Chương 12.2:Biến cố
"Chỉ biết chút ít thôi, chưa bằng nổi một tay của ba em và Mẫn Khuê đâu." Nói xong Minh Hạo vặn nắp bình lại, giữa chừng khựng lại hỏi: "Trong miệng em còn máu không?"
Chính Hàn lắc đầu, vành tai Minh Hạo khẽ giật, Chính Hàn cũng nghe thấy động, đột nhiên nói: "Có người tới."
Minh Hạo vội ra hiệu đừng lên tiếng, chụp lấy cái nỏ đơn giản ở trên mui xe, chỉ vào chỗ ngồi ra ý bảo Chính Hàn ngồi xuống, bản thân thì lách mình trốn ra đuôi xe.
Có ba thây ma chui ra từ rừng cây, trên người mặc quần áo giống như nông dân ở thị trấn gần đấy, thời tiết nóng bức mấy ngày liền khiến thân thể chúng đã thối rữa gần nửa, lảo đảo tiến tới chỗ Minh Hạo hạ trại tạm thời.
Cùng lúc đó, trong kho vũ khí.
Thắng Triệt lấy ngón tay bật một công tắc, toàn bộ lối vào và hành lang phía trong đều sáng lên, những bóng đèn vàng chiếu sáng mọi ngóc ngách trong kho vũ khí.
Thắng Triệt giải thích: "Có bình ắc quy riêng để cung cấp cho hệ thống điện, phòng khi bị đánh bom dẫn tới mất điện."
Mẫn Khuê: "Rất tốt, mọi người gom tất cả số súng lại."
Mẫn Khuê kéo đầu mic: "Minh Hạo, nghe rõ không? Tình hình ngoài kia sao rồi? Kho vũ khí được xây dưới mặt đất, gồm hai tầng, có lẽ chúng ta phải đổi một lối thoát rộng hơn, báo cáo tình hình bên cửa chính kho vũ khí và lối thoát hiểm ở phía tây đi."
Chính Hàn: "Bên ngoài cửa chính... có thây ma."
"Chính Hàn?!" Mẫn Khuê và Thắng Triệt đồng thanh kêu lên.
Thắng Triệt: "Sao con lại ở đây?!"
Mẫn Khuê: "Minh Hạo đâu?! Minh Hạo đang ở chỗ nào?! Đã xảy ra chuyện gì rồi?!"
Chỗ hạ trại.
Chính Hàn: "A... anh ấy đang..."
Minh Hạo nấp sau đuôi xe, làm một động tác kéo quần lên, cùng lúc giương nỏ nhắm vào mấy thây ma đang chậm chạp đi tới.
Chính Hàn tiếp: "Đang đi tiểu. Lạ thật, bọn thây ma này sao mà... nhiều thế."
Mẫn Khuê hỏi dồn: "Có bao nhiêu con? Ở hướng nào?"
Chính Hàn đếm: "Một, hai, ba, bốn..."
Mẫn Khuê: "..."
Thắng Triệt: "..."
Mẫn Khuê gào lên: "Minh Hạo đâu rồi! Còn chưa đi xong nữa à?!"
Chính Hàn: "Có một con chạy sang bên kia rồi, lại có hai con khác tới, lúc nãy đếm tới đâu rồi nhỉ?"
Một thây ma lảo đảo đến gần Chính Hàn, vút một tiếng, chiếc nĩa như mũi tên bắn khỏi nỏ, tức khắc xuyên thẳng qua đầu thây ma kia, phụt ra một đống máu me sền sệt hôi thối, bám đầy vào cổ của Chính Hàn.
Chính Hàn: "... Bảy, tám..." Vừa lẩm nhẩm đếm vừa sờ sờ lên cổ, cả bàn tay dính đầy máu, cậu bé liếc nhìn bàn tay của mình một cái rồi chùi sạch lên chiếc quần dài đang mặc trên người.
"Tổng cộng có mười chín con." Chính Hàn báo cáo: "Lại có thêm rất nhiều con tới nữa."
Đột nhiên sau lưng Mẫn Khuê vang lên một tiếng thét dài, Chính Hàn lắng nghe, thấy không giống giọng của Thắng Triệt, bèn hỏi: "Ba ơi?"
Tiếng súng nổ dồn kịch liệt, Mẫn Khuê và Thắng Triệt đồng thời vác súng lên bắn liên tiếp vài phát, biến thây ma núp sau giá vũ khí thành cái sàng lỗ chỗ.
"Đằng kia cũng có!" Mẫn Khuê hét lớn.
Tiếng súng vang lên không ngớt, Thắng Triệt nghiêng người nhảy bật lên, cơ thể cao lớn trượt qua sàn nhà, khẩu súng trong tay chĩa thẳng về giá vũ khí nã đạn liên hồi, có tiếng vật nặng rơi xuống đất đánh rầm, bàn chân của thây ma bị bắn lìa. Thắng Triệt bồi thêm một phát, bắn nát đầu của nó.
Bốn bề yên lặng, Mẫn Khuê áp lưng vào vách tường từ từ di chuyển, cuối cùng mới thu súng: "An toàn rồi."
"An toàn." Thắng Triệt dùng ngón tay xoay súng rất điệu nghệ, cười bảo: "Ba là xạ thủ đậu Hà Lan6 mà, mạnh lắm đấy, con đừng sợ."
6 Xạ thủ đậu Hà Lan và bí cau có: Hai loại cây trong game Plants vs Zombies.
Chính Hàn thắc mắc: "Ừm, thế anh ấy thì là gì?"
Thắng Triệt: "Mẫn Khuê à, cậu ấy nhìn giống quả bí cau có2."
Mẫn Khuê lạnh lùng cắt ngang: "Đừng lắm lời nữa, Minh Hạo đâu?"
Chỉ trong thoáng chốc, Minh Hạo lại kéo căng dây nỏ sắt, tiếp tục ngắm bắn, giải quyết sạch sẽ ba thây ma, đá văng chúng xuống dưới núi, sau đó cậu ngồi về vị trí, đón lấy mic, thấp giọng: "Mẫn Khuê, em vừa phát hiện ra một chuyện."
Mẫn Khuê hỏi: "Chuyện gì?"
Minh Hạo: "Người của anh có ai bị thương không?"
Mẫn Khuê quét mắt nhìn qua, có hai tay đàn em bị thương, một tên bị thương trên bả vai, một tên thì bị ở đùi, đều không trúng chỗ nguy hiểm, dưới ánh đèn vàng không nhìn ra sắc mặt thế nào. Bốn thây ma bị bắn nát bét nằm văng dưới đất, đều mặc quân phục dã chiến rằn ri, có lẽ khi dịch thây ma bùng nổ thì họ đã trốn vào kho vũ khí để chống cự.
Mấy tay đàn em bị cào phải chắc chắn không có cơ hội sống sót, nhưng Mẫn Khuê không định xử bọn họ tại chỗ, đó đều là do Lâm Mộc Sâm kiên quyết phái người đi theo, cuối cùng xử lý thế nào bắt buộc phải để gã tự mình giải quyết.
Mẫn Khuê: "Em đừng lo chuyện bên này."
Minh Hạo: "Em biết vì sao bọn thây ma nhạy cảm với người sống rồi. Thính giác và thị giác của chúng kém hơn người thường rất nhiều, nhưng khứu giác lại rất nhạy cảm với mùi máu. Hồi nãy em phát hiện ba con... mà thôi, đã giải quyết xong rồi."
Mẫn Khuê vừa nghe Minh Hạo nói vừa giục mấy tay đàn em làm việc, Minh Hạo nói tiếp: "Nếu các anh có người bị thương, nói không chừng sẽ dụ đến rất nhiều thây ma. Thây ma trong cả doanh trại sẽ ồ ạt xúm đến kho vũ khí đấy."
Động tác của Mẫn Khuê và Thắng Triệt đồng thời khựng lại, ánh mắt hướng đến chỗ hai tay đàn em bị thương, miệng vết thương của họ còn chưa khép, máu từ đó liên tục nhỏ xuống.
"Cửa hông bị chặn rồi."
"Cửa chính cũng bị chặn nốt."
Giọng nói của Minh Hạo không được bình tĩnh lắm, cậu đứng lên, rời mắt khỏi màn hình giám sát, nhìn về doanh trại nơi chân núi phía xa.
4 giờ 50 phút, rạng sáng ngày 22 tháng 8 năm 2012, thời khắc tăm tối nhất trước bình minh.
Minh Hạo cầm súng báo hiệu bắn một phát lên trời, ngọn pháo sáng xanh biếc lao vút đi trong không trung, bay về mặt phía đông của kho vũ khí.
Đầu người chen chúc đông nghìn nghịt, hơn vạn thây ma vây kín mít từ trong ra ngoài tòa nhà cao hai tầng.
Pháo sáng lọt vào giữa biển thây ma rồi tắt ngóm.
Mười tay đàn em hai người một thùng, khuân theo năm thùng lớn đi về cửa chính, ngoài cửa vang lên tiếng ầm ầm dồn dập hết đợt này tới đợt khác, phá cửa, đập cửa, tông cửa, cánh cửa được đúc từ thép dày bị ép đến móp vào trong, bọn thây ma bên ngoài không cam tâm gào rống như triều dâng, vang dội từng hồi.
Mẫn Khuê: "Bao nhiêu con?"
Minh Hạo: "Tính ít thì khoảng một vạn con, vây kín từ kho vũ khí kéo ra tận sân thể thao."
Mẫn Khuê cúi đầu điều chỉnh một khẩu tiểu liên sáu nòng, anh gác khẩu súng lên cánh tay, thuận miệng hỏi: "Rất tốt, em cảm thấy anh có thể phá vòng vây được không?"
Minh Hạo: "Không có mấy khả năng. Mà anh đã mua bảo hiểm cho mình chưa đấy?"
Mẫn Khuê: "Nếu anh còn sống trở về thì em tính sao?"
Thắng Triệt và Mẫn Khuê mỗi người vác lên một khẩu tiểu liên sáu nòng nặng trịch, trên người còn quấn đầy băng đạn.
Minh Hạo đáp: "Chúc các anh may mắn, em và Chính Hàn sẽ chờ mọi người trở về."
Mẫn Khuê ra hiệu cho Thắng Triệt, Thắng Triệt mỉm cười, một phát súng nổ ầm, viên đạn lao thẳng vào mép tường sát cửa kho vũ khí, chốt an toàn bị bắn tan nát!
Trong nháy mắt tếng còi báo động hú vang, cánh cửa thép từ từ hé mở, Mẫn Khuê hét to xông lên, hai khẩu súng máy nã đạn đinh tai nhức óc, hướng ra ngoài quét đạn xối xả!
Hai người tiến dần ra ngoài kho vũ khí, tiếng súng điên cuồng vang vọng giữa trời đêm, trái tim Minh Hạo như muốn nhảy lên tận cổ họng, dưới tiếng súng nổ ầm ầm và mưa đạn đầy trời lúc đó, không có cách nào để nói chuyện được nữa.
Minh Hạo lại bắn thêm một viên đạn tín hiệu màu tím, ánh lửa như pháo hoa soi rọi cả bầu trời đêm. Dưới luồng sáng, Thắng Triệt và Mẫn Khuê đang dựa lưng vào nhau, vừa chậm rãi di chuyển vừa liên tục bắn quét, hai bên đường những nơi đi qua rải đầy những cái xác nát đầu, xương thịt bị bắn vung vãi khắp nơi.
Mấy tay đàn em khuân thùng bám theo sau, đạn vừa hết, Thắng Triệt bỏ súng máy, lấy ra hai khẩu súng tỉa nòng nhỏ. "Pằng! Pằng! Pằng!" Súng nổ, anh bắt đầu bắn tỉa!
"Các anh sắp phá được vòng vây rồi! Hướng về sân thể thao phía tây! Chỗ đó có ít thây ma nhất!" Minh Hạo gào lớn.
Mẫn Khuê buông cây tiểu liên sáu nòng xuống, hô lên: "Bắt đầu chạy!" Dứt lời xoay người lăn một vòng, tung ra một quả lựu đạn.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, sóng xung kích gần như hất tung cả bọn, Mẫn Khuê đứng mũi chịu sào, lúc khom người bị một mảnh đạn xước qua bên mặt. Thắng Triệt thét lớn: "Mau lên!"
Lũ thây ma ào tới, tất cả mọi người đều vắt giò lên cổ mà chạy về mé đông của sân thể thao, khoảng cách một ngàn mét rất ngắn, nhưng vào giây phút mười hai con người phải vác theo năm thùng vũ khí chạy trối chết mà sau lưng còn có cả vạn thây ma đuổi sát đằng sau, thì Mẫn Khuê tưởng như không còn đoạn đường nào dài hơn thế nữa.
Thắng Triệt hô lớn: "Mau lên! Mọi người chạy theo hướng chỉ thị của đạn tín hiệu!"
Mẫn Khuê giật chốt hai quả địa lôi, vung tay ném ra, cái cạnh sắc lẻm của địa lôi chém đứt cổ một thây ma đang điên cuồng nhào tới, theo đà găm cứng vào cột xà đơn, không ngừng "tích tích tích"chớp sáng.
Minh Hạo và Mẫn Khuê đồng thời bắn súng báo hiệu lên trời, hai luồng sáng chói mắt màu xanh và đỏ bay lên giao nhau giữa trời đêm, tường rào rốt cuộc cũng mỗi lúc một gần hơn, Thắng Triệt ném dây cáp móc câu ra, tất cả khuân thùng đặt dưới chân tường.
Thắng Triệt lại gào lên: "Năm người các cậu leo lên trước, rồi móc thùng vào kéo lên!"
Thây ma như sóng triều dâng lấp đầy cả sân huấn luyện, quả địa lôi Mẫn Khuê vừa ném trong lúc chạy phát nổ, tiếng nổ vang hất tung lũ thây ma lên trời, chỗ nào cũng là thi thể bay tứ tung, thùng vũ khí được kéo lên đỉnh tường một cách chậm chạp.
Làn sóng cuối cùng của lớp thây ma tiên phong đã đến gần, Mẫn Khuê phụ trách cản hậu giương cao súng, bỗng nhiên phát hiện gương mặt hơi quen.
Anh cứ có cảm giác đã gặp qua thây ma kia ở đâu đó, nó giơ bàn tay thối rữa đen thui lên, trên đó còn mang một chiếc nhẫn kim cương.
Tiêu Vũ? Rốt cuộc Mẫn Khuê cũng nhớ ra, bọn họ đã theo quân đội đến chỗ này tị nạn, trong số những thây ma trước mặt có không ít khoác trên người quần áo sinh viên. Quả thực, quả thực phải... Giết nó sao?!
"Đừng mất tập trung!" Thắng Triệt gào lên.
Mẫn Khuê nhanh chóng phản ứng, nổ súng!
Hai phát súng bắn ra bắn gãy hai chân Tiêu Vũ, thây ma đứng cách anh mười bước chân kia đổ phịch xuống, lại tiếp tục dùng khuỷu tay chống đất chậm rãi lết tới.
"Đón lấy cái này!" Thắng Triệt hét lên, từ trên đỉnh tường ném xuống một thứ. Mẫn Khuê chụp lấy khẩu pháo mini đã được nạp đạn đầy đủ, kéo đầu ruồi xuống trước mắt.
"Ông đây ghét nhất là phải học sử dụng vũ khí tân tiến..." Mẫn Khuê bất mãn làu bàu, tay vẫn không quên mò mẫm trên thân khẩu pháo, cuối cùng cũng tìm được chốt.
Đèn nhận biết sáng lên, tín hiệu điện điện tử phát ra từ đầu ruồi dồn dập vang lên, Mẫn Khuê ngắm tứ phía chọn vị trí, sau đó quyết đoán bóp cò, một quả tên lửa mini rít rít xé gió phóng đi, đâm vào xà đỡ của bể nước trên cao.
"Thêm một quả nữa!" Thắng Triệt cười to bảo, anh quỳ một gối trên đỉnh tường, phóng ra một quả tên lửa khác, bể nước bị nghiêng, kinh thiên động địa lao xuống, nện thẳng xuống đám thây ma ở phía dưới, nước tràn ra như lũ.
Mẫn Khuê hỏi: "Chuyển xong hết chưa?"
Anh trèo lên đỉnh tường, đứng trên đó đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Bên ngoài tường rào, tất cả đều đã kiệt sức, nằm ngổn ngang thờ hồng hộc không ngừng.
Thắng Triệt cười nói: "Lúc nãy đáng lẽ phải phá sập kho vũ khí, nếu không lần sau tay họ Lâm không chừng lại bắt anh em mình đi nữa."
Mẫn Khuê bảo: "Như thế tường xung quanh đó cũng bị đánh sập theo luôn, rất nguy hiểm."
Minh Hạo chạy vài bước rồi dừng lại ở sườn núi, Chính Hàn thì cắm đầu lao thẳng một mạch xuống dưới, bổ nhào vào người Thắng Triệt đang bê bết máu, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Mẫn Khuê có chút mong đợi nhìn về Minh Hạo đang đứng đằng xa, cứ tưởng cậu cũng sẽ thể hiện một chút.
Ấy vậy mà Minh Hạo lại lượn lờ tại chỗ, xoay người nói: "Nhớ thu đống camera về đấy, vật tư đang khan hiếm mà, bye." Dứt lời quay ngay về chiếc xe Jeep.
Mẫn Khuê thật rất muốn chửi thề, không còn cách nào khác lại phải trèo lên tường tháo đống camera xuống.
Ba chiếc Jeep đi xuống núi, một chiếc chứa đầy người bị thương, do Mẫn Khuê lái xe, lão mập răng vàng ăn mấy cú đập trời giáng của Minh Hạo vẫn còn đang chết ngất, bị ném ở dãy ghế sau.
Một chiếc khác chở những người chưa bị thương, Minh Hạo lái xe mang theo Chính Hàn trở về, sau xe là đống thiết bị dụng cụ.
Chiếc xe cuối cùng chất đầy vũ khí, Thắng Triệt lái xe áp tải. Đã có người bị thương, có điều không một ai mở miệng hỏi phải xử lý thế nào.
Mẫn Khuê nhìn sắc trời hưng hửng sáng, trong lòng hiểu rõ, tuyệt đối không thể ném họ lại chỗ này hoặc thẳng tay bắn chết. Nếu không, chuyện như vậy bày ra trước mắt những người có mặt hôm nay, thì đến khi lũ thây ma bao vây lần nữa, chỉ cần có ai bị cắn thì người đó sẽ buông xuôi thôi không chống cự nữa. Đến cơ hội sống sót cũng chẳng có thì còn cố gắng làm gì? Có khi còn phản chiến, cùng với lũ thây ma đối phó với người của mình ấy chứ. Đã giúp đồng đội thoát hiểm rồi lại còn bị chính chiến hữu của mình cho một viên đạn nát óc, có ai chịu như thế chứ?
Mẫn Khuê không muốn bản thân mình hoặc Minh Hạo một ngày nào đó bất thình lình trúng đạn từ phía sau.
Minh Hạo cầm bộ đàm hỏi: "Sao chỉ còn ba cái máy giám sát?"
Mẫn Khuê đáp: "Có một cái bị hỏng rồi, kẹt vào lưới sắt, em đã đụng chạm gì đến nó à?"
Chiếc camera cuối cùng ấy nghiêng nghiêng hướng về trung tâm doanh trại, đèn tín hiệu màu đỏ không ngừng chớp.
Phía cuối trời dần chuyển sang màu trắng bạc, bầy thây ma mất đi mục tiêu, lại bắt đầu lượn lờ không mục đích, một vệt sáng nhợt nhạt nhuộm kín đường chân trời.
Trung tâm doanh trại, trong đống thi thể chồng chất vừa bị Mẫn Khuê dùng súng bắn phá hoặc ném mìn xé nát đó đang hấp háy những tia sáng màu xanh lam.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro