Chương 21


Trong thời gian Vaxa vắng mặt, Kate làm mọi cách để đánh lạc hướng bản thân.

Cô đi lang thang trong nhà, đi từ phòng này sang phòng khác. Cô phủi bụi cát đen bị gió thổi vào từ các giá đỡ và quét sàn nhà bằng một chiếc giẻ cũ mà cô tìm thấy. Cô vuốt thẳng bộ lông thú trên giường của họ, làm phẳng mọi nếp nhăn cuối cùng. Cô nghịch màn hình bạc trên tường, cố gắng tìm hiểu xem nó hoạt động như thế nào, và tự cười một mình khi thực sự gọi được đồ ăn. Một người Luxirian đã xuất hiện trước cửa nhà cô để giao đĩa trixava và loại trái cây màu tím kỳ lạ mà cô thích... và anh ta có vẻ khá bối rối khi thấy cô ở đó một mình. Nhưng anh ta nghiêng đầu trên đường ra và nói, " Lavrix'an. "

Bidan đến thoáng qua và cô rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của ông. Nhưng một khi cô đã trấn an ông rằng cô đã ăn, ông để cô một mình theo yêu cầu của cô, chỉ cho cô cách liên lạc với ông trên màn hình bạc trong trường hợp cô cần sự giúp đỡ của ông.

Cuối cùng, khi đã dọn dẹp, tắm rửa và ăn uống, cô phải ngồi yên và thành thật với chính mình. Cô phải nghiệm lại từng lời mà Vaxa đã nói với cô. Cô phải tự hỏi bản thân rằng liệu cô có muốn quay trở lại Trái đất, nếu cô muốn trở về nhà ở Chicago, với công việc của mình và với người bạn thân nhất của cô, Beks. Cô phải tự hỏi bản thân rằng liệu cô có thể bỏ lại Luxiria và Vaxa ở lại hay không hay cô sẽ hối hận mãi mãi.

Ngồi trong phòng khách, quay lưng vào một bên đệm, cô thở dài, nhìn chằm chằm vào viên pha lê, lật nó trong tay, tìm hiểu từng mặt nhẵn của nó. Đó là một câu hỏi đơn giản. Cô có muốn ở lại không? Hay cô muốn rời đi?

Logic cho cô biết quyết định đúng đắn sẽ là gì.

Nhưng trái tim cô đã đi theo hướng ngược lại. Cô tưởng tượng sẽ nói với Vaxa rằng cô muốn đi. Khuôn mặt của anh sẽ biến thành đá và anh sẽ làm điều đó theo kiểu gật đầu của người Luxirian vì đó là điều vinh dự để làm. Cô sẽ có thể cảm nhận được sự xáo trộn bên trong anh vì máu của anh chạy trong huyết quản của cô.

Nếu cô nói với anh rằng cô muốn đi, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Đây chắn chắn là lần cuối cùng họ ở bên nhau. Anh sẽ làm như cô muốn. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn, cô nhận ra, bất cứ điều gì cô muốn.

Cơn đau xuyên qua cô, làm mắt cô châm chích. Chia tay anh, khi cô đang yêu anh ... mọi thứ trong cô như trỗi dậy trong suy nghĩ.

Và cô nhận ra rằng cô đã có câu trả lời cho mình.

Phải, anh đã nói dối cô và đó là một việc làm tồi tệ thực sự. Nhưng cô có thể hiểu tại sao anh lại làm điều đó. Nhìn lại cách đây không lâu, ước muốn duy nhất của cô được về nhà. Tất nhiên, đó sẽ là phản ứng tự nhiên của cô! Nếu Vaxa không khiến cô đồng ý với thỏa thuận đó, cô sẽ không bao giờ cho anh một cơ hội, cho họ một cơ hội. Bởi vì cô đã bắt đầu nghĩ về họ như một một.

Qua khung cửa sổ trên sân thượng, cô thấy mặt trời đang bắt đầu ló dạng. Vaxa sẽ sớm trở lại — ít nhất cô hy vọng anh sẽ như vậy — và cô nóng lòng muốn gặp anh, để nói với anh rằng cô muốn ở lại, để khám phá xem điều này sẽ dẫn đến đâu.

Kate mỉm cười, nhìn vào viên pha lê trước khi đứng dậy. Cô đến gần chiếc cột mà Vaxa đã lấy nó ra và cô từ từ đẩy nó trở lại vị trí cũ, quan sát nó nhấp nhô lên xuống trong giây lát trước khi ổn định vào một chiếc phao ổn định.

Cô hướng ánh mắt về phía cánh cửa. Bây giờ, giá như người bạn đời của cô trở về.

* * *

Trời tối khi Vaxa'an hạ cánh thủy phi cơ trước nơi ở của anh. Anh thở ra một hơi đều đặn, chuẩn bị tinh thần. Những người Luxirian hiếm khi cảm thấy lo lắng, nhưng trái tim anh nặng trĩu vì sợ hãi. Anh muốn chạy nhanh vào trong để nghe quyết định của Luxiva , nhưng anh cũng muốn ở ngoài sân thượng cả đêm, để không phải đối mặt với điều không thể tránh khỏi.

Nhưng anh là một chiến binh Luxirian. Anh sẽ mạnh mẽ và anh sẽ tôn trọng quyết định của cô, giống như anh đã được đào tạo để làm vậy. Sức mạnh, danh dự và kỷ luật... những giá trị đó đã được đóng vào hộp sọ của anh.

Khi bước vào ngôi nhà, anh không nhìn thấy Kat, mặc dù khu trung tâm rực sáng bởi ánh sáng. Chậm rãi, anh sải bước về phía dãy phòng của họ , nhưng có thứ gì đó đập vào mắt anh. Đó là viên pha lê, đã trở lại đúng vị trí của nó. Có điều gì đó chực trào ra trong lồng ngực anh, nhưng anh không dám hy vọng, cho đến khi anh nói chuyện với người bạn đời của mình.

Tốc độ của anh nhanh hơn, cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cô không ở trong phòng của họ, nhưng sau đó anh nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt và anh quay về phía hồ tắm.

Sự ấm áp lan tỏa khắp chân tay anh khi nhìn thấy cô. Cô đang ngồi ở mép bể bơi, quay lưng về phía anh, với đôi chân đung đưa trong nước.

Kat nghe thấy tiếng anh đến và cô đột ngột đứng dậy, quay mặt về phía anh. Bàn chân nhỏ của cô ướt và tạo thành vũng trên sàn nhưng khuôn mặt cô dịu lại khi nhìn thấy anh.

"Xin chào," cô nói và Vaxa'an cảm thấy tình cảm dâng trào trong huyết quản của cô. Từ từ, cô bước về phía anh và khi cô chỉ còn cách vài inch, cô chạm vào ngực anh bằng cả hai tay, trượt chúng lên cho đến khi chúng quấn quanh cổ anh. Cô kéo anh xuống để hôn và anh lập tức kéo cô lại gần hơn, hít thở mùi hương của cô, cảm nhận cơ thể anh đáp lại.

Khi cô lùi lại phía sau, Kat ngước nhìn anh, cắn môi rồi nhẹ nhàng nói: "Em không thích việc anh nói dối em, Vaxa."

Sự xấu hổ bao trùm lấy anh. "Ta biết, luxiva ."

Cô thở dài. "Nhưng em hiểu tại sao anh làm điều đó." Vaxa'an không nói gì, đợi cô tiếp tục, máu của anh rần rật. "Và em tha thứ cho anh, nhưng em không muốn anh nói dối em một lần nữa."

Vaxa'an nuốt khan thật mạnh, hy vọng làm cho lồng ngực anh nở ra. "Ta sẽ không, luxiva."

"Em - hôm nay em nhớ anh," cô thì thầm, giọng điệu có chút ngượng ngùng. "Em đã có rất nhiều thứ bay bổng trong đầu hôm nay nhưng đó là điều duy nhất mà em biết là không thể phủ nhận là đúng. Em nhớ anh . Và em muốn nói với anh rằng, mặc dù em nghĩ rằng điều đó có thể hơi điên rồ, rằng em có thể hơi điên rồ một chút, " cô nói và lắc đầu," rằng em có thể anh đã cố gắng tìm thấy em và rằng chỗ của em là ở đây. Ý em là, làm thế nào khác chúng ta có thể giải thích sự thật rằng em đang ở đây với anh bây giờ và rằng... Bản năng của anh đã dẫn anh đến với em ư? Và làm thế nào khác em có thể giải thích cảm giác đó khi chúng ta lần đầu tiên đến với nghi thức rah-vrax-tour, giống như Số Phận của anh là có thật và rằng họ đã ở đó với chúng ta. Theo một cách vũ trụ điên rồ nào đó, em đã nghĩ rằng có lẽ chúng ta đã xích lại gần nhau vì một lý do nào đó."

"Đúng là vậy, luxiva ," anh giận dữ, nắm lấy vai cô, vuốt lòng bàn tay xuống cánh tay cô và vòng qua cổ tay cô. "Đúng vậy. Ta đã cảm nhận được điều đó kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em và ta chỉ hy vọng rằng em sẽ cảm nhận được điều đó kịp thời".

"Em biết," cô thì thầm. "Và nó làm em sợ hãi. Tất cả mọi thứ về nơi này, về Luxiria, về anh làm em sợ hãi. Nhưng theo mặt tốt."

Vaxa'an cau mày. "Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương em, luxiva . E, không cần phải sợ hãi. "

Cô mỉm cười, một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi cô. "Đó là một cách diễn đạt, Vaxa. Đó là một nỗi sợ hãi tốt, em hứa. "

Có một số điều về ngôn ngữ của cô mà anh sợ rằng anh sẽ không bao giờ hiểu được nhưng anh để nó qua đi. Thay vào đó, anh mạo hiểm với, "Viên pha lê đã trở lại trên cột."

Kat đưa lưỡi của mình ra để làm ướt môi của mình rồi gật đầu. "Vâng," cô thì thầm. "Em đã đặt nó lại khi em nhận ra rằng em không thể tưởng tượng được việc nói lời chia tay với anh. Và em nhận ra rằng đó chính là câu trả lời của mình".

Một hơi thở phả ra từ anh và vòng tay anh siết chặt hơn, cần cô nói ra những lời đó. "Em sẽ ở lại với ta?"

Kat mỉm cười, đưa tay lên hôn lên đốt ngón tay đầy sẹo của anh. "Vâng, em sẽ ở lại với anh, Vaxa."

Nhu cầu của anh đối với cô tăng lên đến mức anh khó có thể chịu đựng được khi từng sợi dây căng thẳng thoát ra khỏi cơ thể anh. Khi anh ôm cô khỏi mặt đất, cô thở hổn hển. Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa để vào bên trong người bạn đời của mình, vì vậy anh xé toạc quần áo của anh rồi kéo chiếc áo dài cô vẫn mặc từ sáng nay lên đùi.

" ," cô thở phào khi anh tiến vào bên trong. "Người L-Luxi thích tình dục, phải không?"

"Đến bây giờ em vẫn chưa nhận ra điều đó sao, em yêu?" anh gầm gừ, bóp cổ cô. "Giao phối kết nối chúng ta theo cách mà đôi khi lời nói không thể."

Hạnh phúc tràn ngập trong anh, một cảm giác hiếm có trong đời anh cho đến khi Kat của anh xuất hiện, một món quà từ Định mệnh.

"Vaxa, một điều nữa," cô thở ra, mắt cô tìm kiếm anh. Giọng cô nhẹ nhàng và cô thì thầm, "Em... em yêu anh. Em muốn anh biết điều đó. "

Vaxa chạm trán anh với cô, đưa tay với fellixix để anh có thể cảm nhận cô một cách thân mật hơn. Bằng một giọng cộc cằn, anh gằn giọng, "Có lẽ lời nói thể tốt hơn là giao phối."

Kate mỉm cười với một tiếng rên nhẹ và sau đó anh chồm tới chụp lấy đôi môi cô, nếm những lời cô nói, kéo chúng vào sâu bên trong anh.

Và mặc dù không ai trong số họ nói chuyện sau đó, Vaxa 'an đã cho người phụ nữ của mình biết chính xác cảm giác của anh khi đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro