Chương 28.1:Kêu gọi

Lý Thạc Mẫn cười bảo: "Ít ra cũng phải tìm bộ đồ cho tôi thay cái đã chứ."

Đội viên của đội Cơn Lốc đều bước xuống, Minh Hạo quét mắt nhìn qua, Lý Thạc Mẫn, nữ sĩ quan và một cậu thanh niên nhìn có vẻ không giống lính chiến.

Chỉ vỏn vẹn có ba người như thế.

Bên trong Vĩnh Vọng Trấn, mọi người thấy bọn Minh Hạo đã về, mỗi người một miệng nhao nhao nói, mãi sau mới dần yên tĩnh lại.

"Mở hàng rào ra đi." Minh Hạo lên tiếng: "Họ tới cứu chúng ta đấy, tất cả vào trong nào, Mẫn Khuê sẽ nói chuyện với họ."

Đặng Trường Hà dẫn người hạ hàng rào sắt phòng ngự xuống. Lý Thạc Mẫn tròng lên người chiếc áo ba lỗ màu trắng, đón lấy đôi bao tay hở ngón đeo vào, miệng ngậm điếu thuốc, cậu thanh niên kia bước tới châm lửa cho anh ta.

"Giới thiệu một chút nhé." Lý Thạc Mẫn đứng ở lối vào của Vĩnh Vọng Trấn, ngậm thuốc cười nói: "Quý cô xinh đẹp này là Ngô Song Song, cậu kia là Lý Nham lính thực tập... Thằng út và tên chơi thuốc lắc đâu rồi?"

Ngô Song Song cười đáp: "Thằng út đã chết từ lâu rồi mà? Còn tên chơi thuốc lắc thì ra trận cũng không trụ nổi, bọn tôi đã chôn cậu ấy bên đường rồi. Không có ai lái xe, phải lôi đi đấy."

Trong mắt Lý Thạc Mẫn thoáng qua một một tia buồn bã, sau đó hờ hững nói: "Ờ, cứ vậy đi."

Anh ta đón lấy văn kiện trong tay nữ sĩ quan, hết đưa mắt nhìn Mẫn Khuê lại nhìn Minh Hạo, dường như đang phán đoán xem lời nói của ai có trọng lượng hơn, cuối cùng mở văn kiện ra trước mặt Mẫn Khuê, lên tiếng: "Căn cứ vào pháp lệnh số 371 về việc triệu tập thời chiến của quốc gia, tôi tạm thời phải trưng thu chỗ trú ẩn của các bạn, tập trung tất cả vật tư để tiến hành phân phối lại..."

Mẫn Khuê không tiếp nhận văn kiện, nhìn Lý Thạc Mẫn bằng đôi mắt lộ rõ sự thù địch.

Lý Thạc Mẫn lại tiếp: "Còn nữa, căn cứ vào điều thứ tư của lệnh triệu tập, tất cả quân nhân đang tại ngũ và quân nhân đã xuất ngũ, công an, cảnh sát vũ trang đều phải đến gặp tôi báo danh. Nhờ cậu đi thông báo một chút, xem xem có bao nhiêu người. Kể cả trai tráng đủ độ tuổi cũng dẫn đến đây cho tôi xem, để tiện tuyển chọn... Tôi cần người, cần cả lương thực dự trữ nữa."

Minh Hạo lên tiếng: "Giao cho anh hết rồi thì sao? Chúng tôi thực hiện nghĩa vụ của mình xong thì sẽ thu được quyền lợi gì?"

Lý Thạc Mẫn tránh né câu hỏi của Minh Hạo, chỉ ngó quanh rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Trước khi bọn họ trở về thì lũ trẻ đang chơi diều, Chính Hàn ngay lập tức quên béng em gấu trúc của mình, ào tới nhập bọn. Cậu bé cùng Thắng Triệt kéo một con diều bay cao trong gió xuân, vừa cười đùa trò chuyện vừa chậm rãi đi về phía trong.

Những con diều đủ mọi sắc màu bay lượn giữa bầu trời.

Lý Thạc Mẫn nói: "Đồ dự trữ của các cậu ở đây nhiều quá nhỉ? Có bao nhiêu người tất cả? Dẫn tôi đi xem một chút nhé." Anh ta mỉm cười vỗ vai Mẫn Khuê, Mẫn Khuê lập tức vươn tay gạt đi, nhưng không từ chối lời đề nghị của Lý Thạc Mẫn.

Anh xoay người đi vào nông trường, phía sau tấm biển Vĩnh Vọng Trấn là một vườn hoa rộng lớn tươi tốt, hoa lá bừng bừng sức sống. Lý Thạc Mẫn hỏi: "Các cậu tốn bao nhiêu thời gian mới phát triển được thế này? Đây là một nơi lánh nạn tuyệt vời đấy chứ."

Minh Hạo khẽ chau mày, Mẫn Khuê vẫn không nổi cáu, chỉ giải thích: "Tới đây từ mùa đông năm ngoái."

Lý Thạc Mẫn dừng chân giữa vườn, nghiêm túc nói: "Chúng tôi phải vào Tây An cứu người, triệt để tìm kiếm một lần, cứu hết những người còn sống sót ra, thu xếp cho họ ở lại chỗ này. Sau đó đi dọn sạch lũ thây ma, cuối cùng dùng tháp tín hiệu phát sóng cầu cứu. Tầm mười ngày sau, Trung đoàn cứu viện quốc gia sẽ tới, đưa toàn bộ người tị nạn đến căn cứ ngầm ở vùng biển quốc tế."

Minh Hạo ngồi trên bờ rào, Mẫn Khuê châm một điếu thuốc, cả hai đều không nói gì.

Lý Thạc Mẫn tiếp: "Bây giờ tôi phải tiếp quản nơi này, hãy gọi tất cả mọi người ra đây."

"Không được." Minh Hạo dứt khoát từ chối đề nghị của Lý Thạc Mẫn: "Anh phát tín hiệu trước đi đã, tôi phải chắc chắn rằng tất cả mọi người được an toàn, hơn nữa anh sẽ không dụ bọn thây ma ở Tây An đến đây, mới có thể giao vật tư và địa điểm lại cho anh."

Lý Thạc Mẫn nói: "Tôi không làm được, mỗi một nơi đội cứu hộ quốc gia chỉ có thể đến được một lần, đến rồi là đi. Cậu cứ ngang như vậy thì chúng tôi sẽ rất khó xử đấy, cậu nhỏ."

Minh Hạo nói: "Vả lại, anh lấy gì chứng minh những điều anh nói là thật? Nhỡ đâu anh là dân cướp bóc thì sao?"

Lý Thạc Mẫn phì cười, không hề vì thế mà tức giận, chỉ hỏi ngược lại rằng: "Nếu là cướp thì liệu tôi có lãng phí thời gian chui xuống dưới cống đánh bom lũ thây ma không?"

Mẫn Khuê lên tiếng: "Vĩnh Vọng Trấn là nhà của chúng tôi, không thể giao cho anh được, tuy nhiên anh có thể mang người tị nạn về đây."

Lý Thạc Mẫn bảo: "Vậy thì mỗi bên lùi một bước, các cậu hãy gọi lính xuất ngũ và trai tráng có thể chiến đấu với thây ma ra đây. Nói thật một câu nhé, sau này quân đội sẽ đánh bom cả đại lục để đảm bảo tiêu diệt sạch thây ma, các cậu sớm muộn gì cũng phải rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm, tôi rất lấy làm tiếc."

Minh Hạo đáp: "Tôi cũng rất lấy làm tiếc, chỗ này không có lính mà anh cần đâu."

Lý Thạc Mẫn nhìn Minh Hạo, liếm liếm môi, vẻ đột ngột buông lỏng, bước tới hàng rào ngồi xuống bên cạnh cậu, ra vẻ như một người bạn quen biết lâu năm bỏ ngay chiến tuyến ban nãy của mình, anh ta bày ra một nụ cười bí hiểm: "Chí ít cũng có một." Nói xong chỉ tay vào Mẫn Khuê, rồi lại quay sang Minh Hạo tiếp tục cười bí hiểm: "Cậu là chuyên gia máy móc, còn cậu ta là lính đặc chủng xuất ngũ... Nếu tôi đoán không nhầm thì, cái anh chàng cao cao gầy gầy ban nãy... chính là một tay thiện xạ?"

"Anh nhìn nhầm rồi." Mặt Minh Hạo không chút cảm xúc.

Lý Thạc Mẫn nghiêng đầu quan sát Minh Hạo, đoạn cười như một tên lưu manh: "Thêm nữa, các cậu còn là gay?"

Mẫn Khuê: "..."

Lý Thạc Mẫn: "Thực ra mới gặp là tôi đã biết rồi, nói thật nhé, tôi đây cũng là gay."

Minh Hạo: "..."

Lý Thạc Mẫn: "Với lại, ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy thích cậu rồi." Anh ta vươn tay choàng lên vai Minh Hạo.

Minh Hạo tức khắc nhảy khỏi bờ rào chạy qua chỗ Mẫn Khuê, Mẫn Khuê thì đã nổi điên quát lên: "Mẹ kiếp! Mồm miệng cẩn thận lại cho tao!"

Mẫn Khuê thình lình sấn tới lôi Lý Thạc Mẫn xuống, gầm lên một tiếng, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau, Minh Hạo bừng tỉnh hét lớn cổ vũ: " Mẫn Khuê! Cố lên! Đánh cho hắn bẹp dí đi!"

Sự ồn ào đó phút chốc đã gây náo động cả nông trường, đám người mới tản ra chưa bao lâu lại lao tới xem, Minh Hạo mở đầu, mọi người hò hét vang dội cổ vũ cho Mẫn Khuê. Chẳng ai biết đầu cua tai nheo ra sao, nhưng đội người xa lạ kia đến đây vênh vang, mọi người hiển nhiên phải ủng hộ người nhà rồi.

Lý Thạc Mẫn cũng là một tay đánh đấm không tệ, anh ta túm lấy cổ áo Mẫn Khuê, hai người điên cuồng vật lộn làm sập hơn nửa giàn hoa, chậu hoa cũng bị vỡ hết. Anh ta lại bị Mẫn Khuê giáng cho một đấm ngã bổ chỏng, đè gãy hết mấy cây hoa khác, ngay sau đó Lý Thạc Mẫn phản đòn vung chân quẹt ngang, gạt Mẫn Khuê ngã nhào.

Trận chiến vừa bắt đầu, tiếng la hét xung quanh càng lúc càng lớn, nữ sĩ quan và cậu thanh niên thủ hạ của Lý Thạc Mẫn thì chạy đến bên ngoài bờ rào, đều chỉ đứng đó vẻ bó tay.

Cuối cùng Mẫn Khuê hết sức bình sinh tung ra một đấm khiến Lý Thạc Mẫn nằm thẳng cẳng.

"Được rồi." Lý Thạc Mẫn chống khuỷu tay lùi ra sau, gật đầu bảo: "Cậu có thể chất rất tốt để đánh cận chiến, là lính K3 ra đúng không..." Lời còn chưa dứt đã lại lãnh thêm một đấm của Mẫn Khuê vào mặt, thế là im hẳn.

"Đủ rồi, Mẫn Khuê." Minh Hạo nghe được tiếng nắm đấm dộng vào xương hốc mắt lúc nãy, không ngờ chỉ vậy mà lại có tiếng gãy nứt rất nhỏ.

Cậu lo sẽ xảy ra chuyện thật nên ngăn Mẫn Khuê lại.

Mẫn Khuê cũng gặp phải đúng đối thủ, bị đánh đến bầm dập mặt mày, gượng đứng dậy, đi tới chân cầu thang ngồi phịch xuống.

"Anh tên là Lý Thạc Mẫn chứ gì." Minh Hạo nói: "Ừm, giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi."

"Thứ nhất, trước mắt không thể giao Vĩnh Vọng Trấn cho anh được." Minh Hạo nói: "Có điều anh cứ thoải mái tiến hành kế hoạch đi cứu người ở Tây An, tôi sẽ xem tình hình mà cung cấp vật tư, nhưng chỉ trong giới hạn tôi có thể đảm nhận được thôi."

"Thứ hai, chỗ này tôi đã bố trí thiết bị phòng ngự và uy lực của chúng là cực kỳ mạnh, các anh có thể cho xe chạy vào trong. Tính từ chỗ tôi đang đứng cho tới bờ sông đối diện, các anh được tự do hoạt động. Chỉ cần ở trong phạm vi Vĩnh Vọng Trấn, anh sẽ không phải lo sợ bị thây ma cào chết."

"Thứ ba, những người sống sót anh dẫn về tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu."

"Cuối cùng." Minh Hạo nói: "Tôi chẳng có tí hứng thú gì với anh hết. Anh có thể thử đi nói chuyện với người khác, xem có ai bằng lòng gia nhập đội của anh không, nhưng tuyệt đối không được ép người nhập ngũ, nếu không tôi sẽ dùng những cuộn dây cao áp này tiễn các anh sang Tây Thiên đấy."

Xế chiều hôm đó, Minh Hạo ngồi bôi thuốc cho Mẫn Khuê, anh cầm chiếc gương ngó qua ngó lại, thỉnh thoảng lại xuýt xoa.

"Anh ta không đủ người." Mẫn Khuê nói.

"Đó là chuyện của anh ta." Minh Hạo đáp: "Nếu anh ta có thể thuyết phục được người nào, em sẽ không cản trở."

Mẫn Khuê chợt hỏi: "Em sẽ đi lính chứ?"

Minh Hạo lặng đi một lát, sau đó nói: "Có lẽ... không."

"Thật à?" Mẫn Khuê hỏi.

Cuối cùng Minh Hạo bảo: "Nếu anh đi em sẽ đi, nhưng em tin là anh sẽ không theo hắn, quá nguy hiểm, không phải sao?"

Mẫn Khuê không nói gì, Minh Hạo thu dọn bản vẽ trên bàn, cầm lấy khay cơm của cậu và Mẫn Khuê xuống căng tin ăn tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro