Chương 24
Thứ bảy ngày 20 tháng 1, 2021
"Cậu ch-...tôi xin lỗi. Cậu Minghao, tôi mang trang phục đến cho cậu"
Cô hầu riêng lịch sự cúi mình, tuy không quá khúm núm nhưng vẫn giữ nét nghiêm túc và cẩn trọng, trên tay là bộ vest màu trắng.
Minghao đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cô. Bờ vai chợt nhấc lên rồi chùng xuống, động tác diễn ra rất nhanh thế nhưng cô hầu gái liếc mắt cũng nhận ra cậu vừa buông tiếng thở dài.
Minghao dùng tay vuốt ve chú chó nhỏ đang say ngủ bên cạnh, khiến nó giật mình mở mắt đề phòng, nhưng khi nhận ra người chủ nhân của nó vẫn luôn ở bên cạnh, Happy khịt mũi ngáp dài, cuộn tròn, tiếp tục rút đầu vào chiếc nệm bông ấm ám, trông như một quả banh lông vô cùng đáng yêu.
"Cảm ơn" Minghao gật đầu, xoay người, đi đến đón lấy bộ quần áo trên tay cô.
"Khi tôi không có ở đây, nhờ cô chăm sóc giúp chú chó nhỏ này"
"Chân nó đã lành rồi nhưng di chuyển vẫn còn hơi khó khăn"
"Phiền cô để mắt đến nó một chút là được"
Cô gái gật đầu cúi người thêm lần nữa, tác phong giống với những kẻ dưới trướng trung thành vẫn thường được thấy trên phim, lúng túng rời đi, khép cửa lại.
Hôm nay chính là ngày đó...bữa tiệc "vườn địa đàng" và Minghao buộc phải đi theo gã đến đấy. Địa điểm không được tiết lộ cho đến tận giây phút cuối, và danh sách khách mời tất nhiên cũng sẽ được bảo mật tối đa.
Tuyết rơi lộp độp vào khung cửa kính, chảy dài, loan ra, hòa vào nhau như dòng nước mắt lăn dài trên má không cách nào lau đi được. Vì vốn chẳng ai chấp nhận quay về nơi cội nguồn hình thành nên cơn ác mộng của chính mình bao giờ...
Minghao thay quần áo quay trở lại vị trí đứng ban nãy, chiếc cà vạt màu trắng trên cổ áo hơi lệch, nhưng cậu không quan tâm, cậu thoáng thấy gương mặt mình phản chiếu trên kính, những vệt nước mưa in hằn, giống như đang khóc.
Bởi vì ta sẽ bắt đầu nhớ lại.
Ta biết mình không ổn, và ta bắt đầu nhớ lại.
Vienna chìm trong sương mù lạnh lẽo như thành phố người đẹp ngủ quên, chờ đợi một giọt nắng đến hôn lên môi, đánh thức khỏi giấc ngủ vĩnh hằng.
Bầu trời màu xám, tuyết rơi không ngừng.
...
Mắt Minghao bị bịt chặt và trong suốt quãng đường di chuyển, cậu không được phép tháo khăn che mắt ra. Tuy vậy thì nhờ tiếng động cơ xe êm ả, cùng mùi hương của những quả hồng chín đỏ thoang thoảng đọng trên đầu mũi, Minghao biết, có lẽ mình đã ra khỏi phạm vi thành phố...
Sau khoảng 2 tiếng, xe dừng lại trước một tòa dinh thự to lớn. Nằm khuất bên trên ngọn đồi cao vời vợi, vào mùa đông, trông ra xa chẳng nhìn thấy gì ngoài những đám mây trắng xóa liền kề nhau.
Seungwoo cầm tay cậu trai trẻ dắt vào đại sảnh, tháo băng che mắt, thay vào đó là một chiếc mặt nạ lớn màu trắng được trang trí bằng chiếc lông vũ mềm mại che gần khuất đi gương mặt xinh đẹp, chỉ để lộ đôi mắt cùng hai phiến môi đo đỏ diễm kiều.
Cậu trai trẻ không lấy làm bất ngờ trước những gì được trang hoàng nơi đây. Vì ba năm trước, bữa tiệc mà cậu tham dự thậm chí còn xoa hoa hơn thế này nhiều. Đại sảnh dát vàng, được xây dựng theo lối kiến trúc văn nghệ phục hưng Italy, cổ kính và trang nhã. Những bức tường bên ngoài được sơn hai màu trắng, vàng xen kẽ, đính kèm các bức tượng nữ thần, bên trong là một không gian rộng lớn lấp lánh ánh vàng kim lộng lẫy.
Seungwoo mỉm cười khe khẽ hỏi những thứ này có khiến cậu gợi nhớ đến ngày xưa không, nhưng đáp lại gã chỉ là cái mím môi lặng thinh cùng đôi mắt u buồn.
Sự xuất hiện của hai người, gần như ngay lập tức thu hút ánh nhìn của những người đang có mặt. Không phải bởi chỉ vì vẻ ngoài sang trọng, mà còn là bởi cái nắm tay của ông chủ dành cho cậu tình nhân trẻ tuổi.
Khung cảnh xung quanh đối với Minghao, vô cùng quen thuộc.
Rượu
Thuốc
Cùng những ánh nhìn châm chọc bởi những kẻ cậu không hề biết đến danh, cũng giống như cậu họ lựa chọn ẩn giấu thân phận dưới những lớp mặt nạ dày.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, giai điệu La beau Danube lãng mạn nổi lên, lập tức thu hút phần đông các vị khách reo hò vui sướng, ai nấy trên tay đều nhấm môi một ly rượu, lắc lư theo điệu nhạc. Các cô gái kéo cao tà váy bồng bềnh yểu điệu lả lướt, chuyển động theo nhịp điệu Valse, như những cánh bướm xinh đẹp khoe sắc trong ánh vàng lung linh. Người không hiểu nhìn vào cứ tưởng đây vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc đơn thuần, nhưng Minghao thì khác, nếu chỉ là một bữa tiệc thì cậu đã không giữ lấy nỗi đau đớn trong lòng lâu đến như thế. Từ đầu đến giờ hơi thở của cậu luôn mang lấy sự nặng nề, khó đoán.
Có các cô gái xúng xính váy đầm nhìn qua đã biết là con gái của các vị quan chức quyền lực, kéo tay Seungwoo mời mọc muốn nhảy một điệu với gã. Tất nhiên ai mà chẳng ngưỡng mộ lấy một người đàn ông đứng tuổi còn độc thân với sự nghiệp kinh doanh thành đạt. Ngay từ khi xuất hiện, chính bản thân Seungwoo đã vô thức khiến cho người khác cảm giác kính nể, phục tùng và vô cùng tin cậy.
Mỉa mai thay, chính xác Minghao cũng đã cảm nhận lấy điều đó. Ấn tượng đầu tiên, lúc nào cũng da diết không thể quên.
Ba năm trước chính bản thân cậu cũng đã từng sánh vai với người bên cạnh như thế này. Và ánh mắt của những người vây quanh họ cũng như thế này, hiếu kì, ghen tỵ, thèm muốn, ước ao. Nhưng dường như lúc đó, trái tim cậu bị lấp đầy bởi vui sướng và hạnh phúc nên không còn chú ý đến bất kỳ điều gì khác nữa.
Cậu nhảy nhót, chìm đắm trong tình yêu, thậm chí còn chẳng nhận ra ly rượu mình uống lúc đó có vị là lạ, mãi sau khi chẳng còn nhận biết được gì cậu mới hiểu đó là chính là thuốc...Và khi mọi thứ đã muộn, là lúc bản thân trở thành "bữa ăn chính" ngon lành cho những tên tò mò muốn nếm thử. Sự áp lực vô hình này như hàng nghìn lưỡi dao cứa sâu vào vết sẹo trong trái tim, khiến nó không ngừng rỉ máu.
Bị lừa dối và phản bội bởi người mình đặt hết tình yêu vào đó. Những gì đã trải qua, nghĩ đến chỉ còn cảm thấy chua xót, ghê tởm.
"Tôi không bỏ trốn nỗi đâu. Anh không cần phải đi theo tôi suốt như thế. Muốn làm gì thì làm đi"
"Vậy thì tôi đứng đây cùng em vậy"
Minghao mặc kệ gã, gạt tay Seungwoo ra khỏi thân mình, đứng dựa vào tường, từ chối mọi cuộc vui mà chỉ lặng thinh âm thầm quan sát, nhác thấy vài sợi tóc vàng hoe bị gió thổi bạt ra phía sau, lơ thơ gần như trong suốt trong không khí, đường cong từ gáy xuống cổ, liền với sống lưng thành một vòng cung dừng lại bên bờ eo mảnh.
Seungwoo luôn cho rằng em thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp yếu ớt, cứng cỏi đáng thương mà chẳng bất cứ ai trên đời có thể sánh bằng.
Seungwoo vỗ vỗ mặt, cảm giác nhộn nhạo khó chịu như thể gã vừa bắt lấy những sợi tóc kia, định bụng vuốt ve, thỏa thích thưởng thức mùi hương như cỏ xanh non mềm đẫm sương mai buổi sớm, nhưng chúng lại hờ hững tuột mất, để lại trên làn da tiếp xúc nơi đầu ngón tay nỗi tê dại đau đáu như kim chích.
Seungwoo thoáng thấy nụ cười giễu cợt từ cậu con trai xinh đẹp. Minghao né đi tất cả những cái đụng chạm của gã, còn không ngại dành cho gã ánh nhìn lạnh lẽo như băng, sắc đến nổi cảm tưởng như có thể khiến da chảy máu.
Suýt nữa đã không kiềm chế được mà buột miệng "Tôi phải làm gì ? Phải làm gì để em có thể một lần nữa thuộc về tôi"
Bỗng dưng trong đầu gã vẽ ra vô vàn những phản ứng khác nhau của Minghao. Thái độ của cậu, nét mặt của cậu, hành động của cậu...Nếu như gã buộc miệng thốt ra câu hỏi kia, bằng cách này hay cách khác, gã linh cảm rằng em sẽ nói "không" một cách thẳng thừng, mà Seungwoo lại không thích như thế. Không hề. Không một chút nào.
Seungwoo có chút nuối tiếc, đáng lẽ phải nên cưỡng ép em, giam chặt em, còng tay chân và trói em lại ở một nơi xa xôi nào đó. Để em có thể mãi bên gã, để em chỉ được phép nhìn mỗi gã mà thôi. Đau đớn gắn liền với sự trói buộc.
Gã đã quen giành lấy mọi thứ thuộc về mình bằng cách chiếm đoạt tàn nhẫn.
Tình yêu này thật bệnh hoạn, mà gã còn không chắc đây có phải là tình yêu hay không ?
Bản nhạc cứ được chơi hết bài này đến bài khác, vang không dứt. Những ca từ lặp đi lặp lại.
Sau khi giành hàng tá thời gian để chơi đùa, Seungwoo thông báo đã đến lúc mọi người nên chờ đợi tiết mục đặc sắc tiếp theo.
Các vị khách reo hò thích thú, từng bước di chuyển vào bên trong căn phòng nơi diễn ra sự kiện chính, được tô điểm bằng những mảnh thủy tinh chiếu sáng dát lên tường, sàn nhà lát đá hoa cương Ánh đèn chùm trên trần nhà nương theo đó mà khúc xạ vô vàn tia sáng, đột nhiên Minghao nghĩ rằng vai trò của cậu ở đây cũng chẳng khác gì những mảnh thủy tinh kia, là vật trang trí vô tri để người khác ngắm nhìn, đánh giá.
Chỗ ngồi của quan khách được thiết kế thành hình vòng tròn bao quanh chiếc sân khấu nhô lên ở giữa, bên cạnh là vô số các thiết bị, các máy quay phim, ánh đèn flash sáng đến chói cả mắt. Nơi mà một lát nữa thôi, sẽ diễn ra trò chơi tiêu khiển của đám nhà giàu, thú vui đơn thuần rợn người với một cơ thể tội nghiệp nào đó được mang ra.
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Có khác chăng lần này vai trò của cậu đã thay đổi. Chứng kiến tận mắt quang cảnh y đúc khi xưa. Cổ họng Minghao nhợn lên mùi thức ăn đắng nghét dâng lên cuống họng, trào ra cả khuôn miệng. Bụng cậu quặn đau, trong ánh mắt ánh lên nỗi sợ hãi vô hình. Minghao đứng không nổi nữa, run rẩy dùng hai tay ép chặt lồng ngực, nơi trái tim không ngừng biểu tình, đập liên hồi như sắp nổ tung.
Mặt cậu tái mét, cúi thấp đầu, chẳng dám ngước nhìn.
"Em sợ à ?"
Seungwoo lên tiếng hỏi khi trông thấy cậu như sắp gục ngã đến nơi, anh ta mang cho cậu một ly nước. Nhưng trong tình cảnh đáng sợ này, cậu từ chối đưa vào miệng bất cứ thứ gì mà bản thân nghi ngờ. Kiên quyết lắc đầu.
"Tôi không sao"
Minghao trả lời một cách máy móc, cố giữ lấy dáng vẻ bình tĩnh.
Ba năm, không dài không ngắn.
Đủ để khơi gợi tất cả những nỗi sợ hãi, những tổn thương thầm kín quay trở về trong trí óc non nớt, tất cả hiện rõ mồn một trong đầu. Không thể quên được dù chỉ là một khắc.
Vậy mà Minghao cứ nghĩ mình đã vượt qua, cứ thầm ví von những cơn ác mộng đó đã trôi xa, trôi thật xa, thật xa, như áng mây tan sau bụi mưa, xa đến không tài nào quay về được nữa.
Nhưng khi chính bản thân trực tiếp đối diện với nó, Minghao cảm nhận cơ thể mình vẫn nhớ, vẫn khắc ghi. Chính xác là cảm giác trốn tránh, đau đớn và tuyệt vọng. Cũng như ai đó đã nói, bởi vì nếm trải đau thương lần nữa, cũng là một chuyện quan trọng.
Minghao bừng tỉnh khi nhận ra gương mặt Seungwoo đang tiến sát về phía mình, cơ hồ cảm nhận hơi thở của hắn xoáy sâu vào trí óc. Gã cười, nụ cười thỏa mãn đầy thích thú. Gã choàng tay quanh eo cậu, và tay còn lại đỡ lấy cánh tay buông thõng bên người kia, nâng bàn tay gầy gò xương xương với những khớp ngón tay mảnh thon dài, đặt lên đó một nụ hôn phớt cuối cùng dừng lại ở chính giữa mu bàn tay. Những mạch máu xanh ẩn hiện dưới làn da nhợt nhạt, nổi dựng lên. Minghao nhíu mày, khó chịu gạt phăng ra, âm ỉ hơi ấm vẫn còn chưa phai của một nụ hôn bất ngờ.
Cổ tay vẫn còn bị thương, run run.
"Minghao, đừng sợ"
"Em không còn là nạn nhân trên chiếc giường hoa lệ đó nữa"
Seungwoo nhếch môi cười, trước khi ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Ở vị trí của họ, ngay hướng trung tâm, trông thấy toàn bộ sân khấu trước mắt. Gần đến giờ G, ánh đèn dần chuyển xám, chừa hào quang lại cho vị trí nổi bật nhất hôm nay. Các thiết bị camera hoạt động, thu hết vào tầm nhìn, khiến kẻ xui xẻo được trưng bày hôm nay bất đắc dĩ trở thành trung tâm của bao ánh mắt phán xét.
Xung quanh cười đùa khúc khích, hứng khởi bàn tán, không biết rằng ai sẽ may mắn trở thành "con mồi" cho cuộc vui xác thịt lần này.
Có 3 quy tắc đặt ra khiến cho con mồi trở nên có giá trị.
Dung mạo phải xinh đẹp.
Còn trinh trắng.
Dưới 18 tuổi.
"Vốn dĩ sự chọn lọc bây giờ không chỉ dừng lại ở những tiêu chí đó nữa. Tôi cũng có thể đem niềm hứng thú với các bà mẹ độc thân quyến rũ, hay các cậu sinh viên với đôi mắt nâu sẫm xinh đẹp như em..."
"Minghao, em có đoán được con mồi lần này là ai không ?"
"..."
Minghao không hiểu câu hỏi kia là đang có ẩn ý gì, cậu ngồi im tuy vậy vẫn không khỏi ngăn được cảm giác nóng ran trong lòng.
Từ phía bên cạnh, hai gã đàn ông to cao diện vest đen bước ra, trên tay là cơ thể của một cô gái đang ngủ thiếp đi, che chắn bằng một chiếc đầm dài qua gối mỏng manh, cổ được đeo một sợi dây chuyền mặt trăng, đầu được bọc bằng một bao bố nhỏ he hé cho không khí lọt vào, không nhìn thấy mặt cũng chẳng hề có động tĩnh, cánh tay buông thõng, tinh mắt lắm mới chú ý đến các nhịp thở phập phồng nhẹ nhàng lên xuống. Một thoáng Minghao cảm thấy thật may...vì ít nhiều nạn nhân tội nghiệp đó vẫn còn sống.
Hai tên đó đặt cô lên chiếc giường đỏ được chuẩn bị từ trước, lớp ga làm bằng nhung cùng với những cánh hoa hồng điểm tô. Trò chơi xác thịt vô nhân tính này lại được cường điệu bằng những thứ trang trí lãng mạn.
"Vậy ai muốn lên để tham gia"
Không khí tĩnh lặng lúc nãy chợt ồn ào như ong vỡ tổ, mấy gã đàn ông phía dưới hào hứng giơ tay, còn có mấy tên đã cởi sẵn trang phục không kìm nổi mà phóng bay lên sân khấu, mặt ửng đỏ vì say, hít hà gật gù thèm khát. Chẳng chờ đợi nổi xé toạc mảnh vải che chắn duy nhất trên người cô gái, để lộ ra đường cong cơ thể trắng trẻo hồng hào, xuân sắc của cô thiếu nữ tuổi đôi mươi. Khung cảnh nhốn nháo, mùi rượu, mùi thuốc cùng hương vị của dục vọng thoang thoảng bay lượn trong không khí.
Có những kẻ cặn bã ham muốn đến phát nghiện.
Cũng có những tên vốn dĩ chỉ biết hành động theo bản năng.
Linh hồn đáng thương kia ơi, liệu cô ấy có biết sau khi mình mở mắt. Cơ thể trở thành món đồ chơi, cưỡng ép trải qua lần đầu tiên. Đau đớn hay tủi nhục, xét cho cùng chính bản thân chính là kẻ cảm nhận rõ ràng nhất, giây phút mà mọi sự chống trả đều không có tác dụng, thứ duy nhất được phép biểu lộ chính là tiếng khóc đau đớn thảm thương xé toạc màn đêm.
Sở dĩ mang tên "vườn địa đàng" là để ám chỉ đến nơi mà con người trở về với thời hoang sơ, nơi mà vứt bỏ mọi tôn nghiêm định kiến của thế giới quan đơn thuần. Hưởng lạc với các niềm vui xác thịt, máu và nước mắt. Ăn lấy trái táo tội lỗi, để rồi chẳng thể quay đầu.
Vốn dĩ không hề có lối thoát.
Dòng hồi tưởng ập đến đau đến xé ruột gan, Minghao hoảng hốt nhắm chặt mắt, dùng hai tay ôm ghì lấy vai, cắn môi đến bật máu. Cậu trông thấy bản thân, mường tượng đến chính mình đang bất động trên chiếc giường đó. Minghao không ngăn được những dòng suy nghĩ năm xưa, hình ảnh năm xưa, sự tuyệt vọng của năm xưa...
Cảnh trước mắt.
Dù không phải là bản thân. Nhưng vẫn sợ hãi.
Thình thịch
Thình thịch
Có một tên trong số đó lập tức vứt đi túi bao bố trùm đầu, để lộ ra gương mặt xinh xắn của người thiếu nữ. Mái tóc xoăn lộn xộn, đôi gò má bầu bĩnh ửng hồng, hai mắt lim dim, cứ như đang chìm vào giấc mộng của một hồi ức đẹp đẽ nào đó.
"EUNJI"
Không...không thể như thế được...
Ở vị trí trung tâm, không thể nào Minghao có thể nhìn nhầm người. Cô gái đang bao bọc trong tay chân của đám đàn ông chính xác là cô nàng bí thư bị mất tích bấy lâu, là căn nguyên của việc Minghao bị ép buộc đến đây, là người mà cậu luôn muốn cứu. Không một chút tin tức nào được lộ ra, Minghao có chết cũng không thể tưởng tượng được việc cô nàng xuất hiện ở đây và trở thành nạn nhân như thế này.
Cơn đau quặn thắt trong dạ dày và cổ họng khô khốc đến mức không phát ra được tiếng, cố mở miệng, khàn đặc không rõ lời.
"Dừ-n-g...l-ại đi"
"Xin anh Seungwoo, hãy dừng lại, đừng là Eunji"
"Làm ơn...tha cho cô ấy"
Nỗi sợ vô thức, hằn sâu, gợn sóng cuốn phăng những hy vọng mong manh, tung nó lên không trung, rồi lại ném mạnh vào trong mặt nước, lặp đi lặp lại. Để lại những vòng sóng tròn miên man không dứt...
Ánh nhìn của Seungwoo dần chìm vào đêm tối, mặc nhiên không hề có chút cảm thương.
Kẻ hận gã nhất lại đang van xin gã.
Kẻ từng bảo sẽ căm ghét và không tha thứ cho gã, giờ đây lại mủi lòng mà nắm lấy tay gã nói lời cầu xin.
Haha, Minghao...quả nhiên phải dùng đến cách này em mới có thể để mắt đến tôi.
"Seungwoo, nếu anh muốn gì tôi sẽ đáp ứng"
"Mau ra lệnh cho bọn họ dừng lại đi"
Dường như đã chờ đợi câu nói này đã lâu, gã cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai cậu, nói nhỏ.
"Tôi sẽ buông tha cho cô ta, nhưng với một điều kiện"
"Nếu em trở thành con mồi thay thế"
"Diễn lại vở kịch của 3 năm trước, em có dám không, Minghao"
Những gì mà bản thân mong cầu nhất vốn chỉ hiện hữu trong những giấc mơ, và cũng chỉ riêng những giấc mơ mới có được.
Gã cứ nghĩ em sẽ từ chối, tất nhiên là chẳng ai lại dám đồng ý lặp lại sai lầm khi xưa.
Nhưng cậu quả thật lại khiến gã ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác. Đối diện với cái gật đầu không hề do dự khiến gã cảm thấy chua xót, lẫn chút đố kỵ.
"Em chấp nhận sự tủi nhục đó một lần nữa chỉ vì tính mạng hèn mọn của một đứa con gái"
"Tại sao Minghao ? Mingyu và cả Eunji. Hai người đó từ khi nào lại trở thành ngoại lệ của em ? Em coi trọng họ đến nổi sẵn sàng vứt bỏ bản thân của mình"
"Em làm tôi có chút ghen tị đấy"
Seungwoo búng tay, lập tức hai gã đàn ông mặc vest to lớn dùng thân người làm lá chắn lôi những tên đàn ông đang mải mê thèm khát kia xuống, không cho đến gần "con mồi" lần nữa. Bữa tiệc bị tạm dừng một cách đột ngột, ai nấy đều nhìn nhau trố mắt hoang mang.
Chỉ chờ có thể. Minghao đã từ phía bên dưới khán đài chạy vội lên sân khấu, dùng áo khoác che chắn cho Eunji, lo lắng quan sát từ trên xuống dưới để chắc rằng cô không bị thương, đồng thời dùng tay cảm nhận hơi thở trước mũi để chắc rằng bí thư vẫn ổn.
Ngay khi cảm nhận nhịp tim cùng nhịp thở đều đặn, đôi chân mới trút hết những gánh nặng như gông cùm, khuỵu xuống, nhẹ nhõm thở hắt ra. Cậu nắm chặt lấy tay cô, các ngón tay siết lấy nhau, luôn miệng bảo rằng Mọi thứ đã ổn rồi. Eunji cậu sẽ không sao đâu.
...
Seungwoo ôm lấy Minghao từ phía sau, vùi mặt giữa hõm cổ gáy và bả vai, môi chạm vào da như một nụ hôn nhẹ hờ hững, hít sâu như cách gã vẫn hay làm để thưởng thức mùi thơm của rượu hay mùi thuốc lá mỗi khi châm điếu.
"Em khiến tôi vô cùng tức giận"
"Cho nên tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu"
Có lẽ là rất lâu rồi Minghao mới làm tình trở lại. Cậu thở hắt, trấn an mình bằng cách nhắm chặt mắt. Không thấy thì sẽ không đau, không chứng kiến thì mọi thứ sẽ xong nhanh thôi. Dù sao đã trải qua chuyện này một lần, còn gì mà có thể tệ hơn thế này được nữa. Ánh đèn lập tức nhường chỗ cho một nạn nhân tự nguyện bất ngờ, tiếng máy quay, tiếng đèn flash của các camera gần đó đập thẳng vào tai. Tưởng như quen lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
"Tôi không muốn cởi áo"
Cậu nới lỏng thắt lưng, chiếc quần tây âu màu trắng tụt xuống. Cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, liếc mắt nhận ra rộng hơn rất nhiều so với cỡ người, dài trùm qua hông. Gò mông thấp thoáng dưới vạt áo mỏng phất phơ theo từng cử động. Đôi chân trần thon gầy săn chắc nổi bật trên lớp vải quần men theo bắp đùi mà trượt xuống gần hết. Cẳng chân thon dài trắng nõn. Chiếc quần nhẹ nhàng rơi xuống sàn, tiếp đất không gây chút tiếng động, đai quần như có như không vướng vào mắt cá chân.
Trái với sự ồn ào ban nãy, mọi người xung quanh đều không hé răng lấy nửa lời. Chẳng ai dám ngờ ông chủ của họ lại cho tạm dừng bữa tiệc, điều mà chưa từng xảy ra trước đây để thay thế con mồi thành một chàng trai, người mà đám đông đều tin chắc đó chính là người tình của gã. Còn không khỏi thắc mắc, rằng vì lý do gì mà Seungwoo lại ra lệnh cho tất cả mọi người không được phép bước lên sân khấu, ai phạm luật là sẽ giết không tha. Làm cả bọn sợ hãi xanh mặt chỉ biết câm lặng ngoan ngoãn ngồi yên bên dưới, xem một "vở kịch" mà ông chủ của họ nhã hứng dựng lên.
Bây giờ gã chỉ muốn mình là người duy nhất hiện hữu trong mắt em.
Chỉ có gã là được phép làm tình với em.
Minghao cúi người, nhấc chân gỡ chiếc quần, nhặt nó lên ném qua một bên. Đường cong tuyệt đẹp từ gáy xuống sống lưng, dừng lại ở bờ eo mảnh nối liền thành một vòng cung với nơi giữa hai chân. Cậu thả người trên giường, khiến những cánh hoa hồng tung bay phấp phới, thả lỏng người nhắm mắt.
Minghao không phản kháng, nhưng cũng không hẳn là tự nguyện.
Mọi thứ sẽ ổn thôi...sẽ ổn thôi...sẽ xong nhanh thôi mà. Chỉ cần chịu đựng một chút, một chút thôi...
Minghao sợ, thật sự rất sợ, vì tư thế nằm ngửa mà chỉ thấy được mơ hồ những giọt nước động đậy nơi khóe mi.
Cuối cùng lại quay về nơi đây.
Quả nhiên là không có con đường thoát
Chính mày đã lựa chọn kết cục thế này, không được khóc...Minghao, không được hối hận.
Cậu có thể nghe được tiếng bước chân của gã đang đến gần, nghiến răng, cắn chặt môi, không dám nhúc nhích. Các cơ và các dây thần kinh toàn thân căng ra, căng thẳng chờ đợi.
Gã dùng khuỷu tay chống sát rạt hay bên mạn sườn. Hơi thở phả ra từ hai cánh môi mỏng đang nhoẻn cười của gã như kim chích sắc nhọn từng mũi xuyên qua vùng da trắng xanh xao có phần yếu ớt, ngón tay gã lần xuống bàn tay đang tứa mồ hôi lạnh, xiết những ngón tay, đan năm ngón tay của Minghao thật khít, môi gã rê trên tóc mai và giọng nói trầm khàn khiến toàn thân tê rần, run lẩy bẩy.
Hơi thở dần nóng lên, mỗi một tiếp xúc điều khiến xúc giác của Minghao như đang cháy rực, bỏng khắp người. Cậu quyết định không mở mắt, nhưng cũng không kìm nổi mà để mặc cho những giọt lệ thống khổ tuôn rơi, lăn dài...
Có âm thanh kẽo kẹt thấp thoáng bên tai.
"Vụt"
Vô số ánh đèn bỗng nhiên chớp tắt rồi nổ tung, mọi thứ tối đen như mực, ngay lúc Minghao còn đang bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì Seungwoo đã dùng chiếc khăn tẩm thuốc mê giấu sẵn trong túi áp sát mũi cậu. Mọi chuyện sau đó...Minghao không còn nhận thức được nữa.
Cậu ngất lịm và được mang đi đâu mất.
....
Đám vệ sĩ đi trước rút súng, dàn trận xông vào khống chế tình hình, còn những người phía sau tạo thành tấm khiên che chắn cho cô chủ của họ cùng em trai của cô ấy bên cạnh. Cứ thế tiến về phía trước. Còng tay những tên chống đối, nã những viên đạn cảnh cáo trên cao.
"Áaaaaaaa"
Những âm thanh tương tự liên tiếp vang lên.
"Cô chủ, tìm thấy một cô gái đang mê man trong góc phòng. Có vẻ như vẫn còn sống"
"Đưa cô ấy đến bệnh viện gấp, mau lên"
"Còn lại, mau lục soát mọi ngóc ngách, không được để sót một ai"
"Lôi đầu mấy tên đang trốn đằng xa kia ra, không nghe thì mạnh tay bắn bỏ"
"Vâng"
Đám người xung quanh mới nãy còn giương bộ mặt hả hê giờ chỉ còn biết cong người run rẩy quỳ xuống, hoảng sợ, mặt nạ bị cưỡng ép tháo ra, luôn miệng xin tha. Nhìn sơ một vòng, ngoài những tên có máu mặt trong giới kinh doanh còn có những tên có liên quan đến bộ máy nhà nước, những tên xuất thân giàu có, những kẻ liên tục xuất hiện đầy rẫy trên khắp mặt báo.
Thuốc, ma túy, rượu, các phi vụ buôn người và xâm hại nạn nhân.
Tóm gọn mẻ lưới này, quả thật không tồi chút nào.
"Chụp lại hết tất cả mọi thứ ở đây. Cả gương mặt của những tên khốn tham gia vào bữa tiệc lần này"
Nhưng quan trọng hơn cái gã mà cả hai đang cần bắt nhất, cái gã chủ chốt trong bữa tiệc này lại không thấy đâu, dù có tìm kiếm hay lục tung cả nơi này lên, vẫn không mò ra một chút tin tức. Cứ như tên đó đã biến mất ngay trong không khí vậy. Bốc hơi không một dấu vết, có lý không ?
"Không thấy Seungwoo, cả Minghao cũng không có ở đây"
Ở giữa sân khấu chỉ còn chiếc giường trống trơ trụi, quần áo mỗi nơi một chỗ và tấm ga giường bằng nhung nhăn nhúm, hơi ấm trên đó vẫn còn chưa phai, dấu hiệu cho thấy mới ngay vừa nãy có sự hiện diện của một người. Mingyu bần thần, khó khăn lắm mới có thể lén lút đến đây vậy mà một chút tin tức hiếm hoi về cậu ấy cũng biến mất.
Ngay trước tầm mắt, gần đến như thế mà vẫn không giữ lấy được.
"Chết tiệt"
"Chết tiệtttttttttt"
Mingyu đấm mạnh vào tường, khiến mu bàn tay trầy xước rướm máu.
Gã lại mang cậu đi đâu. Dù có trốn tận chân trời góc bể, tớ nhất định sẽ tìm được...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro