Dạy kèm

Khôi ngồi lặng lẽ, chăm chú lắng nghe cô Thuỳ giảng bài về các phương trình hóa học. Còn Thy, mặc dù đang cố gắng tập trung, nhưng mắt cô cứ dán vào bàn, không thật sự chú ý. Cô chỉ nghe được lờ mờ những gì cô Thuỳ nói, thỉnh thoảng lại liếc lên bảng mà chẳng hiểu gì mấy.

Cô Thuỳ nhanh chóng nhận ra và gõ thước vào bảng, tạo ra âm thanh vang lên khiến cả lớp im bặt. Cô nhìn thẳng vào Thy, giọng nghiêm khắc: "Thy, em lên bảng viết cho cô phương trình vừa rồi."

Thy giật mình, lúng túng đứng dậy rồi bước lên bảng. Tay cô cầm phấn và bắt đầu viết phương trình, cố gắng nhớ lại những gì cô Thuỳ vừa giảng. Khôi nhìn theo, vẻ mặt có phần lo lắng.

Sau khi viết xong, Thy đứng nhìn bảng với vẻ hơi bất an. Cô Thuỳ bước tới, kiểm tra kỹ lưỡng. "Thành phần đúng, nhưng cân bằng sai rồi," cô nói, giọng vẫn nghiêm nhưng không gay gắt.

Thy nhìn vào phương trình rồi quay lại, khẽ nói:

"Dạ, để em sửa lại."

Cô nhanh chóng chỉnh sửa các hệ số, cố gắng không mắc thêm sai lầm nào nữa. Cân bằng xong, cô quay sang cô Thuỳ, đôi mắt đầy vẻ lo lắng:

"Em sẽ chú ý hơn ạ."

Cô Thuỳ gật đầu nhẹ, "Tốt, lần sau tập trung hơn."

Sau khi cô Thuỳ nói xong. Thy thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi. Cô vẫn còn chút căng thẳng, cảm giác như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình. Khi Thy vừa ngồi xuống, Khôi lặng lẽ quan sát, nhận ra sự lúng túng trong đôi mắt của cậu bạn.

"Cậu làm tốt rồi, đừng căng thẳng nữa," Khôi nói, với chất giọng ấm áp.

Thy khẽ cười, cô đùa rằng:
"Mình cứ sợ là làm sai nữa rồi cô cho đứng đó luôn."

Khôi mỉm cười vì câu nói nữa đùa nữa thật của Thy, nhìn Thy một lúc rồi hỏi thêm: "Nếu cậu thấy môn Hóa khó quá, mình có thể giúp cậu, cậu thấy sao?"

Thy ngạc nhiên nhìn Khôi, đôi mắt ánh lên sự cảm kích. Nhưng cô lại do dự một chút, không biết liệu có nên nhận lời ngay hay không. "Thật sự... thì mình cũng cần người giúp. Nhưng cậu không phiền chứ?"

Khôi mỉm cười, lắc đầu: "Không hề. Mình không cảm thấy phiền đâu."

Thy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn: "Vậy thì... cảm ơn cậu trước nhá."

Trong suốt tiết học, Thy không dám lơ là giây nào vì nỗi lo bị cô Thuỳ gọi lên bảng một lần nữa. Ánh mắt nghiêm khắc của cô Thuỳ vẫn ám ảnh trong đầu, khiến Thy phải tập trung cao độ dù sự mệt mỏi và buồn ngủ cứ dần kéo đến.

Thậm chí trong những tiết học khác, dù cơn buồn ngủ cứ quấn lấy, Thy vẫn gắng sức tập trung. Mắt cô mở to nhìn vào bảng, cố gắng không để mình lạc mất một từ nào trong lời giảng.

Cuối cùng, khi tiết thứ năm kết thúc, Thy thở phào nhẹ nhõm. Cô thu dọn đồ đạc thật nhanh, trong đầu chỉ nghĩ đến chiếc giường êm ái ở nhà. "Chỉ cần về nhà và nhảy lên giường, mình sẽ có một giấc ngủ thật đã," cô tự nhủ, bước chân vội vã ra khỏi lớp, lòng mong ngóng giây phút được thả mình vào giấc ngủ.

Vừa bước ra khỏi lớp, Thy đã háo hức nghĩ đến việc trở về nhà để nằm lên chiếc giường thân yêu của mình và có một giấc ngủ thật đã. Nhưng khi cô vừa ra đến hành lang, tiếng gọi của Khôi từ phía sau làm cô phải dừng bước.

"Thy, đợi chút!" giọng của Khôi mang đầy sự khẩn trương.

Thy quay lại, đôi mắt lim dim cùng gương mặt còn chút ngái ngủ, hỏi: "Gì vậy Khôi?"

Khôi nhanh chóng bước tới, mỉm cười nhìn Thy hỏi: "Cậu định về ngay à? Tớ nhớ là chúng ta có hẹn kèm cậu môn Hóa mà."

Thy hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt và tự nhủ rằng mình suýt quên mất: "À, đúng rồi. Nhưng tớ buồn ngủ quá. Tớ muốn về nhà bây giờ à."

Khôi nhìn Thy với ánh mắt thông cảm: "Tớ hiểu rồi. Thôi thì, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Tối nay tớ sẽ qua nhà cậu, rồi tớ dạy cậu cũng được.

Thy thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi mờ dần, nhưng vẫn mang theo vẻ cảm kích:
"Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Khôi gật đầu: "Không có gì. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Thy gật đầu, cám ơn Khôi một lần nữa trước khi quay lưng bước đi. Cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dù chân vẫn còn mỏi, vì biết rằng mình không phải đối mặt với môn Hóa một mình nữa. Cô nhanh chóng rời khỏi trường, mong mỏi về nhà và thả mình vào giấc ngủ để sẵn sàng cho buổi học tối nay.

6:32 phút tối

Khôi gõ cửa nhà Thy. Mẹ Thy ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Khôi xuất hiện vào giờ này.

"Ủa, Khôi sao con lại đến giờ này?" mẹ Thy hỏi,  với sự ngạc nhiên.

Khôi mỉm cười, hỏi lại: " Thy chưa kể gì hết hả cô?"

Mẹ Thy nhìn Khôi với vẻ nghi ngại, rồi đáp:

"Hồi trưa, sau khi đi học về, nó không ăn cơm mà bảo buồn ngủ, nói sẽ ăn sau. Nó đi tắm xong rồi lên giường ngủ đến chiều. Khoảng 15 phút trước, nó mới dậy và đi tắm rửa cho tỉnh."

Khôi gật đầu, hiểu ra lý do vì sao mẹ Thy không biết lý do mình đến giờ này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: