng trước mặt, sau đó, nhẹ nhàng lộ ra chút tươi cười bên môi.

Ngày hôm sau, Lee Minhyeong đúng hẹn đi đón Hyeonjoon, Hyeonjoon tạm biệt anh ở sảnh chờ xong, cùng Boseong đi vào sân bay.

Lee Minhyeong nhìn cậu rời đi, vô thức sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, sau đó lái xe về công ty.

Thời điểm tan tầm, đám người trong công ty tấp nập chúc mừng anh, thế nhưng lại bị Lee Minhyeong cự tuyệt: "Hôm nào đi, tôi đã làm sinh nhật hai ngày nay rồi, để tôi nghỉ ngơi một chút, cuối tuần lại nói."

Seo Jinhyeok cũng không làm khó anh: "Thôi được, chúng ta đi thôi."

"Ừ, xem xong mớ công việc trên tay này tôi sẽ về."

Seo Jinhyeok nghe vậy, giúp anh đóng cửa văn phòng, ra khỏi công ty.

Gần 6h tối, Lee Minhyeong mới tan làm, anh nhấn thang máy đi thẳng xuống gầm gara, sau đó đi về phía chiếc xe của anh.

Nhưng khi vừa mới đi đến chỗ ngoặt, anh chợt thấy có mấy người đang xô xô đẩy đẩy.

 "Mày cũng kiên cường quá ha, ông chủ tụi tao đã nói rồi, hôm nay chỉ cần nhìn thấy mày, một là mày ngoan ngoãn đi theo tụi tao, hai là mày đừng có trách tụi tao không khách khí, mày cũng là người thông minh, hà tất gì phải như vậy đâu đúng không."

Lee Minhyeong giương mắt nhìn thoáng qua, không nhiều người lắm, tổng cộng có bốn người, tất cả đều trốn trong bóng tối, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có thể nhìn thấy người đang đứng đối diện ba tên đang đưa lưng về phía anh.

"Anh buông tay ra, tôi không đi đâu."

"Chuyện này đến lượt cho mày nói sao."

"Anh muốn làm gì? Ỷ thế hiếp người sao?"

"mấy lời này giữ lại nói với ông chủ bọn tao đi."

Vừa dứt lời, người đang bị lôi kéo kia bất chợt đạp vào chân tên đó một cái.

"Mẹ nó", tên bị đá mắng một tiếng, nháy mắt cả đám người liền náo loạn hẳn lên.

Ba đánh một, kết cục rõ ràng, Lee Minhyeong bất đắc dĩ nhìn tình cảnh trước mặt, tuy anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng dù sao chuyện cũng đang xảy ra ở dưới mi mắt của anh, nếu bàng quan mặc kệ thì cũng không được.

Vì thế anh đành bước nhanh vài bước, một phen liền kéo lấy bả vai người đang bị bao vây kia, không hề tốn thời gian giải quyết, dẫn người đó rời đi.

"Cút." Lee Minhyeong nói.

Ba người kia nhìn anh, lại nhìn người ở phía sau anh, buông lời hung ác: "Được, xem như mày lợi hại, bây giờ không đi với tụi tao, sau này có gì mày tự chịu."

Bọn họ nói xong, người cầm đầu cắn răng nhìn Lee Minhyeong một cái, lúc này mới rời đi.

Lee Minhyeong cảm thấy anh của bây giờ thật sự tốt tính hơn rất nhiều, bằng không chỉ với cái liếc mắt kia, nếu như là anh khi còn đi học hay vừa mới tốt nghiệp, nhất định không thể để cho đối phương đi dễ dàng như vậy, mà phải đánh đối phương đến mức phải quỳ xuống gọi anh là ba cơ.

Khoan đã, đột nhiên anh nghĩ đến, hiện tại không được gọi ba, dù sao thì anh vẫn còn một đứa con trai nữa mà, không thích hợp cho lắm.

Lee Minhyeong vừa nghĩ, vừa xoay người đi về phía xe của mình, kết quả chợt nghe thấy một tiếng cảm ơn, anh phản xạ có điều kiện quay đầu lại nói: "Không cần cảm ơn."

Thế nhưng chữ "ơn" vừa mới nói ra, Lee Minhyeong liền ngây ngẩn cả người, anh nhìn người đang đứng trong chỗ ngoặt kia, trời má, con mẹ nó đây không phải Han Wangho sao? Cho nên vừa rồi người anh giúp là Han Wangho? Lee Minhyeong bỗng dưng buồn bực, ba người kia đâu rồi? Đi xa rồi ư? Hay là mấy người quay lại một chuyến đi được không?

Nếu để Hyeonjoon biết được anh giúp Han Wangho, Lee Minhyeong quả thật không dám nghĩ nữa, anh cảm thấy có lẽ con trai bé bỏng nhà anh sẽ đến thời kỳ phản nghịch, nháo loạn đòi bỏ nhà ra đi cho xem.

Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Lee Minhyeong nhớ khi còn học tiểu học, giáo viên ngữ văn đã từng hỏi anh một vấn đề: "Nếu người con ghét rơi xuống nước, con có cứu người đó không?" Lee Minhyeong còn nhớ rõ lúc đó anh trả lời là: "Dạ có ạ." Cô giáo vô cùng vui vẻ, đang chuẩn bị khen ngợi anh, chợt nghe thấy một thanh âm to lớn vang dội nói: "Con cứu tên đó lên trước, sau đó con sẽ đánh nó!"

Nháy mắt vẻ tươi cười trên mặt giáo viên ngữ văn liền biến mất, thay vào đó chính là lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."

Hiện tại, Lee Minhyeong cảm thấy tình huống này cũng không khác là mấy, chỉ là, anh đã trưởng thành rồi, không thể nói đánh là đánh, cho nên, anh lựa chọn xoay người rời đi.

Han Wangho thấy anh chỉ nói một câu "Không cần cảm ơn" liền xoay người rời đi, có chút kinh ngạc.

Lee Minhyeong không nhận ra anh ta sao? Hay vốn dĩ không quen biết anh ta? Trước đó anh ta lập kế hoạch này, đã phân tích đủ mọi tình huống có khả năng xảy ra, tình huống tốt nhất chính là, Lee Minhyeong không quen biết anh ta.

Lee Minhyeong không phải người trong giới, phần lớn anh chỉ hợp tác làm việc với các nhà làm phim, nhà sản xuất, bởi vậy có khả năng anh không biết nhiều về giới diễn viên.

Nếu Lee Minhyeong chỉ xem Hyeonjoon như một con chim hoàng yến, không đặt trong lòng, chỉ phụ trách cho tiền cho tài nguyên, Han Wangho nghĩ, như vậy có thể anh sẽ không quen biết mình, đặc biệt là dưới tình huống mình đã hóa trang che đậy đi rất nhiều nữa. Thế nhưng, anh ta không ngờ, vận may của anh ta lại tốt đến như vậy, đụng phải tình huống tốt nhất này.

Han Wangho vội vàng đi theo, nhẹ nhàng nói: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không biết nên làm gì nữa."

Còn làm gì nữa, cùng người ta đi gặp mặt chứ sao, khoan đã, Lee Minhyeong đột nhiên nghĩ đến, tại sao Han Wangho lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải đang quay 《Cơ Thiên Lệnh》 sao? Cho dù không đóng phim, thì tại sao lại xuất hiện ở tòa nhà văn phòng của anh?

Lee Minhyeong nghĩ ngợi một hồi, anh nói: "Không cần khách khí."

"Anh giúp tôi, tôi nên báo đáp anh như thế nào đây?"

"Không cần."

Han Wangho thấy thái độ của anh có chút lạnh lùng, lập tức thay đổi kế hoạch: "Thế nhưng, có lẽ tôi còn cần anh giúp một việc nữa."

Lee Minhyeong cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì: "Cái gì?"

"Trước khi anh đến, tôi có xảy ra xung đột với bọn họ, cho nên hiện tại dạ dày có chút không thoải mái, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện được không? Vừa rồi xe của tôi đã bị bọn họ động tay động chân, tôi sợ nếu như bọn họ chưa đi mà lúc này tôi lại ra ngoài gọi xe, bọn họ sẽ tiếp tục gây khó dễ cho tôi."

"Xe cậu cũng để ở đây à?"

"Đúng vậy." Han Wangho nói: "Tôi tới nơi này có việc, mới vừa đi thang máy xuống dưới, liền bị bọn họ bắt được."

"Vậy chắc hẳn cậu có người quen ở nơi này, cậu nên gọi người đó đưa cậu đi bệnh viện."

"Người đó không có ở đây." Han Wangho khẽ nói: "Cho nên chuyện của tôi cũng chưa giải quyết xong."

Anh ta nhìn Lee Minhyeong, cầu xin: "Giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, vừa rồi anh giúp tôi, chứng minh anh cũng là người gặp chuyện liền ra tay nghĩa hiệp, nếu lát nữa tôi đi ra ngoài bị bọn họ bắt được, vậy chẳng phải đã phí công anh vừa rồi gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ hay sao."

Lee Minhyeong nghe lý do thoái thác của anh ta, liền có thể khẳng định, có lẽ Han Wangho đến đây là vì anh, bằng không một đại minh tinh như anh ta, tội gì cứ lì lợm la liếm không buông ở chỗ anh chứ.

Hơn nữa, tại sao lại khéo như vậy, thời gian này, địa điểm này, Han Wangho vừa khéo có chuyện đến đây, vừa khéo bị kẻ thù bắt được, vừa khéo gặp được anh. Trùng hợp quá nhiều sẽ không còn là trùng hợp nữa, rõ ràng là một cái bẫy, ngược lại anh muốn nhìn xem rốt cuộc Han Wangho muốn làm cái gì?

"Thôi được." Lee Minhyeong nói.

Han Wangho nghe vậy, hưng phấn nói: "Cảm ơn anh, anh tốt như vậy, nhất định sẽ được đền đáp, tôi cũng sẽ báo đáp cho anh, anh yên tâm."

"Không cần." Lee Minhyeong nói: "Đánh gian trừ ác, cố gắng làm một công dân ưu tú, là nghĩa vụ của mỗi một công dân chúng ta."

Han Wangho:......

Han Wangho không biết nên đáp lại lời này thế nào, Lee Minhyeong là loại người này sao? Chuyện này không giống như anh ta tưởng tượng.

Rất nhanh Lee Minhyeong đã đi đến trước cửa xe, anh mở khóa, ngồi vào ghế lái, mắt thấy Han Wangho duỗi tay chuẩn bị kéo cửa ghế phụ, lập tức trách mắng: "Đừng chạm vào nó."

Han Wangho sợ tới mức nháy mắt liền rút tay về, không rõ nguyên do nhìn Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong cũng hoảng sợ, hôm nay bởi vì đưa Hyeonjoon ra sân bay, cho nên chiếc xe đưa Hyeonjoon đi chính là chiếc Porsche, nếu Han Wangho thật sự đụng vào chiếc xe này, nhỡ đâu Hyeonjoon biết được, Lee Minhyeong cảm thấy có lẽ viên kẹo mềm tri kỷ nhà anh sẽ biến thành viên kẹo nổ luôn mất.

Anh hiểu rất rõ Hyeonjoon chán ghét Han Wangho như thế nào, Hyeonjoon luôn dùng thiện ý để đối xử với tất cả mọi người, duy nhất chỉ có Han Wangho và Park Jaehyuk thì không, cậu chỉ hận không thể tay không đánh nhau một trận với họ mà thôi, à nếu đánh thắng được thì hãy nói.

"Đây là xe của bạn nhỏ nhà tôi, con nít mà, tính chiếm hữu cao lắm, đồ của cậu ấy ai cũng không được chạm vào, nếu cậu chạm vào, nhất định trở về sẽ náo loạn với tôi."

Han Wangho nhìn chiếc xe trước mặt, bạn nhỏ? Anh ta nghi hoặc tự hỏi, nhà họ Lee có con nít sao? Hay anh em bà con? Anh ta cảm thấy Lee Minhyeong có hơi chuyện bé xé ra to: "Tôi sẽ không để lại dấu vết gì đâu, anh không nói cậu ấy sẽ không biết, hẳn là không sao đâu."

"Không được." Lee Minhyeong cười nói: "Đứa nhỏ nhà tôi là con một, chỉ có một mình cậu ấy mà thôi, ngày thường nuông chiều nên tính tình cũng lớn lắm, nếu cậu ấy biết có người chạm vào xe cậu ấy mà tôi lại không nói cho cậu ấy biết, có lẽ sẽ nháo đến mức bỏ nhà ra đi luôn mất."

Han Wangho nghe vậy, liền muốn cười, bỏ nhà ra đi ư? Ấu trĩ như vậy, có lẽ vẫn chưa thành niên, chắc vẫn còn là học sinh tiểu học.

Anh ta thấy vậy, cũng không tranh chấp qua lại với Lee Minhyeong nữa, bèn nói: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ đây?"

"Nếu xe cậu chạy được, thì lái xe của cậu đi, nếu không chạy được, thì đành ra ngoài gọi xe thôi, tôi ở bên ngoài chờ cậu, nếu cậu gặp phải bọn họ, tôi cũng có thể thấy được."

Han Wangho cảm thấy chuyện này đúng là phiền toái, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ mới gặp mặt Lee Minhyeong, nên cũng không kiên trì nữa, đành gật đầu nói: "Thôi được, lát nữa chúng ta gặp nhau ở trước tòa nhà."

"Được."

Lee Minhyeong lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh đợi một hồi, từ kính chiếu hậu mới nhìn thấy Han Wangho đang đi tới.

Anh không nói gì, thoạt nhìn những người đó cũng không đứng đây, dù sao căn bản tất cả chỉ là một vở kịch, đối phương chỉ phối hợp diễn xuất với Han Wangho mà thôi.

"Gọi xe đi." Anh đi thẳng vào vấn đề nói.

"Vậy anh có đi theo không?"

"Đương nhiên rồi."

Han Wangho cảm thấy so với tưởng tượng của anh ta, Lee Minhyeong là người dễ nói chuyện hơn rất nhiều..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro