Sự thật bị phơi bày
Minseok không thể thở nổi. Từng câu hỏi của Minhyung cứ quấn lấy tâm trí cậu như những lưỡi dao sắc bén cứa vào da. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối mặt với ánh mắt đó, với câu hỏi đầy nghi vấn của Minhyung mọi thứ dường như vỡ vụn trước mắt
Minhyung không rời mắt khỏi cậu, đôi mắt đầy sự kiên quyết nhưng cũng không thiếu phần đau đớn. Câu hỏi của anh, không chỉ là sự nghi ngờ mà còn là sự thất vọng
“Minseok... Nếu bạn không thể nói, anh sẽ tự tìm ra sự thật”
Giọng Minhyung vang lên trong không gian tĩnh lặng như một lời tuyên chiến nhưng cũng đầy sự thất vọng. Câu nói đó, không phải là sự đe dọa mà là lời cảnh báo cho sự quyết tâm của anh. Minseok không thể giấu mãi nhưng cậu cũng không thể nói ra
Cánh cửa khép lại, Minhyung bước đi, không một lời nào nữa. Minseok ngồi thẫn thờ, trái tim cậu như vỡ vụn. Mọi lời nói cậu muốn thốt ra, tất cả những gì cậu đã chuẩn bị cho giây phút này giờ đây đều tan thành mây khói. Cậu đã nghĩ mình có thể đối mặt với sự thật nhưng khi Minhyung đứng trước mặt cậu, cậu lại sợ hãi. Cậu sợ...sợ sự thật ấy sẽ làm tổn thương Minhyung hơn nữa
Minseok gục xuống đất, hai tay ôm lấy khuôn mặt cố gắng kìm nén những cơn nấc nghẹn. Cậu không thể dừng được nước mắt những giọt nước mắt không phải vì nỗi đau của chính mình mà vì nỗi đau của Minhyung, vì sự thật mà cậu không thể thốt ra. Cậu yêu Minhyung nhưng chính tình yêu ấy lại đẩy Minhyung vào hiểm nguy
Cậu sợ rằng khi Minhyung nhớ lại mọi chuyện anh sẽ không chỉ oán trách gia đình, mà sẽ đối mặt với kẻ thù của gia đình một cách không suy nghĩ để rồi lại rơi vào nguy hiểm. Minseok không thể để điều đó xảy ra cậu không thể để Minhyung phải hy sinh vì mình. Và hơn hết, cậu không thể để anh hiểu rằng chính gia đình đã vô tình làm tổn thương cả hai người họ
Minhyung càng yêu cậu, thì sự nguy hiểm càng gần kề. Cậu đã quá mệt mỏi với việc phải giữ im lặng nhưng một khi sự thật được phơi bày mọi thứ sẽ thay đổi. Minseok cảm thấy như mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một cái kết không thể tránh khỏi. Dù sao đi nữa, Minhyung sẽ luôn yêu cậu nhưng khi anh nhớ lại tất cả, liệu tình yêu đó sẽ còn tồn tại trong một thế giới đầy rẫy những đau thương và bí mật?
Minseok không thể trả lời câu hỏi ấy, chỉ có thể ôm mặt khóc trong khi thời gian cứ lặng lẽ trôi, không để lại gì ngoài những ký ức không thể xóa nhòa
***
Minhyung rời khỏi phòng Minseok, sự im lặng nặng nề như một lời buộc tội vô hình. Anh bước ra khỏi cánh cửa để lại sau lưng bóng lưng đó và bắt đầu lên xe trở về nhà. Trên đường đi, cảm giác bứt rứt và hoang mang không ngừng giày vò tâm trí anh, như một cơn bão tố gào thét trong lòng. Anh không thể tiếp tục sống trong bóng tối của những bí mật, không thể để quá khứ chôn vùi hiện tại, tước đoạt tương lai của anh và Minseok. Quyết tâm lật lại mọi thứ, Minhyung gọi điện cho thám tử người có thể biết tất cả mọi chuyện, bởi vì tất cả tài liệu liên quan đến vụ tai nạn năm đó đều đã biến mất chỉ có thám tử của gia đình là còn giữ lại những thông tin quan trọng
"Tôi muốn ông lập tức lục lại vụ tai nạn năm đó và gửi thông tin cho tôi" Minhyung nói, giọng anh lạnh lùng và kiên quyết nhưng bên trong là một nỗi đau âm ỉ
"Cậu chắc chắn muốn nhớ lại?" thám tử hỏi, giọng ông ta đầy cảnh giác như đang cảnh báo anh về một vực sâu tăm tối
"Chắc chắn" Minhyung đáp "Tôi muốn biết tất cả, không sót một chi tiết nào. Dù nó có đau đớn đến đâu"
***
Sau cuộc gọi, Minhyung đã nhận được những tài liệu về vụ tai nạn. Khi lật dở đọc từng trang, những ký ức mơ hồ của đêm định mệnh ấy chợt ùa về như những mảnh vỡ của một giấc mơ tan nát đầy sự đau đớn. Anh nhớ rõ cảnh mình vội vàng kéo mũ cho Minseok, lo lắng nhắc nhở: "Đầu bạn ướt rồi này"...Rồi tiếng động cơ gầm rú xé tan màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng chói lóa như muốn thiêu đốt mọi thứ và rồi anh kéo Minseok vào lòng che chắn cho cậu, hét lên trong cơn hoảng loạn: "Minseok! Cẩn thận!"
Một cơn đau nhói xé ngang trí óc Minhyung đau đớn ôm lấy đầu những hình ảnh vụn vỡ của tai nạn đó vẫn còn mờ ảo nhưng một sự thật đau đớn dần hiện ra. Minhyung lục lại tài liệu của thám tử, nhưng những gì anh tìm thấy chỉ ghi chép về vụ tai nạn hoàn toàn không đề cập đến sự biến mất của Minseok sau đó, như thể cậu chưa từng tồn tại. Anh không thể chịu đựng thêm nữa, nỗi đau và sự hoang mang dâng lên như một cơn sóng thần
Minhyung gọi cho thám tử lần nữa, giọng anh đầy giận dữ và hoang mang: "Tôi muốn biết Minseok đã đi đâu sau vụ tai nạn. Vì sao cậu ấy lại không còn ở bên cạnh tôi?"
Trong khi chờ đợi kết quả điều tra, Minhyung tìm kiếm trong thư phòng của gia đình nơi lưu giữ những bí mật đã bị chôn vùi, những ký ức đã bị lãng quên. Anh phát hiện một album ảnh cũ kỹ, bụi bặm như một nhân chứng im lặng của thời gian. Những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc đã qua, những kỷ niệm tưởng chừng đã phai nhòa. Anh thấy những bức ảnh thời thơ ấu của anh và Minseok cả hai đều cười rạng rỡ, hạnh phúc. Ký ức ùa về, những ngày tháng vui vẻ khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp Minseok ở công viên, những lần anh bảo vệ cậu khỏi đám bắt nạt và cả khi anh cẩn thận dán băng cá nhân hình gấu lên đầu gối Minseok khi cậu bị ngã. Nhưng mọi thứ sau đó đã đứt đoạn, như một thước phim bị cắt xén một cách tàn nhẫn, như một giấc mơ đẹp bị đánh thức bởi cơn ác mộng
Minhyung lướt qua từng bức ảnh, từng mảnh ký ức vụn vỡ và anh không thể tin được rằng gia đình mình đã giấu giếm quá nhiều thứ, và cả Minseok cũng giấu anh
***
Thám tử đưa cho Minhyung một tập tài liệu mới, thêm một mảnh ghép vào câu chuyện. Minhyung nắm chặt tay, cảm giác tức giận dâng lên trong lòng khi anh nhìn những dòng chữ trên trang giấy. Lời nói của Minseok vang vọng trong đầu anh như một lời cảnh báo, một lời thách thức: "Nếu biết rồi thì sao chứ?" Minseok đang ám chỉ điều gì? Có phải mọi chuyện liên quan đến gia đình anh không?
Cơn giận dữ bùng lên, anh không thể chịu đựng thêm nữa. Những thứ anh bị tước đoạt không chỉ là ký ức, mà còn là Minseok....một phần quan trọng trong cuộc đời anh
Minhyung điều tra xong, lập tức quay lại nhà Minseok và đối mặt với cậu. Không còn sự nhẹ nhàng, không còn lưỡng lự, anh siết chặt cổ tay Minseok, ánh mắt tối sầm đầy tức giận lẫn đau đớn như muốn thiêu đốt cậu bằng ngọn lửa của sự phản bội: "Bạn đã lừa dối tôi bao lâu? Tôi đã biết tất cả quá khứ của chúng ta rồi"
Minseok cứng đờ, không thể nói nên lời. Cậu không thể đáp lại vì cậu biết dù có nói gì đi nữa... Minhyung cũng sẽ không tha thứ cho việc cậu đã im lặng và tránh xa anh suốt bao năm qua. Minseok bật khóc, nước mắt lăn dài trên má như những giọt pha lê vỡ vụn. Minhyung nhìn những giọt nước mắt đó bàn tay run rẩy ấy khiến anh đau đớn, một nỗi đau xé nát trái tim anh, Minhyung liền dịu lại ôm chặt lấy Minseok vào lòng "Anh xin lỗi" giọng anh run rẩy "Anh xin lỗi vì đã không nhận ra bạn sớm hơn, anh xin lỗi vì đã đối xử với bạn như vậy suốt thời gian qua"
Minhyung hôn lên môi Minseok, pheromone hổ phách hòa quyện với mùi mưa đầu mùa toả ra thật dịu dàng nhưng cũng đầy đau đớn như một lời xin lỗi muộn màng. Minseok gục vào lòng Minhyung, tiếng nấc ngày càng to hơn như tiếng than vãn của một trái tim tan vỡ. Minhyung lấy tay an ủi, xoa lưng Minseok "Anh xin lỗi, xin lỗi bạn..." Anh cảm nhận được sự đau đớn của Minseok, sự mất mát mà cậu đã phải chịu đựng và anh tự trách mình vì đã không ở bên cạnh cậu suốt ngần ấy thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro