15.1 Trời đánh
Đài thiên văn dự báo sắp tới sẽ có bão, trên báo đài cũng phát liên tục mấy ngày liền, Minseok thấy trong khu cư xá mọi người bàn tán nhau mua này mua kia dự trữ cho mấy ngày tới. Có người còn gom sẵn đồ để đi nơi khác tránh bão. Minseok tuyệt nhiên không có nơi nào khác để đi, cậu bận rộn khắp nhà nhìn xem mình có gì đáng giá để mang theo người nếu phải di tản đến nơi khác.
Minhyung nằm dài ở ghế sofa đọc dở quyển truyện mà Minseok được học sinh ở trung tâm tặng sau khi mất hết buổi sáng chăm sóc vườn cây trước nhà.
Minseok ngoài mặt không nói gì với Minhyung nhưng phía sau lưng lại đi nói với em hàng xóm bảo em không cần sang chăm vườn nữa vì chủ vườn về rồi.
Bên ngoài trời nổi mấy đợt gió, không khí loãng ra như sắp đón một cơn bão lớn. Minhyung sợ mấy chậu cây treo ở hành lang sẽ bị gió thỏi làm gãy mất nên dời chúng vào phía trong cửa sổ cạnh chuông gió.
"Minseok, cậu với em hàng xóm thân cỡ nào trên thang mười?"
Minseok đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, cậu nghe Minhyung hỏi nhưng vờ không nghe thấy.
Minhyung không thấy cậu phản ứng gì liền bật người dậy không đọc truyện nữa.
"Làm sao?" Minseok nhìn Minhyung đang trưng ra gương mặt vô cùng ganh tỵ.
"Trên năm hông?"
"Minhyung, tớ không đánh giá độ thân thiết của mình với người khác bằng mấy con số đó."
"Tớ chỉ muốn biết là thân đến mức nào thôi."
"Tớ và em ấy còn chưa ăn cơm cùng nhau." Minseok đáp.
Minhyung cười cười rồi lại nằm xuống đọc truyện tiếp như đã nghe được câu trả lời như ý muốn.
Minseok nhìn Minhyung một lúc rồi nói tiếp. giọng nói cậu bình thản như không có gì to tát nhưng câu từ lại như dỗ ngọt: "Tớ không giỏi chăm cây nhưng lại không muốn khu vườn cậu bỏ công chăm sóc cả mùa hè chết đi nên tớ mới nhờ em hàng xóm sang chăm."
Bên ngoài gió thổi mạnh hơn đập vào khung cửa sắt, Minseok đi thẳng đến chỗ Minhyung. Cậu nhảy vọt lên ghế sofa chen chúc nằm vào lòng Minhyung như muốn được dỗ dành. Minhyung tự nhích người sang một chút để Minseok thoải mái hơn, cậu chỉnh lại tư thế thật thoải mái, một tay cầm truyện, một tay duỗi ra để Minseok gối đầu lên.
"Em hàng xóm là người thế nào?"
"Đáng yêu, hoạt bát, tốt bụng, có chút xíu ngốc nghếch."
"Em đang tả anh đó hả?"
Minseok xì một tiếng tỏ vẻ không đồng ý nhưng vẫn nằm yên trong lòng Minhyung lười chán không có ý định di chuyển. Minhyung bỏ quyển truyện sang một bên.
"Minseok, sau này nói chuyện với anh bạn không cần phải dè chừng như thế. Bạn cứ là bạn như lúc trước thôi, mắng anh cũng được mà. Không cần dỗ ngọt, cũng không cần phải chiều theo ý anh."
Minseok trở người nhặt lấy quyển truyện của Minhyung, cậu lật đi lật lại quyển truyện một cách buồn chán như đã xem qua đến thuộc lòng.
"Không phải vì tớ mắng cậu nên cậu mới bỏ đi à?"
"Không phải mà...cho anh xin lỗi."
"Tớ không có giận gì."
"Mà Minseok có nhớ ngày đầu tiên gặp anh không? Em mắng anh."
"Tớ nói gì?"
"Anh nói xin lỗi, em lại nói xin lỗi con khỉ." Minhyung nhái lại y hệt giọng Minseok lúc đó.
Minseok nghịch ngợm hạ tay chọt nhẹ vào hong Minhyung làm cậu nhọt đến bật cười khổ sở, Minseok được đà nên làm tới, cậu rướn người chọt lung tung, Minhyung cơ địa dễ cười nên không nhịn được phải né người tránh mấy lần chạm của Minseok.
"Tại cậu chưa gì đã kêu tớ là nhóc này nhóc nọ."
"Aaa..anh xin lỗi...anh xin lỗi."
Minseok mới giỡn một chút đã ỉu xìu hết năng lượng, nhưng trên môi vẫn vui vẻ nét cười, mắt cũng sáng rực lên tinh nghịch với nốt ruồi dưới khóe mắt. Minseok lại ngoan ngoãn nằm xuống tiếp tục với quyển truyện trong tay.
Khung cửa sổ rung nhẹ theo từng cơn gió mạnh, tiếng gió bên ngoài rít lên theo từng hồi dài. Không khí mang mùi ẩm của đất, mùi muối biển nhè nhẹ thoáng qua, ánh chớp lại lóe lên rạch ngang một góc trời.
"Em dễ thương thế này sau không dạy học sinh được đâu. Con nít bây giờ lớn nhanh lắm."
"Tớ có nói sẽ học sư phạm đâu."
"Thế Minseok muốn làm gì?"
"Làm gì có tiền thì làm thôi. Cậu đừng quan trọng quá, tớ không có ước mơ hoài bão gì đâu."
"Em cứ mơ đi. Anh có tiền mà."
Minhyung trông nghiêm túc vô cùng, còn Minseok thì thấy mắc cười. Cậu bỏ quyển truyện xuống nhìn Minhyung rồi cười khanh khánh, cậu không nhịn được liền nhéo má Minhyung một cái trong ánh mắt ngỡ ngàng của Minhyung.
"Không ngầu chút nào đâu, Minhyung."
Minseok nói tiếp :" Tớ biết là cậu ngưỡng mộ anh Sanghyeok lắm. Nhưng mà bọn mình không được đâu."
Minseok lại trở mình, vừa vặn nằm gọn trong lòng Minhyung, gió bên ngoài vẫn rít lên, tiếng xào xạc từ mái hiên và tiếng cây cối ở vườn chạm vào nhau ồn ào rối tung như lòng Minseok vậy.
"Cậu không thể là anh Sanghyeok đem hết tiền chôn ở chỗ tớ được. Không phải vì tớ không tin cậu có thể trở thành người như anh Sanghyeok mà vì tớ không tin mình có thể trở thành người như anh Wangho, không thể hứa sẽ đi bên cậu đến sau này."
"Tớ giỏi chạy trốn lắm. Không giống như cậu đâu." Minseok nửa đùa nửa thật.
"Anh có nói sẽ đòi đâu. Anh cũng không nói là cho em tiền. Ý anh là anh trả lại cho em."
"Anh trả cái gì?"
"Em mua cho anh hai trăm ký khoai lang mà, bây giờ anh trả lại cho em một vườn. Ngày mai anh dẫn em về, em ưng thì anh sang tên cho, anh cho em hết."
"Bớt khùng giùm?!"
"Nhưng mà anh nói thiệt mà. Anh có tiền, anh được học bổng rồi nên mấy năm đại học tới sẽ không tốn tiền, anh giúp công ty kiến trúc của anh Sanghyeok cũng có lương. Khó quá thì anh làm thêm vài việc là đủ tiền cho em học mà...Anh bán khoai cũng được."
"Đồ khùng. Bắt taxi về nhà đi, không cho ở đây nữa."
"Anh có khiếu bán hàng lắm."
Minseok bật dậy không thèm nằm trong lòng Minhyung nữa.
"Mắc gì đòi bán khoai hoài vậy trờiiiiii. Mắc gì đòi nuôi tuôi. Điên hả? Anh sống cho anh đi." Minseok vừa chu môi phồng má la làng lên thì trời cũng đánh xuống một cái ầm to hơn như đáp trả.
Minseok sợ quá liền thu ngay dáng vẻ ngông nghênh của mình lại. Dù gì thì cậu cũng sợ bị trời đánh lắm.
"Ôi giật cả mình."
Minhyung cười xoà, xoa tóc Minseok rối lên.
"Vì anh thương mà. Anh muốn bù đắp. Anh thích bán khoai...lang tím."
Minseok nhìn đôi mắt chân thành của Minhyung không hề đùa giỡn chút nào. Cậu cũng thừa biết, Minhyung nói thương là thương thật, nói muốn nuôi cậu tức là muốn nuôi thật.
Còn chuyện bán khoai lang tím thì Minseok không chắc.
"Ừa đi mà bán khoai lang tím đi."
"Bạn mắng anh. Trời còn mưa đấy. Em ăn cơm chưa?" Minhyung đùa đùa.
"Ý anh là em làm chuyện bị trời đánh hả?" Minseok thấy Minhyung trừ những lúc nghiêm túc ra thì cà chớn vô cùng.
"Em nhai cơm đi. Trời đánh tránh bữa ăn mà."
"Bắt taxi về nhà điiiiiiiiiiiiiiii."
Sau này Minhyung mới biết, lời nói đùa của mình, lại là biến số trong đời Minseok.
Biến số trong dự cảm mà Minseok nhắn cho Minhyung nói mong sẽ là điềm lành. Minhyung mỗi tuần đều đi nhà thờ cầu nguyện cho Minseok đều bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro