cánh hoa kẹp giấy




"gửi anh xa nhớ, anh có khoẻ không?

trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời miền bắc, tỏa ánh sáng nhợt nhạt xuống con đường làng nhỏ bé. gió đầu thu len lỏi qua những mái rạ, mang theo mùi thơm ngai ngái của lúa chín đã vàng đượm. nơi đây yên bình đến độ, nếu lắng tai nghe thì anh còn có thể được thưởng thức một bản hòa ca điệu nghệ của những chú dế mèn nữa đấy!

ước gì, em có thể mang giai điệu ấy đến bên anh.

đêm có trăng, ngày có tiếng hát đồng ca vang vọng của lũ trẻ chăn trâu ngoài đồng, có nụ cười tươi trên đôi môi ai đỏ mọng, có ánh mắt của nàng thơ thướt tha trong tà áo dài. miền bắc độc lập, hạnh phúc và đẹp đẽ đến thế đấy. anh à...

ở nơi đầu chiến tuyến đang rét lắm phải không? anh nhớ phải tự chăm sóc thật tốt cho bản thân! anh đâu chỉ mang máu của riêng mình đâu? anh đang mang máu của em, của mẹ, và của đất nước mình.

em sẽ không nói là em nhớ anh đâu. vì anh biết mà, đôi khi từ 'nhớ' chẳng thể tả xiết nổi tất thảy tình yêu mà em dành dụm cho anh được.

à, cả món canh cua mà anh mê tít ấy, em đã học nấu rồi. dù mẹ bảo em nêm nếm còn hơi nhạt, nhưng em nghĩ vẫn sẽ thích thôi, đúng không anh?

nhưng em cũng mong, anh vẫn có thể cảm nhận được hương bát cơm nhà mình qua dòng thư tay này anh ạ. minh vũ của em giỏi mà, gắng lên nha anh?

dân tộc ta viết lên lời ca chiến thắng bằng xương máu của biết bao người lính như anh, viết nên một trang sử hào hùng quý giá bằng hàng triệu giọt nước mắt của bao kiếp nông dân lầm than đói nghèo. nhưng chỉ cần có niềm tin và khát vọng, anh và em, và nhân dân đồng bào ta sẽ chiến thắng, anh nhỉ?

thôi thì ta lại hẹn nhau qua dòng thư vậy.

hẹn nhau vào một ngày nắng ngời của tổ quốc, vào một ngày ta toàn vẹn tự do.

yêu anh
minh hạo."



minh hạo vo tròn bức thư trong tay, đứng tựa lưng vào cổng tre, mắt hướng về con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra cánh đồng. em đang đợi.

mải đợi, mải chờ mà quên gạt đi giọt lệ đẫm hàng mi.

em nhớ lắm nơi gốc cây bàng ta hẹn thề, nhớ lắm những chuyến bon bon trên chiếc xe đạp lạch cạch cũ kĩ đã sờn màu, nhớ cả đôi mắt như ánh lên cả triệu điều nhung nhớ.

vậy mà cả một năm tưởng chừng như dài đằng đẵng ấy, em nhận ra mình chưa được bắt gặp đôi mắt ấy thêm một lần nào nữa.

một năm kể từ khi minh vũ quay lưng lại với những ước vọng đam mê của tuổi trẻ đầy khí thế để nghe theo tiếng gọi của tổ quốc thân yêu, minh hạo như chìm vào một mớ bòng bong. em đấu tranh giữa lý tưởng cách mạng đầy cao cả và thứ tình yêu đôi lứa ích kỷ của em.

nhưng cuối cùng, minh hạo cũng nhận ra rằng, ánh dương của đảng mới là thứ dẫn lối em đi tới một chân trời tươi sáng hơn. không chỉ là tương lai của em, mà còn là tương lai của minh vũ, tương lai của đồng bào máu thịt.

minh hạo hết vo tròn rồi lại từ từ mở bức thư ấy ra, vẫn thoảng mùi cây lá trên đường chiến tuyến, vẫn dính bụi trường sơn. từng nét chữ nguệch ngoạc của minh vũ lại khiến em nấc lên từng cơn.

ba tháng qua, chưa có thêm bất kì lời hồi âm nào đến từ minh vũ được gửi về nhà. nhà của minh vũ ấy, luôn có minh hạo cần mẫn thắp lửa giữ ấm.

nhưng người không còn, giữ ấm làm sao?

minh hạo không nghĩ thế, em tin vào minh vũ, tin vào màu xanh áo lính anh đang mang.

thôi thì đêm nay em lại thêu vậy, lại dệt nên những mộng tưởng về ngày anh và em được đoàn tụ, ngày anh trở về với niềm vui chiến thắng, trở về trong vòng tay ấm áp của em. ngày đất nước được chung một niềm vui toàn thắng, niềm vui toàn vẹn tự do, độc lập và hạnh phúc.

em thêu lên chiếc khăn mùi xoa, một vệt nắng thoảng cho hạ ngưng tàn, một khóm hoa nở cho xuân mau tới, một chút đỏ rực lửa như màu máu nhuộm đậm mùa thu thủ đô, một giọt sớm cho mùa đông gần kề. em tham lam đem gom hết sắc của bốn mùa, tham lam lấy hết làm của riêng mà trao đi cho mình anh giữ lấy.

miền bắc là hậu phương vững chãi cho miền nam anh em thân thương, minh hạo hiểu rất rõ điều đó. em cùng những đoàn thanh niên xung phong đi cấy lúa, dệt vải, hay là dạy chữ nâng cao trí thức. em cũng là hậu phương của anh mà.

em đã học làm món canh cua mà anh thích, thay anh ở bên mẹ già mà tỉ tê tâm sự.

minh hạo em đã hứa, thì em sẽ giữ lời.

minh hạo đã hứa với minh vũ, em vẫn sẽ đợi, như mầm non đợi khí xuân về mà ôm ấp.

dù giấy báo tử vẫn được để ngay ngắn trên bệ cửa sổ, minh hạo vẫn sẽ đứng dựa vào cổng tre, vẫn đợi vẫn chờ.

minh hạo không tin, người lính của em lại dễ dàng ngã quỵ như vậy. minh hạo không tin, tay lại siết chặt lấy chiếc khăn đang thêu dở, mặc cho kim đâm vào đầu ngón rỉ máu.

"minh vũ, hứa với em. hãy hứa với em đi! nơi có sao đây làm chứng giám, nơi có ánh nguyệt làm chỗ dựa mà tỏ bày, xin anh hãy hứa một lời mãi mãi. em sẽ đợi, em sẽ chờ hoài, dẫu tháng năm có mai mòn thân xác em. em hứa, là em sẽ đợi. còn anh, xin hãy hứa rằng sẽ quay trở về. anh hứa đi?"










*








"gửi em nơi hậu phương vững chắc, gửi em người con trai anh thương,

dù không biết khi nào bức thư này được gửi đến tay em, nhưng anh vẫn đành lòng viết. vì anh biết rất rõ, đây là cách duy nhất khiến ta gần nhau hơn.

nơi dãy trường sơn lạnh lắm, mưa rừng trút xuống như muốn nuốt chửng lấy tất cả, đất đã nhão ra dưới chân. nhưng em chớ lo, anh vẫn ổn.

ngày hôm qua, anh nhận được thư của em. em kể rằng lúa ngoài đồng đã chín vàng, rằng em đã học nấu món canh cua anh thích. anh đọc đi đọc lại từng chữ, rồi ôm bức thư vào lòng.anh nhận ra rằng mình nhớ em lắm, anh nhớ quê mình da diết em à.

anh nhớ con đê quanh co đầu làng, nơi ta hòa vào sắc xanh của trời, hít hết mùi thoang thoảng của cỏ cây xanh rờn. anh nhớ ngôi nhà có mẹ già đun bếp, có hương cau, hương bưởi trong vườn tỏa ra. anh nhớ những buổi chiều tà vàng rực được cùng em yên lòng dạo chơi. anh nhớ giọng nói, anh nhớ tiếng cười, anh nhớ cả những lần giận hờn vu vơ của em.

em ơi, tựa bao giờ, em đã trở thành quê hương của anh. tựa bao giờ, em trở thành một nửa linh hồn anh.

anh cũng giống như nguyễn đình thi, anh cũng "yêu em như anh yêu đất nước." nên em à, hãy chăm lo thật tốt và cố gắng chờ anh nha?

ở đây, mỗi ngày anh đều đối mặt với bom đạn, với mất mát, nhưng anh không sợ. bởi vì anh biết, ở một nơi rất xa, có người vẫn đang đợi anh. chỉ cần nghĩ đến đôi mắt em ngày tiễn anh lên đường, anh lại có thêm sức mạnh để đi tiếp.

anh lại nhớ cái nắm tay vội vàng ngày ta chia tay, đau buồn biết mấy em nhỉ? nhưng không sao đâu, bao lâu nữa ta lại gặp nhau dưới sắc cờ của tổ quốc thân yêu.

em còn nhớ lời anh nói không? khi anh trở về, anh muốn thấy em vẫn đợi anh, như hoa mai đợi mùa xuân. đừng quên nhé, minh hạo.

hãy chờ anh, nha em?

mùa xuân độc lập của đất nước, ta lại bên nhau.

anh cũng nhớ mà, anh đã khắc sâu những gì anh đã hứa. anh sẽ trở về. anh sẽ lại là một minh vũ của riêng mình em.

thương em
minh vũ."


minh vũ siết chặt bao thư còn chưa kịp gửi trong tay, khó khăn nhét nó vào túi áo trước ngực.

anh biết mình không thể dừng bước, anh biết mình không thể yếu mềm, anh biết mình cần phải chiến đấu. vì em, vì tương lai của đất nước.

những tháng năm chiến đấu trôi qua với bao khốc liệt và gian khổ. những bức thư được gửi từ minh hạo, minh vũ đọc đi đọc lại đến mức thuộc lòng.

có thể, bụi lửa trường sơn không làm anh cay mắt. có thể, đạn từ họng súng kẻ địch không làm anh đau. nhưng bức thư từ em ấy mà, nó làm mắt anh cay xè vì nỗi nhung nhớ cứ thế mà mãnh liệt dâng lên trong lòng, nó làm tim anh đau quặn thắt từng cơn vì hạnh phúc.

có những đêm anh trở mình nghĩ suy, có những đêm anh đối diện với ánh trăng mà bâng quơ mơ về ngày độc lập. sẽ không xa đâu, anh mong vậy.

dù có những lần đã suýt mất mạng, nhưng tình yêu và ý chí đã giúp minh vũ đứng lên sau bao lần. không chỉ có ý chí và tình yêu của riêng anh, mà còn có cả tình yêu và ý chí đến từ nơi ấy hậu phương - minh hạo, là em đấy.

bỗng, minh vũ thấy tiếng bom nổ vang lên cạnh mình.














*

hôm nay, ngày đất nước toàn thắng, ngày ta tiến thẳng vào dinh độc lập, tiến thẳng đến một tương lai rạng ngời của đất nước.

hôm nay, ánh vàng của nắng đọng trên tán lá lại thêm vàng. đến cả khí xuân cũng thêm nhộn nhạo vui tươi. người người nhà nhà đổ xô ra quảng trường rộng lớn để cùng vui chung một niềm vui có đảng, một niềm vui được sống dưới nền độc lập hạnh phúc.

minh hạo cũng vui lắm, vui vì đất nước đã dành được chiến thắng sau bao tháng năm khổ cực.

nhìn những đoàn quân cùng nụ cười rạng rỡ trên môi đang từng đoàn từng đoàn trở về, minh hạo vẫn không thôi hi vọng sẽ bắt gặp được nụ cười của minh vũ.

vậy mà, đợi hoài đợi mãi mà vẫn chẳng thấy đâu.

đưa mắt nhìn những người mẹ, những người vợ đón con, đón chồng trở về trong niềm vui sướng khôn xiết, minh hạo lại cảm thấy thật ghen tị. em ước rằng, em cũng có thể ôm minh vũ trong vòng tay mình, trao cho anh cái hôn như gửi hết nỗi nhớ bị dồn nén trong suốt ngày tháng qua.

những người mang màu xanh áo lính, có người bị mất đi một cánh tay, có người phải chống nạnh, có người vẫn còn đang âm ỉ cơn sốt rét. nhưng nụ cười vẫn ở đó, vẫn nở rộ trên nét mặt rạng rỡ của họ. họ có niềm vui độc lập chữa lành những vết thương tàn bạo do bom lửa gây ra.

vậy mà em lại thấy lòng mình lạnh ngắt, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ấm áp, hân hoan và tự hào của bao người xung quanh. minh hạo muốn bật khóc, không chỉ là khóc vì hạnh phúc cho chiến thắng, mà là khóc cho một lời hứa sẽ chẳng còn có cơ hội thực hiện.

đứng giữa quảng trường đông đúc và nhộn nhịp, một mình em cảm thấy bơ vơ và lạc lõng. có lẽ giờ em đã tin, tin rằng anh đã rời xa em mãi mãi. tin rằng em đã rời xa ánh mắt và nụ cười ấy. xa rời cả những hẹn thề non nước.

em buông thõng tay xuống, thôi vui ca và vỗ tay theo đoàn thanh niên đi trước. em vẫn cầm lấy chiếc khăn mùi xoa mà mình nắn nót thêu, nhưng cũng vô thức gạt đi giọt nước mắt đắng cay nặng trĩu rơi trên má mình. em trở thành một kẻ cô độc giữa niềm vui hân hoan, nặng nề mà cất bước quay về.

kỷ niệm mà, cứ nhẫn tâm mà cấu xé lòng người thành từng mảnh nát vụn. đâu còn nụ cười ngây ngô ấy, đâu còn mấy lời thơ tình tứ chắp nhặt vụng về? minh hạo đành lưu chúng lại trong tim, dẫu nó có kêu gào thảm thiết vì đau đớn lòng.

cảm ơn mùa xuân độc lập của đất nước đã cho em dư vị của chiến thắng, hân hoan. nhưng cũng xin lỗi, vì em cũng chẳng thể vui nổi khi mất đi một nửa đồng điệu của tâm hồn mình.

minh hạo nghĩ là làm, em sẽ quay bước đi để trở về nơi góc cũ có kỷ niệm giữa em và anh. bỏ lại sau lưng hạt nắng vương bên thêm.






"minh hạo. không đợi anh nữa à?"

khoảnh khắc ấy, giọng nói trầm ấm ấy khiến em như chết lặng.

"em... em đợi được rồi."

quay đầu lại, minh hạo thấy một minh vũ vẫn còn khí thế của tuổi trẻ rạng ngời, vẫn còn tình yêu nồng cháy giữa hai người.

dưới bầu trời tháng tư, giữa niềm vui chiến thắng, giữa hai ánh mắt vẫn còn kìm nén hàng ngàn lời chưa nói.













31.3.2025
xin chắp nhặt một vài dòng chữ hoà chung một niềm vui ngày độc lập, tự do và hoà bình của đất nước mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro