Chương 169: Ngày bình lặng

Ngay cả khi trời âm u, rèm cửa trong lớp học của bọn họ vẫn kéo kín.

Vào giờ ra chơi dài, Vương Phú Xuân vừa đi vào lớp liền bị mùi người khó chịu xộc vào mũi, không khí trong lớp học ẩm thấp như một miếng giẻ lau bẩn, ông gào lên: "Nào nào, bỏ bút trên tay xuống, mở cửa sổ ra cho thông thoáng đi, lớp học có mùi thế này mà các em không ngửi thấy à? Không khí không lưu thông, vi khuẩn không thoát ra được, hơn một tháng nữa là thi đại học rồi! Các em muốn dương tính trước kỳ thi sao? Này, đứng dậy cử động đi! Nhìn một đám lười các em xem!"

Vương Phú Xuân hối thúc liên tục, mấy học sinh ngồi cạnh cửa sổ đành phải vươn cánh tay dài ra, xoạch một cái kéo rèm cửa ra, đẩy cửa sổ để khung cửa kính trắng lăn về phía trước, gió mang theo mùi phấn hoa từ từ tràn vào khiến cho có người hắt hơi.

Sắp đến kỳ thi đại học rồi, đồng hồ đếm ngược điện tử trên tường mỗi ngày đều hiện một con số đỏ tươi.

Lớp học của Hồ Già đã thay đổi tính cách ồn ào trước đây, tiếng động ồn ào vào giờ giải lao đã giảm xuống vài decibel.

Họ đã an phận hơn, nhưng mấy người bên ngoài lại nóng lòng muốn quấy rối, quảng cáo của Hồ Già đã trở nên nổi tiếng, luôn có vài kẻ nhàn rỗi lớp 10 lớp 11 lượn qua đây để ngắm nhìn cô, như thể cô là một loại món chính, nhìn rồi thì bụng cũng no theo, thậm chí còn có kẻ, một ngày phải qua nhìn cô ba lần, chia làm bữa sáng, trưa, tối, con gái thì cũng thôi nhưng có mấy tên con trai cực kỳ đáng ghét, kéo bè kéo lũ đến rồi lại kéo bè kéo lũ đi, như một loài động vật châu Phi đi di cư nào đó.

"Đâu rồi, đâu rồi, người đẹp ở đâu?"

"Mày im cái mồm đi! Ở đằng sau lớp học kia kìa, ê, mày nhìn chỗ đó đi, tao đang chỉ tay đó, thế nào?"

"Đm, đẹp vãi... nhìn đỉnh như thế, sao trước giờ lại không phát hiện ra có người đẹp thế nhỉ, mẹ nó, đi chậm thôi đi chậm thôi!"

Mấy tên con trai vừa nói liền có một tên đầu trọc khác nhảy lên, ném một quả bóng rổ vô hình lên không trung, sau khi tiếp đất, tên đơ gãi gãi tóc, huýt sáo một tiếng, liếc mắt sang nhìn Hồ Già. Hồ Già không nói không rằng, chỉ cúi đầu làm bài, khuôn mặt cô trong sáng, lông mi dài rủ xuống, cả người sáng ngời một vẻ đẹp tinh khiết, như thể có ánh trăng hôn lên mặt cô vậy, khiến mấy tên con trai này lại càng không chịu đi.

Một tên con trai ngồi cạnh cửa sổ ném bút chửi: "Nhìn nhìn nhìn, mày nhìn cái con mẹ mày à! Còn ở lì không chịu đi nữa!"

Câu chửi vừa vang lên, mấy học sinh trong lớp cũng nổi giận: "Đúng vậy! Ngày nào cũng đến, có biết phiền hay không vậy? Mấy đứa là ở lớp mấy đấy? Ăn no rồi không có việc gì để làm à? Lần sau mà còn đến nữa là tìm chủ nhiệm lớp của mấy đứa đấy!" Cả lớp phải la ó một hồi thì bọn động vật châu Phi này mới chịu di cư đi, người ngồi cạnh cửa sổ lại kéo rèm lại. Từ Duệ ôm gáy, thở dài nhìn Hồ Già: "Hồng nhan họa thủy! Loạn thế giai nhân!"

Tên con trai ngồi cạnh cửa sổ lại đứng bật dậy, chỉ Từ Duệ mà mắng: "Từ Duệ! Mày cũng im mồm cho tao! Ồn ào chết đi được!"

Từ Duệ cười phá lên rồi dùng ngón tay chỉ chỉ mình rồi kêu lên: "Quạc quạc?"

Sắp đến kỳ thi đại học rồi nên tâm trạng của họ đều không được ổn định cho lắm.

Lý Huệ Quân xuất viện, bà vẫn phải đeo bột và chưa thể xuống giường đi lại được nên ngày đêm đều cần phải có người chăm sóc.

Hồ Già và Điền Tư bàn bạc thuê một người giúp việc ở nhà để chăm sóc cho Lý Huệ Quân cho đến kỳ thi đại học, phòng ngủ của Hồ Già sẽ nhường cho cô giúp việc ở, cô và Điền Tư thì vẫn ở khu Long Loan, có thời gian sẽ đến thăm Lý Huệ Quân. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lý Huệ Quân gật đầu được rồi bà lại dặn Hồ Già rằng đừng lo cho bà, cứ học hành thật tốt. Hồ Già cười nói: "Con vẫn phải lo chứ, lỡ một ngày nào đó mẹ lại lén khóc thì sao? Lúc đó con phải đến an ủi mẹ, con đã dặn dì Thẩm rồi, dì ấy mà thấy mẹ lén khóc thì phải gọi điện cho con."

Lý Huệ Quân nghe cô nói đến đây thì đỏ mặt cúi đầu xuống.

Ngày hôm nay, Hồ Già đã trò chuyện với Lý Huệ Quân một lúc.

Lý Huệ Quân vừa nhai mứt xoài vừa nói với cô: "Vương A Vân bị bắt rồi."

Hồ Già nói: "Vậy sao? Vậy chắc Mạch Á Văn cũng sẽ sắp thôi, chỉ cần vẫn còn ở trong nước thì bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn."

Lý Huệ Quân cười khà khà, bà nhướn mày, trên mặt có vẻ gian xảo của một người chất phác: "Mấy hôm trước có người gọi điện đến cho mẹ, hỏi mẹ mấy chuyện này, con đoán xem là ai? Chắc chắn là con đoán không ra đâu."

Hồ Già nói: "Vậy mẹ nhanh nói ra đi."

Lý Huệ Quân nói: "Nói cho con biết nhé! Là bố con đấy."

Hồ Già ngẩng đầu khỏi tấm đề thi mô phỏng, cô hỏi bà: "Hồ Hải Văn? Ông ấy gọi cho mẹ làm gì? Quan tâm đến sức khỏe của mẹ à?"

Lý Huệ Quân cười lạnh nói: "Ông ta thì có khi nào quan tâm đến mẹ, ông ta hỏi mẹ chuyện tiền radar!"

Hồ Già nói: "Ồ, vậy ông ta là quan tâm đến chuyện tiền của mẹ có tìm lại được hay không, nhưng mà việc này thì liên quan gì đến ông ấy chứ?"

Lý Huệ Quân lại lộ ra một vẻ mặt vi diệu kia: "Ông ta quan tâm tiền của ông ta, vợ ông ta, Nguyễn Chu, lần này cũng bị lừa rồi, giấu ông ta đầu tư hai mươi vạn, tưởng là sẽ lấy lại được ngay, kết quả là nhoắng một cái liền mất sạch, bây giờ cả nhà họ ầm ĩ muốn chết, bố con lo lắng gọi điện cho mẹ, hỏi mẹ thế nào rồi, mẹ nói mẹ cũng không biết, mẹ đã thế này rồi, cũng chỉ biết mặc cho số phận thôi."

Hồ Già nghe xong liền nói: "Dù sao thì cũng là chuyện của nhà họ, mẹ đừng có xen vào, cứ sống tốt cuộc sống của chính mình là được rồi."

Lý Huệ Quân nói: "Ừ, mẹ chỉ kể cho con nghe thế thôi, mẹ cũng không thích quan tâm ông ta đâu."

Hồ Già nhún vai rồi lại quay lại học công thức hóa học.

Hồ Già về khu Long Loan.

Điền Tư đang chiên chả chìa trong bếp, làm một bữa ăn đánh lừa (*) cho cô.

(*Cụm từ gốc là 欺骗餐, nôm na là món X nhưng thật ra nguyên liệu là Y. Ví dụ như món giả cầy bên mình, thịt lợn nhưng ăn như thịt chóa.)

Hồ Già đi qua rồi nhìn chằm chằm: "Thịt phải thật dày, cắt ra có nước, không già quá cũng không non quá."

Điền Tư cười nói: "Biết rồi thưa sếp."

Chả chìa chiên xong vàng ruộm, vỏ giòn rụm, cắt ra nghe có tiếng xèo xèo, như bóp vụn bánh mì khô, nước ngọt từ thịt chảy ra như có suối nước bên trong. Điền Tư trải lớp trứng chảy kem vàng lên cơm rồi đặt chả chìa lên, Hồ Già lại rưới sốt cà chua, thứ này rồi lại thứ kia, cô múc một thìa có sốt có thịt có trứng có cơm, cảm giác thoải mái đến mức đầu cổ ruột dạ dày đều như giãn ra.

Hồ Già ăn xong liền vươn vai, vỗ vỗ Điền Tư, cô dùng giọng vui vẻ hấp tấp nói: "Ăn no rồi là có thể làm thêm mấy bộ đề nữa, nhanh nhanh, thầy Điền, đi luyện đề với em đi."

Điền Tư cúi đầu nhanh chóng ăn hết phần cơm trong bát rồi đi vào phòng sách cùng Hồ Già. Bây giờ anh là người yêu của Hồ Già, là người hầu của Hồ Già và cũng là gia sư của Hồ Già.

Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua mấy ngày.

Điền Tư quay lại trường học chủ yếu là để đi cùng Hồ Già, hai người cùng đi học về rồi trưa và tối đều cùng nhau ăn cơm.

Dần dần, mọi người trong trường đều biết họ đang yêu nhau, nhiều người vì thế mà đau khổ thất tình, Chu Lai thì lại rất vui mừng, dùng lời của cô ấy mà nói thì đó là "niềm vui kép", trong lớp của Hồ Già, cậu chàng ngồi cạnh cửa sổ cũng rất vui, có hôm lại có người đến xem Hồ Già, cậu ta liền mỉa mai nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, người ta có bạn trai rồi, nhìn nữa cũng không phải của mày đâu, về đọc sách đi em trai!" Giọng cậu ta có hơi gay gắt khiến cho mấy người suýt nữa thì xông lên đánh đấm.

Quảng cáo của Hồ Già được phát trên ti vi rất lâu.

Ti vi ở căng tin trường học được mở từ sáng đến tối, Hồ Già không biết mình đã xuất hiện bao nhiêu lần, bản thân cô đã xem đến phát ngán nhưng người khác lại xem không chán.

Có người đăng cô trên confession (*) của trường Quyến Trung, chụp hình quảng cáo rồi hỏi tên của Hồ Già, hỏi cô học lớp nào, một bài đăng bình thường và nhàm chán như vậy nhưng phía dưới lại có hơn trăm bình luận, những người đó lao nhao nói ra tên và số lớp của Hồ Già, nói mình gặp cô ở đâu, cảm thấy tính cách cô thế nào, gu ăn mặc ra sao. Thậm chí có người còn đăng số QQ của cô lên, trong vòng hai, ba ngày Hồ Già nhận được mấy trăm tin nhắn xác nhận kết bạn, cô thực sự cảm thấy rất phiền.

(*Từ gốc là 表白墙 ("Tường tỏ tình"). Từ này có 2 nghĩa, 1 là bức tường hoặc bảng tin được đặt ở vị trí dễ thấy trong khuôn viên trường học, là nơi học sinh, sinh viên thường dán những mẩu giấy nhỏ để bày tỏ tình cảm với người mình thích hoặc viết những lời nhắn gửi, tâm sự, chia sẻ cảm xúc. 2 là diễn đàn ẩn danh trên mạng xã hội (WeChat/QQ) hoặc bảng tin trường học giống như những trang confessions ở Việt Nam.)

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro