Khoảng trống không tên

Minseok trở về lớp nhưng tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng, giây phút Minhyung quay lưng rời đi cậu đã nghĩ mình sẽ thấy nhẹ nhõm nhưng không... suốt cả ngày hôm đó Minseok không thể tập trung vào bất cứ điều gì, mỗi lần lướt mắt qua dãy bàn nơi Minhyung thường ngồi cậu lại cảm thấy một sự trống trải kỳ lạ. Cậu ta... thật sự không đến nữa

Một tuần trôi qua...Hai tuần trôi qua

Minhyung không còn xuất hiện trước mặt cậu, không còn những cuộc chạm mặt bất ngờ, không còn những ánh mắt ngang tàng, nụ cười ngạo mạn, không còn bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của Minhyung và điều đó khiến Minseok phát bực cậu không hiểu tại sao...? Rõ ràng trước đây, cậu vẫn luôn muốn có không gian riêng, rõ ràng cậu đã từng ghét cái cách Minhyung cứ xuất hiện như một cơn bão làm đảo lộn mọi thứ nhưng bây giờ khi cậu ta biến mất thật Minseok lại cảm thấy khó chịu...Thật vô lý!?

Minseok chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ lòng đầy mâu thuẫn những cơn gió cuối thu thổi qua khe cửa mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng góc lớp học, bất giác Minseok đưa tay lên cổ mình chạm vào vị trí tuyến pheromone nơi đó... đã từng bị Minhyung bá đạo chiếm giữ mặc dù chưa có dấu ấn chính thức nhưng cậu không muốn thừa nhận sự vắng mặt của Minhyung khiến Minseok cảm thấy lạc lõng đến lạ...

***

Buổi tối

Minseok nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà cậu đã cố gắng không nghĩ đến Minhyung nhưng càng cố gắng thì hình ảnh của cậu ta càng hiện lên rõ ràng đến mức mà cậu thở dài liền bật dậy cầm điện thoại lên, bàn tay vô thức lướt đến khung chat với số điện thoại quen thuộc dòng tin nhắn cuối cùng vẫn còn đó vẫn là câu nói lạnh nhạt của Minhyung ngày hôm ấy:

"Tôi sẽ rời khỏi cậu"

Minseok siết chặt điện thoại lòng rối bời. Cậu không muốn nhắn tin trước không muốn chủ động trước, nhưng... sự im lặng này đang dần trở thành một loại dày vò. Một hồi lâu sau, cậu khẽ hít sâu rồi gõ một dòng tin nhắn

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ

"Cậu...đang ở đâu?"

Minseok nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sau 30 phút, lòng đầy lo lắng tại sao Minhyung không trả lời? Có phải anh đã chặn tin nhắn của cậu? Hay anh đang cố tình phớt lờ cậu?

Minseok cảm thấy một cơn khó chịu kỳ lạ đang trào dâng trong lòng. Cậu không thể giải thích được cảm giác này nó giống như một sự trống rỗng, một sự thiếu thốn, một sự thèm khát

Đêm đó Minseok chìm vào giấc ngủ chập chờn những hình ảnh quá khứ chợt ùa về. Cậu thấy mình và Minhyung đang cùng nhau đi dạo trong công viên dưới ánh nắng chiều vàng rực. Minhyung nắm tay cậu mỉm cười...nụ cười ấm áp khiến tim cậu rung động họ cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chia sẻ những bí mật

Minseok nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp đó, những ngày tháng trước khi tai nạn xảy ra. Họ đã từng rất hạnh phúc, rất gần gũi Minhyung đã từng là người bạn thân thiết nhất của cậu, là người mà cậu tin tưởng nhất nhưng rồi...mọi thứ đã thay đổi. Tai nạn đã cướp đi ký ức của Minhyung biến cậu ta thành một con người khác. Minhyung trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, luôn tìm cách kiểm soát và thống trị cậu

Minseok cảm thấy đau lòng cậu nhớ Minhyung của ngày xưa, nhớ những kỷ niệm đẹp đẽ của họ cậu muốn Minhyung trở lại là chính mình nhưng cậu lại chẳng biết phải làm thế nào...

***

Cùng lúc đó trong biệt thự của mình Minhyung đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh lặng. Anh cầm điện thoại trên tay nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Minseok anh muốn trả lời muốn nói với cậu ấy rằng mình đang rất nhớ cậu ấy nhưng lại không dám...sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân, rằng mình sẽ lại làm tổn thương Minseok

Minhyung thở dài tắt điện thoại anh biết mình cần phải kiên nhẫn nhưng...Minhyung không biết mình có thể chờ đợi đến bao giờ

Sự im lặng kéo dài những cơn sóng cảm xúc trong Minhyung trào dâng lấn át lý trí. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa hình ảnh Minseok cô đơn, lo lắng, bất an cứ ám ảnh tâm trí, minhyung muốn đến bên cậu ấy muốn ôm cậu ấy vào lòng muốn nói với cậu ấy rằng anh vẫn luôn ở đây

Minhyung đứng dậy bước nhanh ra khỏi biệt thự. Anh lao xuống gara nhảy vào chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng không suy nghĩ, không do dự nhấn ga lao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng

Minhyung không biết mình đang đi đâu, cũng không biết mình sẽ làm gì?
Chỉ biết rằng anh cần phải đến bên Minseok Minhyung cần phải thấy cậu ấy, phải chắc chắn rằng cậu ấy vẫn ổn

Chiếc xe lao nhanh trên đường phố vắng vẻ, tiếng động cơ gầm rú xé tan màn đêm tĩnh lặng. Minhyung siết chặt tay lái ánh mắt kiên định nhìn về phía trước anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác thay vào đó chỉ còn Minseok hiện hữu trong tâm trí

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro