Chương 6
Thời tiết càng ngày càng nóng.
Không khí oi bức ép người ta đến không thở nổi, tưởng chừng như có thể phát hỏa ngay lập tức. Vào mùa hè, thứ mà người thành phố G thích nhất chính là loại trà lạnh giúp thanh nhiệt giải độc, tựa hồ uống đã thành thói quen.
Xu Minghao đương nhiên cũng không ngoại lệ, sớm đã ra siêu thị mua hẳn một thùng về cất trong tủ lạnh, ngẫu nhiên sẽ lấy hai chai cùng Kim Mingyu uống. Kim Mingyu đối với việc này cũng không phản đối, sống cùng Minghao đã được một thời gian dài, trong cuộc sống có nhiều chuyện hắn thực sự đều nghe theo cậu. Xu Minghao đưa thì hắn uống, rất ít khi có ý kiến.
Chỉ là vấn đề an toàn thực phẩm rất đáng lo ngại, hôm nay mở một chai nước dán nhãn xinh đẹp nhưng sang ngày mai rất có thể biến ngay thành độc dược. Vì thế Kim Mingyu quan tâm tìm một vài tiệm thuốc danh tiếng để mua dược liệu về tự hãm trà lạnh.
Xu Minghao khi còn bé kì thật không hề thích uống trà lạnh. Khi nội cậu còn sống thường dùng dược thảo để hãm trà, một bó thảo to hãm thành vài chén trà lạnh nồng đậm, đắng đến đầu lưỡi đều tê dại. Xu Minghao không chịu uống, nội thường dùng trần bì (vỏ quýt để lâu dùng làm thuốc) để dỗ cậu. Uống xong một chén, ăn vài khối trần bì nhuận nhuận miệng.
Đến bây giờ mới biết đó toàn là dược thảo quý hiếm, cho nên Xu Minghao đành phải đến các tiệm thuốc hỏi mua dược liệu, mong rằng hiệu quả không kém quá nhiều.
Cái này cũng là nỗi khổ của Kim Mingyu.
Xu Minghao kiên quyết mua một đống dược liệu, từ một bó to hãm còn thành hai chén nhỏ, mỗi người một chén. Trà lạnh đen sẫm đựng bên trong chiếc tách trắng muốt cơ hồ khiến người ta giật mình. Kim Mingyu từ trước đến nay uống rất nhiều trà lạnh đóng chai, loại trà tinh khiết, thủ công thuần túy như vậy chính là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Khi Xu Minghao đem hai chén trà đen đáng sợ đặt lên bàn kính thì khuôn mặt lạnh lùng của Kim Mingyu cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, nhíu mày mím môi, bộ dạng như lâm vào đại dịch.
Xu Minghao nhìn dáng vẻ căng thẳng của Kim Mingyu suýt nữa bật cười, Kim Mingyu như vậy thực sự rất hiếm gặp, hơn nữa... còn rất đáng yêu nga~
Cậu cúi đầu cười thầm, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ cứng rắn nghiêm trang nói: "So với loại bán trên thị trường thì đây chính là loại tốt nhất, vừa đảm bảo vệ sinh lại đầy đủ chất. Anh xem, loại trà lạnh trước kia uống quá ngọt, hiệu quả đảm bảo không tốt."
Sau đó liền không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Kim Mingyu.
Kim Mingyu yên lặng quay đầu xem tin tức, qua hai phút, phát hiện Minghao vẫn đang nhìn hắn. Vì vậy lại yên lặng đưa mắt nhìn chén trà lạnh đặt ngay ngắn trên bàn. Cuối cùng tựa như không thể chịu được mục quang tấn công không ngừng của Minghao, lẳng lặng vươn tay cầm lấy một trong hai chiếc chén đen ngòm, nhấp một ngụm.
Xu Minghao cười thầm, ngồi bên cạnh hào hứng xem Kim Mingyu cố gắng uống, trong lòng dậy nên cảm giác vô cùng thích thú.
Kim Mingyu lại liếc mắt sang, sau đó trầm mặc... nuốt xuống.
"Thực ngoan, đây là thưởng cho anh." Minghao học bộ dáng của nội sờ sờ đầu Kim Mingyu, dùng tay không biến ra một khối trần bì thật lớn đút cho hắn.
Kim Mingyu trong nháy mắt ngẩn người, bất quá lập tức liền khôi phục lại. Nhìn Xu Minghao vui vẻ ngồi bên cạnh, ánh mắt dần dần tối xuống. Kim Mingyu cúi đầu hôn xuống. Minghao hơi cứng người một chút rồi rất nhanh trầm tĩnh lại, hai tay ôm cổ hắn kéo nụ hôn này sâu hơn. Vị đắng của trà lạnh cùng mặn mặn ngọt ngọt của trần bì tràn ngập trong khoang miệng hai người. Xu Minghao từ từ nhắm hai mắt, cười nhẹ hưởng thụ nụ hôn này.
Xu Minghao bắt đầu mỗi ngày đều hãm trà lạnh, khí trời này rất dễ làm con người ta nóng nảy, uống càng nhiều nước hạ hỏa thanh nhiệt càng tốt. Kim Mingyu cũng không còn bài xích trà lạnh. Mỗi ngày buổi tối tan tầm về, hai người sau khi cơm nước tắm rửa xong xuôi ngồi trong phòng khách xem ti vi, Xu Minghao đều kiên trì đem lên hai chén trà lạnh, mỗi người một chén, uống xong sẽ uy hắn một khối trần bì, hương vị mặn ngọt lan tỏa, cảm giác cũng không còn quá đắng. Ngẫu nhiên bọn họ cũng hôn môi, như những cặp tình nhân chân chính mà hôn môi.
Thật lâu về sau, Xu Minghao chợt nhớ lại quãng thời gian này, cũng nhịn không được mà mỉm cười, sau đó tùy ý để tâm mình đau nhức. Lúc đó, cậu thực sự cho rằng Kim Mingyu đã yêu mình, còn hết sức vui mừng, nói không chừng khi cùng chị nói chờ một năm cũng không cần đợi nữa, bởi vì Kim Mingyu đã chính thức ở bên cậu.
Chỉ là thời gian sẽ nói cho con người ta biết rằng, có rất nhiều thứ, thực sự chỉ mình bản thân mình cho là vậy...
Ngày đó sẽ đến rất nhanh, tựa như mọi khoảnh khắc trước đây chỉ như tên bắn.
Trong chớp mắt, bọn họ đã cùng một chỗ được sáu năm tròn.
Xu Minghao là nam nhân, cậu không phải không thừa nhận mình giống như các nữ nhân trong truyền thuyết mà hay để ý đến mấy ngày kỉ niệm.
Hai năm đầu tiên, Xu Minghao còn có thể có chút ý tứ tổ chức một bữa tối lãng mạng. Cho đến khi biết Wonwoo thì cậu cũng chậm rãi buông rơi những tâm tư này.
Vài ngày gần đây cậu cùng Kim Mingyu quả thật rất hài hòa, ở bên nhau tương đối dễ chịu. Kim Mingyu cũng ngẫu nhiên nhiệt tình một phen khiến cậu hạnh phúc đến không động đậy nổi. Cho nên, một chút ý tứ gần như kia cũng dần lung lay mà nhen nhóm.
Hôm nay chính là ngày kỉ niệm sáu năm, Xu Minghao từ sáng sớm đã lên kế hoạch cho bữa tối, công việc cẩn thận từ trước đến nay còn không tập trung mà tính sai báo biểu, cũng may kịp thời sửa lại mới không xảy ra đại sự gì.
Bị thủ trưởng phê bình hai câu, Xu Minghao gật đầu yên lặng lắng nghe, quay đầu đi lại liền không kìm được mà cong cong khóe miệng. Đồng sự cũng nhìn ra được cậu có điểm không bình thường, quan tâm hỏi han chỉ nhận lại một câu không có việc gì cùng nụ cười loan loan tràn đầy hạnh phúc. Đến lúc tan tầm liền giống như mũi tên mà lao về nhà, đồng sự nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Minghao, cước bộ phảng phất mang theo vui mừng, đây là một Xu Minghao họ chưa từng gặp qua, không khỏi càng thêm hiếu kì.
Thật ra mọi tế bào trong Xu Minghao đều nhiệt tình yêu thương, chỉ là không có ai cùng cậu chơi trò chơi lãng mạn. Tối hôm đó, cậu làm giống như ti vi cùng một vài tư liệu tra được trên mạng, chuẩn bị tốt các món mà Kim Mingyu thích ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ, nhẩm đoán thời gian chờ Kim Mingyu về đến nhà.
Kim Mingyu vừa về thấy căn nhà có điểm mê man khác lạ, nhưng chỉ lãnh đạm quan sát. Xu Minghao cũng chưa từng nhắc hắn, hiển nhiên cậu biết rõ đối phương sẽ không nhớ ngày này, cũng không để tâm lắm mà vội vàng đốc thúc Kim Mingyu đi thay quần áo.
Bữa tối không khí rất tốt, tâm tình Kim Mingyu cùng Xu Minghao đều không tệ. Kim Mingyu nếu ôn hòa ngồi lại tức là đã cực kì cảm động, lúc này hắn không giống dĩ vãng có điểm lạnh lùng, cả khuôn mặt nhu hòa dưới ánh đèn còn nổi bật lên nét ôn nhu nhẹ nhàng, cùng Xu Minghao ăn cơm, trò chuyện ấm áp, ngẫu nhiên còn chủ động gợi chuyện cùng nói.
Xu Minghao cảm giác được tâm mình ầm ầm muốn nổ tung. Cậu đã chờ ngày này không biết bao lâu, người yêu của mình ngồi đối diện, cùng dùng cơm, nói chuyện phiếm, cười ấm áp. Trong đôi mắt người yêu chỉ dưới ánh đèn chỉ phản chiếu, tồn tại duy nhất hình bóng của chính mình. Những điều này trong mắt người khác có vẻ rất đơn thuần, nhưng đến tận hôm nay, cậu mới có được.
Nâng ly rượu đỏ trang nhã trên tay, trong lòng đầy hân hoan mốn cùng Kim Mingyu chạm cốc. Kim Mingyu cũng phối hợp cầm ly lên, đôi môi mỏng khẽ cong, mục quang thâm thúy, ẩn ẩn tình cảm ấm áp.
Ngay khi hai chiếc ly sắp chạm vào nhau, điện thoại của Kim Mingyu đột nhiên dồn dập vang lên.
Kim Mingyu ý bảo thật xin lỗi, đặt ly xuống nghe điện thoại.
Không đến một phút sau, sắc mặt Kim Mingyu chuyển xấu, lông mày dựng thẳng lên, tay cầm điện thoại thậm chí có chút run rẩy, mu bàn tay vì dùng quá sức mà gân xanh hiện lên.
Tắt điện thoại, khuôn mặt hắn trở nên thâm trầm, bộ dạng nhu tình ban nãy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Xu Minghao có điểm giật mình, bộ dạng này của Kim Mingyu như là nổi giận hoặc thương tâm quá độ, cậu nhất thời dự cảm có chuyện không lành.
"Wonwoo bị tai nạn, hiện giờ còn chưa biết thế nào. Tôi muốn đi xem cậu ấy." Kim Mingyu đạm mạc trả lời, nhưng thật sự nguội lạnh so với lúc nãy.
Xu Minghao khẩn trương đứng lên. Tai nạn xe cộ có thể là chuyện nhỏ mà cũng là chuyện lớn, nếu thực sự gặp chuyện không may thì...
"Vậy anh đi trước nhìn xem, có muốn em đi cùng không?"
Kim Mingyu có điểm nóng nảy: "Không cần, cậu ở nhà đợi tôi." Sau đó vội vàng đến phòng ngủ lung tung mặc một bộ quần áo, cầm chìa khóa hướng nhanh ra cửa.
"Anh trên đường cẩn thận một chút, lái xe chú ý an toàn." Xu Minghao đuổi theo sau dặn dò.
Kim Mingyu không lên tiếng, trả lời cậu chính là tiếng đạp mạnh chân ga.
Xu Minghao quay vào trong nhà, bàn ăn cùng rượu đỏ vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu cũng không biết mình mang tư vị gì mà thu thập bàn ăn. Wonwoo bị tai nạn đương nhiên phải đi xem y trước, dù sao tính mạng mới là đáng quý nhất, nhưng là... mọi kì công chuẩn bị cùng vui sướng thoáng cái rơi vào khoảng không, nội tâm khó tránh có chút rầu rĩ.
Minghao lơ đãng cầm ly rượu, để sát lên mũi ngửi, rượu này cậu còn chưa hề uống.
Không bao lâu điện thoại Xu Minghao cũng vang lên, tiếng chuông dồn dập quẩn quanh trong căn phòng trống vắng.
Là Kim Mingyu.
"Uy, Kim Mingyu? Wonwoo làm sao vậy?" Minghao không khỏi sốt ruột, tuy cùng Wonwoo không quá thân quen, nhưng bình thường cũng có giao tình, lúc này cũng có chút gấp.
"Minghao." Thanh âm Kim Mingyu trầm thấp, phảng phát như có cái gì đè nặng khiến hắn khó nói ra.
Xu Minghao có điểm lo lắng: "Wonwoo rốt cuộc làm sao vậy?"
Phía bên kia Kim Mingyu im lặng một chút, ngập ngừng lên tiếng: "Wonwoo còn sống." Sau đó hít sâu một hơi nói: "Cậu ấy cần truyền máu."
"Vậy a!" Minghao bắt đầu bực bội, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, "Anh gọi cho em thì làm được cái gì?"
"Cậu ấy là máu AB Rh-" Kim Mingyu ách ách nói, ngữ điệu đè thấp, nghe không ra tâm tình.
"A." Xu Minghao ngơ ngác ứng thanh, "Em đã biết, anh đọc địa chỉ bệnh viện đi em sẽ tới ngay!"
"Minghao, tôi sẽ đền bù cho cậu." Kim Mingyu ngữ khí buông lỏng, tiếp đó lại không suy nghĩ mà nói ra một tiếng, hắn có điểm sợ hãi, lời này nói ra có chút loạn thất bát tao, hắn phải làm thế nào để đền bù được cho Minghao đây.
Xu Minghao mộc mộc nghe. Kì thật nếu không phải Wonwoo mà người khác, cậu cũng sẽ cứu. Cậu và Wonwoo đều thuộc vào nhóm máu hiếm, cậu từ nhỏ chỉ biết loại này rất khó tìm, vì vậy đặc biệt tiếc mạng, chỉ sợ ngày nào đó xảy ra chuyện kho máu không cung ứng được. Hôm nay hẳn là bệnh viên chỗ Wonwoo không có đủ máu nên Kim Mingyu mới tìm cậu.
Kì thật việc này cũng không có gì, có thể dùng máu của mình để cứu một mạng người, Xu Minghao cam tâm tình nguyện. Cái cậu chú ý chỉ là thái độ của Kim Mingyu, hắn quan tâm tới Wonwoo đã vượt quá tưởng tượng, cảm giác như ném mình ra bên ngoài.
Cậu không cần đền bù tổn thất.
Nếu như Kim Mingyu coi cậu như người nhà, muốn cậu đi giúp đỡ bằng hữu, thì làm sao lại phải đền bù tổn thất.
Xu Minghao bị rút 400cc máu. Cho dù thân thể cậu khỏe mạnh, lúc này cũng không tránh khỏi choáng váng. Hộ sĩ giúp cậu uống chút nước đường mới tốt lên một chút.
Kim Mingyu một chút cũng không hề lưu ý đến Minghao, một lòng đều đem đặt trên người của Wonwoo.
Cuối cùng, đêm đã khuya, Kim Mingyu mới nhớ phải đưa cậu về nhà.
Xu Minghao khuôn mặt trắng bệch lên xe cùng Kim Mingyu về nhà, vừa về phòng thấy cậu nằm xuống liền vội vã quay lại bệnh viện.
Từ đầu tới cuối, không một câu hỏi thăm.
Minghao lẳng lặng nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà đen kịt. Cậu không mở đèn, trong bóng tối chỉ còn lại hô hấp của chính mình.
Đến hiện tại cậu mới hiểu được, nguyên lai, chỉ có một bên tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro