Chương 1: những cơn mưa và làn gió
---
Ngày hôm đó trời đổ mưa, từng cơn mưa dày đặc như muốn rửa trôi hết mọi điều vương vất trong lòng người. Felix bước chậm, lặng lẽ dạo trên con phố nhỏ quen thuộc. Cậu không vội vàng như mọi khi, mà ngước lên nhìn từng giọt mưa rơi, để cho những dòng suy nghĩ trôi theo.
Đột nhiên, cơn gió lạnh từ một góc phố kéo đến, một người đàn ông đứng dưới mái hiên, lưng dựa vào cột điện, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa. Anh ta trông thật khác biệt giữa phố đông người, dáng vẻ trầm mặc, im lặng, nhưng lại toát ra sức hút khiến Felix không thể rời mắt.
“Cậu không định trú mưa à?” Anh ta hỏi, giọng trầm ấm và có chút khàn khàn. Felix ngỡ ngàng, quay sang nhìn.
“Em… thích ướt,” Felix cười nhẹ, có chút e thẹn. “Nhưng nếu có người che dù thì cũng tốt.”
Anh nghiêng người sang bên, để trống chỗ cạnh mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ mời gọi không nói thành lời.
Felix bước đến và đứng sát lại bên cạnh. Mưa nhẹ nhàng rơi, như phủ lên không gian một lớp màn êm đềm. Họ im lặng, nhưng không thấy ngại ngùng hay khó xử.
---
Từ hôm đó, họ vô tình gặp nhau nhiều hơn. Ở hiệu sách cũ, nơi Felix hay lui tới tìm những cuốn sách ảnh; ở tiệm cà phê nhỏ, nơi Hyunjin thường chọn một góc yên tĩnh để đọc tài liệu; hay trong những chuyến đi công tác, họ đều xuất hiện bên nhau như một thói quen không thể thiếu.
Hyunjin là một cảnh sát hình sự, cậu biết thế, nhưng anh không hay nói về công việc của mình. Anh trầm lặng, kín đáo, đôi lúc ánh mắt anh thoáng buồn. Felix cảm nhận anh không chỉ là một người bình thường, mà như mang trong mình những nỗi niềm sâu thẳm không thể thổ lộ.
“Anh là cảnh sát thật à?” Felix hỏi một chiều chủ nhật khi họ cùng ngồi trên ghế đá công viên.
“Phải,” Hyunjin gật đầu, giọng trầm và chắc. “Nhưng không phải loại cảnh sát hay đùa như trên phim.”
“Em tưởng anh sẽ là người âm thầm đi bắt tội phạm trong bóng tối.”
Anh cười, nụ cười hiếm hoi, nhưng khiến trái tim Felix ấm lại.
“Anh lại hay cảm giác mình giống kẻ lạc lối hơn là người bảo vệ pháp luật.”
Felix nhìn anh, thấy rõ một bóng dáng cô đơn ẩn sâu sau lớp mặt nạ đó.
“Vậy… em sẽ là người bảo vệ anh.”
---
Nhưng phía sau nụ cười ấy, Hyunjin vẫn mang trong mình những cơn ám ảnh vô hình. Những đêm không ngủ, những giấc mơ kỳ lạ khiến anh bối rối. Anh không hiểu tại sao mình lại thấy hả hê khi đứng trước một cảnh tượng kinh hoàng, không rõ lí do.
Anh tự nhủ: “Chỉ là giấc mơ… thôi.”
Nhưng liệu chỉ là giấc mơ?
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro