39
Yujin đưa Gyuvin về nhà. Suốt quãng đường cả hai đi cùng nhau không một ai nói lời nào với đối phương cả. Anh bước đi phía trước cậu bằng đôi chân nặng trĩu, ánh mắt vô định như muốn bỏ mặc thế giới. Những suy nghĩ cứ mơ hồ hiện hữu lên trong tâm trí. Ký ức trong anh cứ chồng chéo lên nhau về một Kim Gyuvin luôn yêu thương Ji Young Soo nhất trên đời và giữa một Kim Gyuvin chăm lo, ân cần bên cạnh một thế giới tên Han Yujin là điều anh đau đáu nhất. Người bây giờ đang bên cạnh không phải là người trong lòng còn người thật sự phải yêu thương che chở thì bản thân lại đẩy ra xa. Trong kí ức hiện về là cái ngày anh chạy đến bên Yujin định bày tỏ hết những gì anh được mẹ kể về bé thỏ, về những gì anh móc nối được rằng bản thân là người mà cậu đang mong chờ. Nhưng cơn đau tim từ đâu ập tới làm anh thay đổi thành con người hoàn toàn khác, yêu một người khác, không kiểm soát được cảm xúc thật bên trong mình rồi trở thành thứ tiêu khiển cho một người anh ghét cay ghét đắng. Thứ gì đã khiến anh trở lên khác lạ như vậy chứ? Gyuvin thực sự cần một lời giải đáp. Bởi hiện tại con tim anh đang không ngừng rỉ máu vì vết thương do người anh đang "yêu" gây ra và hiện thực anh không hề ghét cậu và thậm chí yêu cậu đến vô bờ là điều anh chưa chấp nhận được. Cậu và anh cùng nhau dừng lại đợi đèn tín hiệu chuyển xanh giữa trời sương lạnh lẽo trong đêm tối.
"Han Yujin, cậu nói với tôi đi. Tôi là ai? Tại sao tôi lại thành ra thế này?"
Cơn gió đêm theo hơi lạnh se sắt, nhẹ nhàng lướt qua cả hai mang theo âm thanh của những tâm tư thầm kín của tuổi trẻ như thể cố gắng tìm ra chân lý cho cuộc đời chưa có phương hướng ở hiện tại.
"Cậu là một người rất tốt bụng. Là một Kim Gyuvin luôn hướng tới mọi người, luôn quan tâm chăm sóc người khác từ những thứ nhỏ nhặt nhất"
"Trong mắt cậu, tôi tốt đẹp đến thế sao?"
"Bởi vì cậu xứng đáng với những điều như vậy"
"Sau tất cả những gì tôi gây ra cho cậu mà cậu vẫn nói những lời tốt đẹp với tôi như vậy. Tôi thực sự không biết đón nhận chuyện này thế nào nữa. Hay chúng ta cứ để mọi chuyện tiếp tục thế này có được không?"
"Gyuvin à, cậu đang nói cái gì vậy??"
"Cậu vẫn cứ đi trên con đường của cậu còn tôi tiếp tục đi trên con đường của tôi"
"Bản thân cậu biết rõ Ji Young Soo là người thế nào rồi mà. Tại sao cậu lại muốn để yên mọi thứ chứ?"
"Tôi nghĩ kĩ rồi mới nói với cậu. Cậu cứ để chuyện của chúng ta vào quá khứ đi. Chúng ta sẽ chấm dứt từ đây. Giải thoát cho nhau. Cậu bước đi riêng con đường của cậu rồi gạt bỏ tôi đi. Tôi sẽ sống tiếp với thực tế ở hiện tại"
"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
"Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ lại rằng bản thân vẫn đang hài lòng với cuộc sống này. Thế nên chúng ta cứ thế mà bước đi. Đừng quan tâm đến đối phương nữa. Chúng ta hãy cứ như những đường thẳng song song thế này mà tiếp bước trên con đường riêng riêng của mình đi. Chào cậu "
Anh bước từng bước một vừa nói vừa băng qua con đường bên kia không ngoảnh đầu lại nhìn lấy cậu chỉ một lần. Bởi anh sợ nếu dừng bước anh sẽ hạ quyết tâm mà chạy đến ôm cậu vào lòng mất. Dù anh vẫn chưa hiểu được hoàn toàn mọi chuyện tại sao bản thân lại không còn yêu Yujin mà quay ra bên cạnh Young Soo nữa nhưng anh hiểu được phần nào vì bản thân mình mà đã dẫn cậu đến tình cảnh bây giờ. Cậu cần được hạnh phúc được quan tâm chăm sóc với một người luôn sẵn sàng bên cậu chứ không phải chạy theo để bảo vệ ai cả. Nhưng cậu chỉ cần một người thôi mà. Cần một người mà cậu cố gắng bảo vệ và người đó cũng đã đáp lại mà bảo vệ cậu. Sao anh lại không nhận ra chứ?
Em hãy bước đi trên con đường riêng của mình. Đừng đợi anh nữa cũng đừng lo cho anh. Chúng ta có lẽ chỉ đến đây được thôi em à. Đó không phải là quyết định nhanh chóng không chút thấu đáo nào của anh mà là quyết định cho thế giới của anh được yêu thương tiếp tục bước đi tới hạnh phúc không phải đau đớn thêm lần nào nữa.
.......
Ricky may mắn được thần Adelia cứu giúp mà thoát một mạng. Ji Young Soo bây giờ không ai có thể kiểm soát nữa rồi. Không một ai lường trước được cậu ta sẽ đạt được sức mạnh như vậy. Nhưng sức mạnh càng lớn đồng nghĩa với việc Ji Young Soo đang bị lá bùa hút đi sinh khí của mình một cách nhanh chóng hơn. Nghĩa là nếu lá bùa cứ tiếp tục ký sinh lên người cậu ta thì cậu ta sẽ sớm bị bệnh mà ra đi sớm như cách mẹ cậu ta đã từng trải qua.
"Con cảm ơn người đã cứu giúp con"
"Tôi dặn cậu phải chờ đợi đến ngày trăng tròn rồi. Tại sao cậu lại tới đó mà nộp mạng cho cậu ta hả? Ji Young Soo bây giờ không còn là cậu ta nữa rồi. Cậu ta hoàn toàn bị lá bùa kiểm soát. Cậu và Yujin có thể chết bất cứ lúc nào đấy biết không"
"Con xin lỗi người"
"Điều quan trọng hơn cả là giờ cậu ta biết kế hoạch chúng ta sẽ phong ấn lá bùa vào ngày trăng rằm rồi. Cậu ta sẽ trốn chúng ta để ta không thể tìm thấy mà tiếp cận cậu ta nữa"
"Chúng ta nhất định sẽ làm được thôi ạ"
"Quyết tâm thôi là chưa đủ. Trong khi sức lực của cậu còn không có thì muốn làm gì đây. Bây giờ sẽ là đợt huấn luyện gắt gao nhất mà cậu sẽ phải trải qua"
"Vâng"
"Tôi huấn luyện cậu vì cậu là người duy nhất có khả năng làm được và bản thân tôi không được phép nhúng tay vào chuyện trần thế. Cậu, đã sẵn sàng chưa?"
"Con đã sẵn sàng thưa người"
......
Gyuvin vừa về đến trước cửa nhà đã thấy Young Soo đứng đó đợi anh từ bao giờ. Anh nở một nụ cười đầy ngượng ngạo lại gần cậu ta như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa cả hai.
"Sao em lại đứng ở ngoài cửa thế, Young Soo? Ngoài này lạnh lắm. Chúng ta mau vào nhà thôi"
"Anh làm sao thế? Khi nãy anh còn....."
Lời nói đến đầu môi của Young Soo khựng lại trước sự bình tĩnh của Gyuvin rằng cách đây vài tiếng thôi anh còn thắc mắc rất nhiều thứ mà rơi vào trạng thái tuyệt vọng chứ không có chút vui vẻ nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra bây giờ.
"Anh thì làm sao chứ. Anh vẫn vậy mà. Em đừng nghĩ đến chuyện kia nữa. Anh không quan tâm ai nghĩ gì nói gì về em. Quan trọng bây giờ là chuyện của chúng ta được bên nhau"
"Gyuvin à...."
Young Soo vì cảm động mà sà vào lòng anh đầy sự cảm kích mà không để ý nắm tay đang siết chặt đến đỏ ửng lên kia của anh. Anh không được làm chính bản thân mình là vì ai? Bản thân bị trở thành một con rối không kiểm soát được bản thân là do ai? Nhưng phải làm sao khi trái tim anh vẫn đập mạnh vì Young Soo đây? Anh nên dập tắt hoàn toàn thứ tình cảm này và để mọi thứ về nguyên trạng của nó đúng không? Chỉ có một mình anh có thể làm được điều này thôi. Chính tay anh sẽ đưa mọi chuyện về đúng vị trí của nó.
Gyuvin à, chỉ có cậu mới có thể làm được thôi.
Gyuvin lý trí ở bên trong tấm gương nói chuyện với Gyuvin đứng bên ngoài là linh hồn mới ngỡ ngàng biết được sự thật.
"Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương người cậu yêu"
"Cậu đâu có cố tình đâu. Bản thân cậu không kiểm soát được bản thân mình mà"
"Tôi nói với người cậu yêu là cậu với cậu ấy sẽ chấm dứt như vậy được không? Tôi sợ cậu đau lòng lắm. Tôi chỉ đang thuật theo lời cậu nói nhưng sao thấy tàn nhẫn quá"
"Cậu đau lòng thì đúng thôi vì chúng ta là một mà. Với lại, làm điều này là tốt cho em ấy. Chúng ta cũng không chắc sẽ trở lại bên Yujin được vào ngày trăng tròn nữa. Dù biết là tàn nhẫn nhưng để em ấy đau nốt lần cuối này thôi và rồi sẽ không có cơn đau nào dày vò em ấy nữa thì tốt hơn"
"Nếu không quay trở lại được vào ngày trăng rằm thì cậu và tôi sẽ làm một và yêu Young Soo đó. Cậu chấp nhận sao? Nếu như vậy, Yujin sẽ càng đau lòng hơn thôi"
"Chúng ta nhất định sẽ trở lại. Tôi nhìn thấy được. Chúng ta sẽ thay đổi được tình thế"
"Có vẻ những lời nói cậu nói với Yujin là vì cậu muốn đối đầu với Young Soo thay vì để Yujin cố gắng bảo vệ cậu trước Young Soo đúng không?"
"Đúng vậy. Cậu còn muốn hợp tác với tôi không khi tôi muốn làm rõ mọi chuyện với người cậu yêu"
"Vì em ấy là người tôi yêu nên tôi muốn em ấy cần nhận ra sai lầm của mình và bản thân tôi cũng muốn tìm lại là chính mình nữa, rằng bản thân tôi có thực sự là tôi hay là cậu không?"
"Chúng ta cùng cố lên nhé"
"Tôi biết mà. Đừng nói câu sến rện đó"
"Nhưng chúng ta vốn luôn sến thế đấy"
"Tự nhiên không muốn lấy lại bản thân mình ghê"
Gyuvin linh hồn chỉ cười trừ một cái với lý trí của mình rồi quay trở lại hiện thực đang nằm bên cạnh Young Soo. Anh quay sang nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ sáng. Không biết là Yujin đang cảm thấy thế nào đây. Đau khổ, tuyệt vọng,... những từ đó không đủ để tả được cảm giác ấy của cậu được. Mọi cố gắng cứ thế sụp đổ hoàn toàn trong cậu. Khó chịu quá, đau đớn quá, làm gì để vơi đi đây. Cậu ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt chìm đắm vào ánh trăng đêm chiếu bên khung cửa. Cố gắng đến mấy thì vẫn bị gạt bỏ ra xa thế này sao? Thực sự cậu phải từ bỏ khi bản thân vừa lấy lại quyết tâm một lần nữa thôi sao?
"Đau quá... Tim mình đau quá...Bé thỏ ơi, tớ đau quá. Chúng ta nên làm gì nữa đây. Ta nên dừng lại sao? Chúng ta đã đi đến đây rồi mà. Hay là cùng nhau cố gắng thêm chút nữa nhỉ?"
Một giọt, hai giọt cứ thấm đẫm lên lớp lông mềm mại bên ngoài của bé thỏ nhỏ trong tay cậu. Từ bỏ tại đây không khác gì rũ bỏ đi công sức của bản thân cả. Anh nói cả hai hãy bước đi trên con đường song song mà không có dấu chân của nhau, thực sự là cậu không làm được. Những lời anh nói khi đó, cậu cảm nhận được đó không phải là lời kêu cậu dừng lại để mọi thứ như về ban đầu chưa có chuyện gì xảy ra rằng anh vẫn sẽ bên cạnh Young Soo và cậu cứ gạt bỏ đi hình bóng của anh mà tiếp bước mà là anh đang không muốn cậu tiếp tục quan tâm đến anh như cách những người yêu nhau cảm thấy bất lực không thể tiến lên dành lại tình yêu của mình nữa bằng một lời khẩn cầu nhất. Anh đang muốn đẩy cậu ra xa đấy à? Tại sao chứ? Rằng anh đang tính toán làm chuyện gì sao?
Ji Young Soo, kết thúc thôi
Không được, Gyuvin... Gyuvin à....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro