Chương 7

Đồng hồ sinh học của Xu Minghao trước nay cực kì chuẩn, như mọi ngày đã tỉnh lại. Từ từ mở mắt nhìn sang vị trí bên cạnh mình, một mảnh lạnh lẽo, chứng tỏ Kim Mingyu không hề về nhà. Chính cậu cũng thầm đoán được hắn nhất định sẽ thức trắng ở bệnh viện canh giữ Wonwoo, nhưng lúc này trong lòng cũng không tránh được cảm thấy mất mát.

Rời khỏi giường, Minghao cảm giác rõ rệt cơn đau đầu choáng váng. Cậu nghĩ, hóa ra mấy năm nay sức khỏe đã không còn được tốt như trước kia nữa.

Bởi vì không phải cuối tuần, cũng không có ý định xin nghỉ, Xu Minghao xay xẩm mặt mày đi vào phòng tắm. Trong lúc đánh răng, chợt nhìn lên chiếc gương trên bồn rửa mặt. Trong gương xuất hiện một nam nhân có khuôn mặt tái nhợt, cánh tay đờ đẫn đưa bàn chải, miệng đầy kem đánh răng, ánh mắt không còn thần thái mà trở nên tiều tụy, đáng thương.

Xu Minghao yên lặng phỉ nhổ nam nhân trước mặt, lập tức nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

Đứng trước gương cố gắng điều chỉnh một chút biểu tình, hai tay vỗ vỗ lên mặt sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện Kim Mingyu đã trở về, ngồi im lìm trên ghế sopha ngoài phòng khách, Xu Minghao tiến đến hỏi: "Anh về rồi? Wonwoo có khỏe không?"

"Ân, đã không có việc gì, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn ở bệnh viện." Kim Mingyu nhẹ nói nhưng biểu lộ lại không hề buông lỏng, ngược lại có chút nghiêm trọng.

Xu Minghao có điểm kì quái, bất quá cũng không có tâm tình quan tâm đến, cậu hiện giờ thực sự mệt mỏi. Xu Minghao bước qua sopha chuẩn bị thay quần áo đi làm, đột nhiên bị Kim Mingyu đứng lên đi tới ôm trọn lấy.

Kim Mingyu ôm từ phía sau, hai tay vòng qua ôm chặt, hơi thở nóng rực nhẹ mơn man vành tai Xu Minghao.

Xu Minghao dừng lại, kì thật cũng là bởi cậu không đi tiếp được, khẽ thở dài không nói lời nào.

"Thực xin lỗi, Minghao, thực xin lỗi." Thanh âm Kim Mingyu ép tới trầm thấp, phảng phất có điểm không được tự nhiên.

Xu Minghao tránh khỏi đôi tay đang ôm lấy mình, quay đầu cười nói: "Không cần phải xin lỗi em, Phật đã dạy cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp."

Kim Mingyu không nói gì thêm, lại vòng tay ôm chặt lấy Minghao. Xu Minghao để hắn ôm mình một hồi rồi mới mở miệng nói: "Buông ra nào, em còn phải đi làm."

Kim Mingyu không có buông, "Cậu hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ trông cậu."

Xu Minghao không trả lời, nội tâm đã sớm nghĩ xa xăm. Một câu hỏi thăm ân cần đều không có, lúc này mới làm những chuyện này cho ai xem. Minghao nghĩ mình cần phải lạnh mặt nói không cần, lại không tự chủ được từ đáy lòng mơ hồ có chút vui sướng. Hắn là đang quan tâm đến mình. Nhận thức này làm cho cậu không nhịn được lại vì Kim Mingyu biện minh một chút. Hắn cùng Wonwoo đã là bằng hữu nhiều năm như vậy, cho dù hôm nay Kim Mingyu có quan tâm đến mình, nhưng vẫn sẽ có thể vì Wonwoo mà khẩn trương, chung quy là tình cảm nhiều năm như vậy làm sao bây giờ lại không để ý. Lại nghĩ tới ván bài chính mình đã đặt cược, còn có hiệp định cùng với chị gái, hơn nữa bản thân cậu thực sự yêu nam nhân này. Chuyện này coi như bỏ qua, có lẽ sẽ thấy nhẹ lòng một chút.

Minghao đưa tay phủ lên cánh tay đang quấn quanh mình, nhẹ nói: "Được!"

Ngày hôm đó, Xu Minghao không đi làm, Kim Mingyu cũng không chăm lo Wonwoo. Hai người bọn họ nằm trong nhà, ngẫu nhiên lặng lẽ tán gẫu một chút. Đến bữa Kim Mingyu lái xe ra ngoài mua thức ăn, là gan heo và nấm mèo đen để bổ sung máu. Khi mua về liền mang tới phòng bếp chuẩn bị, hắn từ nhỏ đã ít khi làm những việc này không khỏi tay chân luống cuống, chiếc áo mỏng mặc ở nhà bị một tầng mồ hôi ướt dán lên lưng. Biểu tình từ trước đến nay đạm mạc cũng vì đẫm mồ hôi có vẻ phá lệ chật vật.

Xu Minghao dựa người ở cửa bếp, mỉm cười.

Qua hai ngày, Kim Mingyu đến bệnh viện thăm Wonwoo. Xu Minghao tỏ ý muốn đi cùng, cậu tuy không gặp y nhiều nhưng vẫn ẩn ẩn tồn tại mối quan hệ bằng hữu.

Kim Mingyu gật gật đầu, không nói gì cùng cậu ngồi vào xe.

Wonwoo sau tai nạn một ngày đã tỉnh dậy, lúc này khí sắc có phần tốt hơn. Y nằm tại phòng đơn cao cấp, các loại phương tiện đều rất tốt.

Khi Xu Minghao cùng Kim Mingyu đến, Wonwoo đang nằm trên trên giường cùng mẹ của y nói chuyện, trông thấy hai người đẩy cửa vào, khẽ giãy giụa muốn ngồi dậy chào.

Chào hỏi lão thái thái xong, Kim Mingyu liền đem thuốc bổ trong tay đặt xuống, hướng Wonwoo nói: "Cậu đừng ngồi dậy, nhìn xem giờ còn bộ dáng gì nữa, còn không ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi." Ngữ khí có phần vội vàng, nghe khiến người ta cảm thấy giữa bọn họ có mối quan hệ mờ ám.

Wonwoo cười cười, không cố ngồi dậy nữa, quay sang Xu Minghao đứng cạnh Kim Mingyu nói: "Minghao, cảm ơn cậu đến thăm."

Xu Minghao đem hoa cắm vào bình, mỉm cười nói: "Anh khỏe không? Hai ngày nay cảm thấy thế nào?"

"Nhờ phúc của hai người, phục hồi cũng không tệ lắm." Đoạn nhìn Xu Minghao nói lời cảm tạ, "Cảm ơn cậu đã truyền máu cho tôi, nhờ có cậu tội mới sống được."

"Nói gì vậy, anh không sao là tốt rồi." Xu Minghao đáp.

Lúc này mẹ Wonwoo ngồi bên cạnh giường đứng lên, đi đến bên Xu Minghao, cảm kích nói: "Nguyên lai là Xu tiên sinh truyền máu cứu Wonwoo, thực sự cảm tạ cậu." Lão thái thái âm điệu không khỏi có phần cao lên, "Ngày đó ta rất sợ hãi, lúc biết tin cả người cũng không thể động, có rất ít người có nhóm máu đó."

"Gọi cháu Minghao được rồi. Bá mẫu sao lại nói vậy, Wonwoo với cháu là bằng hữu, đương nhiên nếu trong khả năng cháu nhất định sẽ giúp." Minghao trả lời.

Lão thái thái không để ý tới, vẫn tiếp tục nhắc lời cảm kích, tiện đà nói: "Kim Mingyu cũng đã vất vả không ít. Nhà chúng ta không ở đây, nước xa không cứu được lửa gần, cũng may nhờ Kim Mingyu một tay chuẩn bị mới có thể kịp thời an trí hảo."

Kim Mingyu sắc mặt như trước không chút biểu lộ, nhưng có phần nhu hòa hơn nhiều: "Bá mẫu người không cần khách khí. Wonwoo là bạn tốt của cháu, cái này tính cái gì, huống hồ cháu trước kia cũng được bá mẫu chiếu cố rất nhiều, hiện tại đó cũng là việc cháu nên làm."

"Đứa nhỏ này, hai ngày nay cháu ở trong bệnh viện bề bộn thu xếp bá mẫu cũng nhìn thấy, lo phòng bệnh cho Wonwoo, mời bác sĩ, lo cả sinh hoạt hằng ngày. Cẩn thận như vậy vất vả cho cháu rồi."

"Đều là việc cháu nên làm, sau này có việc gì đều có thể tìm cháu." Kim Mingyu đáp.

Lão thái thái vừa định mở miệng, Wonwoo lại cướp lời nói: "Không cần, Kim Mingyu cậu bận rộn như vậy không cần lo lắng cho tớ!" Âm điệu thoáng cái cất cao không ít, mọi ngươi chung quanh đều có điểm kinh ngạc, thần sắc không đồng nhất, Kim Mingyu cả khuôn mặt thoáng cái lạnh xuống.

Wonwoo cũng phát giác được mình thất thố, áy náy nói: "Kim Mingyu cậu mấy ngày nay đều ở phòng bệnh của tớ chạy tới chạy lui, chắc hẳn làm lỡ mất không ít việc đi. Cậu có việc của công ty bận rộn, thật sự không cần lúc nào cũng phải tới thăm, tớ đã có mẹ ở đây, hơn nữa còn có..."

"Ai, tất cả mọi người đều đến thăm Wonwoo sao?" Thanh âm nữ tử thanh thúy chợt vang lên phía sau lưng.

Mọi người cùng lúc quay đầu hướng ra cửa, người tới là Phương Di.

"Hơn nữa Phương Di đã trở lại, hai ngày trước cô ấy đi công tác nước ngoài, hôm nay mới trở về. Đã có cô ấy ở đây không cần quá phiền toái cậu, cậu cũng có thể an tâm xử lí chuyện ở công ty hơn." Wonwoo nói tiếp lời còn chưa xong ban nãy.

Phương Di đem theo một chiếc túi lớn đến, cùng mọi người trong phòng chào hỏi, sau đó lấy ra một bình thủy đặt lên đầu giường: "Em nghe nói hai ngày nay đều là Kim tiên sinh quán xuyến mọi việc, may thay em về kịp lúc, mong rằng không trì hoãn quá nhiều việc của anh. Thật sự cảm ơn các anh!"

Kim Mingyu thanh âm vẫn lãnh đạm trả lời: "Chúng tôi là bằng hữu, không cần khách sáo như vậy." Bất quá cũng không nói thêm gì nữa, xem như ngầm đồng ý với Wonwoo.

Xu Minghao đứng ở bên nhìn Kim Mingyu, người khác có thể không nhận ra, nhưng cậu biết hắn đang rất không vui. Nhìn lướt qua bàn tay dần nắm chặt thành quyền, trầm mặc không nói.

Phương Di từ bình thủy rót ra một chén đưa cho Wonwoo: "Uống nào, người ta đều nói ăn gì bổ nấy, anh mau uống cái này cho em, bồi bổ móng heo của anh nha~"

Wonwoo cũng không đỡ lấy, tay chỉ chỉ chân phải bó bột trắng xóa của mình: "Chân đều bị thương như vậy, em không cần chà đạp thêm tâm hồn yếu đuối của anh. Muốn bón cơ!!!"

Lúc này lão thái thái vỗ yêu lên đầu Wonwoo nói: "Phương cô nương sáng sớm ra đã đến đây thăm, con còn muốn làm bộ làm tịch." Đoạn hướng Phương Di cười cười: "Cháu cũng đừng chiều hư tiểu tử này." Lời tuy thế nhưng nụ cười trên mặt hãm sâu, ánh mắt nhìn Phương Di thập phần ôn nhu thân thiết.

Phương Di cầm chén về, dùng thìa khuấy một chút: "Khó được có dịp Wonwoo biến thành móng heo, cháu mới không cùng con nít so đo ạ." Cúi người ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giơ thìa lên: "Nào móng heo Wonwoo, a~~~~"

Wonwoo dựa vào đầu giường, hé miệng nuốt thìa súp, cười ngọt ngào: "Còn muốn nữa."

Phương Di hướng mấy người bên cạnh cười hối lỗi, đối với đứa trẻ cố tình gây sự trước mặt lại múc một thìa nữa.

Có qua có lại, chiếc chén rất nhanh liền thấy đáy.

Rồi lại thêm một chén nữa.

Kim Mingyu bình tĩnh từ tốn nói với Xu Minghao: "Wonwoo đã không có việc gì, chúng ta về trước thôi."

Xu Minghao gật đầu, cùng Kim Mingyu hướng bọn họ chào từ biệt.

Phương Di cùng lão thái thái nói lời cảm ơn cuối cùng, Wonwoo nằm trên giường khẽ mỉm cười thăm hỏi.

Hết thảy nhìn đều vô cùng hòa hợp.

Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, hắn đều không để ý tới Xu Minghao yên lặng theo sau.

Kim Mingyu ngồi vào xe, Minghao ngồi vào ghế phó bên cạnh.

Kim Mingyu không nói lời nào, Xu Minghao cũng không mở miệng. Cậu đang nghĩ, tình huống này là tình huống gì? Cậu có thể hiểu Kim Mingyu, nhưng cậu lại không phải là Kim Mingyu. Độ ấm trong vòng tay ngày đó của Kim Mingyu dường như cậu vẫn cảm nhận được, nhưng mọi chuyện đang xảy ra hôm nay phải xem như thế nào?

Nghiêng đầu nhìn cảnh thành phố lướt nhanh qua cửa sổ, cậu thả người chìm vào ghế da mềm mại, nhẹ nhàng thở dài.

Kim Mingyu, rốt cuộc anh để em ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro