5.

“Cậu nói đi, hai người vừa mới làm gì đấy?!” Kim Gyuvin thường khá chấp nhất với câu hỏi mà mình không có được câu trả lời, có thể đổi chủ đề, nhưng đừng hòng qua được mắt anh.

“Vô tình gặp nên tuỳ tiện hàn huyên hai câu thôi.” Han Yujin ăn ngay nói thật, “Cậu chơi sắp xong chưa? Tôi tới thư viện giành chỗ trước, khi nào xong thì cậu qua?”

Trước đó muốn mượn sách chuyên ngành lại bị ai đó mượn mất, mới vừa rồi kiểm tra lại thì thấy sách đã được trả về có thể mượn được rồi.

Han Yujin muốn tranh thủ tới mượn sớm một chút, nếu không việc chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp lại bị kéo dài, bạn cùng phòng Kim Taerae của cậu đã viết xong đến hơn phân nửa báo cáo, cậu thì hay rồi, đến chủ đề còn chưa xác định đâu với đâu.

Kim Gyuvin hơi nhướn mày, trên mặt viết rõ dòng chữ ‘Cậu nghĩ tôi có tin không?’, “Lần trước cậu nói với tôi là tới thư viện, cuối cùng mình lại gặp nhau ở quán cà phê đấy thôi.”

Ngụ ý — thư viện đã làm gì sai để bị cậu biến thành khiên chắn vậy?

“Tôi thật sự muốn đi mượn…”

“Có phải cậu muốn đi cùng người họ Zhang kia đúng không?” Kim Gyuvin hồi tưởng lại dáng vẻ đầy ẩn ý nói thầm trước khi rời đi của Zhang Hao, không khỏi càng thêm nghi ngờ.

“Đúng thì làm sao, tôi tìm học trưởng nhờ giúp chọn chủ đề không được à?” Dựa vào sự ăn ý từ nhỏ tới lớn, Han Yujin nhìn dáng vẻ hiện tại của Kim Gyuvin là biết suy nghĩ trong đầu người này lại quanh co thành đường núi 188 vòng cong, dứt khoát xuôi theo ý anh nói.

“Ngành tài chính tìm hệ thạc sĩ nghành y giúp chọn chủ đề luận văn, cậu tính nhờ anh ta dùng ống nghe bệnh phân tích hệ số Engel hay là dùng dao phẫu thuật vẽ bảng phân tích hướng phát triển nền tài chính cho cậu?”

“Vậy tốt nhất là cậu nên cầu nguyện anh ấy đừng mang theo dao phẫu thuật.” Han Yujin nhéo lấy bắp tay mà Kim Gyuvin vẫn luôn lấy làm tự hào, “Bằng không tôi chắc chắn sẽ bổ cậu ra đầu tiên làm tiêu bản, trên nhãn dán viết gì tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi — ‘Kết cục khi xen vào chuyện của người khác’.”

Một người bạn cùng phòng khác tên là Kum Junhyeon đang đứng trong sân bóng thúc giục Kim Gyuvin vào trận, “Tôi chơi xong sẽ tới tìm cậu, chờ tôi ở cửa thư viện.” Kim Gyuvin nắm chặt tay Han Yujin không buông, chờ cậu phải gật đầu rồi mới chịu rời đi.

Han Yujin chờ Kim Gyuvin bắt đầu thi đấu mới lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, nhớ tới xe bánh nhỏ của hai vợ chồng nọ ở ngoài cửa đông của trường, cậu từng tới đây ăn với Kim Taerae, xe bánh tuy rằng không được trang trí bắt mắt nhưng hương vị thì lại khiến cho người ta khó mà quên được.

Khoảng thời gian đó Han Yujin thường sẽ ghé qua mỗi ngày, cụ bà thấy cậu đáng yêu lại lễ phép hiểu chuyện, cho thêm không ít, sau rồi vì cụ ông đổ bệnh nên tạm dừng buôn bán, lại nhớ hôm trước nghe nói xe bánh nay đã thành cửa hàng còn được trang hoàng khai trương, Han Yujin muốn tới thử vận may, nói không chừng cụ ông cụ bà vẫn còn nhớ rõ cậu.

Đi vào hẻm nhỏ, đây là một khu chung cư cũ, có nhiều chủ cũ của những căn phòng này đều đã mua nhà mới dọn đi, cho nên bây giờ sống ở đây phần lớn là công nhân viên ngoại lai, tiền thuê thấp dù sao vẫn luôn là điều kiện lựa chọn hàng đầu của họ.

Đường đi không mấy bằng phẳng, chỗ lồi chỗ lõm phủ đầy rêu xanh, nhiều năm rồi không được tu sửa lại cho nên vốn đã xuống cấp lại càng tệ hơn.

Han Yujin đi qua hẻm nhỏ chuẩn bị rẽ thì bị mấy người không rõ thân phận ngăn lại.

Mấy người nọ sắc mặt không tốt lắm, dẫn đầu là một tên tóc nhuộm vàng, xăm trổ cả cánh tay, đoán tuổi tác thì xem chừng cũng đã 30 tuổi, nhưng so với những người làm công ăn lương thì mấy người này thoạt nhìn giống lưu manh hơn.

Han Yujin bất chợt có chút hơi sợ.

Tuy rằng trước kia cậu có từng bị Kim Gyuvin nửa dụ nửa lừa đi học vài chiêu mèo ba chân, nhưng cũng chỉ có thể dùng ở thời điểm bị chơi xấu mà thôi, còn chưa tính vốn đã không đánh trả lại được Kim Gyuvin, càng đừng nói tới bốn người đàn ông cường tráng trước mặt, mà trong tay tên tóc vàng còn cầm theo dao.

“Cậu nhóc đẹp trai à, tuổi còn nhỏ không lo học, lại thích chú tâm đi giành đàn ông của người khác là thế nào vậy.”

Ngữ điệu của tóc vài nhẹ nhàng, tay lại khuyu dao dần tiến tới gần Han Yujin, vẻ dữ tợn cùng khinh thường trên mặt không giảm, trong lời nói còn tăng thêm vẻ trêu đùa, nhận được trước mắt là sinh viên đại học như Han Yujin không hề có sức phản kháng.

“Có ý gì?…”

Han Yujin nhìn về bốn phía, dựa theo số lượng quần áo được phơi trên dây có thể thấy người thuê ở đây cũng không nhiều, huống hồ hiện tại còn đang trong giờ hành chính, người không ở nhà cũng không có gì bất ngờ.

Tuy rằng chỗ ngoặt này cách đầu hẻm chỉ có 50m, nhưng cùng đồ cũ chất chồng chất đống hai bên còn thêm góc chết thị giác, hẳn là sẽ không có người qua đường nào chú ý tới chuyện gì đang xảy ra ở đây.

"Anh đây cũng không cố ý gây sự làm gì, chẳng qua chú em lại đắc tội người ta, người ta vung tiền muốn tụi anh giáo huấn chú em, anh lại là người lấy tiền làm việc, cho nên chú em cũng đừng trách anh."

Han Yujin hít sâu một hơi khí lạnh, dần bước lùi ra sau dưới sự uy hiếp của tên tóc vàng, chẳng mấy chốc đã đập lên ven tường, bàn tay vẫn luôn đặt trong túi áo khoác sờ soạng mở khoá di động, trước nay chưa từng thử qua kiểu thao tác không cần nhìn như thế này, Han Yujin chỉ đành liều một phen.

Dựa vào ký ức cơ bắp gần nhất thử thăm dò mở ra giao diện trò chuyện, lại nhớ lại lịch sử trò chuyện gần đây nhất hình như đều là Kim Gyuvin, Han Yujin chỉ có thể tự mình cầu nguyện, hy vọng con chim khổng tước đang bay nhảy trên sân bóng kia kết thúc trận đấu sớm hơn bình thường hoặc không thì vừa vặn cầm theo di động bên mình.

Ngón tay do dự ấn xuống màn hình, vài giây sau, từ di động phát ra một tiếng chấn động cực nhỏ, Han Yujin nhẹ nhàng thở phào một hơi, đã kết nối được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro