01. Phương châm giáo dục của thầy Ryu
"Tổng hóa đơn của anh là 2,500 won. Anh muốn thanh toán bằng tiền mặt, chuyển khoản hay—-"
Spider Man mặt ngoài là thằng học sinh bị nhện cắn một vết, nhưng cũng có thể là thanh niên mặc đồ bó sát đỏ chót đu từ tòa nhà này qua tòa nhà khác, sẵn tiện treo ngược mình để tán tỉnh một cô gái. Vì thế, chuyện một thầy giáo dạy Văn tranh thủ từng tiết trống của mình để chạy ra Ministop làm thu ngân là điều không hề lạ.
Như Ryu Minseok lúc này, trân trân nhìn người-đáng-lẽ-là-đồng-nghiệp-của-mình lúc sáng, thì bây giờ, sáu giờ kém mười vào buổi tối, lại đang tính tiền 1 ly mì và 2 cây xúc xích mua 1 tặng 1 cho cậu.
Lee Minhyung nãy giờ vẫn đang nhìn vào màn hình thanh toán trước mặt. Đến lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt quen thuộc mình vừa gặp sáng nay. Câu nói máy móc phát ra từ miệng nhưng bây giờ lại ngắc ngứ như bị cái gì đó chặn lại nơi cổ họng.
"—-thanh toán bằng thẻ ạ?"
Dù gì thì làm thêm ở cửa hàng tiện lợi cũng chẳng phải chuyện gì động trời. Thời Minseok còn là sinh viên, cứ sáng học thì chiều tối đi làm thu ngân, hoặc những lúc phải trên trường nguyên ngày thì cậu sẽ đăng ký ca trực vào khuya lắc khuya lơ. Đến sáng vừa giao ca lại vác balo lên trường cùng cặp mắt như vừa bị ai đấm.
Nhưng người trước mặt là Lee Minhyung.
Thật ra cậu cũng không có điều gì khó nói với ông thầy dạy Văn này. Chỉ là sáng hôm nay, Minseok trong lúc mất bình tĩnh đã nói vài câu không hay lắm với người luôn chuộng cách nói chuyện hoa mỹ như Lee Minhyung.
Phải kể đến sự việc buổi sáng, khi Ryu Minseok đang ngồi trong văn phòng để tranh thủ chấm nốt xấp bài kiểm tra giữa kỳ của lớp chủ nhiệm, thì từ đâu ra một chị gái bước vào phòng giáo viên. Chị gái mặc toàn thứ đồ mà qua con mắt của Minseok, thì đây là đồ hiệu, tiến lại bàn làm việc của cậu và nói với một giọng vô cùng nhã nhặn hay thường nghe ở viên chức cấp cao.
"Chào thầy, thứ lỗi thầy có phải thầy Ryu không ạ?"
Ryu Minseok nghe chị gái gọi đích danh mình, biết không thể nào giả ngu chấm bài tiếp nữa. Cậu ngước nhìn người phụ nữ đang đứng.
"Vâng, tôi là thầy Ryu"
Chị gái vẫn treo trên môi nụ cười chẳng khác nào nhân viên tiếp thị bảo hiểm. Chị cúi đầu và bảo rằng chị là phụ huynh của Ong Chando - thằng nhóc vừa bị cậu hạ hạnh kiểm cách đây 2 ngày.
Biết ngay mà. Minseok thở dài trong lòng. Thật ra lúc vừa nhìn chị gái, Minseok đã biết đây là mẹ của Ong Chando. Còn ai lạ gì vợ của CEO tập đoàn X chuyên kinh doanh nội thất ở Seoul. Thậm chí, chị gái này còn nhiều lần lên văn phòng gặp các giáo viên đã dạy con trai chị để trao đổi về tình hình học tập, chỉ là chưa tới lượt Minseok.
Có vẻ lần này mình đã dùng hết bùa lợi may mắn, Minseok nghĩ thầm. Cậu giữ thái độ ôn hoà, chỉnh gọng kính rồi ngửa bàn tay hướng về chiếc ghế bên cạnh.
"Vâng tôi đã hiểu. Trước tiên chị cứ ngồi xuống cái đã. Mẹ của Chando có điều gì mà muốn gặp tôi thế?"
Chị gái ngồi xuống bên cạnh Minseok. Sau đó là chuỗi câu hỏi dạo đầu như dạo này trên lớp Chando thế nào, học hành ra sao, có theo kịp bài vở hay không. Minseok tự đánh giá, đây là một bà chị nói chuyện theo phong cách vòng vo, không trực tiếp - một cách nói rất phổ biến của người Châu Á.
Cùng là người Châu Á nhưng Minseok khác bà chị, Minseok thích nói thẳng cơ. Thế là cậu đẩy tạm xấp bài đang chấm dang dở sang một góc, lôi ra một tập hồ sơ khác. Minseok không vội mở chúng ra, cậu đặt tay lên hồ sơ, quay sang hỏi mẹ Chando.
"Về học tập, Chando vẫn theo kịp. Nhưng về hành vi thì em ấy mắc một vài lỗi, mẹ Chando có muốn hỏi gì tôi không?"
Ở đây, "một vài lỗi" đủ để hạ hạnh kiểm học sinh. Chị gái rất biết nắm bắt trọng điểm, liền hỏi Minseok:
"Nếu chỉ một vài lỗi, tôi thắc mắc vì sao học kỳ này bé lại bị hạ xuống một bậc hạnh kiểm?"
Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi sao?
Đối với giáo viên mới vào nghề, chắc chắn sẽ bị khủng hoảng khi thấy những bậc phụ huynh nhà giàu với góc mặt mà thề chết, họ cũng không bao giờ cúi xuống quá thấp. Sự tự cao và ý nghĩ rằng họ có quyền đàn áp những người làm công ăn lương đã rất nhiều lần dọa sợ những giáo viên trẻ. Nhưng Ryu Minseok thì không. Dù không được tính là bô lão trong ngành giáo dục, Minseok cũng đã dạy ở trường được 5 năm và đó là khoảng thời gian đủ lâu để cậu có thể bình tĩnh trước những tình huống bắt chẹt như thế này.
Thầy giáo Ryu, với tất cả sự điềm nhiên, cất lời.
"Tuy là chỉ nói một vài lỗi, nhưng những gì Chando phạm phải là khá nghiêm trọng và thường chỉ được xí xóa trong một đến hai lần đầu. Đằng này em ấy đã phạm lỗi năm lần"
Minseok lật tập hồ sơ nãy giờ vẫn nằm im trên bàn, không đợi chị gái ngồi bên cạnh phản biện mà nói tiếp.
"Năm lần này, bao gồm không chỉ một lỗi, Chando còn phạm thêm một số lỗi khác. Đó là lý do em ấy bị hạ hạnh kiểm, nếu kỳ sau Chando có biểu hiện tốt hơn trong tác phong, em ấy sẽ được trở lại hạnh kiểm tốt như các bạn khác. Chị Ong cứ yên tâm"
Mẹ Chando ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa. Chị bắt đầu cảm thấy gai mắt với kẻ làm công ăn lương trước mặt.
Một kẻ không biết điều. Kẻ sẵn sàng vì một niềm tin nhảm nhí nào đó của bản thân mà dám chống lại đồng tiền.
Ryu Minseok hiểu, lý do vì sao chị Ong lại cất công là đây để hỏi cậu về một bậc hạnh kiểm. Ngoài việc chị không thể chấp nhận được việc con mình ở nhà thì một dạ hai vâng, trên trường thì cúp học 3 lần, đánh bạn và dùng tài khoản ẩn danh lên diễn đàn để bêu rếu giáo viên trường; thì còn điều khác khiến bậc phụ huynh nào cũng lo lắng vào khoảng thời gian này.
Ong Chando năm nay đã là học sinh cuối cấp, chỉ còn tầm nửa năm nữa thôi, thằng nhóc sẽ bước vào kì thi Đại học. Học sinh bây giờ không chỉ nhờ vào hình thức thi cử truyền thống để có thể đỗ Đại học, đa số sẽ trúng tuyển từ sớm nhờ vào các hình thức xét tuyển mới như xét học bạ hay có thành tích cấp quốc gia. Điều cần thiết nhất để có thể thông qua những hình thức trên là một hồ sơ với bậc hạnh kiểm thật đẹp trong tất cả các kỳ học. Chỉ cần bị hạ, dù chỉ là từ bậc Giỏi xuống bậc Khá, thì cơ hội ứng tuyển cũng rất mong manh.
"Thầy Ryu hẵn biết năm nay Chando nhà tôi có dự định ứng tuyển vào Đại học Yonsei. Điểm của Chando cũng rất tốt nhưng nay lại bị thầy hạ một bậc hạnh kiểm. Gần đến giai đoạn quan trọng rồi, thầy có cần khó khăn đến mức vậy không?"
Ryu Minseok hoàn toàn hiểu điều này và cậu cũng đã cố gắng tạo rất nhiều điều kiện để các học sinh có thể gỡ điểm, làm đẹp học bạ. Cậu thậm chí còn khoan hồng cho rất nhiều trường hợp phạm lỗi, có điều là...
"Một bảng điểm đẹp hay một ước mơ to lớn không được dùng để bào chữa cho sự khiếm khuyết về hành vi, thưa chị"
Có điều là, người ta thường khỏa lấp cảm giác tội lỗi bằng một vài điều tốt mà mình từng làm trước đây. Nhưng thật ra, để dạy dỗ tốt một đứa trẻ, theo Minseok, chẳng có một ngoại lệ nào khi nó đã mắc lỗi. Một học sinh hư, lúc nào cũng chọc phá bạn bè nhưng khi chúng có một vài biểu hiện ngoan ngoãn, người lớn cũng không nên quá chú tâm vào quá khứ của chúng ra sao, mà hãy thừa nhận việc tốt mà chúng đã làm ở hiện tại. Tương tự, đối với một học sinh quanh năm suốt tháng đều kính thầy mến bạn, thành tích thì không bao giờ rơi xuống bậc thứ tư trên bảng xếp hạng hằng tháng; tuy nhiên nếu học sinh này mắc một lỗi lầm nào đó, đừng chỉ nhớ đến công trạng mà nó từng lập, mà hãy sáng suốt dạy dỗ, răn đe nó.
Đó là phương châm giáo dục của Ryu Minseok. Là niềm tin của cậu.
Bầu không khí của phòng giáo viên đột nhiên chùng xuống. Dù ai cũng có việc riêng để làm, nhưng từ khi chị gái phụ huynh của Chando bước vào đối chất với Minseok, ai cũng giả vờ rằng mình đang bận rộn, nhưng thực chất là tai vẫn dỏng lên nghe không sót một từ. Tới khi Minseok nói câu này, mấy đôi tai trong phòng giáo viên ước rằng mình bị điếc tạm thời, để có thể bỏ qua một trận cuồng phong sắp diễn ra.
Lúc nào cũng vậy, một khi thầy giáo Ryu bắt đầu nêu quan điểm sống và quy tắc hành nghề của mình, chẳng một vị phụ huynh nhà giàu nào mà không bị chạm vảy ngược.
"Thầy Ryu nói vậy có ý gì? Thầy đang nói rằng con trai tôi có là một đứa hư đốn ấy à?"
"Ý của tôi nằm trên mặt chữ. Nhưng tôi không phải là nói Chando hư đốn. Việc em ấy có thành tích học tập đáng khen, tôi đều biết. Nhưng về những hành vi không tốt của em ấy gần đây, tôi mong mẹ Chando có thể công tâm mà nhìn nhận. Khi gửi thông báo hạ hạnh kiểm, chắc chị cũng đã thấy tôi gửi một tệp đính kèm có ghi lại những lần phạm lỗi của Chando rồi chứ?"
Từ đồng nghiệp dạy cùng môn Toán Park Doyeon đang thưởng thức hộp cơm trưa do gia đình chuẩn bị, cho đến thầy dạy Văn Lee Minhyung đang lên mạng nghiên cứu một số bài thơ để đưa vào đề cảm thụ văn học sắp tới, hay quản lý văn phòng Son Siwoo và thầy Giáo dục Công dân Kim Kiin đang cãi nhau chí chóe vì Siwoo dám để vỏ chuối vất vưởng trên màn hình máy tính của thầy Kim. Tất cả đều nín thở trước lời buộc tội hùng hồn của người được mệnh danh là khô khan nhất đội ngũ giáo viên trường Tanwi.
Còn phụ huynh của Chando, gương mặt của chị từ lúc bước vào đây tới giờ có muôn vàn sắc màu. Lúc thì hồng hào, sau đó lại xanh tái, và bây giờ thì đỏ chót một mảng vì giận dữ. Chị đập tay lên bàn giáo viên, nhưng với tư cách là một viên chức cấp cao, chị cố đập nhẹ thay vì khiến cái bàn của Ryu Minseok vỡ làm đôi. Chị tức mà không nói thành lời, nhưng đúng là không thành lời thật vì thầy Ryu liền giành quyền phản biện ngay sau đó.
"Thầy— sao thầy có thể vô tình—"
"Để đưa đến quyết định này, tôi đã rất nhiều lần cân nhắc, cũng như nhắc nhở Chando. Nên tôi không thể chấp nhận nếu có ai bảo rằng đây là một quyết định thiếu suy nghĩ. Xin thứ lỗi vì tôi không thể làm theo ý mẹ Chando. Sắp tới là kiểm tra cuối kỳ, chị hãy nhắc Chando chuẩn bị bài vở thật tốt. Xin cảm ơn"
Và sáng hôm đó, Ryu Minseok nhận lại được rất nhiều điều.
Thứ nhất, xấp bài kiểm tra 35 tờ của cậu vẫn nằm y xì ở góc bàn làm việc, với một vài vết mực đỏ trên tờ đầu tiên.
Tiếp đó, Minseok nhận lại cặp mắt cũng không biết là sợ hay ngưỡng mộ, từ các đồng nghiệp trong văn phòng. Đặc biệt là Park Doyeon luôn duy trì trạng tháng mở miệng chuẩn bị táp lấy miếng thịt gà trên tay, trông buồn cười chết được.
Và còn, thêm một phụ huynh ghét cậu.
Cuối cùng là, một cuộc gọi đến từ số máy bàn của phòng hiệu trưởng.
—————————————————————————
Vẫn chưa có nhiều sự tương tác của Guria, chủ yếu là mình muốn kể một số điều về Minseok trong truyện của mình trước.
Và bày tỏ tâm sự với cương vị là một người từng đi dạy:)
Cảm ơn mọi người rất nhiều <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro