Chương 57: Cú mèo

Giáo sư Hồ được Triệu Khuyết cứu ra khỏi đám cháy, nhìn khói đen và sương mù dày đặc trong phòng thí nghiệm, ông tháo mắt kính xuống, cười rộ lên.

Triệu Khuyết nhìn cứu hỏa đang bận rộn ra vào dập tắt đám cháy, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Giáo sư, thầy đừng điên nữa được không, thầy mà nổi điên là chỉ còn mình tôi chiến đấu thôi đấy." Triệu Khuyết đưa cho ông một chai nước khoáng, nhìn ngọn lửa vừa rồi vẫn còn hung ác, giờ đây dưới sự chèn ép của cứu hỏa rất nhanh bị dập tắt, chỉ còn sót lại làn khói đen không ngừng bốc lên, lượn lờ vấn vít, vậy mà lại có chút đẹp mắt.

"Tôi cười, là bởi vì lần này khả năng chúng ta đã đi đúng hướng."

Giáo sư Hồ rót uống một ngụm nước, hưng phấn nói: "Trước đây bất kể chúng ta gây sức ép như thế nào, những con ma thú đó đều ẩn náu, không dao động. Nhưng lần này, chúng ta mới tìm được Tư Viện mà đã dẫn đến một trận tai họa, cậu nói xem, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?"

Triệu Khuyết ngẫm nghĩ, thật vậy sao?

"Nhưng dữ liệu và vật liệu thí nghiệm đều đã bị hủy rồi." Vất vả lắm mới phân tách được vật thí nghiệm thì giờ bị tiêu hủy hết, bao gồm cả đống dụng cụ kia, lại phải tốn không ít tiền rồi.

Giáo sư Hồ cười: "Yên tâm, tôi có bảo hiểm và yêu cầu bồi thường rồi. Hơn nữa, chỉ cần Tư Viện còn sống, chúng ta vẫn còn có thể lấy được mẫu máu của cô ấy."

"Thầy lạc quan thật đấy." Triệu Khuyết móc bật lửa ra, châm một điếu thuốc: "Nhưng mà vẫn chưa tra ra được cái gì bằng máu của Tư Viện sao?"

Đây là điều khiến cho Triệu Khuyết phải phiền não, tuy rằng giáo sư Hồ nhận định trong máu Tư Viện có chứa thành phần đặc biệt, nhưng bọn họ làm thí nghiệm nguyên một ngày cũng không tìm ra được kết quả.

Nếu không phải bản thân còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt kia, có khi anh sẽ nghi ngờ suy đoán của giáo sư Hồ.

Giáo sư Hồ dừng lại: "Đó là phương pháp không đúng, chúng ta còn cần phải nghiên cứu thêm nữa."

Nói đến đây, ông nói sang chuyện khác: "Chỗ trang viên hoa hồng trắng đó, đã tra ra được gì chưa?"

Triệu Khuyết lắc đầu: "Nào có nhanh như vậy, nhưng mà thầy nói đúng, nơi đó quả thật có gì đó rất lạ."

"Ý cậu là sao?"

Triệu Khuyết nhả một vòng khói, nhìn những người lính cứu hỏa lần lượt ra khỏi tòa nhà. Anh nói: "Tôi vừa tới gẫn chỗ đó là thấy ghê tởm khó chịu, đau đầu đến mức chỉ muốn tự sát."

Giáo sư Hồ kinh ngạc: "Là mọi người, hay chỉ có mình cậu?"

Triệu Khuyết cười nhạo: "Đương nhiên chỉ mình tôi." Anh là nửa ma thú, nhưng ngay cả như thế anh vẫn không chịu nổi.

Như thể nơi đó có thứ gì mang theo phóng xạ, người nào chỉ cần tới gần sẽ lập tức cảm thấy đau đớn. Không những ù tai hoa mắt, trong đầu còn như có gì đó đập mạnh, gây khó chịu chẳng khác nào đang đánh trống bên tai.

Triệu Khuyết: "Tôi cảm thấy chúng ta nên thuê một người bình thường đi điều tra."

Nhưng nếu làm vậy thì rất dễ để lộ mục tiêu của bọn họ.

Nếu nơi đó có ma thú sinh sống, thì người thường lại càng dễ dàng gặp phải nguy hiểm hơn.

Giáo sư Hồ ngẫm nghĩ, nói: "Vậy chỉ có thể để Tư tiểu thư tự mình đi tra xét, còn chúng ta sẽ điều tra Ôn Đình Sơn từ bên ngoài."

Tư Viện ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, cái bụng kêu lên ùng ục vì đói.

Buổi tối chỉ ăn mỗi hai miếng bánh ngọt, nên bây giờ cô đói kinh khủng.

Cô không nhịn được mà mặc áo ngủ đi xuống tầng, mở cửa phòng, theo hương thơm đi ra ngoài.

Ai lại nướng thịt vào nửa đêm vậy?

Tư Viện ngửi mùi thơm, hương thơm nồng đậm làm cô càng thêm đói bụng. Đi qua hành lang thật dài, lần theo mùi hương cô tới một nơi mà mình chưa bao giờ đặt chân đến.

Sao lại có cầu thang ở đây nhỉ?

Tư Viện nghi hoặc nhìn xuống lối đi phía dưới, có vẻ rất sâu, cho dù có mở đèn, cô vẫn cảm thấy u ám. Cô không định đi xuống, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, hai chân không chịu nghe theo sai bảo, cứ thế từng bước đi xuống dưới.

Càng đi xuống, cô càng nghe thấy rõ một tràng tiếng cười, còn có âm thanh va chạm của kim loại, tiếng dao thái trên thớt, thậm chí là tiếng gỗ cháy lách tách.

Ngửi thấy mùi thơm, cô đi ra cửa, thò nửa đầu ra ngoài thì thấy một người đàn ông đang nướng thịt xiên trên đống lửa.

Miếng thịt đỏ tươi, vẫn còn máu rỉ xuống. Tư Viện nhìn miếng thịt nướng cháy xém bên ngoài mềm mịn bên trong, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cô đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm.

Cô nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một bé gái bị lôi ra đặt lên trên bàn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị chặt đứt tay.

Cô trừng mắt, gắt gao che miệng mình lại. Càng làm cho cô hoảng sợ chính là, bé gái kia nhanh chóng biến thành một con chuột, hai mắt trợn lên nhìn về phía của cô.

Người đang đưa lưng về phía cô dường như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu lại, Tư Viện thấy một con ma thú nửa người nửa cú.

Cô hoảng sợ xoay người bỏ chạy lấy mạng. Có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng cô, dọa cô sợ chết khiếp. Tại sao đám ma thú này lại xuất hiện? Bọn chúng muốn giết cô, muốn ăn cô.

Cô liều mạng chạy trốn, không cẩn thận lại đụng phải một người.

"A, đừng giết tôi, đừng giết tôi!" Tư Viện hét lên thảm thiết.

Ôn Đình Sơn nhìn người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất đang run lên bần bật, lại nhìn sang quản gia vừa chạy đến cầu thang, quản gia nhanh chóng biến mất. Lúc này Ôn Đình Sơn mới ngồi xổm xuống, trấn an Tư Viện.

"Viện Viện, là tôi, em làm sao vậy?"

Tư Viện nghe thấy giọng của Ôn Đình Sơn, kinh ngạc không thôi. "Chạy mau, có ma thú!"

Cô cầm tay Ôn Đình Sơn đứng lên, muốn kéo theo hắn chạy trốn. Ôn Đình Sơn dừng một chút, tùy ý để cô kéo mình chạy đi.

Hai người chạy một mạch ra khỏi biệt thự, đến vườn hoa bên ngoài, nhìn hoa hồng trắng trong vườn, lúc này Tư Viện mới bình tĩnh hơn một chút.

"Xe.... Xe ở đâu, chúng ta lái xe chạy trốn." Tư Viện sợ hãi tột độ, chỉ muốn chạy trốn thật nhanh khỏi nơi ma quái này.

Ôn Đình Sơn lại giữ chặt cô an ủi: "Đừng sợ, có phải em gặp phải ác mộng hay không."

"Không phải, không phải ác mộng. Tôi thấy, căn nhà kia có cái tầng hầm, ở đó có ma thú, bọn họ ăn thịt người, không đúng, là ăn ma thú, đó là một cô bé, cô bé đó bị chém chết." Tư Viện nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói cái gì, chỉ nghĩ nhanh chóng giải thích thứ mình vừa nhìn thấy, nhưng càng nói lại càng thấy hỗn loạn.

Ôn Đình Sơn thấy thế, cúi đầu hôn môi cô thật mạnh.

Tư Viện kinh ngạc, ở dưới cột đèn, cô hé miệng, để mặc Ôn Đình Sơn tiến quân thần tốc, làm rối loạn suy nghĩ của cô.

Nhưng kỳ lạ là, chính cô cũng an tĩnh lại.

Thật lâu sau, Ôn Đình Sơn mới buông cô ra, lau môi cô, cười nói: "Tỉnh rồi sao?"

Có lẽ là do hắn cười quá mức dịu dàng, hoặc có thể là do màn đêm quá mê người, cũng có thể do cảnh sắc quá đẹp. Rõ ràng một phút trước còn rất nguy hiểm, thế nhưng giờ phút này tim Tư Viện lại đập gia tốc, trong đầu tất cả đều là hình ảnh không nên có, thậm chí còn cảm thấy có một chút lãng mạn.

Đúng là điên rồ.

Cô hơi lùi lại, nói: "Ôn tiên sinh, nhà anh có ma thú, thật đấy, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta lập tức rời đi được không."

Ôn Đình Sơn bình tĩnh nở nụ cười: "Ma thú gì cơ, em vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"

"Là thật đấy, tôi không lừa anh đâu, tôi đã thấy ma thú. Bọn chúng.... Bọn chúng chính là ma thú cổ đại trong thần thoại." Tư Viện cân nhắc bây giờ không phải lúc để giải thích, lôi kéo hắn đi về bãi đỗ xe, tính toán rời khỏi đây rồi lại nói.

Ôn Đình Sơn liếc nhìn về phía cánh cổng, con mắt híp lại đầy vẻ âm u. Giữ chặt lấy cô: "Em nói ma thú ở đâu, đưa tôi đi xem được không."

Tư Viện hoảng sợ: "Ôn tiên sinh, đó không phải người đâu, bọn chúng sẽ giết anh mất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro