32
Minghao nói năng lộn xộn: "Anh có thể cho em một cơ hội nữa không, em sẽ nói hết với anh mà, em không gạt anh đâu, em sẽ nói hết cho anh..."
Kim Mingyu cạy hai tay của cậu ra, xoay người nói: "Ngẩng đầu."
Minghao vội vàng ngẩng đầu lên, chùi nước mắt một cái.
"Hôm đó sao em không tới." Kim Mingyu hỏi.
Minghao nói: "Ba mẹ em nói sẽ tiễn em đi, nhưng bọn họ lại đưa em đến sân bay..."
Kim Mingyu cũng đoán gần như vậy, liền lấy điện thoại ra, tìm ra tin nhắn vẫn còn lưu giữ, trên đó viết: Chia tay đi, đừng đợi.
"Đây là cái gì."
Minghao lại muốn cúi đầu, bị Kim Mingyu chặn cằm lại: "Nhìn anh nói."
"Điện thoại của em bị cầm đi, em xin bọn họ gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh đừng chờ em, có thể tạm thời em không đến đại học A được, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý đến em, em... Em không muốn chia tay." Minghao nghẹn ngào.
"Biết rồi." Kim Mingyu nói.
Minghao kéo áo anh khẩn cầu: "Vậy em, có thể theo đuổi anh một lần nữa không?"
"Không phải đã theo đuổi được rồi sao?"
Minghao ngơ ngác, không phản ứng kịp.
"Nhưng em vẫn làm tổn thương trái tim anh." Kim Mingyu không biểu hiện sắc mặt gì.
"Xin, xin lỗi..." Minghao lại áy náy.
"Xin lỗi vô dụng thôi, em phải chịu trách nhiệm dỗ anh đi."
Chuyện đã nói rõ ràng, nhưng Kim Mingyu vẫn còn tức giận, sau khi về phòng thì dọn lại nhà bếp, mở tủ lạnh ra, tìm nguyên liệu nấu ăn rồi làm cơm, Minghao đứng cách anh mấy mét, không biết nên làm gì.
Cậu muốn mau chóng làm Kim Mingyu nguôi giận, nhưng mà Kim Mingyu hai mươi ba tuổi còn lạnh lùng hơn Kim Mingyu mười tám tuổi, Minghao nói chuyện với anh, anh liền đóng cửa lại, không để ý tới cậu.
Minghao đối mặt với bàn ăn hai món một canh, bữa cơm này không nhiều không ít ăn vừa đủ no, Minghao còn muốn ăn thêm cơm, kết quả mở nồi cơm điện ra thì rỗng tuếch, chẳng còn hột cơm nào, trước đây tuyệt vọng nên toàn ăn cố, ăn rất nhiều, đến cuối cùng dạ dày phồng nhưng chẳng hấp thụ được gì, toàn nôn ra, thịt không thêm được mấy cân, trái lại càng tiều tụy, cậu cầm chén rửa sạch sẽ rồi rời khỏi phòng ăn, nhìn phòng Kim Mingyu ngẩn người.
Rõ ràng bảo mình dỗ, rồi lại không cho mình cơ hội lên tiếng, Minghao thở dài, qua mấy tiếng cầm áo ngủ đến phòng tắm, tắm rửa xong xuôi, Kim Mingyu vẫn không mở cửa, Minghao mím môi nằm lên giường vùi mặt vào tấm chăn bù xù rồi lăn hai vòng.
Chừng mười giờ, Kim Mingyu mở cửa phòng, anh mới vừa mở cửa, con nhộng lớn sột soạt chạy tới, Minghao cong cong ánh mắt cười với anh: "Em chưa ngủ."
Kim Mingyu liếc cậu một cái, không bảo cậu đi, cũng không bảo cậu ở lại.
Minghao dựa cả vào bản thân để phát huy, từng bước từng bước dịch đến trên giường, cậu bọc mình chặt quá, hành động có chút khó khăn.
Lúc Kim Mingyu quay lại, Minghao đã thẳng tắp nằm xuống giường, anh không nói gì, dựa vào đầu giường đeo tai nghe lên, trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nhạc dồn dập, Minghao cảm thấy khoảng cách với Kim Mingyu hơi xa, chủ động cọ cọ, cậu đang nghĩ làm sao để mở miệng phá vỡ cục diễn bế tắc, trong miệng lẩm bẩm luyện tập: "Kim Mingyu... Em biết sai rồi, em không nên lừa anh." Cảm thấy chưa được, còn nói: "Kim Mingyu, em đã xem rất nhiều màn biểu diễn của anh, em còn giữ poster của anh nữa, sau này anh có thể mặc nhiều quần áo hơn được không?"
"Như vậy khiêu gợi lắm, em cảm thấy anh như vậy không tốt, anh là người có...bạn trai rồi." Cậu ỷ vào tiếng nhạc lớn, tuy rằng không mong đợi gì nhưng vẫn nói ra, dừng lại hồi lâu còn nói: "Kim Mingyu... Anh đừng nghe nhạc nữa, nghe em nói đi."
"Nói đi." Kim Mingyu đột nhiên trả lời.
Minghao đột nhiên quay đầu, chỉ thấy tai nghe Kim Mingyu không biết đã bị vắt ra sau tai khi nào, cậu lập tức lúng túng, lỗ tai toả nhiệt, theo thói quen định xoa bóp, hai tay lại bị mình bọc trong tấm chăn không lấy ra được.
Minghao hắng giọng: "Sao anh biết em nói dối ?"
"Bởi vì em ngốc." Kim Mingyu không chút khách khí.
"Em cảm thấy em diễn rất tốt mà, ít nhất ba mẹ ta cũng không có phát hiện em đã khôi phục..." Minghao thấp giọng biện giải cho mình.
Kim Mingyu lấy tai nghe ra, nằm bên cạnh Minghao bên người, lần đầu tiên gặp lại Minghao là có thể khẳng định Minghao bị bệnh, sau đó hỏi mấy câu, càng có thể nói rõ Minghao có vấn đề, cậu một mực chắc chắn mình vô cùng khỏe mạnh chỉ là ăn không quen đồ ăn nước ngoài, nhưng dù có chán ghét đồ ăn nước ngoài thế nào, cũng không có thể gầy như vậy được, gầy đến da bọc xương, còn có ánh mắt mơ hồ né tránh, không dám nhìn thẳng mình, cho nên Kim Mingyu mới hỏi điện thoại và email của cậu bảo người đại diện gửi thư mời làm việc cho cậu, anh muốn xem xem Minghao muốn làm người dưng nước lã với anh, hay là có ẩn tình khác.
"Em nghe Jihoon nói chất lượng giấc ngủ của anh rất kém." Minghao cọ đến bên cạnh anh, chào hàng bản thân: "Nếu không anh thử ôm em ngủ đi, em nghe chuyên gia nói, nếu như ngủ không được, ôm cái gì đó trong lòng, có thể trợ giúp cho giấc ngủ rất tốt, hay anh thử đi?"
"Chuyên gia nào vậy?" Kim Mingyu hỏi.
"Chuyên gia họ Xu."
Kim Mingyu nói: "Chưa từng nghe tới."
"Cũng không phải rất nổi tiếng... Hay là, anh ôm em thử đi, bây giờ em rất mềm đó." Chuyên gia Xu lúc này được bọc trong chăn nên cực kỳ mềm mại.
Kim Mingyu bị dồn đến mức này, dang tay ôm cậu vào lòng.
Minghao cong cong ánh mắt, nhưng ý cười cũng không quá vui vẻ, trong lòng cậu vẫn còn sót lại chút hổ thẹn, nói một tiếng: "Ngủ ngon."
Ban đêm Minghao vẫn ngủ không yên như trước, nhưng trong tiềm thức không dám phát ra tiếng, Kim Mingyu từ đầu đến cuối không hề ngủ, giấc ngủ của anh cũng không phải chuyên gia Xu nói một câu là có thể khỏi hẳn, bên tai là tiếng thở đứt quãng của Minghao, ngực anh thấm mồ hôi ẩm ướt, anh bỏ lớp chăn ra khỏi người Minghao, ôm chặt cả người cậu vào lòng, xoa xoa tấm lưng gầy trơ xương của cậu, Minghao như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, run rẩy cầm lấy vạt áo anh, nghẹn ngào vài tiếng, dần dần bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro