Thời kỳ mẫn cảm (2)

Từ Minh Hạo bị pheromone xâm chiếm, càng ngày càng hưng phấn, lỗ nhỏ bên dưới đã bắt đầu rỉ nước từ lâu. Nụ hôn quen thuộc khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm. Cậu xoay người ôm cổ Kim Mẫn Khuê, tách môi và lưỡi ra.

"Mẫn Khuê, em xin lỗi... vì khiến anh khó chịu trong kỳ mẫn cảm." Từ Minh Hạo nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ham muốn và nói lời xin lỗi.

Kim Mẫn Khuê đã tha thứ cho Từ Minh Hạo ngay từ lúc cậu chủ động hôn hắn. Nhưng bản chất của alpha là luôn bắt các em bé không ngoan phải trả giá một chút. "Đã biết mình sai thì trên giường phải biểu hiện cho tốt. Hãy thể hiện thật tốt thành ý của em đi."

Nói xong, Kim Mẫn Khuê bắt đầu hôn từ cổ Từ Minh Hạo, vùi đầu vào tuyến thể của cậu liếm láp, tham lam hít lấy pheromone khiến hắn thấy thoải mái. Từ Minh Hạo bị liếm đến run rẩy.

"Mẫn Khuê... hôn em được không?" Từ Minh Hạo mở lời nói.

"Đợi một chút đã bảo bối ngoan, đừng vội", Kim Mẫn Khuê vẫn cố trêu chọc cậu.

Hắn rời khỏi cổ cậu, bắt đầu để lại những dấu chấm đỏ trên xương quai xanh và trên ngực cậu. Hắn ngậm núm vú nhỏ trên ngực và bắt đầu mút, như thể có thể hút sữa từ omega của mình. Bên đầu vú còn lại được Kim Mẫn Khuê chơi đùa bằng ngón tay, véo nhẹ rồi kéo mạnh lên. Hai núm vú của Từ Minh Hạo bị chơi đến sưng đỏ, dựng thẳng trên ngực.

"Mẫn... Mẫn Khuê, đừng véo nữa... Em ngứa quá~" Từ Minh Hạo không nhịn được mà cầu xin.

Nghe vậy, Kim Mẫn Khuê liền ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Từ Minh Hạo. Hắn chỉ thấy thật đẹp và rất thích.

"Bảo bối, nếu muốn anh giúp em thì em phải nói ra chứ. Em không nói thì làm sao anh biết đây?"

Từ Minh Hạo khó chịu nhất với cái trò ăn nói thô tục trên giường của Kim Mẫn Khuê, nhưng lại không thể làm gì được vì cậu là omega của hắn, chỉ đành nghe theo lời hắn nói.

"Chồng tốt... Giúp em với... Anh hôn em đi, rồi chịch em." Từ Minh Hạo dốc hết sức lực.

Kim Mẫn Khuê vốn đang ở trong kỳ mẫn cảm, omega của hắn nói những điều như vậy chính xác là điều hắn muốn. Hắn nóng lòng hôn lên môi người yêu, một tay di chuyển đến thăm dò tiểu huyệt đang cô đơn. Ngay khi chạm vào miệng huyệt, người trong lòng không nhịn được mà run lên, bên trong thịt huyệt phun ra chất lỏng.

"Bảo bối, sao em nhạy cảm thế?"

"Đừng... đừng nói nữa... Nhanh lên... Chịch em đi! Xin anh đấy..."

Kim Mẫn Khuê tiện tay thoa dịch huyệt lên dương vật, nhắm vào miệng huyệt rồi đẩy thẳng vào trong.

"Ah! Mẫn Khuê! Thật thoải mái..." Từ Minh Hạo cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Kim Mẫn Khuê đã bắt đầu đưa đẩy chín nông một sâu, rồi sau đó đâm thúc bừa bãi, hỗn loạn.

"Minh Hạo Minh Hạo... Em thơm quá bảo bối!" "Thích em, muốn chịch chết em..." Kim Mẫn Khuê như một cỗ máy tình yêu, liên tục thốt ra những lời khen ngợi và gợi dục.

"Ah... ừm... Đừng nói nữa... Ah..." Từ Minh Hạo không nghe nổi những lời này, luôn cảm thấy rất xấu hổ.

Kim Mẫn Khuê rất dai sức, Từ Minh Hạo không thể xuất tinh được nữa, chỉ có tiểu huyệt vẫn liên tục phun nước để bôi trơn cho dương vật đang ra vào.

"Thật sự... Em không chịu nổi nữa rồi, ah... Mẫn Khuê... Chồng ơi... Ah, không, không... Không được!" Từ Minh Hạo khóc lóc van xin, cậu cảm giác mình sắp bị chịch chết rồi.

Kim Mẫn Khuê đã không làm tình với Từ Minh Hạo trong một tuần lễ, hắn đã chờ đợi thời điểm này để lấy lại cả vốn lẫn lãi. Hắn phớt lờ tiếng kêu khóc của cậu, gác hai chân cậu lên vai, gắng sức đâm vào tiểu huyết, rút ra toàn bộ rồi lại đâm mạnh vào. Từ Minh Hạo trợn tròn mắt vì bị đâm chọc, cổ họng không phát ra được âm thanh nào. Cậu thực sự không còn sức nữa... Cảm giác mình sắp chìm xuống biển và chết đuối rồi!

Kim Mẫn Khuê làm trong im lặng, đưa đẩy cả trăm phát rồi bắn toàn bộ vào tiểu huyệt của Từ Minh Hạo. Bụng cậu sưng lên vì tinh dịch, trông như thể đang mang thai. Từ Minh Hạo bị chơi điên cuồng trong một khoảng thời gian dài, giờ đang thè lưỡi ra và nằm tê liệt trên giường. Khi Kim Mẫn Khuê rút ra khỏi lỗ nhỏ liền phát ra âm thanh "bóc". Tiểu huyệt của Từ Minh Hạo chưa thể khép lại do bị đâm chọc quá lâu, mở ra thành một hình tròn nhỏ, một lượng lớn tinh dịch trắng đục chảy ra từ đó.

Kim Mẫn Khuê nhìn kiệt tác của mình và vô cùng hài lòng. Từ Minh Hạo cứ như một tác phẩm nghệ thuật, tác phẩm nghệ thuật chỉ thuộc về mình hắn... Hắn yêu thích mọi dáng vẻ của Từ Minh Hạo, nhưng chỉ trong và sau khi làm tình, hắn mới có thể nhận ra rõ ràng rằng Từ Minh Hạo chỉ thuộc về một mình hắn!

Kim Mẫn Khuê bế Từ Minh Hạo vốn đã mệt mỏi đến mức ngủ quên, đưa cậu vào phòng tắm tắm rửa. Hắn thật sự rất muốn làm cho cậu có thai để có thể có được kết tinh của tình yêu. Đáng tiếc hiện tại Từ Minh Hạo không có ý định đó, hắn cũng không ép buộc cậu.

Trong quá trình tẩy rửa, hắn lấy ra từng chút một tinh dịch trong tiểu huyệt. Từ Minh Hạo bị đánh thức bởi cảm giác dễ chịu khi ngâm mình trong nước.

"Mẫn Khuê... Em xin lỗi vì để anh phải chịu đựng lâu như vậy. Anh có bị ngốc không? Anh chưa từng nhận lỗi sau khi chúng ta cãi nhau. Đến kỳ mẫn cảm cũng chưa từng cầu xin em." Điều đầu tiên Từ Minh Hạo nói sau khi mở mắt chính là mắng Kim Mẫn Khuê. Cậu chỉ đang tỏ ra cứng rắn mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có lỗi với Kim Mẫn Khuê vì hắn phải chịu đựng cả đêm.

"Không sao đâu bảo bối. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ bắt em làm những điều mà em không muốn. Chúng ta là người yêu của nhau, nhưng dưới tiền đề này, em trước tiên là Từ Minh Hạo, sau đó mới là omega của Kim Mẫn Khuê! Hôm nay anh làm em mạnh bạo quá, anh xin lỗi bảo bối." Kim Mẫn Khuê cảm thấy có chút tội lỗi vì hôm nay quả thật hắn đã làm ra hành động quá mức.

Thấy alpha của mình luôn lo nghĩ cho mình, Từ Minh Hạo nghiêng đầu về phía hắn, trán áp trán, mũi kề mũi.

"Kim Mẫn Khuê, anh có muốn có một đứa con thuộc về chúng ta không?" Từ Minh Hạo im lặng hồi lâu rồi nói, như thể cậu đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

Kim Mẫn Khuê nghe xong liền sửng sốt, kích động ôm chặt lấy Từ Minh Hạo đang ở trong bồn tắm.

"Có chứ! Anh muốn có con với Minh Hạo, muốn có một em bé hạnh phúc nhất trên đời cùng với người anh yêu nhất!" Kim Mẫn Khuê vui vẻ như một đứa trẻ, ôm và hôn Từ Minh Hạo. Sau nụ hôn, hắn quấn người trong khăn tắm rồi bế về giường.

"Anh làm gì vậy? Không phải kỳ mẫn cảm sắp qua rồi sao?" Từ Minh Hạo thực sự rất mệt mỏi.

"Sinh con thôi nào! Sao anh có thể sinh con được nếu không có em? Vợ ơi!" Kim Mẫn Khuê nói một cách vô liên sỉ.

"Để lần sau nhé Mẫn Khuê, em mệt lắm rồi, muốn đi ngủ!" Từ Minh Hạo làm nũng với hắn và hắn luôn thích như thế, nhưng hôm nay...

"Không được đâu bảo bối, sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh và hạnh phúc là cuộc chạy đua với thời gian đấy!" Kim Mẫn Khuê vừa nói vừa bắt đầu hành động.

Ba ngày sau...

"Không bao giờ thương xót cho đàn ông nữa, cũng sẽ không bao giờ nói với đàn ông rằng sẽ sinh con cho anh ta nữa!" Đây là kết luận mà Từ Minh Hạo đưa ra khi ba ngày sau vẫn phải nằm trên giường và để Kim Mẫn Khuê đút cho ăn.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro