03
Hai mươi hai tuổi. Còn trẻ, còn nhiều thời gian, nhiệt huyết, ngông cuồng, cũng chẳng kém phần ương ngạnh. Có thể tuỳ ý lựa chọn, có thể không suy nghĩ đã hành động, không nương tựa ai cũng chẳng ai muốn dựa vào. Tuổi hai mươi hai của tôi có lẽ chính là như thế.
Chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua? Tôi hình như đã nói một câu chúc mừng rồi rời đi thì phải. Vậy mà đêm qua tôi có thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, không còn lăn lộn qua lại chiếc giường êm ái như tôi vẫn thường phải làm.
Minseok trông tươi tỉnh hơn hẳn vào sáng nay, vì điều gì, tôi có lẽ là người biết rõ nhất. Em vui vẻ hát hò từ lúc chúng tôi di chuyển ra khỏi kí túc xá, đến sảnh công ty, lên phòng tập luyện. Em như vậy, tôi cũng vui.
Wooje lon ton đi bên cạnh hỏi em có chuyện gì, em lắc đầu không trả lời nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi rói. Wooje bực bội kéo áo em hỏi bằng được, em chỉ nhéo tay thằng nhỏ chứ nhất quyết không kể lể gì. Đến Hyeonjoon cũng bắt đầu tò mò, nó ghé tai tôi hỏi có biết gì không, tôi lắc đầu:
"Không biết."
"Mày mà cũng không biết?"
"Tao là cái gì đâu mà được biết?"
Tôi được biết, và đúng là chẳng là gì với em. Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, tự tôi còn thấy buồn cười.
"Mày còn cười? Hai đứa mày lén lút giấu cái gì vậy?"
"Nó không muốn kể thì đừng ép." Sanghyeok hyung đi bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng.
Tôi hất cằm ý nói Hyeonjoon biết chưa, nó đá nhẹ vào chân tôi một cái rồi hậm hực đi lên trước kéo cả Wooje đang mè nheo đi. Sanghyeok hyung nhìn tôi, hỏi một câu ngoài tầm tưởng tượng:
"Làm lành rồi à?"
Tôi thở dài: "Em thật sự không có gì đâu anh."
"Thấy hai đứa đều vui hơn hẳn, anh đoán vậy. Vui vẻ là được rồi, tốt cho cả đội nữa."
Tôi gật gù thay vì cãi thêm. Đó là lúc tôi nhận ra những chuyện bên ngoài có vẻ khác xa với những gì tôi nghĩ. Ai cũng nghĩ tôi và em phải luôn ở cạnh nhau, nếu chúng tôi buồn thì đối phương sẽ là nguyên nhân, nếu vui thì đối phương sẽ là lý do, nếu có chuyện gì đó thì phải luôn luôn hiểu thấu. Vô vàn cái nếu, chẳng cái nào đúng hoàn cảnh.
Tôi thò tay vô túi áo khoác, sáng nay ra ngoài vậy mà quên mang thuốc lá. Nhờ Sanghyeok hyung dặn mọi người chờ em rồi hẵng scrim, tôi chạy vội ra cửa hàng tiện lợi gần công ty mua một gói. Dạo này không có thuốc lá thì cảm xúc sẽ càng hỗn độn hơn, tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc phải tìm bác sĩ tâm lý.
Buổi scrim diễn ra suôn sẻ, hôm nay chúng tôi luyện tập cùng DRX. Bot duo cần chơi thử vài con bài mới, may mắn rằng kết quả đã cho thấy tín hiệu tốt. Mùa giải mới sẽ bắt đầu trong một tuần nữa, lịch trình được đưa tới tay lại càng bận rộn, chúng tôi vừa scrim xong lại chỉ được nghỉ ngơi hai tiếng lại có ca stream.
Không đủ thời gian ra ngoài, chúng tôi quyết định ăn tại canteen của công ty. Minseok không vui lắm, em có lẽ muốn ăn món gì đó khác.
"A, chán chết."
"Muốn ăn gì à?" Tôi hỏi khi thấy em nằm dài ra bàn ăn.
"Không hẳn, tớ muốn uống sữa chuối."
"Anh lớn rồi còn uống sữa." Wooje chen vào.
"Được rồi là do anh, đồ em bé."
Bữa ăn vẫn diễn ra rất bình thường, chúng tôi nhắc lại vài lỗi khi đánh tập, cải thiện ra sao, lối đánh thế nào. Cũng nói tới vài chuyện bên ngoài xã hội, dạo gần đây Bang hyung đã kết hôn, chúng tôi lại được đà chọc ghẹo Sanghyeok hyung.
"Anh định khi nào mới kết hôn hả?" Tôi là đứa châm ngòi.
"Có lẽ là 40." Hyeonjoon cất tiếng.
"Em có vội kết hôn không mà hối anh?"
Miếng cơm mới đưa tới cổ họng đã nghẹn lại, tôi ho sặc sụa vì một câu đáp trả của anh ấy.
"Liên quan gì? Em trẻ hơn anh nhiều."
"Người thường nhắc tới chuyện kết hôn là người muốn kết hôn nhất mà em." Sanghyeok hyung nói chuyện như cầm dao dí vào người, thế mà mặt vẫn lạnh tanh.
"Biết giỡn quá, em còn chưa có người yêu."
Không hiểu vì sao Hyeonjoon lại nhăn mày nhìn tôi, như thể chuyện này lạ lẫm lắm. Tôi xưa giờ đều không có người yêu, người tôi yêu bận yêu người khác, tôi yêu ai được?
"Không có?"
"Mày hỏi như thể tao giấu gì ấy?"
"Thật?"
Rốt cuộc tôi giống người đã có người yêu chỗ nào?
"Thế đi xem mắt không?"
Cả đám ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hyeonjoon, tôi thì sặc cơm lần thứ hai trong một bữa. Wooje đập mạnh vào tay thần rừng, chắc nhóc cũng sốc lắm. Tôi đặt đũa xuống suy nghĩ, sau đó gật đầu.
"Oà, cái này còn sốc hơn." Wooje cảm thán.
"Anh cũng 22 rồi, thời điểm đẹp để có mối tình đầu, không phải à?" Tôi hỏi.
"Tao có một người bạn cứ hỏi mày suốt, xinh gái lắm, trắng trẻo, còn có nốt ruồi dưới mắt đó tuyển thủ Gumayusi." Hyeonjoon vừa luyên thuyên vừa lấy điện thoại ra lướt qua lướt lại. Cuối cùng nó đưa tới trước mặt tôi một tài khoản instagram.
Tôi gật đầu dơ điện thoại mình lên chụp một tấm ảnh, chuyện này có vẻ dần trở nên buồn cười hơn tôi tưởng. Sanghyeok hyung tặc lưỡi dặn dò đừng ảnh hưởng lịch luyện tập nha em, Choi Wooje thì sảng khoái cười phớ lớ như thể nó mới là người đi xem mắt. Chỉ có Minseok không tham gia, em buồn chán đảo qua đảo lại dĩa cơm rồi đặt hẳn đũa xuống bàn. Thấy thế tôi lại đành đứng dậy, Hyeonjoon ngẩng đầu hỏi ngay lập tức:
"Đi đâu vậy?"
"Mua thuốc lá, hồi sáng quên đem, gửi gắm gì không?"
"Không. Sắp tới giờ rồi đấy, mày đi nhanh đi mà về."
"Cứ xuống tầng trước đi, mọi người không cần đợi em nha."
Tôi rảo bước quay lại cửa hàng tiện lợi, lấy hai hộp sữa chuối rồi đi về phía quầy tính tiền. Sợ mình bị phát hiện, tôi lấy thêm một gói thuốc lá ở quầy đặt lên bàn, nhân viên nhìn tôi hơi ái ngại, có lẽ họ đang cảm thán việc tôi hút quá nhiều cũng có khi. Cho hai hộp sữa vào túi áo giấu đi, hộp thuốc tôi cầm trên tay rồi quay lại công ty. Mọi người đã vào phòng stream riêng, tôi cũng đỡ lo được một phần. Ghé vào phòng stream của Minseok, em vẫn đang set up máy ảnh, bộ dạng nhỏ nhắn loay hoay như chú mèo con.
"Này." Tôi đặt hai hộp sữa lên bàn, Minseok tròn xoe mắt nhìn tôi.
"Hả?"
"Sợ cậu đói, ca stream dài đó. Tớ tiện thì mua luôn." Tôi lắc gói thuốc trên tay.
Tôi cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng cười thêm một cái rồi rời đi. Không thể chăm sóc hay lại gần em quá, nhưng với tư cách đồng đội, một bữa no hay hai hộp sữa có lẽ không phải quá phận. Người yêu em, chắc không ghen đâu?
Đặt hai hộp thuốc lá lên bàn, tôi thở dài với chính mình. Hai mươi hai tuổi, lý trí bỏ con tim chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro