31
"Yujinie, con đã cho hết đồ vào balo chưa đấy?"
"Dạ rồi ạ"
"Kiểm tra lại một lượt đi. Quần áo, đồ dùng cá nhân, thuốc dị ứng, vitamin, kem chống nắng, tiền mặt,..."
"Bố ơi, đây là lần thứ năm con kiểm tra rồi ạ. Thật sự không thiếu cái gì hết. Nếu có thì chắc chắn là bố thôi"
"Bố cứ lo quá lên. Có phải lần đầu Yujinie đi mấy ngày thế này đâu. Trước con cũng đi mấy cái này suốt mà có làm sao đâu"
"Bố lo Yujin mang thiếu đồ thôi"
"Con biết bố thương con mà"
Yujin vô cùng mong ngóng chuyến đi này. Không phải là vì nghĩ đến chuyến đi sẽ vui vẻ ghi dấu những kỉ niệm đẹp với những người bạn, được sống trong những khoảnh khắc tuổi trẻ tươi đẹp. Thứ cậu cần hướng tới ngay lúc này là anh, người đang bị giam cầm cả thân xác và linh hồn biến anh thành một bản thể hoàn toàn khác. Cậu muốn nói chuyện với anh, một Kim Gyuvin mà cậu quen biết trước đây, người yêu của cậu. Yujin nhớ những lời nói, cử chỉ tràn đầy yêu thương anh dành cho cậu. Dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì sự lụi tàn từ từ của cây nến đỏ cũng đã một tia sáng mong manh len lỏi trong cậu.
Cậu có cố gắng gượng cười đến đâu thì cũng không qua mắt được mẹ mình. Bà đã thấy Yujin ngồi ở phòng khách khóc nhiều đêm liên tục. Cậu ngồi trên ghế sofa mặc cho nước mắt cứ thế trào ra không lấy một tiếng nức nở. Yujin ngồi đó dùng hai tay bấu chặt lấy nhau đến ửng đỏ rồi thôi bỏ đi vào phòng. Cứ hàng đêm, hàng đêm như thế nhưng sáng hôm sau mẹ cậu vẫn bắt gặp một Yujin vui vẻ hoạt bát nói những lời tràn ngập sự yêu thương dành cho bố mẹ. Người làm mẹ như bà nói không xót con là không đúng. Bà lấy hết can đảm cầm hộp giấy ngồi xuống cạnh con trai. Yujin cố gắng lờ đi, đưa tay quệt đi hàng nước mắt rồi quay sang tươi cười với mẹ.
"Sao muộn rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ ạ?"
"Yujin à, con đau ở đâu? Nói mẹ nghe với"
"Dạ"
"Mẹ biết mình không nên xen vào chuyện của con vì con cũng lớn rồi và con cũng cần không gian riêng nữa. Nhưng mẹ không chịu được cảnh nhìn thấy con mình cứ ngồi khóc hàng đêm chịu đựng một mình như thế đâu"
"Mẹ ơi"
Yujin ôm lấy mẹ rồi oà khóc nức nở trong vòng tay bà. Cậu thực sự không thể mạnh mẽ hơn một chút nào nữa rồi. Thứ Yujin cần lúc này là một nơi để tựa vào.
"Tim con đau lắm. Thực sự rất đau. Con chưa bao giờ thấy tim mình thắt lại đau đớn như bây giờ"
"Có mẹ ở đây với con rồi. Con hãy thoải mái hơn nhé. Thở đều vào. Hít vào rồi lại thở ra. Hít vào, thở ra..... Con thấy thế nào?"
"Dễ chịu lắm ạ"
"Đó là cách mẹ vượt qua khi bố con mất. Người mà sinh ra con ấy"
"Sao ạ?"
"Mẹ đã khóc rất nhiều rồi lấy tay đập thùm thụp vào ngực cho bớt đau lại. Nhưng rồi nghĩ đến bản thân mình, mẹ lại cố gắng lấy lại nhịp thở và tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình"
"Không phải mẹ hận bố lắm sao?"
"Dù có hận đến mấy thì đó cũng từng là người mẹ yêu thương nên sao mẹ không đau được. Yujin à, mẹ không biết con đang xảy ra chuyện gì nhưng mẹ mong con cũng phải nghĩ đến bản thân mình nữa. Mạnh mẽ, bảo vệ chăm sóc chính mình cũng là cách để con dễ dàng vượt qua hơn đấy"
"Vâng"
"Con không được khóc nữa đâu nhé. Yujin của mẹ xinh đẹp thế này cơ mà. Khóc nhè sẽ xấu cho coi"
"Con sẽ không khóc nữa đâu ạ"
"Vậy mới là em bé ngoan của mẹ chứ"
.....
Tất cả khối học sinh năm nhất đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi thực tế đầu tiên của mình. Ai cũng mang vali lớn nhỏ đựng đồ ăn vặt là chủ yếu. Riêng đám con trai bị thầy Seok đứng đan thành một hàng để kiểm tra. Y như rằng ai cũng thủ sẵn mấy chai rượu trong người nên bị thầy tịch thu hết cả lượt. Con nít tí tuổi đầu muốn thử mấy cái mới lạ đây mà.
"Mấy cái đứa này có muốn đi về nhà ngủ hết lượt không hả? Mới có tí tuổi mà đã bia với rượu. Có tin tôi gọi phụ huynh đến ngay bây giờ cho mỗi đứa một trận không?"
"Chúng em biết lỗi rồi ạ"
"Biết được cái mồm thôi. Tí viết kiểm điểm nộp lại cho tôi. Tối nay trước khi đi ngủ, phải chạy đủ năm vòng quanh khu cắm trại thì tôi tha"
"Thầy ơi..."
"Thầy, thầy cái gì? Tự làm tự chịu. Không muốn tôi cho đi về gặp phụ huynh nhé"
"Không thầy ơi"
"Thế lo mà tối nay thực hiện cho tốt vào"
"Vâng~"
Taerae tay xách nách mang đủ thứ đồ trên người. Cậu phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi lần này. Dù có ba ngày hai đêm nhưng cậu là người không thể sống mà dùng đồ lạ bên ngoài được nên Taerae đã mang hẳn một vali to tới. Và quan trọng hơn nữa là Ricky cũng đi chuyến đi lần này với trường nên Taerae không chuẩn bị chu đáo không được. Thực lòng Ricky không hề có hứng thú đi mấy chuyến đi thế này một chút nào cả nhưng anh rất lo lắng cho Yujin sẽ không sử dụng được cây nến đỏ như mong muốn. Hơn nữa, sức mạnh của thần Adelia ban cho cả hai cũng chỉ bảo vệ được phần nào. Nếu sức mạnh của lá bùa của Ji Young Soo lớn mạnh hơn thì không thể lường trước mọi chuyện sau này sẽ diễn ra thế nào.
"Sao cậu mang nhiều đồ thế? Chúng ta chỉ đi có 3 ngày thôi mà"
"Không phải mỗi đồ của tớ đâu"
"Có của đồ của tôi nữa"
"Ricky?"
"Sao? Tôi không nên xuất hiện ở đây à"
"Ý tôi là không phải thế. Tôi tưởng người như cậu sẽ không hứng thú với mấy thứ như thế này"
"Đúng là tôi không hứng thú với mấy thứ này. Nhưng tôi lo cậu không thực hiện được thôi. Nói gì thì nói, cậu nhất định phải giữ bình tĩnh khi sử dụng nó, còn tôi sẽ cố gắng tạo cơ hội và bảo vệ cho cậu. Cứ yên tâm"
"Cảm ơn cậu"
Cả ba đang đứng nói chuyện với nhau thì ở đằng xa mọi người lại hú hét rất lớn đổ dồn mọi sự chú ý về phía đó. Là Ji Young Soo đang tay trong tay với Kim Gyuvin tiến vào. Hai người họ tuy không mặc đồ đôi nhưng lại đồng điệu về cách phối màu trang phục nên trông như một cặp vậy.
"Đẹp đôi thật đấy"
"Đẹp cái con khỉ. Có mỗi Kim Gyuvin là đẹp. Trông Ji Young Soo cứ sợ sợ thế nào"
"Nói mới để ý. Hình như mặt cậu ta càng ngày càng sắc, hốc mắt sâu xuống, trông sợ thật chứ"
Yujin đứng từ xa nhìn chằm chằm lấy Gyuvin và Young Soo và cũng nghe thấy những gì mà mọi người đang bàn về hai người họ. Quả thực ngoại hình của Young Soo khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
"Là do lá bùa đang hút linh khí của cậu ta rồi chuyển nó thành sức mạnh"
"Không thể nào... Vậy cậu ta có bị làm sao không vậy Ricky?"
"Nếu chúng ta có thể giải cứu cậu ta vào tháng sau cùng Gyuvin thì mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Đến giờ xuất phát, tất cả các lớp xếp hàng kiểm tra sĩ số rồi lên xe. Yujin ngạc nhiên khi thấy tiền bối Taehan đang đứng kiểm tra từng học sinh một và đang đi đến gần chỗ cậu.
"Tiền bối, sao anh ở đây vậy ạ?"
"Yujinie, trường muốn cử mấy học sinh khóa trên đi cùng các em năm nhất nên anh xung phong đi vì anh biết ở đấy có người anh thích cũng đi cùng"
"Ồ, người anh thích sao ạ?"
"Ừm. Người đấy anh thích vô cùng luôn ấy"
Choi Taehan mỉm cười xoa nhẹ đầu Yujin một cái rồi tiếp tục công việc của mình. Không nói cũng biết mọi người xung quanh túm lại trêu cậu. Hỏi cậu sao quen được tiền bối Choi đẹp trai khóa trên được. Mọi người còn khẳng định chắc nịch rằng người tiền bối thích là cậu nữa làm cậu phải giải thích rõ cho họ nghe hai người chỉ là bạn rồi giải tán về hàng. Riêng ai đó lại cố đi chen hàng huých nhẹ vào vai cậu.
"Cậu gì ơi.... Gyuvin..."
"Cậu có tên tiền bối kia rồi vẫn muốn hỏi tôi và tìm tôi bằng được để làm gì? Miệng cậu nói là muốn gần tôi muốn tìm Kim Gyuvin của trước đây nhưng lại ở đây tình tứ bên người khác tài thật đấy"
"Cậu cũng có thể nhìn rõ đấy là hành động từ một phía của anh ấy mà. Hơn nữa cậu cũng đang bên cạnh Young Soo rất vụi vẻ nữa sao trách tôi được. Việc tôi làm gì, với ai đâu phải chuyện của cậu. Rõ ràng, cậu cũng cảm nhận được cậu đang không phải là chính mình nên mới tìm tôi mà đúng không?"
"Nói dối..."
"Cậu muốn tin hay không là do cậu. Tôi không muốn ép. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu điều này. Rằng cậu trước kia vô cùng ghét cậu ta nhưng giờ cậu lại quay sang thích cậu ta vô điều kiện. Đó là sự thực mà ai cũng biết. Tính khí của cậu cũng thay đổi chóng mặt. Cậu không tin ai kể cả tôi nhưng cậu nhất định phải tin Gunwook vì cậu ấy là bạn thân cậu. Gyuvin à... Hãy dành chút ý chí còn sót lại nhìn nhận mọi thứ đi, xin cậu đấy"
Yujin mắt ngấn lệ nhìn anh, ánh mắt đó tràn ngập sự chân thành, không một sự dối lừa hệt lần trước cậu van nài anh ở nhà kho đó. Như có luồng điện đi qua đầu Gyuvin làm anh đau điếng ôm lấy đầu, những kí ức mờ nhòe cứ hiện hình lên. Anh thấy rõ bản thân nhưng không sao nhìn ra được người còn lại.
"Trong tôi bây giờ đang rất hỗn loạn. Tôi khi đứng trước cậu luôn loạn nhịp một cách khó hiểu. Ngay bản thân tôi cũng không thể giải thích được. Cậu đem đến cho tôi cảm giác thân thuộc như thể chúng ta đã quen biết nhau từ trước ấy. Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu khi có cậu bên cạnh. Chỉ cần là cậu đều mang đến cho tôi cảm giác thoải mái đó. Tôi đã cố gắng né tránh nó rất nhiều lần rằng đấy chỉ là xúc cảm tạm thời của bản thân nhưng dần rồi sự ân cần của cậu đã chiếm trọn lấy tôi"
"Trái tim tôi mách bảo rằng tôi đã rung động với người đấy rồi"
"......, tớ thích cậu"
"Thứ đó là gì vậy? Câu nói đó, tôi đã nói với ai chứ?"
"Gyuvin à..."
Ji Young Soo thấy Gyuvin đang đứng nói chuyện gì đó với Yujin liền chạy tới nhưng chưa được mấy bước đã bị Ricky chặn lại nhất quyết không cho tiến gần hai người họ. Thần Adelia đã nói với Ricky rằng, sở trưởng Ji có thể không thể tìm lại được mình sau khi b bị yểm lá bùa đó lên người lúc đầu là vì ông không có người thương bên cạnh lúc gặp Kim Young Hee nên mới bị bà làm cho quên mình như thế. Nhưng Gyuvin thì khác vì anh trước khi bị yểm lên người đã có Yujin rồi nên chắc chắn sẽ lay động được Gyuvin phần nào. Ám khí tỏa ra càng ngày càng nặng. Ma thuật và pháp thuật đang như nước với lửa. Cả Young Soo và Ricky quyết không nhường người còn lại mà tiếp tục đấu nhau bằng ánh mắt của mình.
"Tôi mặc kệ. Bây giờ, đối với tôi, Young Soo mới là nhất. vậy là đủ"
"Gyuvin à..."
Anh bước những bước nặng trĩu đến gần Young Soo, miệng cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
"Young Soo, tớ thích cậu.Cậu đồng ý làm người yêu của tớ nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro