Chương 1

Điều đầu tiên mà Guren làm sau khi đến sân bay Narita là dùng một cốc cà phê đen không đường, bất cứ lúc nào, khiến Goshi hoảng sợ.

"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại ngay!"

Hắn nắm lấy cổ tay người đàn ông tóc đen để ngăn anh lại trước khi anh có cơ hội uống thứ chất lỏng cay đắng ấy. Hắn đã thành công trong việc dành lấy chiếc cốc vẫn còn nguyên vẹn và ném nó vào thùng rác gần nhất. Guren lườm hắn trong sự khó chịu.

"Sự nghiện ngập của cậu với cà phê đen thật đáng sợ. Cái quái gì với cậu vậy? "

"Tớ chỉ uống cà phê thôi. Nó không phải là rượu. Đừng lo lắng. "

"Tất nhiên, nếu cậu uống rượu lúc này, cậu sẽ bị sa thải ngay lập tức. Nhưng đừng uống cà phê đen mỗi khi chúng ta hạ cánh, khiến cậu bệnh và ảnh hưởng xấu cho sức khỏe. "

Guren thở dài và bước đi. Anh quá mệt mỏi để tranh luận. "Tốt thôi."

Người đàn ông cao hơn bắt kịp anh và đi bên cạnh anh. Lần này, Goshi lại là người thở dài mệt mỏi. Guren tặc lưỡi và cởi chiếc mũ ra. Anh thực sự muốn ném nó xuống đất cùng với túi hành lý của mình, đá chúng, sau đó nằm xuống sàn và chỉ ngủ ở đó vì kiệt sức là thật.

"Này, hãy lên tầng bốn, tớ biết một quán cà phê rất tuyệt, tớ đã ở đấy với các cô gái của chúng ta một lần rồi," Goshi gợi ý. "Nếu cậu cần thật nhiều cà phê."

"Tớ chỉ cần năng lượng," Guren nói. Cậu muốn nói rằng Mito, Sayuri và Shigure không phải là những cô gái của họ nhưng anh quá mệt mỏi để mở miệng bất cứ điều gì.

"Thôi nào, cậu sẽ tỉnh táo sau khi uống cà phê của họ, nó sẽ bổ sung năng lượng cho cậu," Goshi nói.

Guren chế giễu. "Thứ mà tớ uống ban nãy cũng là cà phê, cậu biết đấy. Và người pha chế nó là Sayuri. "

"Geez, không phải cà phê đen không đường liều cao. Tớ thấy hấp hối khi nhìn cậu nhấm nháp nó. Một phi công không thể uống quá nhiều cà phê, cậu biết đấy. "

"Bàn chân của tớ đã đặt trên mặt đất sau sáu giờ bay và sẽ không đi thêm trong bốn ngày nữa. Tại sao tớ không được phép uống cà phê? "

Anh bị phớt lờ và kéo đến tầng thứ tư nơi quán cà phê. Guren nhìn quanh sàn vì kiệt sức. Trạm ga cuối cùng số hai chen chúc, các nhà hàng đầy ắp người. Anh nhận ra rằng không nên theo Goshi và đi thẳng về nhà thì hơn, nơi anh có thể uống bất cứ thứ gì và đánh giấc sâu như anh muốn.

Quán cà phê yên tĩnh, khiến Guren ngạc nhiên. Có một số du khách, nhưng có vẻ như nữ pha chế không phải bận bịu. Không giống như các nhà hàng gần thang máy. Có lẽ vì nó nằm trong khu vực không có nhiều người ghé ngang. Các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa ngoại trừ cửa hàng bán hoa ở phía trước. Nhưng, vẫn như cũ, Guren thà về nhà hơn là lết xác quanh sân bay.

Họ ngồi ở bàn gần đại sảnh. Anh toan sẽ gọi Americano, nhưng Goshi đã lật thực đơn thay anh. Anh thậm chí còn không được phép nhìn thấy cà phê đen. Cuối cùng hắn gọi một tách cà phê trà xanh với ít đường. Guren nhìn xuống và nhận ra mình vẫn đang mặc đồng phục phi công.

"Tớ nên thay đồng phục của mình," Guren nói. Anh cởi chiếc áo khoác của mình ra và treo nó lên ghế.

Goshi cười toe toét. "Không sao đâu, chúng ta trông thật ngầu. Hãy lắng nghe những cuộc bàn tán của tất cả những người phụ nữ đi ngang qua chúng ta xem. "

Guren đảo mắt. Anh thực sự không quan tâm đến điều đó.

Anh ngả người ra phía sau và nhìn xung quanh trong khi họ đợi thực đơn của mình. Mắt anh hướng xuống cửa hàng hoa đối diện quán cà phê. Nhiều loại hoa được đặt ở phía trước cửa hàng. 'Cửa hàng hoa Hiiragi' được viết trên bảng đen với dòng chữ nguệch ngoạc. Các nhân viên đang mặc tạp dề màu xanh da trời. Mặc dù nằm ở vị trí tồi tệ nhất của tầng thứ tư, họ cũng có một số khách hàng ghé thăm.

"A, cửa hàng hoa đó là cửa hàng yêu thích của tớ trên toàn bộ tầng này, quản lý trông thật xinh đẹp và hiểu biết nhiều về hoa, rất đáng yêu", Goshi nói.

Người hầu bàn của họ cuối cùng cũng đến và đặt những chiếc cốc lên bàn.

Guren cười khúc khích và lấy cốc của mình. "Tất nhiên, mọi cửa hàng đều là nơi ưa thích của cậu miễn là có gái nóng." Anh nhấm nháp ly trà xanh của mình.

"Quản lý là một người con trai."

Cà phê phun ra từ miệng Guren văng lên bàn. Anh rút khăn giấy, lau miệng và quai hàm. Anh nhìn xuống để xem liệu bộ đồng phục của anh có bất kỳ vết bẩn nào trên đó và may thay nó vẫn sạch sẽ. Sau đó, anh lau sạch mặt bàn và những nơi khác.

"Tớ không biết cậu có hứng thú với một chàng trai." Guren nhướn mày.

"Chà, chết tiệt, không thể hiểu nỗi. Ý tớ là, cậu ta thật sự hấp dẫn, cậu không biết được đâu," hắn nói, ngoảnh đầu lại phía cửa hàng hoa. "Ồ, đó là chàng quản lý." Hắn mỉm cười và vẫy tay.

Guren cũng quay đầu lại để xem chàng quản lý này. Có một chàng trai đang mỉm cười và vẫy tay với Goshi. Người con trai mặc một chiếc tạp dề đồng phục màu xanh da trời, tóc của cậu ta màu bạc – hay nó được gọi là tóc vàng bạch kim nhỉ? — Thật rực rỡ, đôi mắt của cậu ấy màu xanh đậm, và làn da của cậu ấy rất trắng trẻo và trông mịn màng. Cậu ấy thực sự rất đẹp. Cậu ta nhận thấy Guren và cũng gửi cho anh một nụ cười. Guren tránh ánh mắt của cậu ngay lập tức.

"Chết tiệt, Guren, mỉm cười lại với cậu ấy đi." Goshi phản đối.

"Tại sao phải là tớ?"

"Tsk, cậu không lịch sự chút nào. Cùng đi đến cửa hàng hoa nào. "

"Tại sao? Để làm gì?"

"Để mua hoa, đồ ngốc," hắn nói. "Và để ghé thăm cậu quản lý xinh đẹp."

"Tha cho tớ. Tớ sẽ về nhà sau khi uống xong ly trà này. "

Nhưng Goshi không nghe anh. Hắn kéo Guren đến cửa hàng hoa sau khi dùng xong tách cà phê. Không có khách hàng nào khác trong cửa hàng khi họ bước vào. Guren gượng gạo đứng cạnh người đàn ông cao hơn khi họ vào bên trong. Một cậu bé tóc vàng – cửa hàng này chỉ thuê nhân viên người nước ngoài hay sao ấy? – Cậu bé, nhân viên duy nhất thấy trong cửa hàng, đến chỗ họ, một thẻ tên 'Mika' được gắn trên tạp dề.

"Chào mừng đến với cửa hàng hoa Hiiragi. Em có thể giúp gì không? "Cậu hỏi.

"Anh có thể nói chuyện với quản lý được không?" Goshi hỏi một cách thẳng thừng.

"Nghiêm túc hả cha?" Guren gợn sóng.

Cậu nhóc Mika nhíu mày. "Có điều gì anh không hài lòng ạ?"

"Không phải. Anh chỉ muốn nói chuyện với cậu ta thôi." Goshi nói.

Guren nhăn mặt.

Cùng lúc đó, người con trai tóc bạc anh đã thấy trước đó, cậu quản lý, tiến lại phía họ và vỗ nhẹ vào vai cậu bé. Cậu bé ngoảnh đầu lại để nhìn người quản lý mỉm cười với cậu.

"Mika-kun, em có thể lấy một vài dải băng mới ra khỏi kho được không? Chúng ta đang thiếu nó." Cậu nói.

"Vâng..." Mika ra hiệu về hai chàng phi công trước mặt cậu.

Cậu quản lý cúi xuống thì thầm, "Anh sẽ đối phó với họ."

Cậu bé gật đầu và cuối cùng rời đi. Cậu quản lý đứng trước mặt họ với một nụ cười trên môi. Guren liếc nhìn chiếc thẻ được gắn trên tạp dề của cậu, tên cậu ta là 'Shinya'.

"Goshi-san , rất vui được gặp, anh vẫn còn sống." cậu vui vẻ nói.

"Đừng 'san', anh nói rồi!"

Shinya mỉm cười. Cậu hướng đôi mắt xanh ngọc của mình về phía Guren. Cậu ấy thậm chí còn trông xinh đẹp hơn trước nữa. Lần này, Guren phải đồng ý với Goshi, nhưng dẫu sao anh cũng không nói lớn suy nghĩ của mình. "Xin chào, em tên là Shinya, em là quản lý của cửa hàng này. Anh dường như không thích ngắm hoa cho lắm. Vậy thì, anh bị Goshi kéo tới đây? Hay em đoán sai nhỉ? "Cậu chỉ vào người đàn ông cao hơn.

Guren cười. "Anh là Guren. Em rất hiểu, đúng không? "

"Chà, Goshi cũng thế, anh ấy chỉ đến đây để gặp em thôi." Shinya chớp chớp nhẹ hàng lông mi.

"Này này, anh mua hoa bất cứ khi nào anh đến đây, em biết đấy!" Goshi phản đối.

"Phải, anh thường mua hoa tặng những tiếp viên hàng không đi cùng anh, từng người một," Shinya nói. "Họ đâu cả rồi? Hay anh tính mua một ít tặng cho... "Cậu liếc nhìn về phía Guren. "Guren?"

"Ew, không, anh không hứng thú với Guren, đã có em rồi." Goshi nắm lấy tay Shinya và hôn lên mu bàn tay cậu.

Guren đảo mắt trước cảnh tượng trước mặt. Shinya chỉ cười khúc khích.

"Vậy, Guren là phi công phụ?" Shinya hỏi.

"Không," Guren trả lời. "Tôi là cơ trưởng. Cậu ta là phi công phụ. "Anh chỉ vào Goshi.

"À, trông anh còn trẻ, nên em nghĩ anh là phi công phụ," Shinya nói với nụ cười xin lỗi.

"Đợi đã, có nghĩa là anh trông già hả? Tốt thôi, anh lớn tuổi hơn cậu ta mà..." Goshi gục xuống.

"Cơ trưởng trẻ, hẳn là một thành tích xuất sắc." Shinya lại cười. Guren nhướn mày. Người con trai này chắc chắn thích cười và cười rất nhiều.

Cuối cùng Goshi đã mua vài bông hoa, mặc dù hắn không đi cùng với các tiếp viên hàng không khác. Hắn nói rằng hắn sẽ tặng chúng cho những cô gái của hắn sau. Guren sẽ cảm thấy tồi tệ nếu anh ta không mua bất cứ thứ gì, vì vậy anh ta nhìn chăm chú vào những bông hoa, nhưng anh ta thực sự không biết mua gì vì kiến thức về hoa của anh ấy chẳng là gì cả. Mặc dù mỗi giỏ hoa được dán nhãn với tên, giá cả, và ý nghĩa, thật khó để tìm thấy một bông hoa với ý nghĩa anh muốn. Anh hỏi Shinya.

"Ừm, xin lỗi, em có loài hoa nào mang ý nghĩa 'chán nản' hay 'kinh tởm' không?" Anh hỏi.

Shinya chớp mắt trước câu hỏi và bật cười. "Chà, mùa xuân rồi, chúng ta có hoa cẩm chướng vàng ở đây," cậu nói, chỉ về phía bên cạnh cậu, để Guren thấy một giỏ đầy hoa cẩm chướng vàng. "Nó có nghĩa chính xác cả hai từ trên."

Guren nhướng mày. "Anh đã nghĩ em sẽ không có nó đâu. Anh tự hỏi tại sao em thậm chí trồng nó trong cửa hàng của em. Một bó năm cuống, cảm ơn. "

"Một số người đến Tokyo để phóng thích cảm giác thất vọng, khinh bỉ, từ chối," cậu nói, lấy năm cuống cẩm chướng.

"Những kẻ mua hoa để thể hiện sự thù ghét của họ thật đáng mỉa mai," Guren nói.

"Giống anh sao?" Shinya cười. Guren nhún vai. Shinya hỏi anh ta, "Anh sẽ tặng nó cho ai vậy?"

"Em trai năm tuổi om sòm của anh. Anh mua năm cuống vì đó là độ tuổi của thằng nhóc."

Shinya lại cười. "Anh có ghét nhóc ấy nhiều đến thế không?"

"Phá nát căn hộ của bọn anh khi anh vắng nhà, ăn uống trên chiếc giường của anh, và đốt tất cả các bộ sưu tập sàn nhựa vinyl của anh? Chắc chắn rồi."

"Aw, hai người phải rất thân nhau để nhóc ấy có thể làm thế," Shinya nói, gói bó hoa cẩm chướng màu vàng và buộc nó bằng một dải ruy-băng.

"Không chắc."

"Đây rồi, em trai dễ thương và đáng thất vọng đó." Shinya nháy mắt và đẩy bó hoa vào ngực anh.

"À..." Guren nhận bó hoa.

Sau khi trả tiền, họ rời cửa hàng hoa. Shinya và Goshi vẫy tay chào nhau. Guren cũng vẫy tay. Shinya có vẻ hạnh phúc hơn với cử chỉ đó. Họ có thể không gặp lại sau này nữa, bởi vì số lần Guren đến tầng thứ tư trong một năm là ít hơn mười. Anh ta chỉ đến sân bay để làm việc, và khi anh ấy đến sân bay từ nơi làm việc, anh ấy sẽ về thẳng nhà. Vì vậy, tốt thôi, phải, họ có lẽ cũng sẽ quên tên của nhau.

Anh sai rồi. Anh ấy đã trở lại cửa hàng hoa lần nữa khi đến Nhật Bản. Goshi không đi cùng anh. Để khiến mình trông giống như không có kế hoạch ghé thăm chàng bán hoa, anh đã mua một cốc cà phê từ cửa hàng thức uống lân cận trước tiên. Anh vui vì cậu quản lý đã sẵn sàng chào đón anh, cậu nhóc Mika đang phục vụ các khách hàng khác. Và có một điều anh đã đúng, họ quên tên của nhau. Đối với Shinya, gần như vậy.

"Xin chào, ừm ... Ro ... ưmm ... Gu ... Guren." Shinya đã tốn kha khá thời gian để nhớ và gọi tên anh một cách chính xác. Lần này, Guren đã thay bộ đồng phục của anh và những chiếc thẻ tên thường được đeo đã không còn nữa.

Guren vui mừng vì chiếc tạp dề Shinya vẫn mang tên cậu trên đó, nên anh liếc nhìn nó một giây. "Chào, Shinya."

Thật không may, Shinya nhận thấy chuyển động của ánh mắt. Cậu che tiếng cười bằng một tay. "Em đặt cược anh hoàn toàn quên tên em."

"Phải, cảm ơn vì đã nhớ tên anh," Guren nói.

"Anh không mặc đồng phục, anh đang đi công tác ư?"

"Chỉ đi làm. Anh vừa mới thay quần áo. "

"À, em cứ tưởng anh đã đi công tác. Vậy ra, anh tính mua một bó hoa khác cho em trai đáng thất vọng của mình hay muốn đến gặp em đây? "Shinya mỉm cười trêu chọc.

"Không đâu." Guren mỉm cười.

"Wow, cuối cùng anh cũng chịu cười!"

"Tất nhiên, anh trông như thế nào?" Guren nhíu mày.

"Đẹp trai và gắt gỏng."

"Tôi sẽ xem nó như một lời khen."

Shinya mỉm cười. Cậu lùi lại và chạm vào một rổ hoa hồng đỏ. "Chàng đẹp trai, anh có muốn tặng cho người yêu của mình một bó hoa không? Chúng em có rất nhiều những loài hoa lãng mạn. Goshi thường mua chúng. "

"Không, cảm ơn," Guren nói. Anh để ý thấy giỏ hoa đặt dưới bàn ở giữa cửa hàng và cũng xem ý nghĩa của nó. Anh chỉ vào chúng. "Nếu tôi mua hoa tặng cô ấy, nó sẽ là loài này."

Shinya nhìn những bông hoa anh chỉ vào. Đau buồn. Tuyệt vọng. Thống khổ. "Calendula?" Shinya nhướn mày và cười. "Cuộc sống tình yêu của anh thật không hạnh phúc."

"Chính xác." Guren gật đầu. "Vì cô ấy chết rồi."

"Ơ-ừm..." Shinya trông ngạc nhiên. Cậu lùi lại và tránh ánh nhìn của anh. "Em xin lỗi."

Guren chỉ mỉm cười một lần nữa, cay đắng. "Không sao. Em không biết mà. "

Shinya mỉm cười xin lỗi. "Thật đáng tiếc..."

"Quên điều đó đi. Em có bông hoa nào mang ý nghĩa 'cút con mẹ mày đi' không? "Guren hỏi.

Shinya gần như ngã xuống. Cậu che miệng và ôm bụng mình. Cậu cười to. "A ha ha. Ôi trời ơi, có phải đó dành cho em trai anh không? "

"Phải. Sinh vật đần độn ấy nói anh rằng nó lỡ đốt nhà bếp khi anh đang ở nước ngoài. "

"Em nghĩ rằng anh cần một công việc cho phép anh có thể dành thời gian chăm chúc em trai mình, anh biết đấy."

"Chà, anh đoán thế. Công việc này cũng khá mệt mỏi như vậy. "

"Nhưng anh sẽ không thể gặp em nếu anh không phải là phi công cho một hãng hàng không có một trung tâm trong nhà ga này," Shinya nháy mắt nói. Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt cậu khi Guren nheo mắt nhìn cậu. "Dù sao, lily cam có nghĩa là 'hận thù', em nghĩ ý nghĩa gần giống, nhưng vẫn chưa đến mùa của nó."

"Thật tệ."

"Nhưng, mùa này có lobelia. Chúng thực sự chỉ để trang trí thêm, chúng là những bụi hoa nhỏ, nhưng em sẽ làm nó thành bó hoa nếu anh muốn." Shinya bước đến chiếc bàn nơi bình hoa văn được đặt. Cậu chạm vào chiếc bình và nhìn Guren. "Nó có nghĩa là "ác ôn" hoặc "độc hại "."

"Ồ, có nghĩa là 'đồ ác độc!' hay đại loại thế?"

Shinya chỉ cười. "Phải, em đoán vậy. Nó cũng có thể mang ý nghĩa rằng anh muốn trở nên xấu xa với đối phương. "

"Thật tuyệt. Anh sẽ lấy một bó. "

"Anh thật sự rất thú vị," Shinya nói. Cậu lấy bó lobelia và mang nó lên quầy.

"Và hãy trang trí nó bằng những dải ruy băng màu tím, nhóc ta ghét màu đấy," Guren nói.

"Vì đó là màu mắt của anh?" Shinya hỏi. Giọng điệu như đang hỏi Guren, lấy ra một cuộn ruy băng màu tím từ ngăn kéo.

Guren im lặng trong vài giây. Anh đặt một tay dưới cằm và nghĩ về nó. "Ừm, anh đoán vậy? Giờ anh mới nghĩ về điều đấy, có lẽ đó là lý do... "

"Hahaha, em trai của anh thật dễ thương."

"Nhóc ta là một con quỷ nhỏ bướng bỉnh."

Shinya cười.

Cậu trượt bó hoa qua quầy sau khi trang trí nó. Guren lấy ví của mình ra khỏi túi quần và nhìn vào trong. Anh ta mang nhiều tiền bên trong, nhưng tất cả đều là ngoại tệ.

"Chết tiệt, anh không có yên." Anh tặc lưỡi và đóng ví lại. "Anh cần đổi tiền trước."

Khi anh định quay lưng, Shinya ngăn anh: "Không cần."

Guren nhìn Shinya.

"Cứ nhận đi," Shinya nói, đẩy bó hoa về phía anh.

"Nhưng anh-"

"Nhận đi. Anh có thể trả tiền lại sau. "

Guren nhướng mày. "Anh không đến đây mỗi ngày, em biết đấy. Anh chỉ đến đây làm việc và phải cách vài tuần. "

"Chính xác." Shinya mỉm cười. "Đến đây lần sau khi anh ghé Narita. Đó không phải là vì chuyến bay nào cả. Chỉ đến khi anh có dịp rãnh rỗi. Em sẽ đợi anh. "

Guren cười. Anh nhận bó hoa. "Nếu chuyến bay không gặp tai nạn, phải, anh sẽ ghé thăm cửa hàng lần nữa."

"Đừng nói thế, anh sẽ chết vì nợ nần, anh biết đấy," Shinya nói đùa.

Người đàn ông tóc đen khịt mũi. "Được thôi. Cảm ơn." Anh lùi lại. "Anh đoán, anh sẽ gặp lại em sau?"

Shinya mỉm cười và gật đầu. "Vâng. Cảm ơn anh đã giữ lời hứa."

Phi công vẫy tay và rời khỏi cửa hàng hoa. Shinya thở dài. Cậu hy vọng rằng chiếc máy bay sẽ không gặp trục trặc.

Đã chín giờ tối kể từ khi anh đáp xuống Narita. Anh gần như đã chết vì chặn đường dài. Anh quá mệt mỏi để thậm chí thay bộ đồng phục của mình. Sau khi chắc rằng anh đã có tiền trong ví của mình, anh lê chân đến tầng thứ tư của sân bay và hối hận. Các cửa hàng hầu như đều đóng cửa. Những bánh xe va li của anh khá ồn ào trong dãy phòng trống. Anh cảm thấy mệt mỏi và mất ngủ. Anh thở dài bực dọc. Anh hy vọng cửa hàng hoa vẫn mở. Anh buộc mình phải đi bộ đến đấy. Anh quá hạnh phúc khi thấy cửa hàng vẫn mở, mặc dù đèn tắt. Quán cà phê ở phía trước nó cũng mở và đèn được bật sáng.

Khi anh đến trước cửa hàng, Shinya đang rời đi. Cậu bán hoa có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chàng phi công và cậu dừng chân. Guren mỉm cười khi cuối cùng anh nhìn thấy người con trai tóc bạc.

"Shinya." Lần này, anh nhớ tên cậu mà không cần liếc nhìn bảng tên. Dù sao thì Shinya cũng không mặc tạp dề.

"Ồ, xin chào, Guren." Shinya trông có vẻ lo lắng. "Anh ổn chứ? Anh trông khá mệt mỏi."

"Hoà... hoàn toàn," Guren nói. Anh thả va li xuống sàn.

Shinya liếc nhìn va li và sau đó quay về phía Guren. "Ừm... Guren? Chào!"

Guren lảo đảo tiến về phía trước và ngã khuỵa vào vòng tay của Shinya. Người con trai tóc bạc đỡ được anh ta. Cậu cực lực hỗ trợ cân nặng của Guren và lảo đảo.

"Anh nặng lắm đấy," Shinya nói.

Người đàn ông tóc đen cười mệt mỏi và tập hợp năng lượng của mình để đứng lên một lần nữa. Bàn tay của Shinya vẫn còn ở trên người anh ngay cả khi cuối cùng anh cũng có thể đứng dậy, e rằng Guren sẽ lại ngã.

"Em nghĩ anb cần nghỉ ngơi."

Shinya nắm lấy bàn tay Guren và ngồi xổm xuống để lấy va li. Cậu đỡ chàng phi công vào trong cửa hàng. Đặt chiếc va li gần lối vào và đưa Guren đến quầy. Để Guren ngồi trên chiếc ghế đằng sau nó.

"Anh có muốn uống gì không?" Shinya hỏi.

"Cà phê đen," anh trả lời.

Shinya mỉm cười. "Chà, em không có. Em đoán em sẽ phải mua nó từ cửa hàng lân cận. Đợi đã, được chứ? "

Guren gật đầu. Shinya rời cửa hàng. Guren không biết tại sao anh kiệt sức hơn bình thường. Anh thở ra mệt mỏi. Đảo mắt xung quanh, đèn đã tắt, nguồn sáng duy nhất đến từ hành lang. Không có nhân viên. Shinya đang ở giữa cửa hàng. Vài phút sau, Shinya trở lại với hai tách cà phê. Cậu đưa cho Guren một cái.

"Cảm ơn," Guren nói.

"Không có gì." Shinya mỉm cười ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cậu.

"Không có chiếc ghế nào khác à?" Guren hỏi.

"Chỉ chiếc đó thôi," cậu nói, nhấm nháp cà phê.

Người đàn ông tóc đen đứng dậy khỏi ghế và di chuyển nó đi. Shinya nhìn lên trong sự bối rối. Guren ngồi xuống sàn bên cạnh Shinya.

"Anh không cần phải ngồi trên sàn nhà đâu."

"Nó thoải mái hơn theo cách này."

"Nếu anh nghĩ vậy, được thôi." Shinya mỉm cười.

Shinya đặt cốc xuống. Cậu khoanh tay trước đầu gối và tựa vào nó, nhìn Guren. Người đàn ông liếc nhìn cậu trong khi nuốt một ngụm cà phê đen như thể nó là nước lọc đơn thuần. Anh di chuyển cốc rời khỏi miệng và nhíu mày với người con trai tóc bạc.

"Có gì không ổn với khuôn mặt của anh à?" Anh hỏi.

"Anh vẫn trông đẹp trai ngay cả khi anh gần như chết đi vậy," Shinya nói.

"Cảm ơn. Anh nghe nhiều rồi. Em vẫn trông đẹp trai ngay cả khi em thật phiền phức."

"Anh nghĩ em đẹp sao? Cảm ơn. Em cũng nghe nhiều rồi. "

Đôi mắt Guren đột nhiên mở to và anh ngoảnh sang Shinya với một cái nhìn kinh hoàng. Anh nhăn mặt. "Chết tiệt. Anh quá mệt. Anh không thể suy nghĩ thông suốt, đừng hiểu lầm về nó. "

Shinya cười.

"Anh sẽ không mệt đâu nếu Goshi không ngăn anh uống cà phê. Đó là tên phi công phiền phức nhất anh từng gặp." Guren tặc lưỡi.

"Ha ha, hai người phải rất thân thiết," Shinya nói, nhấp một ngụm cà phê của mình một lần nữa.

"Bay với tên ấy hàng giờ đồng hồ, ở cùng một khách sạn, và bị kéo đến thăm các điểm du lịch với tên đấy? Anh đã có đủ. "Guren thở dài.

"Giống như một cặp tình nhân?"

Guren trừng mắt nhìn cậu. "Không."

Shinya cười. "Anh nói nghe như cả hai đang yêu nhau vậy."

"Anh không."

Tiếng cười của Shinya lắng xuống. "Nói về Goshi, khi anh ấy đến đây lần đầu, anh ấy đi có một mình thôi. Em nói với anh ấy rằng nếu anh ấy mua hoa cẩm chướng đỏ hoặc hoa hồng đỏ và tặng chúng cho ai đó, anh ấy chắc chắn sẽ nhận được một nụ hôn từ người đó. Vì vậy, anh ấy đã mua một thân cây hoa hồng và tặng nó cho em. Em đã thực sự rất ngạc nhiên." Cậu lại cười.

"Thật ngớ ngẩn. Và em đã tặng hắn một nụ hôn?

"Không đâu."

Guren nhìn Shinya. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh. "Nếu anh mua một bó ngay bây giờ và tặng nó cho em, em sẽ tặng anh một nụ hôn chứ?"

Shinya quay đầu ngạc nhiên và nhìn anh với đôi mắt mở to. Cậu mở miệng và đóng lại. Quay đi. Trời tối, nhưng Guren chắc chắn cậu đỏ mặt.

"Không," Shinya trả lời.

"Em không nhất quán," Guren nói.

"Không phải thế," Shinya nói. Ngón tay trỏ của cậu xoa quanh nắp cốc cà phê của mình một cách lơ đãng. "Cửa hàng đã đóng cửa rồi. Anh không thể mua. "

"Doanh nghiệp của em sẽ giảm nếu em không cho phép khách hàng mua hoa ngoài giờ."

Shinya thở dài. Cậu cầm cốc và đứng dậy. "Đó là luật lệ. Em sẽ đóng cửa, chúng ta cần về nhà. Anh sống ở đâu? Anh có đi bộ một mình không? Anh sẽ không ngất đi, đúng chứ? "

"Anh sống ở Shibuya," anh trả lời.

"Đó thực sự rất xa. Đi bằng taxi sẽ tốn rất nhiều tiền, "Shinya nói.

"Ổn thôi, anh có thể đi bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào có sẵn." Guren cũng đứng dậy. "Em sống ở đâu?"

"Chỉ là ở Chiba thôi," Shinya trả lời.

"Gần đây, anh sẽ đưa em về nhà."

"Gì chứ? Anh mệt rồi, anh cần về nhà ngay lập tức. "

"Anh ổn rồi."

Shinya thở dài và nheo mắt nhìn anh, hai tay cậu khoanh trước ngực. Guren phớt lờ điều đó và đi về phía lối vào để lấy va li của mình. Anh giúp Shinya đóng cửa hàng và khăng khăng đòi cùng cậu về nhà.

Nhà của Shinya cũng có một cửa hàng hoa có cùng tên gắn liền với nó. Ngôi nhà khá lớn và cửa hàng hoa lớn hơn cái ở sân bay. Nó nằm ở Sakura, đó là — giống như — một con đường thẳng để về Shibuya, nên Guren không hối hận khi ghé thăm nhà Shinya.

"Cửa hàng hoa Hiiragi? Ở đây cũng có một cái sao? "Guren nheo mắt. "Họ em là Hiiragi?"

"À, vâng." Shinya gật đầu.

"Ai quản lý cửa hàng này?" Anh chỉ vào cửa hàng trước mặt họ.

"Anh trai em và em gái em. Đó thực sự là sở thích của em, anh em bảo em biến nó thành kinh doanh, và em là người cuối cùng quản lý chi nhánh tại Narita, hahaha. "

"Thật tuyệt vời, biến sở thích của em thành công việc của em," Guren nói.

Shinya mỉm cười. "Đúng vậy. Em thích công việc này. Guren có thích công việc của anh không? "

"Quá mệt. Mặc dù anh thích bay, vì vậy anh đoán anh thích nó. Và có lẽ bay là sở thích của anh. "

Shinya cười khẽ. Dưới ánh đèn đường, Shinya thật đẹp, làn da trắng sáng của cậu, đôi mắt xanh lam lấp lánh, và mái tóc mềm mại của cậu lắc lư. Guren nhìn đôi môi đầy đặn màu hồng của người con trai, nó trông thật mềm mại và, chết tiệt, anh thực sự muốn hôn nó. Anh nuốt nước bọt một cách vô ý thức.

"Ừm... Guren?" Shinya nghiêng đầu và cúi xuống gần hơn, cố thu hút sự chú ý của Guren.

Guren đảo mắt lên nhìn Shinya. Chúng màu xanh. Màu xanh tuyệt đẹp. Cũng giống như bầu trời anh thường thấy qua boong máy bay. Cũng giống như đường chân trời. Chúng mê hoặc. Anh giơ tay lên và vuốt ve tóc mái của Shinya – anh nói đúng, tóc cậu mềm mại – vuốt nó về phía sau tai trái của cậu. Shinya tránh ánh nhìn của anh, má đỏ ửng lên. Đó là khi Guren chấm dứt khoảng cách giữa họ.

Môi họ chạm vào nhau. Shinya có vẻ ngạc nhiên trong vài giây đầu tiên, nhưng sau đó cậu đã hoà quyện cùng với nó. Nụ hôn đầu tiên áp sát vào nhau cho đến khi Guren liếm môi. Shinya thốt lên một tiếng rên rỉ thấp và mở miệng. Lưỡi của họ chạm nhau. Shinya có vị ngọt. Hương vị của cà phê với quá nhiều sữa trong đó. Có lẽ đó là vị của tách cà phê ban nãy.

Đột nhiên, Shinya đẩy anh đi, mạnh mẽ, anh gần như ngã xuống nếu anh không lấy lại thăng bằng ngay lập tức. Cậu bán hoa bước lùi lại với mu bàn tay chống trên miệng cậu. Cậu ho sặc và nhăn nhó.

"Ôi trời ơi, thật đắng," cậu nói. Nước mắt dần hình thành trong khoé mi cậu lúc đó. "Sao anh có thể uống thứ cà phê đắng như vậy mà không nôn ra chứ?" Cậu nức nở.

"Chết tiệt, em đang phá hỏng khoảnh khắc," Guren phàn nàn.

"Goshi nói đúng! Đừng uống cà phê nữa! "Shinya hét lên. "Anh sẽ không bao giờ được tặng một nụ hôn, anh biết đấy!"

"Chết tiệt, anh về nhà đây," Guren nói. Anh nắm lấy túi va li của mình.

Tiếng cửa mở ra được nghe thấy và họ quay đầu về phía nó. Có một người đàn ông hơi cao hơn họ với đôi lông mày kỳ lạ đang đứng cạnh cổng nhà Shinya. Hắn liếc nhìn qua lại giữa Shinya và Guren.

"Kureto-niisan," Shinya nói.

"Shinya, ai đây? Bạn của em sao?" Hắn nhìn lên nhìn xuống cơ thể Guren, mặc đồng phục phi công và cầm một túi va li. Rồi hắn nhìn Shinya. "Em lại đang hẹn hò với phi công à?"

Guren mở to mắt nhìn Shinya. "Lại?"

Người con trai tóc bạc há hốc miệng và lắc đầu. "Không! Chuyện đó-"

"Anh tưởng em đang hẹn hò với cái tên râu quai nón tóc vàng đó?" Người đàn ông Shinya gọi là Kureto-niisan nói.

Nghe vậy, Guren thở dài. "Là Goshi."

Shinya cười lúng túng. "Phải."

Kureto nhíu mày nhưng hắn không hỏi gì thêm. "Nhanh chân lên. Gần nửa đêm rồi. Đừng gây quá nhiều tiếng ồn hoặc hàng xóm sẽ phàn nàn, "Hắn nói trước khi rời khỏi họ.

"Xin lỗi," Shinya nói với Guren.

"Không có gì phải xin lỗi cả," Guren nói với cậu. "Tại sao anh ta biết Goshi?"

"Niisan đã ở đó một lần khi Goshi cưỡng hôn em," cậu giải thích.

"Ha ha." Guren cười cay đắng.

Shinya liếc nhìn ngôi nhà của mình. "Em phải vào. Cảm ơn đã đưa em về nhà."

"Không có gì." Guren mỉm cười mệt mỏi. Rồi anh nhớ ra điều gì đó. "Anh đã chưa trả tiền hoa và cà phê." Anh lấy ví và đưa một vài ngân phiếu cho Shinya.

Người con trai tóc bạc nhìn vào số ngân phiếu và rút lấy một trong số chúng. Cậu vẫy tay với Guren. "Đây là cho cây lobelia. Cà phê là em mời, dành cho anh chàng gắt gỏng đẹp trai." Cậu bước lùi lại. "Chúc ngủ ngon và gặp anh sau!"

Shinya chạy đến cổng và đóng nó lại. Khi cuối cùng cậu biến mất khỏi tầm nhìn của Guren, người đàn ông tóc đen mỉm cười. Anh rời khỏi căn nhà đấy, lên kế hoạch chỉ cần bắt một chiếc taxi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro