...

Bối cảnh: Cả người uống thuốc và người đưa thuốc đều biết rằng đó không phải là thuốc kích dục. ------------------

Lạc Vi Chiêu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải một vụ án nào mà tra đi tra lại vẫn sẽ liên quan đến Bùi Tố.

Anh lái xe xuống tầng dưới nhà cậu trong cơn thịnh nộ, không nể mặt gì liền đưa thẻ cảnh sát của mình cho nhân viên bảo vệ ở khu dân cư cao cấp, nói rằng anh đến đây để bắt người.

Bùi Tố sống trong một ngôi biệt thự sang trọng, cậu hẳn đã nghe thấy tiếng lốp xe phanh gấp ở cửa. Cửa không hề đóng, Lạc Vi Chiêu đẩy cửa ra rồi đóng sầm lại, những người không biết sẽ nghĩ rằng tiếng động đó là tiếng xe đứt phanh rồi đâm vào tường.

Lạc Vi Chiêu nhìn Bùi Tố đang ngồi trên ghế sofa, thái dương anh liền đập liên hồi. Cậu ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi không có nếp nhăn, như thể đã đợi anh rất lâu rồi, mà cũng giống như vừa từ một nơi không đứng đắn nào đó đi ra, trên mặt vẫn còn mang vẻ ám muội ở nơi ấy.

Bùi Tố nhìn Lạc Vi Chiêu đứng đó thở hổn hển, nom chẳng khác nào con trâu đang thở phì phò, cậu chậm rãi cầm ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, trước khi Lạc Vi Chiêu chỉ vào mặt mình và chất vấn, Bùi Tố liền cầm một thứ gì đó đựng trong túi trông giống như cà phê hòa tan trên bàn và hỏi trước:

"Đội trưởng Lạc đến đây để tìm thứ này sao?"

Lạc Vi Chiêu hiếm khi chịu thua ai, anh thường dạy bảo Bùi Tố như một người cha đang dạy con trai. Nếu chuyện này xảy ra cách đây nửa tháng, anh sẽ bế Bùi Tố lên và đánh cậu một trận như đánh một con mèo con. Bây giờ anh chỉ có thể dùng hơi thở hổn hển để thể hiện cảm xúc của mình, bối rối, tức giận và không nói một lời.

Bùi Tố nhướng mày, đưa gói bột vào miệng, nhìn chằm chằm Lạc Vi Chiêu, sau đó xé toạc vỏ bao như xé bao cao su, đổ vào ly rượu không chừa lại một tí nào.

Cậu đi đến bên Lạc Vi Chiêu, khẽ lắc ly rượu trên tay, bột bên trong tan ra trong chốc lát, cậu đưa ly rượu cho Lạc Vi Chiêu.

"Đội trưởng Lạc, anh thử rồi sẽ biết có phải thuốc kích dục không."

Lạc Vi Chiêu không nhận, nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Tố với đôi mắt đỏ ngầu. Anh đã không ngủ được một đêm trọn vẹn nào trong nhiều ngày qua, gân xanh nổi đầy trên trán. Nhìn anh lúc này không giống cảnh sát lắm, mà giống một tên biến thái đột nhập vào trái phép vào nhà riêng của người dân hơn.

Nâng ly rượu trên tay, Bùi Tố không hề tránh ánh mắt của Lạc Vi Chiêu. Cậu đưa ly rượu lên miệng, mắt vẫn nhìn đối phương, yết hầu di chuyển vài lần, uống hết một nửa.

"Thật sự không muốn thử sao?"

Cậu nói xong liền uống hết nửa ly còn lại. Lạc Vi Chiêu nắm lấy cổ tay cậu, cảm giác gần như không chịu đựng được nữa và muốn mắng cho cậu một trận. Bùi Tố ném ly rượu trong tay đi, chiếc ly rơi xuống đất " choang" một tiếng, vỡ tan. Cậu ngậm rượu trong miệng rồi kéo cổ Lạc Vi Chiêu, truyền rượu vang đỏ có thuốc kích dục từ miệng mình cho anh, ép anh uống nó.

Nhưng dù sao thì cậu cũng không thể đánh bại được đội trưởng cảnh sát hình sự nào đó. Khoé miệng cậu bị răng anh cào xước, mùi máu át đi mùi rượu.
Lạc Vi Chiêu nuốt hết rượu pha lẫn thuốc kích dục và máu, thực hiện mong muốn của Bùi Tố.

"Xong rồi, thuốc có vẻ là thật đó, đội trưởng Lạc định bắt tôi sao?"

Lạc Vi Chiêu cảm nhận rõ dòng máu trong cơ thể anh đang dồn lên não. Anh nhìn chằm chằm vào miệng Bùi Tố, rồi nhìn vào những ngón tay đang vô liêm sỉ cởi cúc áo sơ mi của chính mình.

"Loại thuốc này khá mạnh nhỉ"

Lạc Vi Chiêu nói câu đầu tiên từ sau khi anh vào cửa. Bùi Tố chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

"Bao nhiêu năm tù thì đủ cho tội danh này?"

Giọng điệu phù phiếm này của cậu luôn khiến Lạc Vi Chiêu tức giận. Trên những ngón tay đó vẫn còn một chút máu, một ít từ khoé miệng của Bùi Tố, một ít bị dính từ lúc vừa rồi cậu túm lấy cổ anh.

Nhìn từng chiếc cúc áo sơ mi bị cởi ra, những ký ức mà anh cố quên trong nửa tháng lại hiện ra trước mắt. Lạc Vi Chiêu quyết định trả đũa. Anh cũng kéo cổ Bùi Tố lại, cuốn cậu vào nụ hôn của anh.

Nhưng nụ hôn của anh chẳng có gì khác, nó chỉ là một nụ hôn thô bạo.

Miệng Bùi Tố có mùi rượu, có lẽ là do cậu đã uống rất nhiều trước khi về biệt thự, ký ức lại dâng trào thêm một chút. Lạc Vi Chiêu không chút thương tiếc cắn mạnh khóe miệng Bùi Tố, cắn rách cả môi của cậu, anh nghĩ có lẽ như vậy sẽ khiến Bùi Tố tỉnh táo hơn một chút, sẽ không mất kiểm soát như vậy. Nhưng Bùi Tố lại hoàn toàn mất kiểm soát, hai tay vòng lên cổ anh, hung hăng hôn anh, như sợ anh chạy mất.

Bọn họ vừa đi vừa loạng choạng hôn nhau, không biết là chân ai mềm nhũn rồi ngã xuống đất trước. Lạc Vi Chiêu giữ lấy vai Bùi Tố rồi tách đôi môi hai người ra, sau đó bàn tay anh lần lượt sờ lên cổ, vai, khuôn ngực lộ ra của cậu. Chiếc áo sơ mi vô tội kia vẫn còn cài hai cúc, bị Lạc Vi Chiêu giật mạnh, cúc áo không chịu nổi mà bay ra ngoài.

Nếu như bình thường Lạc Vi Chiêu có lẽ sẽ cảm thấy đau lòng, bởi vì một cái áo sơ mi của Bùi Tố đáng giá bằng mấy bộ quần áo của anh. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn xé toạc bộ quần áo đó ra, bởi vì dù có kéo mạnh thế nào nó cũng không thể nào gầy gò hơn so với cơ thể "da bọc xương" của Bùi Tố được.

Anh đưa lưỡi liếm hai hạt đậu đang cương cứng và xương sườn nhô ra của Bùi Tố. Người dưới thân anh này quá gầy, dường như có thể bị đè bẹp nếu như anh đè lên cậu. Lạc Vi Chiêu cũng muốn vỗ bé Bùi Tố hơn một chút, nhưng cái bụng của tiểu thiếu gia này quá trân quý so với một người đàn ông thô lỗ như anh, thật là khó hầu hạ mà.

Bùi Tố xoa tóc, cố gắng để anh để lại nhiều dấu vết hơn trên người mình. Hôm qua Lạc Vi Chiêu mới cạo râu, nhưng mới một ngày mà cằm anh đã lún phún vài sợi râu rồi. Nó không dài, vừa cứng vừa nhọn, nó đang hoành hành trên cơ thể tái nhợt của Bùi Tố, để lại những mảng đo đỏ, nhưng Bùi Tố có vẻ rất thích cảm giác này. Lạc Vi Chiêu tất nhiên cũng nhận ra điều đó, anh bắt đầu liếm hai hạt đậu của cậu bằng đầu lưỡi, sau đó lại nhẹ nhàng cắn nó, muốn Bùi Tố tỉnh lại một chút và nhìn rõ những gì họ đang làm bây giờ, có lẽ vẫn còn có thể cứu vãn.

Kính của Bùi Tố rơi xuống đất, cơn đau đột ngột đã kéo thị lực của Bùi Tố trở lại. Đôi mắt dường như không còn trong suốt khi không có kính, chúng trở nên mơ hồ hơn. Lạc Vi Chiêu nghĩ vậy khi nhìn vào đôi mắt mờ đục của cậu. Anh tự nghĩ rằng não bộ của Bùi Tố bị thuốc kích dục và rượu làm cho rối loạn, cậu còn không thể nhìn rõ là anh hay người khác đang ở trước mặt, nhưng cậu vẫn có thể tận hưởng như thế này. Lạc Vi Chiêu biết rằng anh đang tự tìm phiền phức cho chính mình, anh cũng cảm thấy rằng bản thân dường như nghiện nó, anh cũng đang mượn việc bị chuốc thuốc để giải tỏa cơn tức giận đã tích tụ trong nửa tháng qua.

Bùi Tố mặc một chiếc áo sơ mi đã bị bung hét cúc, cơn đau ngắn ngủi ấy cũng không làm cậu tỉnh táo được. Cậu vẫn đưa tay chạm ra vào đũng quần của Lạc Vi Chiêu như thể cậu chẳng quan tâm đến mạng sống của mình, cảm nhận "Tiểu Lạc đội" đang trướng to và ấm nóng. Bùi Tố mỉm cười, cậu liền đưa tay muốn cởi thắt lưng của Lạc Vi Chiêu, nhưng lại anh bị đẩy ngã trở lại.

Người ta vẫn thường hay nói rằng cậu hoàn toàn không thể đánh bại Lạc Vi Chiêu. Từ khi gặp anh ta, anh ta giống như một kẻ ưa bạo lực, anh ta vẫn không thay đổi chút nào cho đến hôm nay.

Bùi Tố thành thật làm một tù nhân bị xử tử tại chỗ. Bàn tay của Lạc Vi Chiêu siết chặt xương làm cậu đau. Anh đè cậu xuống đất và kéo quần cậu ra mà không quan tâm đến mối quan hệ trước đây. Bùi Tố nhắm mắt lại. Làm gì có tù nhân nào được đổi xủe đặc biệt như cậu đâu chứ?

Thái dương của Lạc Vi Chiêu nhói lên từng cơn và bắt đầu ong ong. Anh đã không có giấc ngủ ngon trong một thời gian dài. Anh không còn giữ được bao nhiêu phần lý trí nữa. Sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao áo sơ mi của Bùi Tố luôn mịn màng như vậy, nó đẹp như chính cậu vậy.

Anh đưa tay mở khóa sợi dây trên chiếc áo của Bùi Tố . Chiếc khóa bạc đập vào tay anh, để lại một vết đỏ. Sau đó, sợi dây đen dày và rộng liền rơi xuống chân Bùi Tố, phát ra một âm thanh trầm đục.

Bùi Tố nằm trên mặt đất, vẫn cố kéo quần của Lạc Vi Chiêu bằng hai tay sau lưng. Lạc Vi Chiêu né tránh và đeo vào tay cậu một chiếc còng tay. Bùi Tố chấp nhận số phận của mình. Cậu quay lại nhìn chú cảnh sát mặc đồ chỉnh tề, trong khi cậu lại bị lột sạch quần áo, ngay cả chiếc áo sơ mi bị kéo xuống một đoạn đến giữa cánh tay, cậu còn bị còng tay. Cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo và nói với Lạc Vi Chiêu:

"Đội trưởng Lạc sẽ đưa tôi về đồn cảnh sát trong bộ dạng như này sao?"

Lạc Vi Chiêu ngồi xổm xuống cạnh bên và nhìn cậu, không trả lời anh ta.

"Cậu có biết mình đang làm gì không?"

Bùi Tố suy nghĩ một lúc: "Muốn hối lộ đội trưởng cảnh sát hình sự? Để sau này anh dễ dãi với tôi hơn."

Lạc Vi Chiêu bất lực cười. Anh hẳn phải biết những lời nói của tên nhóc này có thể chọc người khác phát điên đến mức nào. Anh đứng dậy và nhặt quần áo trên đất. Quần của Bùi Tố cũng bị anh xé rách cùng với chiếc áo sơ mi, có lẽ phải mất nửa tháng lương để đền bù bộ đồ này.

Bùi Tố cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn Lạc Vi Chiêu nhặt những bộ quần áo mà cậu sẽ không bao giờ mặc được nữa, gấp lại gọn gàng, đặt lên ghế sofa. Lạc Vi Chiêu làm xong những chuyện này có thể sẽ rời đi, dù sao thì, đội trưởng cảnh sát hình sự cũng là một người đàn ông bận rộn.

"Anh muốn làm tình với em, muốn ôm em"

Bùi Tố nhìn khuôn mặt Lạc Vi Chiêu, nhẹ nhàng nói:

"Mặt đất lạnh quá".

Lạc Vi Chiêu giống như một cái lò đốt than, cơ thể lúc nào cũng nóng. Bùi Tố nằm trên giường, hơi nghiêng đầu, mồ hôi từ trán lăn xuống rơi lên ngón tay Lạc Vi Chiêu. Bàn tay anh đang để dưới gương mặt của Bùi Tố, che chặt miệng cậu, cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Anh không biết mồ hôi trên trán Bùi Tố là vì đau hay vì khoái cảm đang xâm tâm trí cậu. Anh đã hơn ba mươi tuổi và chưa từng ân ái với đàn ông. Anh bận điều tra án mỗi ngày và hầu như còn không có thời gian để thủ dâm. Anh trút giận bằng cách đâm thúc vào người Bùi Tố một cách điên cuồng. Anh sợ Bùi Tố sẽ thấy đau, nhưng anh cũng sợ Bùi Tố không thấy đau, phải khiến cậu thấy đau để cậu nhóc này nhớ là không được chọc tức anh như thế này một lần nào nữa.

Mồ hôi thấm đẫm chiếc áo sơ mi trễ xuống trên người Bùi Tố. Lạc Vi Chiêu nắm lấy còng tay và nhìn xuống bờ mông căng tròn của cậu vừa bị anh thâm nhập sưng đỏ cả lên. Bùi Tố rên rỉ không ngừng. Lạc Vi Chiêu cảm thấy cậu nhất định là đang rất tận hưởng, sướng đến mức đùi cậu cũng run rẩy, ngay cả chiếc áo vắt ngang người cậu cũng rung theo.

Anh kéo Bùi Tố lên để cậu dựa vào người anh. Bùi Tố tham lam hít thở. Lạc Vi Chiêu ghé sát vào tai cậu hỏi:

"Em muốn nói gì?"- Dưới thân anh vẫn không ngừng ra vào. Khuôn mặt của Bùi Tố đỏ bừng, cậu mỉm cười như một chàng trai chơi bời trong hộp đêm. Cậu khen ngợi Lạc Vi Chiêu.

"Đội trưởng Lạc vẫn còn tỉnh táo sau khi uống thuốc nhỉ"

Ngay khi lời nói chấm dứt, Lạc Vi Chiêu đã đẩy Bùi Tố trở lại giường. Anh ấn cổ Bùi Tố để cậu chôn mặt vào gối. Tốt hơn là cái miệng này không nên nói gì cả.

Lạc Vi Chiêu nhìn vào tấm lưng Bùi Tố. Anh muốn thay đổi tư thế, nhưng anh không muốn cho Bùi Tố quay mặt lại. Hiện tại anh đang rất hưng phấn, anh không có tâm trạng để nghĩ về việc anh đã lên giường với chính đứa trẻ mà anh nhìn nó lớn lên. Anh tỉnh táo, do dự và cố xua đi ý nghĩ đó.

Vào nửa tháng trước, khi họ gặp nhau lần cuối, anh đã đưa Bùi Tố say xỉn về nhà anh. Bùi Tố nằm trên giường mềm oặt như vũng nước, kêu bao nhiêu lần cũng không gọi cậu dậy được. Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, người trên giường đã vứt quần áo của mình khắp sàn, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Lạc Vi Chiêu chỉ muốn đi qua đắp chăn cho Bùi Tố, nhưng lại bị cậu ôm chặt lấy cổ, gần như khỏa thân sa vào lòng anh.

Người say rượu thường rất mạnh, Lạc Vi Chiêu cứng đờ đứng im để cậu ôm. Anh biết rất rõ phản ứng sinh lý của mình, chưa kể đến việc anh thích đàn ông. Anh tốn rất nhiều công sức để đẩy người say rượu ra khỏi người. Anh vừa mới tắm xong, toàn thân vẫn còn vương nước, anh có chút hơi bực mình, lớn tiếng hỏi Bùi Tố có biết mình đang làm gì không. Kết quả là Bùi Tố chỉ nheo mắt, nhìn anh một lúc, mỉm cười rồi nằm ngửa ra giường, yếu ớt nói.

"Đội trưởng Lạc, tôi còn tưởng là..."

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, Bùi Tố trở mình ngủ thiếp đi, để lại Lạc Vi Chiêu đứng bên giường như một kẻ ngốc, sau đó anh bắt đầu tức giận, tức giận tận nửa tháng.

Lạc Vi Chiêu kéo Bùi Tố lên, để hắn ngồi vào trong lòng mình, tư thế này dường như càng thâm nhập sâu hơn, gân xanh nổi lên trên cổ Bùi Tố. Lạc Vi Chiêu ôm chặt lấy cậu, hôn cổ cậu, hôn ngực cậu, hôn khắp người cậu, giống như một con báo lâu ngày không ăn thịt, nó bắt đầu ngấu nghiến ăn miếng thịt ấy.

Bùi Tố có lẽ đã không còn sức lực nữa, cậu tựa đầu vào trán Lạc Vi Chiêu, sau đó nhẹ nhàng hôn anh, nụ hôn nhẹ nhàng như lưu luyến như người yêu.

Lạc Vi Chiêu ôm chặt lấy cậu, Bùi Tố nói:

"Tháo còng cho em, em muốn ôm anh."

Lạc Vi Chiêu cảm thấy nếu Bùi Tố nói "Đưa súng cho tôi, tôi sẽ lập tức giết anh" thì anh cũng sẽ làm vậy. Anh trèo xuống giường, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở khóa còng tay cho cậu.

Cổ tay Bùi Tố bị trầy xước, cậu ôm lấy cổ Lạc Vi Chiêu, lại tiếp tục hôn anh. Cậu không biết mình bắt đầu thích Lạc Vi Chiêu từ khi nào, cũng không biết Lạc Vi Chiêu có thích cậu không. Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà màu xám đầy lạnh lẽo, Lạc Vi Chiêu là người ấm áp duy nhất trong căn nhà lúc này, ngay cả đèn trên tủ đầu giường cũng lạnh lẽo chẳng kém gì không khí xung quanh nhà cậu.

Trước đây có một con mèo đen ngồi xổm trên tủ đầu giường nhà cậu. Bây giờ nó ngồi xổm trên tủ đầu giường trong nhà Lạc Vi Chiêu. Nửa tháng trước, nó ngồi xổm ở đó và nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu ôm Lạc Vi Chiêu như một tên lưu manh, rồi giả vờ ngủ như đang chạy trốn. Sau khi Lạc Vi Chiêu đóng cửa phòng ngủ, cậu và con mèo đen nhìn nhau hồi lâu, sau đó cậu búng vào trán nó, bảo nó đừng có tỏ ra như thể nó nhìn thấu mọi thứ như thế.

Hai người ở trên giường lăn lộn cả một đêm, như thể để làm tan đi hết tác dụng của thuốc. Lạc Vi Chiêu không biết Bùi Tố là ngủ thiếp đi hay ngất đi nữa, anh và Bùi Tố cùng ôm nhau ngủ trên chiếc giường lộn xộn ấy. Khi anh mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng hẳn.

Điện thoại của Lạc Vi Chiêu hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ. Anh gần như khỏa thân ra ngoài ban công nghe điện thoại. Ở bên đội nói rằng họ đã bắt giữ một số người vào đêm qua và vẫn đang ghi lại lời khai của họ. Anh trở về phòng ngủ, Bùi Tố đã tỉnh dậy, cậu đang ngồi tựa lưng vào thành giường và nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn Lạc Vi Chiêu, không có bất kỳ cảm xúc nào, cả người đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, như thể người khóc lóc và la hét đêm qua không phải là cậu vậy.

Lạc Vi Chiêu cầm quần áo mặc vào, hỏi Bùi Tố muốn ăn gì vào bữa sáng, anh đi chuẩn bị cho cậu. Bùi Tố không trả lời. Lúc đó, Lạc Vi Chiêu cảm thấy nếu đây không phải nhà mình, cậu có thể đã mặc quần áo và rời đi rồi.

Sau đó, Bùi Tố vẫy tay với anh, anh bước tới, Bùi Tố liền dang tay ôm anh. Lạc Vi Chiêu không có nhiều thời gian nên anh chỉ nấu vài món đơn giản cho Bùi Tố và lấy hai ổ bánh mì cho mình. Anh dọn đồ ăn lên bàn ăn trong phòng, nhìn Bùi Tố xé toạc chiếc túi đóng gói y đúc như hôm qua và đổ gói bột ấy vào cốc. Anh liền lên tiếng hỏi cậu:

"Đây là cái gì?"

Bùi Tố dựa vào thành giường, đưa cốc nước lên miệng, nhìn khuôn mặt cau có của Lạc Vi Chiêu với vẻ tinh nghịch, rồi nói:

"Chỉ là vitamin thôi mà. Đội trưởng Lạc, anh có muốn thử lại không?"

END.

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/46069018?view_adult=true

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro