12.

“Quá đáng thật đấy, sao lại tới tận dưới chung cư nhà mình vậy trời…” Kim Gyuvin khẽ thì thầm với chính mình, đỡ Han Yujin lên nhà.

“Han Yujin cậu biết tôi nhìn thấy Zhang Hao ở bên ai không? Chắc chắn là cậu không ngờ tới đâu! Là Sung Hanbin đó! Hai người họ còn ôm ôm ấp ấp, mối quan hệ chắc chắn là không bình thường, cậu đừng để bị anh ta lừa…”

Han Yujin tựa lên thang máy, tay ấn ấn huyệt Thái Dương, cảm giác say xe còn chưa biến mất, giờ đi thêm thang máy càng khiến cậu đau đầu không thoải mái, đều là do Kim Gyuvin!

“Ding”, cửa thang máy mở ra, Kim Gyuvin sờ sờ tìm chìa khoá, Han Yujin ôm chặt bánh gato đi theo phía sau.

Thêm một tầng nữa chính là nhà cậu, tuy rằng hiện tại cậu rất muốn vùi mình vào chăn ấm đệm êm của mình, nhưng mẫu hậu đã dặn dò phải qua chào hỏi dì Kim trước đã.

Kim Gyuvin thấy Han Yujin vẫn luôn cúi đầu không nói năng gì, đoán trước được cậu nhất định khó mà tiếp thu ngay lập tức chuyện tình cảm của mình bị đùa bỡn, cho nên châm chước nghĩ xem nên an ủi thế nào mới không làm cậu xấu hổ.

“Han Yujin cậu đừng quá đau lòng, tra nam như vậy không hiếm đâu mà, nếu không phải thị lực của tôi hơi bị tốt quá vừa vặn biết được gian tình, không chừng lần tới anh ta còn định lừa cậu tiếp đó, hừ hai tên tra nam, đừng để tôi nhìn thấy một lần nữa, bằng không…”

Han Yujin quen cửa quen nhà thay đôi dép tai mèo dành riêng cho mình, còn chưa đứng dậy đã được hai người lớn ôm chặt, “Ai da, bảo bối đầu con sao thế này??”

Kim Gyuvin từ lúc vào cửa vẫn không ngừng luôn miệng nói nói, hai mẹ đang nhặt rau trong bếp cũng nghe thấy tiếng mà biết người về, Han Yujin ngay tức khắc bị vây cứng ở cửa không thể động đậy.

“Mẹ.” Kim Gyuvin duỗi tay kéo kéo vạt áo của vị đứng gần mình nhất, “Mẹ gọi nhầm rồi mẹ ơi, bảo bối của mẹ ở đây cơ mà…”

Mẹ Kim nghe vậy lập tức đánh giá con trai nhà mình một lượt từ đầu đến chân, sức sống thanh xuân dào dạt.

Lại nhìn Han Yujin, trán bị băng bó thành như vậy đã đành, sắc mặt còn trắng bệch không chút sức sống, vì thế bà đưa tay vỗ rơi móng vuốt đang kéo lấy vạt áo mình, tiếp tục cùng mẹ Han ôm Han Yujin hàn huyên.

“Hừ.” Kim Gyuvin không phục nhưng cũng không nói được gì, đành xách bánh sinh nhật vào phòng khách, mà đi chưa được hai bước đã thấy cặp đôi tra nam kia đang quang minh chính đại ngồi trên sô pha nhà mình, còn nhìn mình bằng một ánh mắt đầy ẩn ý đầy ý cười.

Không thể không nói là thật quỷ dị.

Han Yujin mất rất nhiều công phu mới thoát khỏi vòng vây, thấy Kim Gyuvin sững sờ đứng tại chỗ bất động, cũng ngó đầu nhìn theo vào phòng khác, nhìn thấy Zhang Hao và Sung Hanbin vẻ vui mừng lập tức xuất hiện trên khuôn mặt, nhảy nhảy đi qua.

“Hao hyung Hanbin hyung! Sao hai anh cũng ở đây?!”

Zhang Hao cười cười không nói gì, duỗi tay vỗ nhẹ lên thái dương còn quấn băng gạc của Han Yujin, “Vết thương thế nào rồi? Lần trước nếu không phải tạm thời lấy em ra làm lá chắn thì em cũng sẽ không bị hiểu nhầm xong thành ra thế này, cho nên để phòng ngừa lỡ may có chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ những lời anh đã dặn em trước đó, nghe chưa?”

Han Yujin còn chưa đáp lại, đã bị Kim Gyuvin nhéo cổ kéo tới phía sau mình, Kim Gyuvin nhìn bàn tay còn chưa thu về của Zhang Hao, “Sao hai anh lại ở nhà tôi?”

Giữa dòng người dáo dác tìm trăm vạn lần mà tìm không thấy, đột nhiên quay đầu, cặp đôi tra nam đã đợi sẵn mình ở nơi quê cha đất tổ.

Kim Gyuvin quay đầu lại nhìn mẫu hậu nhà mình đang bận rộn trong bếp, hạ thấp giọng, “Zhang Hao, hai người đã từng giúp Han Yujin, về tình về lý tôi phải gọi hai người một tiếng anh, tôi biết chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng…”

Han Yujin vòng tay ra sau nhéo Kim Gyuvin một cái, ý bảo anh trật tự.

“Nhưng hai anh không thể bắt nạt Han Yujin thế được, Zhang Hao anh cũng không thể vừa yêu đương với người khác vừa dụ dỗ Han Yujin như vậy.”

Sung Hanbin cố gắng nhịn cười đưa cho Zhang Hao một miếng táo đã gọt vỏ, sau đó lấy giấy lau sạch dao rồi đặt cẩn thận xuống bàn, không nhanh không chậm mở miệng, “Yujin em chưa nói cho cậu ấy à?”

“À em chưa… Em quên mất…”

Người mới vừa rồi còn nói lời thay trời hành đạo giờ ngay lập tức á khẩu không trả lời được, Kim Gyuvin nghi hoặc nhìn qua ba người đang bị mình chọc cười kia, kêu gào đòi một lời giải thích.

“Xem mắt chỉ là hiểu lầm thôi.” Zhang Hao mở lời đầu tiên, tay trái gõ gõ nhẹ lên ngón út Sung Hanbin, “Ba của anh và ba của Hanbin là chiến hữu, hai người tụi anh quen nhau từ bé, sau rồi người trong nhà cố ý tác hợp, cũng cứ thế thuận nước đẩy thuyền.”

“Mấy hôm nay cãi nhau ồn ào đến đáng sợ, cha mẹ hai bên khuyên can không nổi, cuối cùng dứt khoát sắp xếp một buổi xem mắt, muốn nhìn một chút hai ngừoi tụi anh có phải cậy mạnh đến người nhà mình đi xem mắt cũng thờ ơ hay không.”

Zhang Hao lại nhìn tới trong bếp, “Hai dì, và mẹ hai anh, là cạ mạt chược…”

Phần còn lại không cần nói cũng biết, Kim Gyuvin biết rõ ưu điểm của mẫu hậu đại nhân nhà mình, trái tim nồng nhiệt tính tình quảng giao của bà ở chung cư này mà là số 2 thì không ai dám tranh làm số 1, Kim Gyuvin thậm chí hoài nghi chủ ý bày ra màn xem mắt này chắc chắn không thể thiếu phần thiết kế của mẹ mình.

Kim Gyuvin quay đầu nhìn về phía Han Yujin, “Cho nên… Tôi với cậu là kỳ đà cản mũi chuyện tình cảm của người ta?”

Han Yujin ngoan ngoãn gật đầu, bày ra biểu cảm chấp nhận số mệnh, “Năng lực tổng kết lại của cậu không tồi, càng nghĩ càng cảm thấy lực sát thương cực lớn, làm người khác xấu hổ cũng cực mạnh.”

“Cho nên cậu đã sớm biết?” Kim Gyuvin nhớ lại vẻ kinh ngạc của Sung Hanbin, quay đầu chất vấn Han Yujin.

“Đúng vậy.”

“Từ khi nào?”

“Hôm xem mắt.”

“Thế sao cậu lại không nói cho tôi?!” Anh nhớ rõ hôm đó Han Yujin với Zhang Hao mặt mày vui vẻ biết bao, mà Sung Hanbin gần như không nói gì với anh, đi ngang sân khấu một lượt rồi bỏ đi trước, một câu vô nghĩa cũng không nhiều lời.

Đây là ván cờ của đôi tình nhân nhà người ta? Hay là Sung Hanbin mượn anh để dỗ bạn trai?

“Thì cậu có hỏi đâu, tôi cho là Hanbin hyung đã nói cho cậu, ai biết được hai người thật sự cũng chỉ chào hỏi rồi thôi…”

Kim Gyuvin quay đầu 180 độ nhìn về phía Sung Hanbin, đối phương nhún vai, “Anh cho là Yujin sẽ giải thích rõ ràng với cậu, dù sao em ấy với Zhang Hao hàn huyên lâu như vậy, anh chờ ở trong xe hơn một tiếng đồng hồ, xe còn bị dán hai tờ giấy phạt…”

Kim Gyuvin đỡ trán, nhớ tới màn lên án ông nói gà bà nói vịt của mình, rồi cái gì mà bắt gian tại trận, trong lòng tức giận cả buổi, cuối cùng trò hề lại chính là mình.

“Hai đứa còn đứng đó làm gì?” Mẹ Kim đặt trái cây đã rửa sạch sẽ lên bàn trà, nhìn bầu không khí trò chuyện rôm rả của mấy thanh thiếu niên, lại chỉ vào Zhang Hao hỏi Kim Gyuvin, “Con không nhớ sao?”

“?”

“Hồi nhỏ ra công viên chơi con hay chạy theo thằng bé gọi chị Haohao, quên rồi à?”

Nhân vật chính đang bắt chéo chân ăn dưa Zhang Hao nghe vậy mà hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì mẹ Zhang hồi trẻ thực sự muốn có con gái, đồ dùng cho em bé đã chuẩn bị sẵn hồng toàn tập không thiếu thứ gì, cả nhà đều thực sự đón chờ công chúa nhỏ.

Nhưng nào ngờ, chờ tới không phải áo bông nhỏ, mà lại là áo khoác quân đội vừa dày vừa nặng.

Tuy rằng kết quả không đúng ý người, nhưng đồ đã mua cũng không thể lãng phí, cộng thêm mẹ Zhang phát hiện ra con trai mình càng lớn càng dễ thương, ngũ quan còn tinh xảo đồ dùng màu hồng mặc lên người không khỏi khiến ai nấy đều tan chảy.

Dần dà, Zhang Hao thường xuyên được mẹ đưa tới công viên phơi nắng, không biết từ khi nào đã nhiều thêm hai cái đuôi nhỏ.

Trong đó có một cậu bé cực kỳ đáng yêu, hai má phúng phính mặt không biểu cảm, miệng nhỏ chỉ có hai chiếc răng cửa, người khác khóc thì cậu bé cười, người khác cười thì cậu bé càng vui vẻ.

Một em bé tròn tròn khác tuy lớn lên cũng đáng yêu không kém, nhưng mỗi lần đuổi theo Zhang Hao đều gọi “chị ơi” “chị Haohao”, Zhang Hao muốn chạy trốn cũng không được, cuối cùng toàn tranh thủ lúc đứa nhỏ này không chú ý, bèn kéo theo cậu bé còn lại chạy tới góc khác của công viên nhặt đá cuội chơi.

Sung Hanbin nhìn Zhang Hao bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà không khỏi buồn cười, thử thăm dò chạm vào đường điện cao thế, “Chị Hâm Hâm ơi?” 

“Cút!”

Sung Hanbin ha ha thè lưỡi, “Hung dữ ghê…”

Han Yujin nhìn sắc mặt tái mét của Kim Gyuvin, không khỏi nghi hoặc, “Cho nên hồi còn nhỏ cậu cứ thấy ai đẹp là lại gọi chị à?”

“Ngược lại cũng không phải vậy đâu…”

Mẹ Kim tận dụng mọi thứ, Kim Gyuvin thấy mẹ phá lệ giúp mình nói chuyện, nhanh chóng đứng thẳng lưng, “Đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

Sau đó bà hiền từ nhìn về phía Han Yujin, nở nụ cười nói tiếp, “Gyuvinie thích gọi con là em gái.”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro