21. Trung thành
"Raymond..." Cuối cùng Đại Thiến chỉ khẽ gọi tên Raymond.
Nhưng Raymond lại phản ứng cực kỳ mạnh mẽ, cả người run lên, anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô vô cùng chăm chú.
Anh ta trông rất muốn hôn lên mu bàn tay thậm chí mu bàn chân cô, nhưng anh ta vẫn kiềm chế không có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào, như sợ làm kinh động cô vậy.
"Thưa mẹ, nơi này không an toàn nữa rồi, xin hãy đi theo con." Raymond nói.
Đại Thiến muốn hỏi Lucian và Morris thế nào rồi, nhưng lại cảm thấy hỏi ra đáp án cũng vô nghĩa, đành đổi giọng hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Raymond không chút do dự trả lời: "Đi bất cứ nơi nào mẹ muốn. Phi thuyền riêng của con đang đậu gần đây, nếu mẹ không chê, có thể lên phi thuyền nghỉ ngơi trước."
Đại Thiến hơi bất ngờ. Raymond có lẽ là con trùng cấp cao mà cô gặp giống trùng tộc nhất.
Trùng tộc là do trùng mẫu mà sinh ra, lẽ ra phải là một quần thể tuyệt đối ủng hộ và phục tùng trùng mẫu, cách chúng ủng hộ trùng mẫu đời trước chắc chắn không phải là giam lỏng trùng mẫu như một thứ cấm kỵ.
Nhưng trùng mẫu đời trước đã chết quá lâu, trùng tộc mặc dù vẫn tôn thở trùng mẫu, mỗi ngày hướng về trùng mẫu cầu nguyện, nhưng lại đã quên mất cách tuyệt đối phục tùng trùng mẫu, ngược lại học được những thói hư tật xấu của con người từ nền văn minh nhân loại.
Ích kỷ, lừa dối, tham lam, cướp đoạt. Nếu Đại Thiến là trùng mẫu thật sự, cô sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối khiến những con trùng đực cố gắng áp chế cô phải trả giá bằng mạng sống.
Đáng tiếc Đại Thiến chỉ là một kẻ mạo danh tay không tấc sắt, trước những tín đồ ngoan đạo mà điên cuồng, cô căn bản không thể dùng cánh tay yếu ớt của mình ngăn cản chúng đòi hỏi những ân huệ vặn vẹo.
May mắn là Raymond là một tín đồ bình thường và trung thành. Đại Thiến đọc tiểu thuyết biết Raymond thật sự trung thành, chứ không phải là kẻ lật mặt giỏi ngụy trang.
Đại Thiến thích giao tiếp với trùng bình thường, nên cô quyết định từ bỏ Lucian và Morris không biết còn đang đánh nhau hay không, "Vậy thì đi phi thuyền của anh trước đi."
Vẻ mặt Raymond không có gì thay đổi, chỉ đưa tay về phía cô, "Mẹ, mẹ cho phép con bế mẹ qua đó được chứ?"
Raymond vẫn đang nhìn cô, Đại Thiến không hiểu sao từ vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta nhìn ra cảm giác của một con chó lớn đang vẫy đuôi lè lưỡi.
Đại Thiến rất khó từ chối anh ta, cô gật đầu nói: "Được, cảm ơn anh."
"Mẹ không cần cảm ơn con, đây đều là những gì con nên làm."
Được cho phép, động tác của Raymond vẫn rất kiềm chế, anh ta nghiêng người tới, dùng cánh tay đỡ lấy mông Đại Thiến, giống như bế một con búp bê, dễ dàng để Đại Thiến ngồi lên cánh tay anh ta.
So với Raymond, Đại Thiến giống như một con trùng cái nhỏ còn chưa trưởng thành.
Raymond dùng tay kia cẩn thận đỡ Đại Thiến đứng dậy, tầm nhìn của Đại Thiến đột nhiên cao lên, cô theo bản năng đặt tay lên vai Raymond.
Chỉ là tay Đại Thiến đặt trên vai Raymond, nhưng Raymond lại dừng lại như thể vừa được phong tước, cung kính cúi đầu, rồi nhanh chóng đặt ánh mắt lên người Đại Thiến.
Đại Thiến không chú ý đến động tác nhỏ của Raymond, cô đang nhìn tay Raymond.
Tay Raymond đỡ cô và tay bảo vệ cô đều khá lịch sự nắm thành quyền, không có một chút ý đồ muốn lợi dụng cơ hội sàm sỡ.
Nếu không phải Đại Thiến nhìn thấy đường cong nhô lên trên chiếc quần đồng phục bó sát của Raymond, cô đã nghĩ trong lòng Raymond thật sự không gợn sóng như vẻ ngoài của anh ta rồi.
Nhưng ngoại trừ đường cong không thích hợp này, cả người Raymond đều khá lịch sự.
Anh ta bước đi vững ra khỏi tầng hầm, nhưng bên ngoài tầng hầm không còn là phòng khách xa hoa kín đáo quen thuộc của Đại Thiến nữa.
Cánh cửa lớn của dinh thự cùng với những bức tường xung quanh đang vương vãi lộn xộn trên mặt đất, bên trong nhà đã không thể đơn giản dùng từ bị trộm cướp để hình dung nữa, mà giống như trạng thái đội phá dỡ đang thi công dở.
Mà Lucian và Morris của đội phá dỡ đều không thấy bóng dáng, Đại Thiến chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống từ đằng xa.
Đợi đến khi Raymond bế cô ra khỏi cánh cửa dinh thự chỉ còn trên danh nghĩa, Đại Thiến mới biết tiếng động phát ra từ đâu.
Chỉ phá nhà Morris thôi đã không đủ thỏa mãn Morris và Lucian, họ đã phá đến nhà Lucian ở bên cạnh.
Đại Thiến không nhịn được tưởng tượng cảnh đợi đến khi họ phá nát nhà đối phương thành phế tích, rồi lại phát hiện cô đã sớm bị Raymond mang đi mất.
Hy vọng đến lúc đó Morris sẽ không trực tiếp quay lưng hợp tác với Lucian, đánh đến phi thuyền riêng của Raymond.
Đại Thiến vừa nghĩ những chuyện lung tung, vừa được Raymond bế lên phi thuyền của anh ta.
Phi thuyền của Raymond đậu ở bãi đáp trước trang viên Morris, nhìn bề ngoài cũng gần giống phi thuyền của Lucian, nhưng trang trí bên trong lại là tông màu hoàn toàn trái ngược với phi thuyền của Lucian.
Màu biểu tượng của giáo đình là màu trắng tinh và vàng nhạt, còn màu biểu tượng của cận vệ quân là màu đen tuyền. Nội thất phi thuyền của Lucian và Raymond lần lượt tiếp nối tông màu kinh điển của giáo đình và cận vệ quân.
Raymond đã lệnh cho những con trùng khác trên phi thuyền dời đi từ trước, anh ta bế Đại Thiến đến khoang điều khiển chính khởi động phi thuyền trước, khi cài đặt điểm đến liền quay đầu hỏi Đại Thiến: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
Đại Thiến bây giờ chỉ có thể lo lắng cho Trần Ái Lâm, "Khi tôi bị Lucian mang từ trại tạm giam gần hành tinh rác đến đây, còn có một người bạn ở lại..."
Lời của Đại Thiến mang theo một chút thăm dò.
Cô không rõ tình hình hiện tại của trại tạm giam thế nào, cũng không biết bây giờ cô mạo muội đi tìm Trần Ái Lâm, đối với Trần Ái Lâm mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Raymond nghe hiểu ý ngoài lời của Đại Thiến. Anh ta ít nói không phải vì anh ta thật sự khờ khạo không hiểu chuyện đời, mà chỉ là anh ta không thích những giao tiếp vô ích chiếm thời gian của anh ta mà thôi.
Raymond cài đặt điểm đến là hành tinh nơi có trại tạm giam, phi thuyền bắt đầu tiến hành chuẩn bị cất cánh.
"Bây giờ qua đó có lẽ vẫn kịp." Raymond nói, "Theo thông lệ, những trùng tộc bị giam giữ trong chiến dịch thanh lọc hành tinh rác sẽ bị hấp thu trong vòng một tháng, nếu bạn của mẹ không phải là trùng tộc phẩm chất kém, bây giờ hẳn vẫn còn sống."
Đại Thiến ngẩn người một chút, "Hấp thu... là ý gì?"
Raymond một tay bế Đại Thiến, một tay nhập lệnh trên màn hình điều khiển.
Việc tự kiểm tra và hiệu chỉnh trước khi cất cánh đã hoàn thành, Raymond vừa điều chỉnh màn hình giám sát bên ngoài phi thuyền, vừa trả lời câu hỏi của Đại Thiến.
"Vương đình cho rằng những trùng tộc bị giam giữ từ hành tinh rác lâu dài sống ngoài vòng pháp luật, thiếu sự ý thức đồng nhất với tập thể trùng tộc và lòng kính sợ đối với trùng mẫu, việc đưa họ trở lại xã hội chỉ gây ra sự bất ổn cho xã hội.
"Nhưng việc xử lý họ cùng với rác thải trên hành tinh rác, là hành vi phản bội trùng mẫu tàn sát đồng tộc vô tội. Trại tạm giam chỉ là tấm vải che thân, những trùng tộc phẩm chất kém bị giam giữ sẽ được coi là dinh dưỡng cho tổ trùng, trùng tộc cấp thấp trở lên sẽ tùy tình hình trở thành dinh dưỡng hoặc vật thí nghiệm."
Đại Thiến mặc dù đoán được trại tạm giam không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng cô không ngờ vương đình lại không định thả một con trùng nào ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro