Chương 13.3:Tiến hóa

Đêm đó Minh Hạo vẫn mất ngủ, nhưng chẳng phải vì vấn đề gì khác, mà vì Mẫn Khuê chưa kịp nói dăm câu yêu đương gì đã lăn quay ra ngủ chỉ sau ba phút, tiếp đó còn ngáy đến long trời lở đất.

Bốn rưỡi sáng, khi nhiệt độ của tình yêu đã hạ xuống, Minh Hạo cuối cùng cũng không thể chịu nổi, tung một đạp tống Mẫn Khuê xuống giường.

Tất cả cuối cùng đã kết thúc, sau cơn mưa thu, tiết trời dần dần chuyển lạnh, hôm sau Minh Hạo nhờ người chuyển bàn làm việc đến dưới tán cây ngô đồng ở sân trong, cậu ngồi giữa sân đầy lá vàng rơi rụng bắt đầu công việc cải tiến súng ống.

Sáu cây súng AK được giao vào tay cậu, Minh Hạo nhận nhiệm vụ sửa chúng lại thành súng dùng cho việc luyện tập.

Cậu tháo rời một cây súng trong số đó, vẽ lại bản vẽ chi tiết linh kiện, rồi cứ thế rơi vào trạng thái tập trung suy nghĩ rất lâu.

Chính Hàn không cần phải trốn ở trong phòng nữa, Lâm Mộc Sâm chỉ gặp cậu bé đúng một lần và bày tỏ thái độ quý mến ở mức vừa đủ chứ không quá nhiệt tình, dường như sợ chạm vào ngòi nổ của Thắng Triệt vậy. Gã đã nghe đàn em báo cáo, không hề nghi ngờ gì về khả năng Thắng Triệt có thể dùng súng bắn tỉa bắn bể đầu gã ở khoảng cách cả trăm bước khi đang ở trên sân thượng. Lâm Mộc Sâm nghĩ đi nghĩ lại, phải giao cho Chính Hàn công việc gì mà vừa có việc để làm lại không quá nặng nhọc, cuối cùng, gã quyết định cho Chính Hàn đi phụ việc ở nhà bếp.

Mẫn Khuê và Thắng Triệt vẫn phụ trách chuyện tuần tra như cũ, phần thưởng sau phi vụ trộm vũ khí là một gói thuốc lá và một chai rượu Hennessy X.O.

Buổi trưa cùng ngày, bên ngoài vang lên một tiếng súng, một trong hai người được Thắng Triệt tiêm huyết thanh đã biến thành thây ma.

Minh Hạo ra ngoài xem xét, thở dài một hơi, lại nhìn sang Vương Huy, tình hình của anh ta lúc này rất tệ, đã không thể động đậy gì được nữa, vết thương ở bên hông đã lan ra toàn thân bắt đầu thối rữa.

Thắng Triệt ngồi bên tảng đá, hai mắt anh đỏ quạch, nhìn chăm chăm vào con sông phía trước, không nói một lời.

"Vô ích." Thắng Triệt chợt cất tiếng: "Huyết thanh không có hiệu quả."

Minh Hạo an ủi: "Anh đã cố hết sức rồi."

Thắng Triệt lặng lẽ gật đầu, lại hỏi: "Có phải vì liều lượng chưa đủ?"

Minh Hạo đáp: "Nếu anh còn lấy máu nữa sẽ chết đấy, đừng có nghĩ đến chuyện ấy nữa. Tối nay tôi sẽ đi tìm chị Phương hỏi thử xem."

Thắng Triệt thở dài, đan hai tay vào nhau, day day chân mày và sống mũi, rầu rĩ nói: "Gieo cho người ta hy vọng sống sót, rồi lại dập tắt cái hy vọng đó, như thế thật tàn nhẫn."

Minh Hạo mỉm cười, nói: "Không thử thì làm sao anh biết được chứ? Đi tìm Chính Hàn đi, cậu bé mới là người cần anh nhất đấy."

Thắng Triệt mệt mỏi gật đầu, đứng dậy quay về nhà máy.

"Khoai tây là thứ rất tốt đấy, bỏ thêm ít thịt bò đóng hộp, thế là đủ mùi vị, lại đảm bảo no bụng..." Thím Vu thao thao bất tuyệt, Chính Hàn đứng bên cạnh, đối diện với một sọt khoai tây đầy ắp, hai mắt đảo mòng mòng.

"Nhìn cháu thanh mảnh yếu ớt thế này." Thím Vu nói: "Người lớn trong nhà không bắt cháu làm việc gì phải không? Bác có thằng cháu cũng tầm tuổi cháu, chưa bao giờ biết nấu cơm là gì, đến dầu muối tương giấm cũng chẳng phân biệt được..."

Chính Hàn cầm củ khoai tây, lại cầm con dao gọt vỏ lên ướm ướm rồi mới chọc con dao vào củ khoai.

Thím Vu: "Ấy! Không được! Làm thế không được! Nhìn bác gọt thế nào này..."

Một sọt khoai tây lớn, một chậu cà rốt lớn, phòng bếp thì tối tăm chẳng có ánh mặt trời, từ sâu thẳm trong lòng Chính Hàn dấy lên một cảm giác bi kịch.

"Để cháu làm cho." Thắng Triệt đón lấy con dao từ tay Chính Hàn, khẽ nói: "Thằng bé sao biết làm mấy chuyện này được?"

Thím Vu bèn bảo: "Cháu đừng có nuông chiều thằng bé mãi thế, cái gì cũng không biết thì phải làm sao?"

"Dạ." Thắng Triệt nhìn đống khoai tây một lúc, thấy tâm trạng tốt hẳn lên, anh cười hỏi: "Bảo Bối, con vẽ cái gì thế?"

Củ khoai tây trong tay Chính Hàn được vẽ hai cái chân mày rậm và đôi mắt kiểu hoạt hình, đích thị là chân dung của Thắng Triệt.

Thắng Triệt cầm lấy "đầu khoai tây" của anh đặt sang một bên, kéo sọt khoai tây lại gần, hỏi: "Ở đâu mà nhiều thế ạ?"

Thím Vu đáp: "Lúc mấy đứa ra ngoài thì chúng nó xuống Dụ Trấn đào về đấy, còn trồng thêm kha khá ở mảnh đất phía sau nữa."

Thắng Triệt gật đầu bảo: "Chỗ này cứ giao cho cháu, bác ra ngoài hít thở chút đi ạ."

Thím Vu lau tay lên tạp dề, cũng không hề khách sáo, vươn vai một cái rồi ra ngoài tản bộ.

Nồi màn thầu hấp trong bếp sôi lên ục ục không ngừng bốc hơi, Thắng Triệt xách cái ghế ngồi xuống phía sau Chính Hàn, ôm hờ cậu bé trong lòng, âu yếm vuốt ve, vừa dụi vừa hôn, hai tay vẫn gọt khoai tây. Chính Hàn nghiêng người gối lên trước ngực Thắng Triệt, có vẻ rất dễ chịu, lim dim thiếp đi.

Mẫn Khuê ngồi trên bờ tường bao của sân thượng ký túc, trước mặt chống một cây súng bắn tỉa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bờ bên kia con sông, vừa nhai đậu nành rang vừa ngẫm nghĩ.

Minh Hạo dựa lưng vào tường, ngồi dưới đất, hỏi: "Phải giải quyết vấn đề lực phản xung7 cho súng luyện tập thế nào đây? Cái lò xo này em lắp mãi không vào."

7 Lực dội ngược lại của súng khi bắn đạn ra.

Mẫn Khuê: "Không phải cái gì em cũng biết sao? Chàng sinh viên xuất sắc?"

Minh Hạo: "Xin chân thành thỉnh giáo anh ạ, Trung sĩ Mẫn Khuê."

Mẫn Khuê thuận tay đón lấy cây súng, chẳng thèm xem xét gì, xoay xoay vỗ vỗ một lúc, miệng hỏi: "Đã nói với Lâm Mộc Sâm chưa?"

Minh Hạo và Mẫn Khuê đã có nhiều năm ăn ý, chỉ cần nói nửa câu trên là hiểu ngay nửa câu dưới, cậu lười nhác đáp: "Nói rồi, gã cũng từ bỏ hy vọng được rồi."

Mẫn Khuê khịt mũi nói: "Chỉ tội Thắng Triệt, vài ngày nữa không chừng lại bị bắt đi giết người đền mạng. Em có biết vì sao anh ấy lại giết lão mập không?"

Minh Hạo nhướng nhướng mày, Mẫn Khuê trầm giọng nói: "Lần trước mấy tay đàn em của Lâm Mộc Sâm từng kể, khi họ vừa đến Dụ Trấn, lão mập răng vàng đó cưỡng hiếp rồi giết ba đứa trẻ trong một đêm. Khi đã đến ngày tận thế thì lương tri, đạo đức tất cả chẳng còn gì cả. Lâm Mộc Sâm giết chết cha mẹ chúng, lão mập răng vàng liền xin mấy đứa nhỏ chưa đến mười tuổi kia về, nhốt vào phòng... Lúc nghe đến đó mặt Thắng Triệt đã biến sắc rồi. Thế nên khi Chính Hàn bị lão răng vàng kia để mắt tới, anh ấy mới phản ứng dữ dội như thế, lẽ ra em không nên cho Chính Hàn theo."

Minh Hạo rùng mình một cái: "Sao em biết được? Tự Chính Hàn trốn trong xe đó chứ."

Mẫn Khuê lại tiếp: "Em biết trước kia Lâm Mộc Sâm làm gì không?"

Minh Hạo nghĩ một lúc, không trả lời, Mẫn Khuê bèn nói: "Những kẻ ở đây không ai tốt đẹp cả. Mấy thằng đàn em của gã thỉnh thoảng tìm anh và Thắng Triệt đánh bài, cược mấy điếu thuốc, anh cũng moi được không ít nội tình. Trước kia Lâm Mộc Sâm buôn lậu thuốc phiện đấy, em không thấy ánh mắt của gã..."

"Đúng." Minh Hạo lập tức hiểu ngay: "Em cứ bảo sao ánh mắt gã có gì đó kỳ kỳ, thì ra là vậy, chính là tâm trạng mỗi ngày nơm nớp lo sợ, sợ rằng ngay giây tiếp theo sẽ toi mạng."

Mẫn Khuê nói tiếp: "Tay Vương Huy ấy, trước kia là tội phạm cưỡng hiếp, ngay cả anh chàng Lý Tung chỉ đường cho chúng ta lúc trước cũng là kẻ chuyên thu nợ, túm từng người một, nhét vào bao tải rồi đánh đập không thương tiếc..."

Minh Hạo: "Ờ, vậy anh lấy bí mật gì trao đổi với chúng nó?"

Mẫn Khuê chẳng thèm quan tâm đáp: "Không có, anh đây ngay thẳng chính trực, chẳng lẽ nhìn anh giống phường cướp hiếp đê tiện ấy lắm à?"

Minh Hạo: "Ít ra anh cũng phải bịa ra chuyện gì phi pháp chứ, ví dụ như trốn thuế này, hay đi nhà vệ sinh công cộng không xả nước này..."

Mẫn Khuê: "Em đủ rồi đấy!"

Minh Hạo bật cười, đoạn trầm ngâm một lát rồi nói: "Bây giờ huyết thanh không có tác dụng, nếu Lâm Mộc Sâm đòi Thắng Triệt đền mạng cho lão mập kia, anh có định giúp Thắng Triệt không?"

Mẫn Khuê hờ hững: "Đương nhiên, anh ấy là bạn của anh. Có điều Lâm Mộc Sâm trước mắt không làm khó anh ấy đâu, hẵng còn giá trị lợi dụng mà. Súng của em xong rồi đây, bây giờ có muốn nếm mùi 'đại bác' của anh không nào?"

Minh Hạo: "Đến phiên anh nếm thử của em mới đúng chứ? Nhỉ? Dưới kia còn có người nhìn đấy, anh có muốn vừa ngồi đây chào hỏi người ta vừa thử mùi vị ấy không? Em cam đoan anh nhìn sẽ không có gì bất thường hết, sẽ không chạm vào ngực của anh..."

Mẫn Khuê phá lên cười, đột nhiên siết lấy Minh Hạo, đẩy cậu về phía lan can, từ phía sau áp chặt tới rồi ngẩng đầu hướng về phía xa gọi lớn: "Triết gia! Ăn cơm chưa?"

Bờ sông bên kia, Tạ Phong Hoa vẫn còn ngồi ở đó, ngước đầu nhìn về phía Mẫn Khuê ở đằng xa, vẫy vẫy tay chào hỏi.

Bên cạnh cô còn nằm một người đàn ông, anh ta không ngừng thở dốc, chính là tay đàn em đã được thả ra hôm nọ, Vương Huy.

Sắc mặt anh ta xám ngắt như người chết, phần eo đã bắt đầu mưng mủ, càng loét sâu, lộ ra cả nội tạng tím đen. Tạ Phong Hoa nhúng ướt khăn tay, đắp lên trán anh ta.

"Tôi không cầm cự được nữa... tôi... tôi..." Vương Huy đứt quãng nói.

"Cố gắng lên." Tạ Phong Hoa an ủi: "Anh nhìn xem, thời tiết hôm nay rất đẹp."

Vương Huy mở to đôi mắt mờ đục, chăm chăm nhìn vào bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa, những áng mây trắng bồng bềnh trôi qua, phủ bóng lên dãy núi trùng điệp và bãi cỏ xanh biếc bất tận.

"Cơn... gió này... thật... khoan khoái..." Vương Huy nói "Vậy mà... trước kia không... phát hiện cảnh vật nơi đây... lại... đẹp như vậy. Thật sự... muốn... ngắm nhìn thêm vài ngày nữa..."

Tạ Phong Hoa kìm nén dòng nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm, cố gắng lên, đừng chết mà."

Vương Huy nói: "Em gái... cảm... cảm ơn em đã chăm sóc tôi... Tôi không phải là... người tốt gì..."

Tạ Phong Hoa khẽ nấc lên, Vương Huy lại khó khăn tiếp lời: "Tôi cứ tưởng... phải một mình... chết đi..."

Tạ Phong Hoa: "Cố lên, Vương Huy, tôi đi gọi anh em của anh tới đây."

Vương Huy: "Đừng... đừng, cứ thế này... tôi sắp... không được nữa rồi."

Vương Huy nửa người nằm trên cỏ, chống khuỷu tay xuống đất, chầm chậm bò về phía mép sông.

"Đừng động đậy!" Tạ Phong Hoa vội vàng bước tới: "Nằm yên đi!"

Vương Huy nói: "Đừng theo tôi, đừng tới đây... tôi... lát nữa thôi sẽ không biết mình là ai nữa... tránh xa tôi ra... tôi không thể làm hại... em."

"Đừng, đừng!" Minh Hạo vội nói: "Đừng đùa nữa, hình như tình hình của anh ta không ổn rồi?"

Mẫn Khuê lập tức ngừng động tác kéo quần Minh Hạo lại, nâng súng lên, báng súng tựa trên vai, cố định nòng súng, vòng ngắm đặt trước chân mày, một mắt nheo lại.

Mẫn Khuê lẩm bẩm nói: "Minh Hạo, em nhìn xem? Chuyện này là thế nào?"

Minh Hạo nhoài người trên lan can, cầm lấy ống nhòm, nhòm ra phía bờ sông khó hiểu.

Tiêu cự ống nhòm hướng sang Vương Huy lúc này đã biến thành thây ma, chân trái của gã nhích một bước về phía Tạ Phong Hoa, duy trì tư thế ấy một lúc, sau đó lại rụt về.

Thây ma cứ thế lảo đảo lắc lư một hồi, Tạ Phong Hoa đứng đờ ra dưới tán cây.

Không biết bao lâu sau, trong tiếng nước sông ào ào xuôi dòng, thi thể của Vương Huy dường như đã mất đi tất cả ký ức, hướng thẳng về phía Tạ Phong Hoa. Cô dần dần thụt lùi ra sau, đưa mắt nhìn quanh, gào lớn: "Có ai không?!"

Minh Hạo: "Bắn một phát thử xem... nhắm vào tay trái."

Mẫn Khuê quyết đoán bóp cò, 'pằng' một tiếng, viên đoạn xuyên qua khoảng cách gần sáu trăm mét, một phát bắn nát cánh tay của Vương Huy, cánh tay đứt lìa cùng với vụn thịt và máu tươi văng ra, cái xác chỉ hơi nghiêng sang một bên chứ chưa ngã xuống, nó xoay người, dường như muốn tìm nơi vừa tấn công mình.

Mẫn Khuê bồi thêm một phát bắn vỡ đầu thây ma, cái xác không đầu mất đi khả năng hoạt động, gục xuống sông, bị dòng nước cuốn xuống hạ du.

Minh Hạo bỏ hết chuyện đang còn dang dở ở đấy, chạy ra ngoài nhà máy, băng qua sông. Mẫn Khuê tiến tới trước kiểm tra, Minh Hạo quay sang hỏi Tạ Phong Hoa: "Lúc đứng lên lần nữa, anh ta đã nói gì với cô?"

Tạ Phong Hoa đáp: "Không, anh ta chẳng nói gì hết, chỉ nhìn tôi... một cái."

Minh Hạo thốt lên: "Gặp ma rồi, chuyện này là thế nào?!"

Mẫn Khuê nói: "Biết đâu ban nãy Vương Huy còn chưa chết hẳn."

Minh Hạo lạnh toát sống lưng: "Em bảo anh bắn vào cánh tay của anh ta trước là để xác định xem anh ta đã chết hay chưa, nhất định là chết rồi, chuyện này không thể nào..."

Cậu đã mấy lần suýt bật cái từ kia ra khỏi miệng, nhưng rồi lại nuốt ngược xuống.

Nửa tiếng sau, Phương Tiểu Lôi bị cấp tốc gọi tới đứng bên bờ sông, nghe ba người tận mắt chứng kiến tường thuật lại mọi chuyện.

Trên tay cô cầm một ống axit nitric nhỏ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Em nghĩ không sai đâu, rất có khả năng đó là một phần ý thức tự chủ được giữ lại."

Minh Hạo chỉ thấy trái tim mình đang nhảy bình bịch, giọng nói cũng phát run: "Do ý thức tự chủ hay là... ký ức còn sót lại? Chỉ mỗi thây ma này có, hay là trước kia chúng ta chưa phát hiện ra, thực ra tất cả thây ma đều có hiện tượng này?"

Phương Tiểu Lôi cũng không hiểu lắc đầu: "Theo những gì chúng ta gặp được trước đây thì chị chưa từng đụng phải trường hợp thứ hai nào giống như vậy."

Minh Hạo: "Chị chắc chắn không?"

Phương Tiểu Lôi ngước mắt nhìn Minh Hạo: "Trong quá trình bố chị biến đổi... không có dấu hiệu này."

Minh Hạo gật đầu, nhắm mắt lại: "Em xin lỗi."

Phương Tiểu Lôi gật đầu nói: "Không sao, rất có khả năng là đã xảy ra... một lần đột biến nữa."

Minh Hạo mở tròn mắt: "Hơn hai lần đột biến? Nguyên nhân là do huyết thanh sao?"

Phương Tiểu Lôi: "Đã xác nhận ít nhất có hai lần rồi, có lẽ còn nhiều hơn nữa."

Minh Hạo: "Chuyện thế này không thể dùng từ đột biến để định nghĩa nữa, biểu hiện của virus trên cá thể sinh vật, diễn biến xúc tác từ trong ra ngoài..."

"Đúng." Phương Tiểu Lôi chậm rãi gật đầu: "Chị không dám tin là từ kia, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng nó để định nghĩa thôi."

"Như thế nào?" Mẫn Khuê hỏi.

"Tiến hóa." Phương Tiểu Lôi khe khẽ thốt lên.

Từ xa phía tây vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất như đang chấn động, không biết là tiếng sấm vần vũ báo hiệu cho cơn mưa cuối thu, hay là tiếng bom nổ trong doanh trại Hoa Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro