50: Em sẽ không làm phiền cậu chủ nữa
Những ngày tiếp theo Kim Mẫn Khuê và Tiểu Ái Nhi thật sự rất bận. Nghe nói cổ đông ở công ty có người muốn lật đổ Kim Mẫn Khuê, gia đình Tiểu Ái Nhi cũng có cổ phần tại công ty này. Cho nên hai người tạm gác lại chuyện cãi nhau, đi sớm về khuya thường không thấy bóng dáng ở nhà.
Khỏi phải nói, Từ Minh Hạo những ngày hôm nay thật sự rất yên bình. Ngoại trừ những lúc nhớ Kim Mẫn Khuê ra, cậu mỗi ngày thức dậy sớm để chăm chỉ làm việc.
Nói thế nào? Thật ra công việc giúp việc này cũng không nặng. Kim Mẫn Khuê thuê nhiều người làm như vậy vốn để mọi người có thể chu toàn mỗi phần việc, không cần vội vã làm xong việc này đến việc khác.
Tựa như Từ Minh Hạo vậy, chỉ cần làm việc nhà giặt giũ xong là sẽ hết phần việc của mình. Lắm lúc nếu người trong nhà nhớ đến tay nghề của cậu, Từ Minh Hạo sẽ lén lút đổi việc mình thì nấu ăn cho mọi người, thím Hoa sẽ giúp cậu dọn dẹp.
Kim Mẫn Khuê và Tiểu Ái Nhi bận đến tối mặt mũi, thường thì bọn họ sẽ ở bên ngoài cũng nhau ăn tối, về nhà lúc mười hai giờ đêm hoặc một giờ sáng.
Giờ đó Từ Minh Hạo đã ngủ say, Kim Mẫn Khuê sẽ có đôi lúc như bị trúng tà lén lút mở cửa nhìn trộm cậu một chút.
Hôm nay là cuối tuần, nghe thím Hoa nói Tiểu Ái Nhi cùng những người ở trong công ty đi công tác ba ngày nữa mới về. Kim Mẫn Khuê tăng ca như mọi hôm, mọi chuyện vẫn chưa được xử lý ổn thỏa.
Từ Minh Hạo ngồi trên bãi cỏ, cùng Minh Tuấn và thím Hoa uống một chút trà chiều.
"Từ ngày cậu chủ và cô chủ đi làm đến bây giờ cũng đã nửa tháng rồi. Chúng ta xem chừng cũng đã rảnh rỗi nửa tháng nay!"
Minh Tuấn lắc đầu, cảm thán.
"Dù sao chức vụ càng lớn thì trọng trách càng nặng mà. Họ không giống chúng ta, xong một phần việc có thể ngồi thong thả uống trà!"
Khuôn mặt của Từ Minh Hạo đã lành lại như cũ, cậu ngoan ngoãn ngồi nghe hai người lớn tuổi nói chuyện. Nhấp một ngụm trà nhỏ, Từ Minh Hạo nghĩ.
"Đã nửa tháng rồi chưa từng thấy mặt cậu chủ!"
Từ Minh Hạo vẫn luôn nhớ đến Kim Mẫn Khuê, nói đúng hơn một chút thì mỗi ngày đều nhớ.
Nhưng cậu nghe thím Hoa nói Tiểu Ái Nhi vì không thích cậu ở đây nên liên tục gây sự với Kim Mẫn Khuê. Có nhiều đêm Kim Mẫn Khuê phải ngủ ở thư phòng, xem tình hình thì càng lúc càng mệt mỏi.
Từ Minh Hạo biết mình là gánh nặng của Kim Mẫn Khuê. Hắn là người coi trọng tình nghĩa, dù gì hiện tại có trở mặt với cậu. Từ Minh Hạo biết Kim Mẫn Khuê thu giữ cậu lại vì cậu không còn người thân, cũng không có chốn nào để đi.
Từ Minh Hạo ngẩng người, nhìn về nơi xa xăm. Trong lòng thầm nghĩ.
"Con chim non sau này cũng sẽ lớn lên tự đi làm tổ. Cậu đến một lúc nào đó cũng phải rời đi thật rồi"
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Minh Hạo chua xót. Tâm có chút đau đớn.
Hôm nay Kim Mẫn Khuê vẫn như cũ, tan làm vào lúc mười hai giờ đêm. Hắn cởi nút áo sơ mi ra, thở dài nặng nề từng bước đi lên lầu.
Từ Minh Hạo vẫn chưa ngủ, cậu nghe tiếng Minh Tuấn mở cửa liền biết hắn đã về. Từ Minh Hạo nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng quyết định rồi... Chỉ có ban đêm cậu mới gặp hắn.
Kim Mẫn Khuê bước vào phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa rồi mặc đồ ngủ vào.
Nửa tháng nay hắn thật sự rất mệt mỏi, hết chuyện ở công ty lên đến chuyện hai bên gia đình hối thúc việc công khai đám cưới. Kim Mẫn Khuê một lúc gánh vác hai việc, cả người trở nên nặng nề.
Tiểu Ái Nhi hiện tại đã đi công tác, ba hôm nay xem như hắn bớt một người cãi nhau.
Thật ra lúc trước tình cảm của hắn và cô rất tốt, bọn họ chưa từng cãi nhau nhiều như vậy. Sở dĩ hai người quen nhau từ lúc học cấp ba cho đến hiện tại cứ ngỡ đã hiểu nhau. Nhưng không biết vì lí do gì mà thời gian gần đây hai người gần như không thể tìm được tiếng nói chung.
Kim Mẫn Khuê xoay cổ, mệt mỏi ngồi trên giường.
Cốc! Cốc!
Hắn nhíu mày thầm nghĩ, giờ này còn ai đến làm phiền vậy?
"Vào đi!"
Kim Mẫn Khuê lười nhát nói, cánh cửa lập tức mở ra. Người tiến vào là Từ Minh Hạo, trên tay cậu còn mang theo cái khay đựng một bát cháo tôm và ly sữa nóng.
Hắn đầu tiên là sững người, sau đó nhíu mày hỏi.
"Ai cho phép cậu vào đây? Mau cút ra ngoài. Việc này không phải của cậu, tôi cũng không ăn đồ cậu nấu"
Từ Minh Hạo giả điếc không nghe, rụt rè đặt khay thức ăn trên chiếc tủ đặt cạnh giường.
"Tôi nói cậu không nghe sao? Mau cút khỏi mắt tôi!"
Kim Mẫn Khuê gằn từng chữ, ghét bỏ nói.
Từ Minh Hạo đặt thức ăn lên tủ xong, đứng trước mặt hắn làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Đây là lần cuối cùng em nấu cho cậu chủ, hy vọng cậu chủ có thể ăn hết ạ!"
Kim Mẫn Khuê không hiểu được kí hiệu này, khó chịu hỏi.
"Cậu định giở trò gì đây?"
Tất nhiên Từ Minh Hạo đã đoán được việc Kim Mẫn Khuê có vẻ không hiểu. Cậu nhanh chóng lấy trong túi áo ngủ ra một chùm chìa khóa đặt vào tay hắn.
Đây là chìa khóa nhà mà Kim Mẫn Khuê phát cho mỗi người làm khi ở trong nhà, chủ yếu là dùng để thuận tiện cho việc đi lại dễ dàng. Hắn cũng đã từng nói, nếu như ai đó muốn nghỉ việc hoặc rời đi chỉ cần trả lại chìa khóa này cho hắn.
Kim Mẫn Khuê nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn thấy nụ cười có chút miễn cưỡng của Từ Minh Hạo. Trong lòng kịch liệt đau nhói, nhưng ở ngoài mặt hắn vẫn hỏi.
"Cậu muốn làm cái gì đây?"
Từ Minh Hạo lần này sợ làm ra kí hiệu ngôn ngữ hắn sẽ không hiểu nên lấy điện thoại ra. Bắt đầu gõ chữ.
Nhìn từng chữ Từ Minh Hạo bắt đầu gõ, Kim Mẫn Khuê có chút nôn nóng. Đến khi cậu đưa đoạn tin nhắn của mình cho hắn xem, Kim Mẫn Khuê biết mình đã đoán đúng.
"Em xin phép cậu chủ cho em nghỉ việc ở đây, vài hôm nữa em sẽ về nhà chính làm việc ở đó...!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro