03
/Tích tắc...Tích tắc/
Ngân lên trong căn phòng nhỏ chuông vang từ chiếc đồng hồ cũ mèm, Megumi với tay, tìm cách lấy lại sự bình yên của hắn. Megumi Fushiguro mắc chứng khó ngủ. Cả cuộc đời hắn như một lời nguyền đeo bám, một trang sách u ám mà hắn chẳng bao giờ muốn lật lên.
Megumi chán chường tất cả mọi thứ. Có lẽ hắn tồn tại chỉ để làm một bánh răng nhỏ trong vòng quay công lý, mục đích để đòi lại công bằng cho 'người tốt', mặc cho chính hắn cũng chẳng thể định nghĩa nổi hai từ 'tốt đẹp'.
/Cạch/
Hắn tắt đồng hồ, tận hưởng sự yên tĩnh buổi sớm ngày hè. Bên ngoài vẫn xì xào tán lá, sớm mai chiếu lên cửa sổ phòng hắn ấm áp, chiêm chiếp tiếng chim non nơi cành cây đua ra ngắn ngủn, hắn xoa xoa mi tâm, khó khăn mở đôi mắt như trĩu nặng vì thiếu ngủ đeo bám.
Ngồi trên giường, vươn người giãn cơ, Megumi vô tình chú ý thứ gì như sắp rớt ra từ quần đồng phục trường Cao Chuyên.
'Một mảnh giấy?' Hắn mở ra, đôi mắt kinh ngạc nhìn miếng băng cá nhân gấp gọn, bên cạnh còn có thanh kẹo chocolate.
'Megumi bị thương có sao không? Tôi thấy vết xước trên mặt cậu không ổn lắm. Phải nhờ chị Ieri xem đó nhé!' Nguệch ngoạc mấy nét chữ của tên ngốc Itadori, hắn khẽ cười trên khuôn mặt ngày thường nhàm chán. Cậu và hắn cùng đi làm nhiệm vụ, bản thân bị thương vậy lại lo cho vết xước nhỏ trên mặt hắn. Không phải Itadori nhắc, họa chăng hắn cũng sẽ quên bản thân có vết thương này.
Bản thân làm chú thuật sư, việc bị thương dần trở nên bình thường như cơm bữa, đến nỗi từ lâu hắn không hơi đâu để tâm đến những chuyện cỏn con ấy nữa. Với hắn, chỉ cần chưa chết, cơ bản mọi thứ quá nhẹ nhàng.
Chẳng biết tự bao giờ lại có người quan tâm đến hắn như vậy...
Một người bảo vệ hắn, khen ngợi an ủi hắn, một người lo cho hắn.
Megumi nhẹ đặt mảnh giấy nhỏ trên bàn, dán miếng băng cá nhân lên mặt, lặng lẽ đi vệ sinh cá nhân. Hắn nhìn vào gương phản chiếu hình ảnh miếng băng nhỏ nơi gò má có phần hốc hác, lạ thật...vô tình thấy ấm áp...
Ăn sáng qua loa, mặc bộ đồng phục Cao Chuyên, Megumi cho thanh chocolate vào miệng, nhàn nhã cắn chơi một phát.
'Ngọt chán...' Hắn thầm nghĩ. Có lẽ ăn thử bao nhiêu thanh nữa cũng chẳng thể ngọt như vậy.
Nghĩ lại đến mảnh note nhỏ vẫn nằm trên bàn, hắn chỉ thấy một cỗ vui vẻ, như bùa hộ mệnh của hắn. Nhưng Megumi sẽ chẳng mang đi đâu, hắn sợ cơn mưa đầu hạ sẽ lấy đi nét chữ của cậu, sợ bọn nguyền hồn dơ bẩn sẽ vấy lên bóng hình cậu của hắn trên từng nét chì hạ giấy. Nếu thật sự có ngày đó, Megumi sẽ chẳng thể kiềm chế nổi bản thân.
Rảo bước trên sàn gỗ cọt kẹt vang âm, hắn thấy Itadori của hắn đang cười đùa với Nobara, trên tay vẫn còn vết thương được băng bó kĩ lưỡng. Chàng trai lặng lẽ lại gần.
"Buổi sáng, Kugisaki, Itadori."
Hai bạn nhỏ quay lại nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên, rất nhanh tinh nghịch đáp lại.
"Buổi sáng, Fushiguro." Cậu nhóc Itadori tươi cười vẫy tay.
'Chà, mới đầu sớm đã nắng ghê nhỉ.' Fushiguro chậm lại nghĩ 'Do đầu hạ hay sao?'
"Hôm nay Fushiguro lại chào chúng ta." Kugisaki một bên cười nô đùa với Itadori, hai bạn lại chạnh chọe nhau, một hồng một nâu luôn làm cho không khí gian nhà nghỉ ồn ào vội vã.
Hắn vô thức quen với sự xuất hiện của hai người bạn này. Có lẽ đây sẽ là những dòng đẹp nhất họa lên trong cuộc đời nhàm chán của hắn. Giữa những nét thanh mảnh lên xuống đó, gã chắc rằng, hai từ 'Itadori Yuuji' sẽ mãi sáng nhất, như những tia nắng sớm mai, những ánh chiều tàn nơi hoàng hôn cháy bỏng. Tên cậu nhóc như bình yên tháng hạ, tựa chuyến du ngoạn chốn sâu rợp mát, tựa trại biển ửng nóng nơi con sóng rì rào trắng bạc vỗ bờ.
Sẽ mãi là lý do sống của Megumi...
Megumi không định nghĩa được hai từ 'người tốt', cho đến khi hắn gặp Itadori. Hắn chán chường cuộc sống tẻ nhạt này cho đến khi cuối cùng tìm được 'tình riêng' của hắn.
Megumi vẫn vậy, hắn luôn chán ghét mọi thứ, tất cả mọi thứ.
Chỉ trừ Itadori Yuuji.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro