Chương 18
Gió lạnh đã vơi bớt nhưng sắc trời vẫn còn giữ màu âm u.
Mingyu ngồi chờ bạn, xếp bằng trên giường để Happy nằm gọn trong lòng, với chân lăn lăn nghịch một quả bóng nhựa màu đỏ.
Trong số những món đồ chơi mà Minghao mua về, đây là thứ nó thích nhất, thậm chí khi ngủ cũng ôm theo vào trong ổ chăn mà cậu ấy làm riêng cho nó trong góc phòng.
Tiếng nước chảy vọng ra từ phía phòng tắm. Trên cánh cửa là hơi nước nóng mờ mờ bao phủ lấy thấp thoáng một bóng hình mảnh mai đứng thẳng, cánh tay khẳng khiu đưa lên vuốt ngược những sợi tóc mái dài đẫm nước rủ trước trán ra sau đầu.
Mingyu hít sâu, cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh và mạnh, đến nổi cậu chẳng nghe tiếng âm thanh gì khác ngoài tiếng thình thịch rối loạn nối tiếp nhau. Mingyu quay mặt đi, với tay xoa đầu Happy đang nghịch ngợm. Chú chó sủa gâu gâu nhốm lên dùng lưỡi liếm liếm mặt cậu.
Mới có mấy ngày trôi qua mà Happy trông lớn quá, to đến mức sắp ôm không nổi nữa rồi.
"Chú mày to đùng như thế từ khi nào vậy ?"
Mingyu bật máy sấy, khẽ thủ thỉ với con vật dưới thân.
Sau khi làm khô mình cho Happy, Mingyu để nó tự chơi một mình bằng cách vờn qua vờn lại trái bóng giữa chăn nệm, trong lúc Mingyu đang ngồi thẫn thờ mơ màng, chẳng bấm nút tắt của chiếc máy sấy.
Rất nhanh chú chó nhỏ nhận ra tiếng ồn ù ù từ máy sấy hấp dẫn nó biết bao. Nó cắp trái bóng trong miệng, chồm lên người Mingyu kiễng hai chân ra sau, hai chân trước với chiếc máy sấy trong tay cậu, hai tròng mắt đen láy thích thú đảo qua đảo lại, quẫy đuôi không ngừng, tiếng sủa càng lúc càng lớn.
"Gâu gâu"
Mingyu cứ ngồi im như tượng, tâm trí cậu dường như không còn tồn tại ở nhân thế nữa.
Đột nhiên âm thanh của thiết bị trong tay im bặt.
Trông thấy Minghao bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo thun trắng rộng dài qua đùi, nhếch môi cười khẽ cúi người giật phăng chiếc phích đang cắm trên ổ điện.
"Cậu đừng để Happy chơi với máy sấy, nguy hiểm lắm"
"..."
"Mingyu ?"
Những lọn tóc ướt thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt của mùi cỏ dại. Hương thơm của sữa tắm vẫn còn vương trên da thịt trắng nõn có phần xanh xao yếu ớt, yết hầu nhấp nhô, hai phiến môi đỏ tươi khép hờ. Tầm nhìn của Mingyu khựng lại trong một phần mười giây rồi ngay lập tức mở to. Ở khoảng cách gần sát nhau như thế này.
Bản thân cậu có thể cảm nhận từng nhịp thở nóng bừng hít ra thở vào qua cánh mũi cao cao. Ánh sáng trong phòng đủ để soi rõ từng đường nét xinh đẹp bao gồm cả những đường cong cơ thể quyến rũ toát ra từ phía người con trai xa xa.
"Mingyu ?"
Cậu ấy lại kêu tên cậu, tự nhiên ngồi xuống phía đối diện, cả người hướng về phía trước, gần đến mức chỉ cần dang tay ra là có thể ôm trọn cơ thể ấy vào lòng.
"Cậu đang suy nghĩ gì thế ? Mingyu à"
"Tớ..."
"Tớ...chạm vào cậu được không ?"
Mingyu không cầu mong một câu đáp lời, nhưng trái lại, người phía trước lại chẳng lấy làm lạ trước yêu cầu đột ngột, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngón tay cái run run vuốt qua hai phiến môi đỏ tươi, ran rát phả ra hơi thở nặng nhọc, làm chúng tách ra khỏi nhau ở một khoảng cách nhất định. Hàng mi đen cong vút đang lặng nhắm lại rung động, xem chừng do bị động tác này mà làm cho giật mình.
Minghao mở to mắt, chớp chớp đôi con ngươi màu nâu sẫm đong đầy hơi nước. Thật ngạc nhiên là cậu ấy lại không từ chối. Chẳng phải Minghao luôn bài xích những cái đụng chạm từ người khác sao ?
Tại sao cậu ấy lại không kháng cự ?
Tại sao Minghao lại để yên cho cậu tự ý hành động như thế ?
"Mingyu...."
"Tay cậu...nóng quá"
Mingyu im lặng, mải mê dán mắt vào gương mặt yêu kiều đối diện.
"Minghao, cậu biết tớ thích cậu đúng không ?"
"Cậu biết điều đó chứ ?"
"Xin cậu hãy đẩy tớ ra, trước khi tớ không thể khống chế mình..."
Khoang miệng khô nóng không dám đáp lời. Và thay vì phải tìm cách để né tránh Minghao lại mỉm cười như một lời thừa nhận.
"Mingyu, hôm nay cậu làm sao vậy ?"
"Cậu cư xử khác với mọi ngày"
Mọi ngày sao...mọi ngày là như thế nào ? Chúng ta đã thân thiết đến độ nắm hết mọi thói quen của nhau sao ?
Minghao mỉm cười, lấy tay áp má, bất ngờ ôm cậu, dụi dụi mũi vào hõm cổ và tóc cậu, hít hà.Mùi hương, hơi ấm và nhịp tim cậu ấy, những giọt nước âm ẩm trên tóc rớt xuống bờ vai, lạnh toát. Mọi thứ như một liều thuốc kích thích thần kinh mà không thứ thuốc phiện nào trên đời có thể so sánh được. Khống chế bản thân chống lại dục vọng là điều khó khăn nhất đối với một người, nhất là khi trước mặt là đối phương mình thầm mến.
Minghao trở nên chủ động như thế từ bao giờ ?
Chết tiệt...đầu óc Mingyu đang không phân biệt được đâu là thực tại nữa rồi
Bất ngờ, Mingyu bất ngờ hôn, đẩy lưỡi mình len vào khoảng cách ngón tay cậu vừa tạo ra giữa hai bờ môi nóng rực, đôi lúc không khống chế được mà ghì sâu thật mạnh, tạo thành những tiếng rên gợi cảm khe khẽ giữa không gian im lặng trong phòng.
Thật quái lạ...ngày hôm nay sao mà kỳ lạ quá.
Mingyu hừ một tiếng, chụp lấy hai tay đang quơ loạn của Minghao ép xuống giường, đặt chúng ngang tầm với mái tóc bù xù xõa tung trên gối của cậu ấy, cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay, trở nên dè dặt run lên từng đợt.
Chiếc gối như vô thức trợ lực cho cậu, tạo thành một điểm tựa cố định chặt chẽ không cho phép Minghao thoát ra khỏi sự khống chế của mình.
Mingyu điên cuồng hôn, vuốt ve làn da trắng nõn ửng hồng sau từng cái đụng chạm.
A...
Trong cảm xúc của nổi hạnh phúc tột độ là một cơn đau đầu nhói lên vất váng. Đánh mạnh vào trí óc. Cái mùi hăng hắc xộc vào mũi, cái mùi máu quen thuộc mỗi khi Mingyu du hành quay về quá khứ.
Nhưng đây không phải là quá khứ.
Và chắc chắn không phải ở hiện tại.
Vậy thì, thời điểm này là gì ?
Gương mặt Minghao mờ dần, chỉ còn nghe bên tai là tiếng nói khe khẽ "Tớ cũng thích...."
....
"AAAA"
Mingyu thở dốc, choàng người tỉnh dậy. Cả người đầm đìa mồ hôi, sau khi gạt đi lớp nước đọng khóe mắt, cậu ngước nhìn trần nhà quen thuộc, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn.
Đây không phải là lần đầu tiên Mingyu mơ thấy cái giấc mơ kì lạ như thế ? Cũng không hẳn là kì lạ...nó chỉ là quá khác biệt so với dáng vẻ u ám mọi khi. Minghao trong giấc mơ của cậu tuy vẫn xanh xao và yếu ớt nhưng trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt nhiên không còn vương vấn chút nỗi buồn nào của cơn ác mộng thực tại.
Minghao đáp lại tình cảm của cậu.
Minghao để cậu hôn.
Minghao cứ như là một người khác...
Hay đó không phải là bản thân cậu ấy. Mingyu không biết. Cậu thở dài, mất vài phút để có thể quyết định nên làm gì tiếp theo. Lê bước chân về hướng phòng tắm, đóng sầm cửa cạch một tiếng, bắt đầu trút bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi xuống sàn.
Cậu bật bình nước nóng, đứng dưới vòi sen, để đầu óc chìm vào hơi nước bốc lên, xua tan đi cơn đau nhức nhối mãi không chịu buông tha. Làn da toàn thân căng cứng lại được sưởi ấm, dãn ra, các cơ dần thả lỏng. Mingyu đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng, mi mắt muốn sụp xuống đến nơi.
Mệt là đúng, vì cái giấc mơ quái quỷ đó mà mấy ngày rồi Mingyu không được ngủ ngon giấc một cách đàng hoàng. Điều Mingyu cảm thấy lo sợ, không phải là những gì vẽ ra trong giấc mơ là cái cách những cảm xúc đó mang đến cho cậu, lại chân thật và nồng nhiệt đến bất ngờ.
Nó cứ như là một đoạn phim chạy ngang qua tầm mắt, rất rõ ràng, đến mức nếu mà không phải do Mingyu đột ngột tỉnh dậy, cậu sẽ chỉ muốn chìm đắm vào trong niềm hạnh phúc ấy mãi mãi thôi, và nếu như có thể đánh đổi thứ gì, cậu sẵn sàng trao đi để có thể được hôn lên đôi môi đó lần nữa.
Mingyu miết tay nhẹ lên cánh môi dưới, cơ hồ vẫn còn cảm nhận hơi ấm của người con trai ấy đọng lại trên đầu lưỡi.
Cơ thể nhỏ bé ấy nằm gọn trong vòng tay cậu. Mùi hương thanh thanh, làn da mịn màng, và tiếng tim đập...mười ngón tay khẽ đan vào nhau, bỏng rát và chặt đến mức không có kẽ hở.
"Bốp"
Cậu đánh mạnh vào bức tường xám. Chính xác là một thứ cảm xúc hỗn độn đang gào thét trong từng thớ dây thần kinh đánh mạnh lên đỉnh đầu. Giấc mơ kì lạ đáp ứng những gì mà thâm tâm cậu luôn van cầu, nhưng đồng thời lại chân thật đến mức khiến con tim này dâng trào nỗi bất an.
...
Ngày 30 tháng 10, năm 2020
"Kết quả kiểm tra tổng quát không có gì bất thường cả, kết quả chụp hình cũng thế"
"Tôi nghĩ là do cơ thể cậu ấy bị suy nhược"
"SUY NHƯỢC ???"
Anh Seungcheol nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khiến Mingyu đang ngồi chờ bên cạnh cũng lo lắng không ngớt.
"Này bác sĩ, ông có lầm không ? Tôi thề với ông là đống máu mũi hôm qua đủ để nhuộm đỏ cả căn phòng này đấy, giờ ông bảo với tôi là Mi...à không em trai tôi không có gì bất thường ?"
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng. Vị bác sĩ đưa tay xoa nắn thái dương, chép miệng trước kết quả kiểm tra đã rõ mười trên mười. Sau khi đã tốn thời gian trải qua hàng tá cuộc kiểm tra, ông hiểu khi kết quả đưa ra có không thỏa mãn sẽ kích động đến tâm lý bệnh nhân như thế nào.
"Anh bình tĩnh đi"
"Trước mắt tôi không thấy có gì bất thường với cơ thể cậu ấy cả. Có một vài người do suy nghĩ quá độ hay áp lực về thứ gì đó cũng sẽ hình thành nên tâm bệnh, chảy máu mũi hay mấy cơn đau đầu cũng có thể xem như một nguyên nhân"
"NÀY ĐỪNG CÓ ĐÙA"
"Ông làm bác sĩ kiểu gì thế ?"
Anh Seungcheol nghiến răng, suýt nữa đã không kìm được cơn lửa giận hừng hực mà xách ngược cổ áo của tay bác sĩ kia.
"Đủ rồi anh Seungcheol"
Mingyu tóm lấy tay anh, cố để không đánh động đến những người bệnh nhân khác đang chờ bên ngoài. Dù sao đây cũng là bệnh viện lớn, gây chuyện ở một nơi như thế này cũng không phải là một viễn cảnh hay ho.
"Em không sao là được rồi, chúng ta về thôi"
Tiếng đồng hồ trong phòng nhích kim đều đều, đong đưa đong đưa vang lên như tiếng đếm ngược của quả bom nổ chậm...
Ngay vừa lên xe Mingyu ngồi phịch xuống ghế, vứt xó mấy viên thuốc bổ vừa nhận được qua cửa sổ, cắn môi. Hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào làm cậu giật mình, đôi lúc không khống chế được mà run lên. Cậu nhìn đồng hồ bảo anh Seungcheol mau lái xe đi, vì mớ kiểm tra mất thời gian mà cậu đã trễ hẹn với Minghao.
Hôm nay là ngày cậu ấy dọn nhà và Mingyu đã hứa sẽ ghé qua để giúp vì thế nên dù có ra sao, cậu không muốn phải bỏ lỡ một cơ hội như thế này. Nghĩ đến việc sẽ được gặp mặt cậu ấy khóe môi Mingyu không kìm được niềm sung sướng, đến mức suýt nữa đã quên đi mất cơn đau lâu lâu lại nhói lên như những đợt sóng trong đầu.
Nét mặt trẻ con làm cho nụ cười có chút gì đó khó hiểu, nhìn vào đã đoán được ngay là đang nhớ thương đến một người. Muốn gặp cậu ấy quá, nếu như có thể ở bên cậu ấy Mingyu sẽ không còn quan tâm đến điều gì nữa cả.
"Ngày mai anh sẽ đưa em đi khám ở một bệnh viện khác" Seungcheol quan sát cậu qua gương chiếu hậu, khẽ nói.
"Em đã bảo là mình không sao"
Seungcheol cau mày, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh trong giọng nói, cố thuyết phục cậu nhóc cứng đầu phía sau.
"Nếu như anh không phát hiện ra cái áo phông đầy máu của em trong máy giặt, thì có giết em cũng không đi đến bệnh viện đâu nhỉ ?"
"Anh là thần tiên hay sao mà đoán được suy nghĩ của em thế"
"Chảy máu mũi nhiều như thế không phải là chuyện bình thường đâu, Mingyu. Em mà gặp chuyện gì thì anh biết nói sao với ngài chủ tịch"
Cậu phì cười, tựa lưng vào ghế. Dư âm sau mấy cuộc du hành lúc nào cũng đau đớn như thế thôi, cậu không lấy làm lạ nữa, chỉ là cậu không ngờ lần thứ hai này lại kéo dài lâu đến vậy. Lần trước tệ lắm thì cũng chỉ có 2 ngày là cùng, lần này nó lại hành hạ cậu đến hôm nay đã tròn một tuần.
Một tuần.
Những cơn đau cùng với giấc mơ kì lạ đó.
Như một con ác quỷ bám lấy cái bóng cậu mãi chẳng chịu buông.
...
"Ting ting"
"Phải đúng địa chỉ này không nhỉ ?"
Mingyu kiểm tra lại tin nhắn trên điện thoại, dám chắc là mình không đến lầm nơi, cậu tự tin bấm chuông một lần nữa.
Hồi hộp chờ đợi người bên trong mở cửa. Trên đường đến đây, dù đã trễ cậu vẫn cố gắng nán qua một tiệm bánh nhỏ, mua một hộp bánh sừng bỏ yêu thích của cậu ấy cùng một ly nước ép trái cây ít đường, trong lòng nhộn nhạo không ngừng, cuộn trào.
"Ting ting..."
Cậu ấy không có ở nhà sao ?
Đã qua giờ tan học lâu rồi, mà hôm nay cũng không có lịch làm thêm.
Bấm chuông liên tục như thế cũng không phải là cách hay. Lưỡng lự một hồi cuối cùng lại quyết định móc điện thoại ra để gọi cho cậu ấy. Ngay khi Mingyu định bấm vào nút call, thì một tiếng " tách" phát ra. Cánh cửa gỗ trước mặt mở tung, cứ như người bên trong đang rất mong chờ sự xuất hiện của cậu.
"Tớ đến rồi"
Mingyu cười toe tóe, ánh mắt bừng sáng như có nắng. Đáp lại cậu là một gương mặt quen thuộc dù cho có nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp đáng yêu.
"Chào, cậu vào đi"
Minghao hẳn đã phóng bay ra để mở cửa, vì chỉ kịp xỏ chân vào một chiếc dép xốp, chiếc còn lại thì nằm chỏng chơ trên sàn, cậu ấy vò vò mái tóc rối do một ngày bận bịu sắp xếp đồ đạc, mỉm cười chào cậu. Mấy lọn tóc vàng nhạt dưới gáy bị tách ra hai bên, để lộ làn da trắng nõn mảnh mai và đường cong nơi cần cổ, từ gáy xuống sống lưng, dừng lại ở vòng eo mảnh. Chiếc áo trắng mỏng manh do ướt mồ hôi rũ xuống thân người, cổ áo mở rộng, thấy rõ cả xương quai xanh lấp ló.
Chợt nhớ đến giấc mơ kì lạ đó...Mingyu nuốt khan.
Minghao luôn xinh đẹp, cậu biết điều đó.
Đến cả gương mặt mệt mỏi của cậu ấy cũng khiến cho chàng trai si tình không thể rời mắt.
"Tôi nghe tiếng chuông rồi mà khi nãy đang lỡ tay nên..."
"Không sao đâu, mà Happy đâu rồi ?"
Mingyu dụi mắt, Ý nghĩ Minghao vẫn chưa phát hiện ra đôi má đỏ lừ khiến cậu yên tâm hơn.
"Thằng nhóc đang ngủ trong phòng"
Minghao lục cục tìm gì đó trên tủ bếp nghe thấy Mingyu mang bánh đến cho mình liền dừng tay, ngoảnh đầu cười nói lời cảm ơn.
Cả hai bắt tay vào làm việc. Trong lúc Minghao đang loay hoay sắp xếp mấy kệ đồ trên kệ. Mingyu đã chạy lại ngay lập tức, khệ nệ giúp cậu ấy bê chiếc hộp nặng trịch cùng mấy đồ dùng bếp ra khỏi thùng, đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
"Để tớ giúp"
"Xin lỗi cậu, hôm qua đã hẹn nhau đến đây từ sớm để giúp vậy mà..."
"Kết quả khám bệnh của cậu thế nào ?"
"Bình thường cả, chắc tại trời lạnh nên tớ hơi mệt"
Nghe đến tình trạng của Mingyu không tốt, Minghao có chút lo lắng.
"Vậy có ổn không, nếu mệt thì hôm nay cậu không cần phải đến đây giúp..."
Mingyu lắc đầu.
"Tớ không sao đâu, với lại tớ muốn giúp cậu mà"
"..."
"Minghao, tớ bảo hôm nay tớ đến là tớ sẽ đến"
Mingyu mỉm cười, quan sát lấy một vòng căn nhà, mọi thứ cũng đều đã được Minghao sắp xếp đâu vào đó, mọi thứ đều đã được đặt gọn gàng cho nên Mingyu đang không biết nên bắt đầu từ đâu. Thật may, đánh mắt thấy chiếc hộp được dán keo trên sàn, Mingyu đã nhắm ngay nó làm mục tiêu. Nhưng có lẽ điều khiến cậu không ngờ đến là chiếc hộp này lại nặng hơn cả tưởng tượng.
"Cái hộp này nặng lắm. Tôi định bảo cậu cứ để đó một lúc tôi sẽ cùng giúp cậu bê vào"
"Không...không sao. Tớ làm được"
Mingyu nheo mày hơi khó khăn một chút để nhấc lên hoàn toàn, nhưng sau cùng thứ mà Mingyu luôn tự tin chính là sức lực trâu bò của mình. Chẳng mấy chốc cậu đã thành công ôm chặt lấy nó trong lòng. Đôi tay run run, cảm giác như đang ôm một tảng đá.
"Hộp này để ở đâu vậy Minghao"
"Trong nhà kho, cậu cứ mang vào trong đó, một lát tôi sẽ sắp xếp lại sau"
"Bên trong có gì vậy ?"
Vì tính ra đồ đạc cá nhân của Minghao không nhiều, cậu ấy cũng sống rất giản dị, chỉ có chiếc thùng các tông này là nặng nhất, cho nên dù là thứ gì bên trong cũng khiến cậu tò mò.
"Những bài thiết kế của tôi cùng mấy cuộn tranh vẽ..."
Chỉ có như thế thôi mà nặng đến không tưởng...rút cuộc cậu đã vẽ nhiều đến như thế nào vậy ?
Mingyu theo lệnh của cậu ấy chầm chậm tiến vào phòng ngủ. Minghao quan sát lấy bóng lưng to lớn lững thững của cậu chầm chậm di chuyển mà không nhịn được cười. Minghao rất vui, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng biết ơn.
Vì quả thật Minghao đã nghĩ Mingyu sẽ không đến.
Đúng là Minghao có chút mong chờ đến buổi sáng hôm nay, cậu ấy đã dậy thật sớm, nấu một bữa sáng ngon lành, còn cố tình nấu dư ra nhiều một chút để phần cho Mingyu. Còn pha sẵn cà phê và chuẩn bị một ít bánh ngọt, Minghao đã chờ, cầm điện thoại trong tay nhưng mắt cứ dán chặt vào chiếc đồng hồ treo trên tường, đếm từng giây từng phút cho đến giờ hẹn.
Không gian riêng tư của cậu ấy, đến cả anh Jeonghan còn chẳng thể bước chân vào được, thế mà giờ đây lại chẳng thể kìm nổi lòng mình mong chờ sự xuất hiện của một cậu bạn to xác. Nên khi nhận được tin nhắn thông báo sẽ đến muộn do phải đi kiểm tra sức khỏe, Minghao nói thật đã hơi hụt hẫng một tí, nhìn chằm chằm vào dòng tin đó hồi lâu, chẳng biết nên trả lời lại thế nào...
Không sao đâu, sức khỏe quan trọng hơn cả, khi nào rảnh cậu đến cũng được.
Ngồi thẫn thờ một lúc, nhìn nồi súp ngon lành trên bếp, tự nhủ một chút chắc phải bỏ bớt một phần vào tủ lạnh. Bình thường Minghao luôn trải qua mọi thứ một mình, chuyển nhà, dọn đồ hay sắp xếp lại mọi thứ, cậu ấy đều làm một mình, vậy nên Minghao rất vui vì đã muộn như thế này, Mingyu vẫn sẵn sàng ghé qua.
Mingyu đã giúp Minghao rất nhiều, lại còn là rất nhiều chuyện Minghao muốn hỏi cho rõ, nhưng sau cùng lại chần chừ mãi không biết mở lời thế nào ?
Hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt, đúng chứ ?
Sau hai tiếng mệt mỏi sắp xếp mọi thứ, cơ bản mọi thứ cũng đã đâu vào đấy. Vốn Minghao cũng chẳng có quá nhiều đồ đạc cho nên chỉ cần một ngày là đã hoàn thành xong việc chuyển đồ một cách nhanh chóng.
"Mingyu, cảm ơn cậu vì đã đến giúp"
"Có gì đâu, vì cậu đã bảo tớ đến lúc nào cũng được mà, cho nên..."
"Tớ nghĩ mình sẽ lạm quyền một chút đó, vì cậu đã cho phép rồi, nên tớ không ngại mỗi ngày ghé qua bám dính lấy cậu đâu"
Minghao phì cười, cả hai ngồi trò chuyện trên ghế sô pha. Bỗng cậu ấy lại nhớ đến một thứ.
"Cậu có muốn uống chút rượu không ?"
"Hả ?"
Mingyu ngạc nhiên trước lời đề nghị bất chợt.
Không để cậu đồng ý, Minghao đã mở ngăn tủ lạnh cạnh đó lấy ra một chai rượu vang, món quà mà anh Jeonghan tặng khi cậu chuyển nhà, định bụng sẽ cùng anh ấy uống khi có dịp nhưng mà suy đi tính lại Minghao lại muốn uống cùng với cậu bạn này hơn.
"Minghao...tớ không biết là cậu có thể uống rượu"
"Tôi biết, chỉ là không hay uống"
Minghao mở nắp, ghé miệng chai vào ly thủy tinh rót ra thứ chất lỏng róc rách màu đỏ, động tác tự nhiên như việc cậu ấy không còn lạ gì với nó. Một ly cho cậu, một ly cho bản thân.
"Đây"
Minghao đưa cho cậu, ngay khi cầm lấy ly rượu đặt gần mũi đã nghe một mùi thơm ngào ngạt cay nồng dâng lên, màu đỏ tuyệt đẹp sóng sánh như biển cả, Không giống như mấy loại rượu tạp nham mỗi lúc cậu đi bar, đây quả thật là một loại rượu hảo hạng đắt tiền.
"Cảm ơn"
Minghao cụng ly của mình vào ly của cậu, ngồi đối diện uống ực một hơi hết thứ chất cồn nồng đượm. Nhăn mặt một chút trước vị chát dâng lên cuống họng.
Một ly, hai ly, ba ly.
Trong lúc đó một giọt Mingyu cũng chẳng màn đụng đến. Mingyu để cho cậu ấy làm những gì mình muốn, khi chai rượu vơi đi gần phân nửa Minghao mới chậm rãi đậy nút chai rượu và để nó ngay sát bên cạnh.
Minghao muốn mượn cơn say, vốn dĩ trong lúc không tỉnh táo, con người ta sẽ bộc trực tất cả những gì mình đang đè nặng trong lòng.
"Đã rất lâu rồi tôi mới đụng lại thứ này"
"Minghao...."
"Lần cuối cùng tôi nghe được mùi rượu là khoảng thời gian 3 năm trước"
"Việc đó ám ảnh tôi đến nỗi sau này mỗi khi người khác mời rượu mình, tôi đều không thể kìm lại được suy nghĩ liệu rằng người ta đang có âm mưu gì xấu xa ?"
"Tôi nằm dưới thân của đám đàn ông, đầu óc không còn tỉnh táo, điều duy nhất tôi còn nhớ được là cảm nhận của từng thớ da trên cơ thể mình bị đụng chạm. Và giọng nói của anh ta thoang thoảng trong đầu"
"Tôi đã nói yêu anh ta, thật ngu ngốc đúng không. Vào giây phút đó tôi lại cảm thấy hối hận vì đã dành tình yêu đầu đời của mình cho một kẻ như thế"
"Người đàn ông mà tôi đang nói đến, chính là Seungwoo. Điều này chắc cậu cũng biết đúng chứ ? Hỏi thừa nhỉ. Vì cậu cũng biết luôn việc tôi là người yêu cũ của gã rồi"
"Bữa tiệc, đoạn video và các bức ảnh. Cậu cũng biết hết rồi"
"Tôi cũng chẳng còn gì để giấu"
Nghe đến lời thú nhận của ấy, tim Mingyu hẫng đi một nhịp, Mingyu không trả lời, và Minghao coi sự im lặng đó như một lời đồng ý.
"Minghao, tớ..."
"Biết được mọi chuyện rồi, cậu vẫn chọn cách bên cạnh tôi, tại sao vậy ?"
"Cậu...cảm thấy thế nào"
Cảm thấy thế nào ? Ý cậu ấy là gì đây ?
Mingyu chợt kích động nhưng rồi lại tự dặn lấy bản thân nên giữ bình tĩnh. Trong một phút Mingyu ngỡ như mình vừa nhìn thấy đôi con ngươi màu nâu sẫm bình thường vẫn bị tóc mái che khuất của Minghao giữa làn nước nhạt nhòa tan vào những sợi tóc mềm.
Cậu ấy không khóc, nhưng trong mắt lại âm ẩm nước...Lúc này có phải là thời điểm thích hợp để khơi gợi lại chuyện này không ? Mingyu đang tự hỏi không biết tại sao Minghao lại tâm sự những điều này với cậu. Bước vào quá khứ của người khác tất nhiên là sẽ phát hiện ra những điều đáng lẽ nên để cho nó ngủ say nhưng cậu không ngờ chính xác là Minghao lại trực tiếp nói ra.
"Anh ta nói tất cả là lỗi của tôi cho nên..."
"..."
Tại sao Mingyu lại không như thế ?
Tại sao Mingyu lại không ghét bỏ ?
Tại sao Mingyu lại không cảm thấy kinh tởm ?
Tại sao cậu bạn ấy lại cứng đầu giúp đỡ hết lần này đến lần khác ?
Tại sao cậu lại không giống như những người ngoài kia ?
Chán ghét tôi...
Minghao muốn hỏi nhưng lại không thể nói thẳng nên đành tìm câu trả lời bằng những lời nói vòng vo, nhưng trái lại với suy nghĩ của Minghao, Mingyu một chút lại chẳng màng để tâm đến mấy lời bộc trực đau khổ đó.
"Anh ta nói gì cậu cũng tin sao ?"
"Mấy lời nói thao túng, nhảm nhí đó, cậu vẫn còn để tâm đến tận bây giờ ?"
"..."
Biết được quá khứ của cậu ấy thì sao ? Đó không phải là vấn đề quan trọng nhất. Mingyu đã nói đi nói lại điều này rất nhiều lần. Mục đích Mingyu giữ lấy mạng sống Minghao đến tận hôm nay không phải để mỗi ngày Minghao cứ ôm lấy cái quá khứ đau đớn đó mà chết mòn từng giây từng phút.
"Minghao, cậu vẫn không hiểu sao ?"
"Tớ đã bảo đó không phải là lỗi của cậu"
"Chết tiệt...Sao cậu cứ..."
Mingyu thở một hơi thật dài, nhìn thẳng vào dáng vẻ người con trai nhỏ bé đang co ro trước mắt mình. Minghao cúi đầu, làn mi đen cong vút rủ xuống che đi đôi con ngươi màu sẫm. Trong suốt cuộc đối thoại ngắn ngủi, cậu ấy không một lần ngẩng đầu lên.
Ở bên người mình yêu, lặng nghe tiếng gió khuấy đảo trái tim, mùi của rượu và mùi hương thanh dịu từ đối phương, nhẹ nhàng, dịu mát hòa quyện vào nhau, vấn vương không chỉ khứu giác, mà còn ăn sâu vào mọi tế bào của cơ thể.
Người say hiện tại không phải là Mingyu, cậu hoàn toàn tỉnh táo để hiểu rõ mọi câu từ mình sắp nói ra.
"Nếu tớ chán ghét cậu, tớ đã không giúp cậu"
"Nếu tớ ghê tởm cậu, tớ đã không đánh thẳng mặt trên Chung Hee như thế"
"Minghao, nếu cậu nghĩ tớ để tâm đến quá khứ của cậu như thế, thì tớ có ngồi ở đây, bên cạnh cậu như lúc này không ?
Minghao im lặng...
Cậu ấy đưa những ngón tay ôm chặt lấy vai mình, dù Minghao có đang ngà ngà say, Mingyu biết cậu ấy vẫn nghe rõ từng câu từng chữ. Có những chuyện dù đã thu hết can đảm để đối mặt vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi từng bước từng bước một mà xâm chiếm tâm trí.
Đây không phải là lần đầu tiên Minghao chứng kiến cơn giận của Mingyu. Lần trước là khi cậu hóa điên mà đập tên Chung Hee kia đến nhừ tử, nhưng lần này có gì đó hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Đôi mắt của cậu xoáy sâu như thể đục khoét từng lỗ hổng trong người đối diện , bí bách đến không thở nổi.
Những lọn tóc trước trán gạt hẳn về một bên, nửa trên gương mặt không mảy may để lộ chút rối bời nào. Những giọt sáng trong veo đọng trên hàng mi đen dài cong vút rủ xuống, cuối cùng rơi trong đáy mắt, từ đầu đến giờ đôi con ngươi màu nâu sẫm không hề ngước lên nhìn cậu một lần, hoặc cũng có thể là cậu ấy cố ý né tránh ánh nhìn giận dữ kia.
"Minghao..."
Mingyu cười gằn, là một nụ cười thống khổ. Cậu quyết định vớ tay bật nút chai rượu tu hết một nơi nửa thứ chất lỏng còn lại. Mùi cồn hăng hắc tràn ngập khắp căn phòng.
"Được rồi, tớ sẽ coi lấy lời ngu ngốc cậu thốt ra là vì cậu đang say"
"Vậy thì tớ cũng say vậy"
Mingyu quẹt đi dấu vết của rượu đọng trên khóe môi. Bắt lấy tay Minghao, hành động đột ngột khiến người đối diện giật thót. Cơ thể nhanh chóng trở nên căng cứng.
"Bỏ ra..."
"Minghao, mấy lời điên khùng tớ sắp nói đây cũng là do rượu nên tớ mới không thể khống chế bản thân"
"..."
"Cậu tin hay không thì tùy"
"Sau đó cậu có đánh hay đuổi tớ ra khỏi nhà, tớ cũng không từ chối"
Lồng ngực phập phồng và tim đập thình thịch trĩu nặng. Nếu Minghao cần một lý do, vậy thì Mingyu sẽ cho người con trai cứng đầu ấy thấy.
"TỚ THÍCH CẬU"
"Tớ thích cậu Minghao...như thế là đã đủ để tớ được phép ở bên cạnh cậu chưa ?"
Đầu ngón tay vô thức run rẩy, như thể cái lạnh của thời tiết chẳng đáng gì so với sự ngờ vực dâng trào, len lỏi vào các dây thần kinh, đào bởi nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro