Kẹo dẻo hương cam


-"Con muốn lên phòng hả?"

"Dạ, con muốn lên phòng ạ."

Mẹ nhìn Khôi rồi quay lại nói với tôi:

"Con đưa Khôi lên phòng cùng đi. Hai đứa là bạn trong lớp, cũng nên nói chuyện với nhau nhiều hơn. Với lại, Khôi ở đây nghe mẹ và cô Bình nói chuyện thì chán lắm."

Khôi có vẻ hơi ngập ngừng, ánh mắt lướt qua mẹ và cô Bình, trông có vẻ không chắc chắn. Cô Bình hơi lưỡng lự rồi hỏi lại mẹ:

"Như vậy có ổn không em? Để thằng Khôi vào phòng con bé Thy vậy có tiện không?"

Mẹ tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

"Không sao đâu, chị ơi. Để tụi nhỏ có không gian riêng tư một chút. Con gái em nó không để ý mấy chuyện đó đâu, đúng không Thy?"

Tôi chỉ biết gật đầu, đáp lại mẹ:

"Dạ, con sao cũng được ạ."Nhưng nội tâm tôi đang gào thét.Không được, không được.

Mẹ tôi gật đầu hài lòng và quay lại trò chuyện với cô Bình. Tôi đành dẫn Khôi lên cầu thang, ánh mắt của cậu lướt qua những bức tranh và đồ trang trí dọc theo hành lang. Khi đến trước cửa phòng, Khôi dừng lại, có vẻ vẫn còn chút băn khoăn, nhìn tôi rồi hỏi:

"Cậu có chắc là tớ vào được không vậy?"

Tôi rất muốn bật cười vì câu hỏi của Khôi, nhưng làm như vậy thì mất lịch sự lắm nên tôi đáp:

"Không sao đâu, vào đi."

Khôi bước vào phòng và ngay lập tức cảm nhận được không gian sạch sẽ và ngăn nắp. Một hương thơm của bạc hà thoang thoảng phảng phất trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu và tươi mát. Khôi liếc nhìn quanh phòng, thấy được sự tinh tế trong cách bài trí. Tông màu pastel dịu nhẹ chủ đạo, làm cho căn phòng trở nên ấm áp và thoải mái.

Căn phòng được trang trí tỉ mỉ với những chi tiết nhỏ nhắn và dễ thương. Một chiếc giường nhỏ gọn nằm ở góc phòng, phủ chăn màu vàng nhạt, bên cạnh giường ngủ là chiếc ghế lười mềm mại. Ánh sáng từ cửa sổ tràn vào, tạo nên một không gian tươi sáng và yên bình. Trên tường, những bức tranh hoa hướng dương và ảnh gia đình làm nổi bật sự tươi mới và đầy sức sống.

Tôi chỉ tay về phía ghế lười và nói:

"Cậu ngồi tạm ở đây đi. Để tớ lấy gì cho cậu ăn."

Nói rồi tôi bước tới cái kệ cạnh bàn học, nơi có những vật dụng nhỏ xinh được sắp xếp gọn gàng. Tôi với tay lấy hộp kẹo dẻo hương cam, nắp hộp trong suốt để lộ ra những viên kẹo màu sắc bắt mắt. Và quay lại, tiến đến chỗ Khôi đang ngồi trên ghế lười và đưa hộp kẹo cho cậu.

"Cậu ăn thử đi, tớ rất thích mùi vị của kẹo này."-tôi nói, giọng dịu dàng và thân thiện.

Khôi nhận hộp kẹo, nở một nụ cười nhẹ. Cậu mở nắp hộp, lấy một viên kẹo và bỏ vào miệng.Vị chua ngọt hòa quyện từ viên kẹo nhanh chóng lan tỏa, khiến Khôi khẽ nhếch mép, một biểu hiện hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng.

"Ừm, rất ngon cảm ơn cậu"- Khôi đáp, giọng trầm và ngắn gọn.

Tôi ngồi xuống cạnh Khôi, cũng lấy một viên kẹo cho mình. Cả hai cùng nhấm nháp kẹo. Bầu không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn.

Khôi nhìn Thy đang nhấm nháp viên kẹo dẻo một cách ngon lành, rồi cất giọng hỏi:

"Cậu thích kẹo dẻo này lắm sao?"

Khi nghe câu hỏi của Khôi, tôi cảm thấy một chút bất ngờ và nhẹ nhõm. Và cũng mỉm cười, cảm giác vui vẻ vì ít nhất tôi làm điều gì đó nhỏ bé để khiến cậu ta cảm thấy thoải mái hơn.Nên tôi đáp lại:

"Ừ, tớ thích lắm. Vị chua chua ngọt ngọt của kẹo làm mình thấy dễ chịu, lại thơm nữa."

Khôi tiếp tục nhấm nháp kẹo, ánh mắt cậu dường như dịu lại một chút khi lắng nghe Thy nói. Cậu chậm rãi đáp:

"Thế thì chắc tớ cũng sẽ thích."

Khi nghe câu nói của Khôi, tôi bất chợt cảm thấy mặt mình hơi nóng lên và có chút đỏ bừng. Tự nhiên tôi ấp úng, lúng túng khi phải đáp lại, ánh mắt thoáng nhìn xuống để che giấu sự xao xuyến trong lòng.

"À, ừm... thì cũng không phải là tớ thích lắm đâu, chỉ là... thấy hương cam này khá là dễ chịu."- Giọng có phần ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Sao tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút và nụ cười nhẹ trên môi không thể che giấu được sự vui vẻ.

Tôi cười nhẹ, cố gắng giữ vẻ tự nhiên và không để lộ sự hồi hộp trong lòng. Khôi gật đầu, tiếp tục cầm lấy hộp kẹo dẻo và nhấm nháp một viên, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Thy. Cảm giác ngại ngùng của tôi dần dần tan đi khi thấy Khôi tỏ ra thích thú với món kẹo.

Khi cảm giác ngượng ngùng dần qua đi, tôi muốn làm cho không khí thêm thoải mái. Nên tôi hỏi:

"Vậy cậu có thường ăn kẹo không? Hay có món gì khác mà cậu đặc biệt thích luôn không?"

Tôi nhìn Khôi với vẻ tò mò:

Khôi nhìn vào hộp kẹo dẻo giữa hai người và nói:

"Trước giờ thì tớ không đặc biệt thích món gì, nhưng giờ chắc có rồi."

Giọng anh vừa khẽ cười vừa thể hiện sự hài lòng, khiến không khí thêm phần thoải mái và dễ chịu.

Tôi thấy Khôi thích kẹo dẻo này đến vậy, cho nên tôi đứng dậy, tiến tới kệ cạnh bàn học. Lục tìm một lúc, ánh mắt chăm chú vào những món đồ ăn vặt khác và cuối cùng lại lấy ra một hộp kẹo dẻo còn nguyên chưa được bốc ra. Cảm giác hào hứng, cô bước về phía Khôi, tim hơi đập nhanh hơn khi nghĩ đến phản ứng của anh.

"Tặng cậu hộp kẹo nè, có thêm vài loại nữa đấy, nhưng tớ ăn hết mất rồi , lần sau sẽ cho cậu thử vị của chúng. Giọng tôi trở nên lắp bắp vì sợ cậu ấy nghĩ mình trẻ con."

Khi Khôi nhận lấy hộp kẹo từ tay tôi, nét mặt anh chuyển từ vẻ lạnh lùng sang một sự ngạc nhiên nhẹ nhàng. Đôi mắt anh sáng lên, không còn vẻ hờ hững mà thay vào đó là một ánh nhìn ấm áp và chân thành. Khôi cẩn thận cầm hộp kẹo, ngón tay chạm vào lớp giấy bọc với sự tỉ mỉ, như thể anh đang đánh giá từng chi tiết nhỏ.

Một nụ cười nhỏ mỉm xuất hiện trên môi anh, không quá rõ ràng nhưng đủ để làm nổi bật sự vui vẻ trong ánh mắt. Anh cảm thấy một chút ấm áp từ hành động của Thy, và sự chân thành của món quà khiến anh cảm nhận được sự quan tâm và sự kết nối mới mẻ giữa hai người. Khôi quay lại nhìn Thy, ánh mắt của anh mang theo sự cảm kích và một chút ngượng ngùng, như thể anh đang cố gắng thể hiện sự cảm ơn chân thành mà lời nói có thể không đủ diễn tả.

Khi không khí giữa Thy và Khôi đang dần trở nên thân thiết và thoải mái hơn, cảm giác căng thẳng ban đầu đã nhường chỗ cho sự dễ chịu và vui vẻ. Họ đang trò chuyện, ánh mắt không còn e dè mà thay vào đó là sự quan tâm và hiểu biết. Những tiếng cười nhẹ nhàng và những câu chuyện giản dị khiến không khí xung quanh trở nên ấm áp và tự nhiên.

Thy cảm thấy sự gần gũi với Khôi ngày càng tăng lên, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn và bớt lo lắng. Đôi khi, Thy liếc nhìn Khôi với ánh mắt mong chờ, còn Khôi, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, nhưng nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt sáng lên của cậu cũng cho thấy sự cởi mở hơn.

Hương thơm cam từ kẹo dẻo hòa quyện cùng không khí trong phòng, tạo nên một không gian dễ chịu và thân thiện. Cả hai bắt đầu cảm nhận được sự kết nối dần hình thành qua những cử chỉ nhỏ và cuộc trò chuyện chân thành. Những khoảnh khắc này dường như làm tăng thêm sự tin tưởng và mở ra cơ hội để một tình bạn thân thiết.

Khoảng 15 phút, cô Bình đứng trước cửa phòng Thy, bà nhẹ nhàng gõ cửa rồi hỏi:

"Bé Thy ơi, cô vào được không con?"

Thy từ từ đứng dậy và mở cửa, mỉm cười đáp:

"Dạ, cô vào đi ạ."

Cô Bình bước vào phòng, nhìn thấy Khôi vẫn đang ngồi trên ghế lười. Bà khẽ lắc đầu, nhìn đồng hồ và nói với Khôi:

"Trời đã muộn rồi, mẹ con mình về thôi Khôi."

Khôi gật đầu, cảm ơn Thy một lần nữa trước khi cùng cô Bình ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: