Chương 31.1:Đào nguyên
Trạm chỉ huy số 6 ở vùng biển quốc tế.
Đây là một quần đảo san hô không được đánh dấu trên bản đồ thế giới. Nó nằm ở một phía rìa Thái Bình Dương. Từ tháng 4 năm 1984, sau vụ nổ nhà máy điện hạt nhân Chernobyl ở Ukraina thuộc Liên Xô cũ, tổ chức Liên hợp quốc đã bắt đầu xây dựng những khu trú ẩn để tránh thảm họa hạt nhân cho con người.
Giả thiết có một ngày nào đó, nguồn năng lượng hạt nhân tương đương với năm chục triệu tấn thuốc nổ TNT phát nổ thì bầu khí quyển và các đại dương sẽ bị ô nhiễm trầm trọng, trái đất sẽ rơi vào một mùa đông dài bất tận, ngày tận thế của nhân loại đã đến. Khi đó, những quần đảo không được đánh dấu trên bản đồ kia sẽ trở thành chỗ lánh nạn tạm thời.
Tháng 5 năm 2011, nhà máy điện hạt nhân Fukushima của Nhật Bản bị phá hủy hoàn toàn trong thảm họa sóng thần, khiến cho các quốc gia bắt đầu lo lắng và đưa ra văn kiện xanh, cho tu sửa lại khu trú nạn. Một khi các hạt phóng xạ do nổ hạt nhân gây ra lan lên đến tầng bình lưu sẽ gây ra hậu quả cực kỳ khủng khiếp, sẽ không còn mưa, những hạt phóng xạ bao phủ che lấp ánh mặt trời, nhiệt độ của trái đất sẽ đột ngột giảm mạnh, mười năm, hai mươi năm, hoặc có thể kéo dài đến vô tận.
Sự thật đã chứng minh, loài người không bị diệt vong bởi năng lượng nguyên tử, nhưng lại phải đón nhận một thảm họa tận thế khác.
Tàu sân bay Varyag22 và sáu chiếc tàu chiến khác chia nhau đóng ở một hòn đảo, làm nhiệm vụ bảo vệ cho căn cứ tị nạn khổng lồ này. Trạm chỉ huy số 6 nằm ở trung tâm quần đảo và giữ liên lạc từ xa với năm Trung tâm tị nạn còn lại. Mỗi trung tâm có thể tiếp nhận đến năm triệu người, thế nhưng hiện giờ phần lớn không gian đều bỏ trống bởi người sống sót chỉ còn rất ít, hầu hết đều tập trung ở trung tâm số 1 và số 2.
22 Varyag: Tàu sân bay nổi tiếng được sản xuất bởi Liên Xô cũ và được Trung Quốc mua lại vào năm 1999.
Cách đó 300 hải lý, tàu thăm dò hải dương tiến hành khoan thăm dò đồng thời khai thác mỏ dầu.
Máy phát điện chạy bằng sức gió và năng lượng mặt trời được bố trí trên khắp quần đảo, dưới đáy biển thì có tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân thường xuyên tuần tra. Trung Quốc đã chuyển tất cả các thiết bị khoa học kỹ thuật và sinh lực về đây, chính phủ cho xây dựng trên mặt biển một mặt sàn rộng lớn, trên đó phân chia thành các tầng để gieo trồng và sản xuất, còn có một nhà máy điện nguyên tử cỡ nhỏ được xây dựng tạm thời để cung ứng điện năng.
Đây là nơi có nguồn tài nguyên cá phong phú nhất trong dòng hải lưu, dưới mặt nước là không gian rộng lớn bao la, con người đã xây dựng khu tị nạn và một trung tâm công nghiệp mới hình quạt, hệt như một thủy cung khổng lồ.
Đại dương đã cung cấp cho họ gần như tất cả tài nguyên, đồng thời cũng tiếp nhận lượng chất thải sinh hoạt và công nghiệp của 90 triệu người.
Khu vực này vô cùng rộng lớn, khi đội cứu viện về đến mép ngoài quần đảo san hô, mười lăm chiếc trực thăng quay đầu về phía tàu sân bay, riêng chiếc số 16 vẫn một mình bay trên mặt biển.
Trời quang mây đãng, nắng chiếu rực rỡ, đại dương tựa như một dải lụa màu xanh thẫm trải ra đến vô tận.
"Rất đẹp nhé." Ngô Song Song chủ động giới thiệu với họ: "Điều kiện sống thật sự rất tốt, còn có thể thưởng thức không ít hải sản tươi ngon nữa."
Mọi người cùng cười ồ lên còn Minh Hạo thì lại nghĩ đến vấn đề khác.
Nếu virus bùng phát ở đây... Cậu không dám nghĩ nhiều hơn.
Dường như Ngô Song Song đọc được suy nghĩ của Minh Hạo, cười bảo: "Đồng thời cũng an toàn tuyệt đối, vắc xin được tiêm cho mọi người trước khi lên trực thăng là một loại huyết thanh, loại huyết thanh này có thể ngăn ngừa dịch bệnh phát tán một cách hữu hiệu, sau khi vào trong phải qua một lượt kiểm tra sức khỏe nghiêm ngặt, sau đó mỗi ngày sẽ kiểm tra định kỳ một lần."
Minh Hạo gật gật đầu, đoạn hỏi: "Kia là gì thế?"
Gió biển mang theo vị tanh ùa vào khoang sau trực thăng, Minh Hạo ra hiệu cho mọi người nhìn về phía một tòa tháp rất cao ở trung tâm quần đảo.
"Là khu số 7." Ngô Song Song nói.
Minh Hạo thắc mắc: "Không phải chỉ có sáu trung tâm cứu viện thôi sao?"
Ngô Song Song gật đầu đáp: "Hiện nay bên dưới quần đảo san hô có một khu vực hình quạt, chính là trung tâm công nghiệp. Hình dạng bên ngoài tựa như các cánh hoa tỏa ra, chia thành sáu phân khu. Khu số 1 là nơi kiểm dịch và chữa bệnh; khu số 2 và số 3 là chỗ ở dành cho những người tị nạn; khu số 4 là trụ sở của chính phủ Trung Quốc và các ban ngành phụ trách điều tiết tài nguyên và nhân lực; khu số 5 chỉ có một phần rất nhỏ là trạm tị nạn của Đài Loan, phần lớn không gian còn lại vẫn để trống; khu số 6 là Bộ tổng chỉ huy, cũng chính là Trạm chỉ huy số 6 mà mọi người vẫn nói. Khu số 7 chính là..."
"Tòa tháp cao mà mọi người thấy đấy." Ngô Song Song ra hiệu cho mọi người cùng nhìn, máy bay trực thăng lại bay gần hơn một chút, lúc này đã có thể nhìn được bao quát toàn bộ tòa tháp cao chọc trời đó, trên đỉnh tháp có một cột thu lôi, bốn cái máy phát điện chạy bằng sức gió khổng lồ bao quanh đỉnh tháp đang chầm chậm xoay.
"Nó có tác dụng cực kỳ quan trọng, là khu vực của nhân viên nghiên cứu khoa học." Ngô Song Song nói: "Kết cấu rất phức tạp, còn cụ thể để làm gì thì tôi cũng không rõ lắm."
"Thăm dò vành đai địa chấn." Minh Hạo nói: "Trung tâm bảo dưỡng, tháp hải đăng của bên hàng hải, đầu thu và phát sóng tín hiệu mạnh, trạm điều khiển vũ khí hạt nhân từ xa... Còn là cuộn tesla khổng lồ, chao ôi... loại này mà khởi động thì không biết sẽ hoành tráng đến thế nào. Máy phân tán sức bão, trung khu can thiệp hải lưu... Đúng là rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Có thứ này ở đây, thì cơ bản là có gặp phải quân đội ngoài hành tinh cũng chẳng cần phải sợ."
Minh Hạo bắn ra như pháo hàng loạt các tác dụng của đống thiết bị trên đỉnh tháp, Ngô Song Song gật gật đầu: "Có rất nhiều thứ ngay cả tôi cũng không biết."
"Máy phân tán sức bão..." Chính hàn cất tiếng hỏi: "Là cái gì vậy?"
Đường Dật Xuyên cũng ở trên cùng một chiếc trực thăng với họ, lúc này lên tiếng giải thích: "Dùng nguồn điện cao áp hàng trăm tỷ vôn để tiến hành điện ly không khí xung quanh trong chớp mắt, như thế có thể triệt tiêu được một cơn bão trong phạm vi hàng chục ngàn kilômét vuông."
Ai nấy nghe xong đều tặc lưỡi kinh ngạc.
"Có thăm dò được người ngoài hành tinh không?" Chính hàn hỏi.
Minh Hạo quan sát Chính hàn một lúc rồi nói: "Người ngoài hành tinh không thích mấy thứ này đâu, họ sẽ dùng súng đùi gà bắn nát cả khu số 7 đấy."
Chính hàn: "???"
Chiếc trực thăng lượn lờ bay trên mặt biển đến ba tiếng, sau đó mới hạ cánh xuống một tàu sân bay gần đó.
Ngay lập tức có nhân viên y tế đến kiểm tra cho những người mới tới, sau khi xong xuôi các thủ tục lại có một chiếc trực thăng khác chở họ rời khỏi tàu sân bay, tiến về phía quần đảo san hô. Khi đến nơi bọn họ lại được kiểm tra lần thứ ba rồi đi vào một cửa xuống dưới lòng đất.
Bảng hiển thị số tầng trong thang máy không ngừng sáng lên, cuối cùng con số dừng lại ở tầng thứ bảy, có một giọng nữ cất lên: "Chào mừng các bạn đến với Bộ tổng chỉ huy ở khu số 6, căn cứ lục quân, trung tâm chỉ huy của Sư đoàn Trung Quốc thuộc Quân đội Liên minh."
Cửa thang máy mở ra, trước mắt họ là một không gian rộng rãi thoáng đãng và vô cùng sạch sẽ.
Trên tường là một tấm bản đồ của Trung Quốc cực lớn, bên cạnh là bản đồ Thế giới, trên đó chia ra năm gam màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, biểu thị tình hình dịch bệnh ở các khu vực.
Ngô Song Song cất tiếng: "Xong rồi, dẫn mọi người đến đây là hết việc của tôi rồi."
"Trung úy!" Một vị trung tá dẫn theo không ít người bước tới, Ngô Song Song giậm mạnh gót chân, hướng về phía ông ta làm động tác chào.
"Nghỉ." Vị trung tá hô: "Về chuyện của đội Phi Long, tôi rất đau lòng. Nhưng mong đồng chí có thể đứng dậy từ nỗi mất mát đó, bởi có nhiệm vụ cấp bách hơn đang chờ đồng chí ở phía trước."
Ngô Song Song đáp: "Tôi sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của tổ chức."
Vị trung tá nói: "Xin hãy theo tôi, Thiếu tướng Kim và Thượng tướng Chu muốn gặp đồng chí đấy."
Ông ta dẫn Ngô Song Song rời đi, vị trợ lý đứng sau tiến lên bảo: "Chào các bạn, trước tiên điểm danh đã nhé, tôi phụ trách đưa mọi người đến đăng ký với cơ quan hành chính của trạm tị nạn."
Minh Hạo biết, việc để cho trợ lý của một trung tá tiếp đón họ chứng tỏ rằng phía quân đội rất coi trọng đoàn người mới đến này.
Vị trợ lý đứng một bên điểm danh, Minh Hạo tiến lên vài bước, ngẩng đầu quan sát màu sắc trên tấm bản đồ Trung Quốc.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, những nơi bị đánh dấu bằng màu đỏ nhức mắt là những nơi dịch thây ma hoành hành nghiêm trọng nhất, ba tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang đã biến thành màu xanh, những vùng gần Vlapostok23 và lưu vực sông Hắc Long Giang vẫn được biểu thị bằng màu vàng "nguy hiểm".
23 Vlapostok: Vùng giáp ranh giữa Trung Quốc và Nga, được chuyển cho Nga theo thỏa hiệp Bắc Kinh năm 1860, đến hiện tại gần như không có khả năng được trả về cho Trung Quốc.
Phần lớn khu vực màu xanh đều là đảo, vùng ven biển và khu Nội Mông, ở phần giấy trắng có số liệu được ghi lại rõ ràng: 36%, góc phải phía dưới còn có các biểu đồ thống kê số lượng các thành phố cấp 1, cấp 2 và những vùng làng mạc.
Ngay cả Tân Cương cũng có không ít nơi bị đánh dấu bằng màu đỏ nguy cấp, vùng duyên hải Đông Nam kéo dài đến tận Trung Nguyên, trung tâm bồn địa Tứ Xuyên thì càng dày đặc những điểm đỏ, riêng Đài Loan đã nhuốm đỏ hoàn toàn.
"Nơi có mật độ dân số đông nhất." Minh Hạo lẩm bẩm: "Và vùng duyên hải Đông Nam... suốt dọc đường ven biển đều là màu đỏ, ăn dần về phía trong đất liền, điều này có nghĩa là gì?"
Thắng Triệt cũng không kìm được ngẩng đầu lên, nhận xét: "Các vùng duyên hải đều là khu vực dịch bệnh nghiêm trọng, có thể do vấn đề dân cư."
"Thắng Triệt, nói không chừng, virus của đợt dịch bệnh thây ma này là do nước biển đưa vào?" Minh Hạo nghĩ đến việc cậu, Mẫn Khuê và bọn Thắng Triệt đều trốn thoát ra từ các thành phố ven biển.
"Cậu rất thông minh." Vị trợ lý nhìn Minh Hạo một cái: "Nhưng mong cậu hãy giữ miệng. Thiếu tướng Kim đã có chỉ thị đặc biệt, nếu cậu lỡ nói ra những điều không nên, chúng tôi sẽ khó xử lắm."
Minh Hạo gật gật đầu, vị trợ lý đã điểm danh xong, gập danh sách lại, hướng về phía Chính hàn cười thân thiện.
"Cậu bé đã học xong chín năm phổ cập chưa?" Vị trợ lý hỏi: "Vẫn thiếu một năm đúng không?"
Thắng Triệt đáp: "Cháu đã tốt nghiệp cấp hai, ở đây có trường học chứ? Nó vẫn cần phải học tiếp."
Vị trợ lý nói: "Mười sáu tuổi đã có không ít thiếu niên nhập ngũ rồi. Ở đây không phổ cập cấp ba, nhưng đến tháng 9 có thể tham gia thi tuyển sinh, theo tôi nào."
"Ở mỗi tầng, có rất nhiều chỗ cần phải ngồi xe mới đi tới được." Vị trợ lý lên xe quét thẻ cho họ, trong các phương tiện giao thông đặc biệt của quân đội có hệ thống nhận dạng danh tính vô cùng nghiêm ngặt.
Cấp độ an toàn của vị trợ lý này rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro