Chương 7: Bộ tộc Thiết Huyết
Trong trướng nghị sự của Đại bản doanh quân Thanh Long quốc.
Nguyệt Mặc Lâm ngồi chính giữa ấn đường nhăn lại hình chữ xuyên, gương mặt u ám âm trầm. Hai bên là chúng tướng lĩnh, cả căn phòng lớn không ai mở miệng, không khí im lặng đến quỷ dị. Nguyệt Mặc Lâm đột nhiên vũ mạnh tay lên bàn, trầm giọng nói.
_ Đã mười ngày rồi, vẫn không có tin tức của thái tử. Nếu thái tử có mệnh hệ gì, tất cả chúng ta cũng đừng mong sống sót trở về kinh thành.
_ Thưa đại nguyên soái, chúng thần đã phái rất nhiều người đi điều tra rồi. Dựa theo thông tin có được từ tên thích khách lần trước thì có lẽ chính là một bộ tộc du mục thuộc Bộ tộc nhánh tả của người Hung Nô. Chuyên về nuôi độc trùng và sử dụng độc. Chỉ là bộ tộc này rất thần bí, không ai biết được chính xác vị trí của bọn chúng nên việc tìm kiếm mới gặp phải khó khăn. – Lâm tướng quân hồi báo.
_ Đám người Hung Nô này thật xảo quyệt, lần đó bọn chúng dương đông kích tây, lại cho người đột nhập vào trong doanh của chúng ta. Lần này ta nhất định giết hết bọn chúng, mới hả được giận. – Triệu tướng quân đập bàn tức giận.
_ Bọn chúng bắt người là cần con tin, có lẽ tính mạng của thái tử sẽ không gặp nguy hiểm, chúng ta một bên cử người tiếp tục tìm kiếm. Còn lại phải chuẩn bị cho các đợt tấn công của đám quân Hung Nô. – Nguyệt Hạo Hiên lên tiếng.
Ngày đó từ chiến trường trở về nghe báo Nguyệt Khuynh Tuyết đã bị bắt đi, trong lòng y vô cùng giận dữ cùng lo lắng, đến cuối cùng hắn cũng không thể bảo vệ tốt cho nàng. Lần này nàng rơi vào tay bọn Hung Nô quả thật không biết sẽ phải chịu khổ cực, hành hạ như thế nào. Nàng vừa mới hôn mê tỉnh dậy, thân thể còn chưa có hồi phục, làm sao có thể chịu nổi những màn tra tấn dã man tàn bạo của đám người Hung Nô.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng bọn chúng đối với nàng dùng cực hình tra tấn là trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt.. Tiểu muội muội của hắn, nàng mới năm tuổi, còn nhỏ như thế đã bị cuốn vào vòng chiến tranh nguy hiểm như thế này, lúc đó hắn quả thật không nên mang nàng đi theo mới phải, hắn hiện tại cảm thấy thật hối hận nhưng lại bất lực vì không thể làm gì khác.
_ Chúng ta nhất định sẽ dẹp tan quân Hung Nô, cứu được thái tử điện hạ. – Nguyệt Mặc Lâm đứng dậy khí thế mười phần tuyên bố.
_ Đúng vậy, dẹp tan Hung Nô, cứu thái tử điện hạ. – Các tướng lĩnh cũng đứng lên hô ứng theo.
Ở một nơi nào đó.
Nguyệt Khuynh Tuyết một thân y phục trắng đã bị lấm bẩn, mái tóc dài buông xoã tán loạn nằm trên đất, bàn tay nàng khẽ nhúc nhích, đôi mắt bảy sắc xinh đẹp nặng nhọc mở ra, nàng đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện đối diện là những thanh gỗ ngang dọc chồng lên nhau, có một cánh cửa cũng bằng gỗ đã bị khoá, cảnh tưởng này nàng đã thấy qua rất nhiều lần trên những phim truyền hình cổ đại, nàng tin chắc rằng bản thân đã bị nhốt ở trong một cái nhà giam.
Ở trong này không có chút ánh sáng mặt trời nào, chỉ có chút ánh sáng phát ra từ ngọn nến lay lắc ở phía ngoài khung cửa nhà giam. Nguyệt Khuynh Tuyết không biết bây giờ là lúc nào, nàng đã bất tỉnh bao lâu. Nhớ lại ngày hôm đó, tên hắc y nhân đã đánh ngất nàng rồi mang đi, trước đó thái tử cũng bị trúng mê hương của hắc y nhân, không biết hiện tại y thế nào.
Nguyệt Khuynh Tuyết dùng tay nâng đỡ cơ thể nặng nhọc, cố gắng ngồi dậy, chợt nàng đụng tay vào một cái gì đó, Nguyệt Khuynh Tuyết sợ mất hồn nhanh chóng rụt tay lại, trong này quá tối nàng không thể thấy được gì, đến khi hơi quen với bóng tối rồi, nàng mới hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đưa tay ra mò tới chỗ nàng vừa chạm phải.
Vừa chạm vào cảm giác là vải vóc, lại lần mò chút nữa thì phát hiện hoá ra là một người. Nguyệt Khuynh Tuyết nghĩ không biết người nọ là ai, sẽ không phải là thái tử đấy chứ? Nguyệt Khuynh Tuyết trong lòng hốt hoảng, cố mở to mắt nhìn, bàn tay lần mò tìm kiếm vị trí gương mặt người nọ, đến khi tay chạm vào được làn da láng mịn như bạch ngọc, cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay tê dại, nàng di chuyển tay tới vị trí mũi của người nọ để kiểm tra hơi thở. Cảm nhận được hơi thở ấm nóng nhè nhẹ phả ra, nàng khẽ thở ra một hơi, Nguyệt Khuynh Tuyết thấp giọng khẽ gọi.
_ Thái tử điện hạ, là ngài sao?
Không có tiếng hồi đáp, Nguyệt Khuynh Tuyết dùng tay lay nhẹ cánh tay y, không ngừng gọi.
_ Điện hạ, điện hạ, ngài làm sao vậy? Điện hạ ngài tỉnh lại đi. Điện hạ, tỉnh a.
Qua một lúc lâu người ở dưới đất dường như bị nàng lay tỉnh, cổ họng phát ra âm thanh khô khốc.
_ Ưm.
Ở trong ngục này vô cùng yên tĩnh nên nàng có thể nghe rõ ràng âm thanh phát ra, nàng nở nụ cười, mở miệng liên tục hỏi.
_ Thái tử điện hạ, là ngài phài không? Ngài tỉnh lại đi. Ngài có bị thương không? Ngài thấy thế nào rồi?
Hàn Dạ Phong nằm dưới đất cảm thấy đầu vô cùng đau nhức giống như bị ai đó nện một chuỳ vào đầu vậy, hơn nữa cả người vô lực, đến cái dơ tay nhấc chân cũng khiến y cảm thấy vô cùng khó khăn.
_ Tuyết nhi! – Hàn Dạ Phong mở miệng thử gọi.
_ Đúng là tiểu nữ. Thái tử điện hạ, ngài thế nào rồi?
_ Đây là đâu? – Hàn Dạ Phong không trả lời nàng mà hỏi.
_ Tiểu nữ không biết nữa, nhưng có vẻ chúng ta đang ở trong một đại lao.
Hàn Dạ Phong đương nhiên biết điều này, dù trong này vô cùng tối nhưng y là một cao thủ đã luyện tập rất nhiều nên y dù trong bóng tối y vẫn có thể nhìn rõ. Hàn Dạ Phong chống tay xuống cố gắng ngồi dậy, đem lưng dựa vào tường.
_ Thái tử điện hạ, ngài thấy thế nào rồi? Có bị thương ở đâu hay không?
Nguyệt Khuynh Tuyết lo lắng hỏi, dù sao y cũng là vì đuổi theo hắc y nhân bắt cóc nàng mà bị nhốt vào đây, là nàng đã liên luỵ đến y. Hàn Dạ Phong là thái tử cao quý của một quốc gia, nếu y có mệnh hệ gì thì đối tượng bị mang ra trách tội chính là phụ thân và ca ca của nàng, chính vì thế nàng hy vọng y không có việc gì, cũng mong y có thể bình an trở về, còn nàng, chỉ là một cái mạng quèn, tính ra nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ lưu lạc tới thế giới này, nhập vào thân xác này, nên dù nàng có chết thêm lần nữa cũng không có gì đáng tiếc.
_ Ta không sao. Hiện tại tình cảnh chúng ta rất nguy hiểm, đừng gọi ta là thái tử, cũng đừng tự xưng tiểu nữ. – Hàn Dạ Phong thấp giọng nói.
_ A! Vậy gọi là gì mới được?
Hàn Dạ Phong im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng trả lời.
_ Gọi ta là Phong.
_ Gọi vậy được sao?
Hàn Dạ Phong nhìn thấy đôi mắt to tròn bảy sắc long lanh của nàng đang nhìn y, trong bóng tối đôi mắt càng phát ra ánh sáng sáng rực rỡ tựa như hàng nghìn vạn vì tinh tú trên bầu trời đêm đều thu vào đôi mắt ấy, xinh đẹp tuyệt mỹ như không thuộc về nhân gian, khiến ai nhìn vào cũng không tự chủ được mà trầm mê trong đôi mắt ấy.
Hàn Dạ Phong đưa mắt nhìn nơi khác, giọng hơi trầm khàn.
_ Được.
_ Ngài thật ra không cần phải chạy theo cứu ta làm gì, ngài là thái tử cao quý, nếu ngài xảy ra chuyện gì, mọi người đều sẽ bị trách phạt, nhẹ thì phế bỏ chức quan, nặng thì bị chém đầu. Tuyết nhi lại không giống như vậy, dù Tuyết nhi có mất mạng cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhiều người, chỉ có phụ thân và các ca ca, có lẽ lúc đầu họ sẽ đau buồn một chút nhưng thời gian trôi qua sẽ xoá mờ nỗi đau thôi. Tuyết nhi thật sự rất lo sợ, không phải cho tính mạng của bản thân mà cho những người trong quân doanh, hiện tại có lẽ họ đang rất lo lắng, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, chỉ sợ họ vì chuyện này mà bị phân tâm.
Nguyệt Khuynh Tuyết ôm lấy đầu gối, ngồi co người lại thấp giọng ủ rũ.
_ Ngươi nói lung tung gì vậy chứ, tính mạng ai mà chả là mạng người, cho dù cho ta lựa chọn lại ta cũng sẽ làm như vậy. Với lại Nguyệt Mặc Lâm đại nguyên soái đã trải qua bao cuộc chinh chiến, sao có thể vì chút việc nhỏ này bị mà phân tâm. Ngươi sao lại không tin tưởng phụ thân của ngươi chứ. Hơn nữa, ta đảm bảo với ngươi, nhất định chúng ta sẽ thoát khỏi đây. Nên ngươi đừng lo lắng nữa.
Lần này Nguyệt Khuynh Tuyết không nói nữa, nàng biết nàng luôn có suy nghĩ bi quan, nhưng nàng không muốn bản thân quá lạc quan làm gì. Hàn Dạ Phong có câu nói rất đúng, nàng và y nhất định sẽ thoát khỏi đây. Dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không để cho y xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên lúc này một cách cửa lớn mở ra, người đi vào trên tay cầm theo cây đuốc lớn khiến phòng giam nhỏ hẹp này bỗng chốc sáng rực lên. Đi vào trong có ba người đều mặc hắc y, mỗi người đều mang chiếc mặt nạ quỷ che đi gương mặt của mình.
_ Ồ, đã tỉnh rồi sao?! Vậy rất tốt, mang đi. – Một hắc y nhân mở miệng nói, nghe giọng quen thuộc có vẻ là tên ngày đó đã đột nhập vào doanh trại.
Hai tên hắc y nhân khác nhận mệnh lập tức mở tiến lên mở cửa, đi vào trong một người đem Nguyệt Khuynh Tuyết kéo đi, một người đem Hàn Dạ Phong hiện đã mất hết võ công vì tác dụng của dược lực. Bọn chúng đem lấy một cái bao màu đen trùm lên đầu hai người rồi mới kéo bọn họ đi ra ngoài.
Đi một đoạn đường dài, ba bốn lần cua trái quẹo phải cuối cùng dừng lại, hai tên hắc y nhân thô bạo ném cả hai xuống đất, đem cái bao trùm đầu lấy xuống. Cả hai đưa mắt nhìn xung quanh một chút, đây dường như là phòng khách, xung quanh đều làm bằng gỗ, điêu khắc hình thù kì quái, chính giữa đặt hai chiếc ghế bọc bằng da của một loài động vật nào đó, hai bên trái phải mỗi bên có bốn cái ghế ngồi. Cách bài trí không khác một phòng khách ở Thanh Long quốc, chỉ là những vật dụng trang trí ở đây đều rất cổ quái, không giống người Thanh Long quốc.
Ngồi trên vị trí chủ vị là một lão thái bà nhìn chắc ngoài sáu mươi tuổi rồi, y phục trên người hoàn toàn không phải là người Thanh Long quốc, bên cạnh là một phụ nhân, hai người đang nhìn Nguyệt Khuynh Tuyết bằng đôi mắt oán độc, điều này khiến nàng cảm thấy khó hiểu, nàng khi nào thì đắc tội với họ? Xung quanh cũng có vài người nữa, đều là những khuôn mặt lạ lẫm, nàng chưa từng gặp qua.
Khác với Nguyệt Khuynh Tuyết mù mờ không biết gì, trái lại trong lòng Hàn Dạ Phong dường như đã tỏ tường mọi chuyện, nhìn cách ăn mặc của những người này, cách bài trí trong căn phòng, nhất định là một bộ tộc trong chi của nhánh tả của người Hung Nô. Những người này chuyên dụng độc, nuôi độc vật, chắc chắn là bộ tộc Thiết Huyết, bộ tộc này vốn dĩ vô cùng thần bí, hành tung bất định không có nhiều người trên đời biết về bộ tộc Thiết Huyết, mà y cũng chỉ vô tình đọc được trong một quyển sách cổ nên mới biết một chút.
Phụ nhân đứng cạnh lão thái bà đột nhiên lao tới đem cổ áo Nguyệt Khuynh Tuyết nắm lên, một âm thanh giòn giã vang lên, một cái tát rơi xuống trên mặt nàng. Chỉ một cái tát này khiến đầu nàng choáng váng.
_ Tiện nhân này, ngươi dám hại con ta, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi.
Lửa giận của phụ nhân như tích tụ đã lâu lúc này hoàn toàn bộc phát, ả ta dùng hai tay bóp cổ Nguyệt Khuynh Tuyết, hai mắt hằn lên những tia máu, gương mặt dữ tợn hung ác.
_ Buông nàng ra, không cho phép ngươi động vào nàng.
Hàn Dạ Phong gằng giọng vẻ mặt giận dữ, dùng tay chống lấy thân thể vô lực của mình muốn tiến lại ngăn ả ác phụ kia, chưa nhích được nửa bước đã bị một tên hắc y nhân phía sau một cước đá tới khiến y ngã mạnh xuống đất.
Nguyệt Khuynh Tuyết bị bóp cổ khiến nàng hít thở không thông, cả người vô lực chống cự.
_ Tiện nhân, hôm nay ta muốn lột cái mặt nạ này của ngươi, xem ngươi là thứ gì mà dám làm hại con ta. Ta phải khiến ngươi sống không bằng chết, để báo thù rửa hận cho con ta. – Phụ nhân điên cuồng gào thét.
Nguyệt Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng bỗng trở nên hoảng loạn. Cổ họng khó nhọc phát ra âm thanh.
_ Không, không...được.
Ả ác phụ buông một tay đang bóp cổ nàng ra vươn tới chiếc khăn lụa trên mặt của nàng, vừa động vào chiếc khăn bỗng một luồng kình lực từ đâu bắn ra đem ả ác phụ đánh văng ra xa, cả người đập vào cây cột cỗ trong phòng rồi đập người xuống đất miệng phun ra một búng máu lập tức ngừng thở.
Tất cả những người trong phòng đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hách một phen, lão thái bà ngồi kia mở to hai mắt nhìn ả ác phụ chết không nhắm mắt lại nhìn qua Nguyệt Khuynh Tuyết đang quỳ dưới đất ôm ngực thở dốc, ánh mắt bén nhọn đầy sát khí.
_ Hừ, chỉ là một tiểu oa nữ, ngươi quả thật rất có bản lĩnh. Là ta đã khinh thường ngươi rồi.
Nguyệt Khuynh Tuyết sau khi cố gắng hớp lấy không khí đã cảm thấy tốt hơn một chút. Nghe lão thái bà nói vậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn bà ta, từ trên đất đứng dậy, ánh mắt ngạo nghễ nhìn thẳng vào bà ta.
_ Hừ, muốn lột mặt nạ của ta, cũng không nghĩ xem các ngươi có được cái bản lĩnh đó không.
Hàn Dạ Phong ở đó cũng nhìn thấy một cảnh tượng kia, trong đầu nhớ tới lời của Nguyệt Hạo Hiên từng nói, trên đời này ngoài nàng ra không một ai có thể đem chiếc khăn lụa trên mặt nàng tháo xuống, lúc đó y còn thấy nghi hoặc nhưng hiện tại thì y hoàn toàn tin tưởng lời nói đó. Lại nghe lời nói của nàng, trong lòng y giật mình hoảng hốt, nhớ lại cảnh tưởng ngày hôm đó, y ngẩng đầu lên nhìn nàng. Thấy nàng vẫn một mái tóc đen nhánh tuỳ ý xoã sau lưng, khí tức thanh lãnh, trong trẻo như mọi ngày trong lòng y bỗng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
_ Hay cho một cái tiểu oa nữ, ngươi giỏi lắm. Nếu đã không thể động vào ngươi vậy ta sẽ cho ngươi biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào. Người đến, lôi tên tiểu tử này xuống dụng hình, không được để hắn chết, khiến nàng chứng kiến cảnh người thân của nàng, từng chút từng chút bị hành hạ cho đến chết. Coi nàng còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không.
Nguyệt Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, giãy dụa, gào thét.
_ Không cho phép ngươi động đến y. Không cho phép ngươi dụng hình. Lão thái bà độc ác kia, rốt cuộc ta đã đắc tội bà khi nào chứ? Phụ nhân kia là do ả ta tự làm tự chịu liên quan gì đến ta.
_ Ngươi đắc tội ta khi nào sao? Ngươi hại tôn tử duy nhất của ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi nói xem ngươi có đắc tội ta hay không?
_ Tôn tử ngươi là ai chứ, ta chưa từng gặp qua hắn, bà đừng có mà đổ tội oan cho ta. – Nguyệt Khuynh Tuyết lớn tiếng phân trần.
_ Hừ, để xem ngươi còn cứng miệng được bao lâu. Giải đi.
_ Lão thái bà kia, bà dám động vào một sợi tóc của y, ta sẽ khiến bà phải hối hận.
_ Lôi xuống.
Hai tên hắc y nhân đi tới trùm đầu hai người lại rồi dẫn đi, lần này không phải đến nhà lao kia nữa mà họ được đưa đến một nhà lao rộng hơn, xung quanh làm bằng đá, bốn góc đều được đốt đuốc. Hắc y nhân đem hai tay hai chân Hàn Dạ Phong khoá lại bằng móc khoá sắt được gắn trên một vách tường, đem y phục của y cởi ra. Một tên khác đem Nguyệt Khuynh Tuyết trói lên một cái ghế gỗ ngồi đối diện với Hàn Dạ Phong.
_ Các ngươi muốn làm gì, không cho phép các ngươi động vào y. – Nguyệt Khuynh Tuyết gào thét, nước mắt đã chảy ra thấm ướt chiếc khăn lụa của nàng.
Hắc y nhân đem trói nàng lại xong đi tới cầm lấy một sợi roi bằng da, toàn thân gắn đầy gai nhọn. Hắn đi tới trước mặt Hàn Dạ Phong cách y một khoảng vừa đủ, lập tức vung roi lên. Sợi roi gai tiếp xúc vào da thịt tạo ra một vết thương dài, máu lập tức chảy ra, sau đó là liên tiếp những đòn roi không ngừng quất xuống.
Hàn Dạ Phong bị dụng hình trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, da thịt bị xé rách vô cùng đau đớn, môi dưới của y đã bị chính y cắn nát để ngăn không cho bản thân bật ra tiếng rên rỉ.
Nguyệt Khuynh Tuyết không dám nhìn cúi đầu xuống không ngừng gào thét.
_ Đừng đánh nữa, van cầu các ngươi đừng đánh nữa.
Cuối cùng vì bị kích động quá độ mà Nguyệt Khuynh Tuyết ngất đi. Khi nàng tỉnh lại thì thấy bảng thân đang nằm trong nhà giam khác, Nguyệt Khuynh Tuyết ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh phát hiện Hàn Dạ Phong đang nằm ở một góc, nội bào màu trắng thấm đẫm máu tươi đã rách nát đến không nhìn ra hình dạng.
Nguyệt Khuynh Tuyết gấp gáp đến nổi quên phải đứng lên, nàng bò tới bên cạnh Hàn Dạ Phong, thấy y hai mắt nhắm nghiền, ấn đường nhíu chặt, gương mặt không chút huyết sắc, nhưng vẫn mị hoặc nhân tâm như cũ, đôi lông mi dài cong vút xinh đẹp như cánh phượng, đôi môi mỏng bạc khẽ mím, khắp người đều là vết thương dữ tợn, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ miệng vết thương. Nàng khẽ thấp giọng nức nở gọi.
_ Phong. Tỉnh lại đi, Phong.
Nguyệt Khuynh Tuyết cúi đầu, nước mắt lại rơi ra những giọt nước mắt của vô tình rơi lên mặt Hàn Dạ Phong.
Hàn Dạ Phong bị hành hình đến ngất đi, trong lúc mơ mơ hồ hồ y dường như nghe được ai đó đang gọi y, giọng nghe rất quen thuộc nhưng y không thể nào nhớ ra là ai, đến khi nghe thấy cái tên người đó gọi y mới nhớ đến, trên đời này chỉ có một người có thể gọi y bằng cái tên đó. Chỉ duy nhất một mình nàng được y cho phép gọi y bằng cái tên đó, kể cả phụ hoàng, mẫu hậu y cũng không có gọi y như vậy. Lại cảm thấy trên mặt một cảm giác ấm nóng truyền đến, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt y rồi lăn dài xuống gò má, y biết người nọ đang khóc, y không muốn thấy nàng khóc, y ép bản thân phải tỉnh dậy như vậy mới có thể an ủi nàng.
_ Phong, tỉnh lại đi. Tuyết nhi cầu xin ngài.
Hàn Dạ Phong lông mi dài khẽ rung lên, nặng nhọc mở mắt ra, y cố gắng nâng cánh tay mình lên lau đi giọt lệ trên khoé mắt nàng, giọng yếu nhược.
_ Tuyết nhi ngoan, đừng khóc.
_ Phong, ngài tỉnh lại rồi.
Nguyệt Khuynh Tuyết thấy Hàn Dạ Phong tỉnh lại liền mừng rỡ, đưa hai tay nắm lấy bàn tay của y.
_ Tuyết nhi rất lo cho ngài. Là Tuyết nhi liên luỵ đến ngài. Tuyết nhi thật có lỗi.
_ Ta không sao, đừng khóc, không phải lỗi của nàng. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thoát khỏi đây thôi.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nguyệt Khuynh Tuyết giật mình mở to mắt kinh hoảng nhìn ra bên ngoài, hắc y nhân lại tới, chúng lại mang hai người đi đến phòng dụng hình ngày hôm qua, những thao tác quen thuộc lại lặp lại. Trên người Hàn Dạ Phong lại xuất hiện những vết thương mới.
_ Hôm nay chúng ta chơi thêm trò mới nhé.
Một hắc y nhân nói rồi hắn đi tới chậu than lửa đỏ rực được đặt ở một góc phòng, hắn nhấc một thanh sắc đã được nung đỏ ra khỏi chậu, ở một đầu thanh sắt có một cái vòng xoắn hình tròn. Hắc y nhân chầm chậm tiến lại gần chỗ Hàn Dạ Phong.
Nguyệt Khuynh Tuyết dĩ nhiên biết hắn muốn làm gì, trong lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng, máu chảy trong huyết quản của nàng dường như đang sôi trào, từng mạch máu dưới da điên cuồng gào thét như muốn phá vỡ mỗi mao mạch mỗi tế bào trong người nàng, đem cơ thể nàng xé nát, để rồi biến nàng thành một con người hoàn toàn khác.
_ Ngươi còn dám tiến tới một bước, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, giống như chủ nhân của ngươi.
Một giọng nói trầm thấp tựa như từ địa ngục vang lên, ngay sau đó không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, quỷ dị khiến người khác lạnh lẽo. Hắc y nhân không hiểu sao cả người run rẩy, xoay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Mà Hàn Dạ Phong từ lúc nghe thấy giọng nói đó cũng trợn mắt nén đau dùng sức ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyệt Khuynh Tuyết.
Nguyệt Khuynh Tuyết vốn bị trói trên chiếc ghế gỗ, lúc này không hiểu bằng cách nào sợi dây đã nằm dưới đất, nàng chậm chậm đứng dậy, đầu từ từ ngẩng lên, tuy gương mặt của nàng đã bị che khuất một nửa nhưng ai cũng có thể nhận ra sự phẫn nộ trên mặt khiến nàng thoạt nhìn như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run giờ phút này đang tản ra khí chất âm hàn lạnh như băng, đủ đóng băng tất cả các vật trong vòng một trăm bước.
Đôi mắt bảy sắc tinh thuần xinh đẹp của nàng hoàn toàn biến mất thay vào đó là một đôi con ngươi màu đỏ như máu vốn nên giống như hồng bảo thạch rực rỡ xinh đẹp, nhưng giờ phút này nó làm cho người ta cảm giác chỉ có huyết tinh, tà ác, cùng tàn nhẫn. Mái tóc đen lúc này bằng mắt thường có thể nhìn thấy được đang biến đổi, mái tóc vốn đen nhánh mượt mà xinh đẹp trở thành một màu trắng như tuyết.
_ Ngươi...ngươi... - Hắc y nhân nhìn nàng run rẩy sợ hãi không nói nên lời.
_ Cởi trói.
Nguyệt Khuynh Tuyết mấp máy miệng phun ra hai chữ. Hắc y nhân như bị điều khiển, thanh sắt trong tay thả rơi xuống, động tác cứng nhắc đi qua đem khoá xích trên tay và chân Hàn Dạ Phong tháo ra. Cả người Hàn Dạ Phong lúc này không còn một chút sức lực ngã xuống, Nguyệt Khuynh Tuyết nhanh chóng đi tới dùng thân hình nhỏ nhắn đỡ lấy y, dìu y tới ngồi xuống chiếc ghế mà nàng vừa ngồi.
Hàn Dạ Phong không phải là lần đầu tiên thấy nàng trong hình dạng này nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với nàng như vậy, cơ thể nàng lạnh lẽo không chút độ ấm, cả bàn tay đang nắm lấy tay y cũng lạnh như băng, nếu không phải y còn cảm nhận được hơi thở của nàng thì y sẽ nghĩ nàng là một xác chết biết đi.
Nàng xoay người lấy cho y một cốc nước mang tới đưa trước mặt y, giống như lần trước đưa y thuốc giải, gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm y không chút cảm xúc. Hàn Dạ Phong nhận lấy ly nước trong tay nàng uống xuống một ngụm, cảm giác cổ họng tốt hơn một chút. Lại thấy Nguyệt Khuynh Tuyết đưa ra một bộ y phục, là y phục của y ngày đó bị cởi ra.
Nguyệt Khuynh Tuyết thấy y đã uống nước, y phục cũng đã mặc vào lúc này quay người nhìn sang tên hắc y nhân, trầm giọng ra lệnh.
_ Ngươi, mang ta đi gặp lão bà kia.
Hắc y nhân lúc này tựa như một con rối gỗ chỉ biết nghe mệnh lệnh của nàng.
Nguyệt Khuynh Tuyết xoay người nhìn Hàn Dạ Phong.
_ Ngươi, ngồi đây nghỉ ngơi chờ ta quay lại.
Hàn Dạ Phong biết nàng muốn làm gì, nhưng y không muốn cho nàng rời đi, bọn họ đông người như vậy, nàng làm sao có thể đối phó được. Dù y không biết rõ nàng hiện tại là như thế nào nhưng nếu lỡ nàng đột nhiên lại biến đổi chẳng khác nào tự đi nạp mạng. Y không cho phép nàng mạo hiểm. Hàn Dạ Phong nâng tay cầm lấy tay nàng.
_ Không cho đi. Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.
Nguyệt Khuynh Tuyết nhìn cánh tay y đang cầm lấy tay nàng rồi lại nhìn lên, ấn đường khẽ cau lại, đôi huyết mâu hiện lên vẻ bất mãn.
Hàn Dạ Phong nhìn thấy biểu hiện này cảm thấy dở khóc dở cười, nàng tựa như một đứa trẻ bị người ta lấy mất món đồ yêu thích muốn đi đòi lại nhưng bị ngăn lại không cho phép đi.
_ Rời khỏi đây, được không?
Hàn Dạ Phong thấp giọng nói, miệng khẽ nở nụ cười tựa như đang dỗ một tiểu hài tử. Mà thật ra nàng chính là một tiểu hài tử.
_ Đi thôi.
Nguyệt Khuynh Tuyết lạnh lùng nói. Hắc y nhân dẫn hai người rời khỏi lao ngục, Hàn Dạ Phong hiện tại đã có thể tự đi được, vì tác dụng của dược là y mất đi nội lực kia thấm vào máu nên cơ thể y lúc nào cũng vô lực, nhưng qua những đòn roi kia khiến máu chảy ra không ít khiến dược lực mất đi tác dụng, cơ thể y không còn cảm giác vô lực nữa thay vào đó là cảm giác đau đớn theo mỗi động tác.
Lúc hai người đang băng qua một cái sân rộng thì đột nhiên vô số hắc y nhân từ đâu lao ra bao vây lấy họ. Lão thái bà hôm nọ đứng phía sau đám hắc y nhân đối diện với nàng, giọng điệu hung ác nói.
_ Hừ, các ngươi có thể ra khỏi nhà lao xem như có một chút bản lĩnh. Nhưng hôm nay các ngươi sẽ phải chôn thây ở đây thôi. Lên, giết chết chúng cho ta.
_ Lão thái bà, ta đang muốn tìm ngươi đây.
Dứt lời từ miệng nàng phát ra một tiếng huýt gió dài. Đám hắc y nhân tay cầm vũ khí nhanh chóng cảnh giác vừa canh chừng mục tiêu vừa nhìn xung quanh.
_ A!
Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên. Ngay sau đó lại một giọng nói từ trong đám người la lên.
_ Xà độc, xà độc của chúng ta.
Đám hắc y nhân nhanh chóng nhìn dưới chân thấy đám rắn vốn được bọn chúng nuôi nhốt huấn luyện giờ khắc này toàn bộ đang bò ngổn ngang trên đất, hơn nữa lại không ngừng hướng bọn hắn mà công kích, đã có không ít người trúng độc mà chết rồi.
_ Xông lên, giết nàng cho ta. Giết nàng rồi thì đám rắn sẽ không bị nàng điều khiển nữa. – Lão thái bà gào lên.
Đám hắc y nhân nghe vậy như tỉnh ngộ ra, tất cả nhất tề xông lên. Hàn Dạ Phong mặc bản thân đang bị thương, đem nàng bảo hộ ở phía sau, tung ra một chưởng đem một đám hắc y nhân đánh bay. Y xoay người cướp lấy kiếm của một tên, nhanh chóng vung kiếm lên chém tất cả những ai lại gần hai người. Kiếm quang chợt lóe, như bôn lôi thiểm điện, thoắt ẩn thoắt hiện, chiếu sáng cả bầu trời, sau đó kiếm quang toả ra, giống như đầy trời sao, đều bị tiếp dẫn xuống dưới, theo động tác của Hàn Dạ Phong tựa như đang khiêu một đoạn vũ đẹp mắt.
Nhưng Hàn Dạ Phong sức của một người không thể đấu lại cả ngàn người, hơn nữa y vẫn đang bị thương, mỗi động tác đánh ra y cảm thấy vết thương trên thân thể lại rách ra một chút, giờ phút này cả người y đẫm máu tươi. Y lại vừa chém giết vừa phải bảo hộ nàng, vì thế không thể tập trung được.
Lúc này nhân lúc Hàn Dạ Phong không để ý, một tên hắc y nhân xé gió sau lao tới từ phía sau. Nguyệt Khuynh Tuyết cảm nhận được nguy hiểm nhanh chóng đem Hàn Dạ Phong xô ngã, chính mình ôm lấy y xoay lưng che chắn cho y, kết quả nàng bị chém một nhát kiếm từ bả vai đến ngang hông. Nguyệt Khuynh Tuyết nằm trên lưng Hàn Dạ Phong khẽ rên lên một tiếng
_ Ưm.
Hàn Dạ Phong không biết có nhìn thấy không nhưng y vung tay đem thanh kiếm ném về phía sau, tên hắc y nhân kia bị thanh kiếm cắm vào giữa trán mất mạng ngay tại chỗ.
Hàn Dạ Phong tay vươn ra sau ôm lấy nàng đứng dậy, nhìn thấy vết thương dài trên lưng nàng đôi mắt y trở nên đỏ ngầu, cả người tản ra khí tức thị huyết tà ác, y quét mắt nhìn đám người đang vây quanh, bọn chúng lúc trước thấy y chỉ là một thiếu niên lại đang bị thương nên khinh thường y, chỉ nghĩ hai ba chiêu là có thể giết chết y nhưng không ngờ võ công của y lại cao như vậy, bao nhiêu người lên đều bị y lấy khí thế mạnh mẽ một kiếm chém chết, lúc này bị y nhìn như vậy không dám tiếp tục tiến lên.
Chưa kịp hoàng hồn thì bỗng từ đâu vang lên tiếng sói tru, sau đó từ trên nóc nhà xuất hiện một đàn sói, bọn chúng nhảy xuống nhanh chóng tấn công đám hắc y nhân, đem bọn chúng xé nát. Lão thái bà đứng đó từ đầu đến giờ cũng không có động thủ, vốn tưởng dù thế nào cũng sẽ giết được hai nhỏ oắt con hỉ mũi chưa sạch kia. Nhưng khi thấy đàn sói xuất hiện, thấy tốc độ chớp nhoáng cắn giết hơn một nửa thuộc hạ của bà ta. Lúc này bà ta mới thấy hoảng sợ, xoay người muốn bỏ trốn.
Hàn Dạ Phong đối với sự xuất hiện của đàn sói cũng kinh ngạc trong chốc lát rồi lại nhớ tới tiếng huýt dài kia của nàng, y liền sáng tỏ, nhất định là nàng là gọi đàn sói này đến. Đối với chuyện này y thật sự không thể hiểu được, nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép y suy nghĩ nhiều nên y nhanh chóng ném chúng qua một bên. Vừa lúc nhìn thấy lão thái bà kia đang muốn bỏ trốn, đôi mắt y loé lên sát ý, hai tay cẩn thận ôm Nguyệt Khuynh Tuyết đã ngất, tháo dây lưng ra đem nàng cột vào trước ngực y, sau đó tung người thi triển khinh công đuổi theo.
Chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp bà ta.
_ Muốn chạy sao?
Lão thái bà nhìn thấy Hàn Dạ Phong chắn trước mặt, ánh mắt loé lên tia ngoan độc. Đột nhiên lúc này Nguyệt Khuynh Tuyết nằm trong ngực Hàn Dạ Phong, khẽ nâng tay lên, cơ thể đang muốn lao lên tấn công của bà ta bỗng chốc như bị định trụ lại, không thể nhúc nhích.
Tuy Nguyệt Khuynh Tuyết quay lưng lại với bà ta nhưng giọng nói nàng lạnh lẽo như quỷ mị phát ra.
_ Lão thái bà, ta đã nói nếu ngươi dám động đến y, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận. Hôm nay, bà cùng toàn bộ người trong tộc bà đều đem chôn cùng những tổn thương bà đã gây ra cho y đi.
Dứt lời đôi huyết mâu của nàng loé lên ánh sáng quỷ dị, chỉ trong chớp mắt rồi tắt ngúm. Lão thái bà hai mắt trợn trắng, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Một bộ tộc Thiết Huyết thần bí uy danh lẫy lừng ở Hung Nô trong một đêm bị huyết tẩy, từ nay về sau, trên lục địa này sẽ không còn bộ tộc Thiết Huyết nữa.
_ Chúng ta đi thôi. – Nguyệt Khuynh Tuyết ngục đầu lên vai Hàn Dạ Phong giọng nói yếu nhược.
_ Được.
Hàn Dạ Phong cởi đai lưng ra, dùng hai tay ôm nàng rời đi. Cả hai đều bị thương nặng lại không biết đây là nơi nào, xung quanh đều bị tuyết bao phủ, những cơn gió lạnh cắt da thịt không ngừng thổi tới đập vào người. Hàn Dạ Phong lê từng bước chân nặng nhọc đi trên tuyết, máu trên người y không ngừng nhỏ xuống theo từng bước chân. Cuối cùng không biết đã đi bao lâu, Hàn Dạ Phong hoàn toàn kiệt sức ngã trên nền tuyết lạnh giá, hai mắt không chống đỡ được nữa khép chặt, một tay vẫn ôm lấy Nguyệt Khuynh Tuyết.
Nguyệt Khuynh Tuyết từ lúc ra khỏi chỗ bộ tộc kia liền hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này mái tóc nàng không có biến đen trở lại.
End chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro