8

Đêm đó, Hạ Hầu Đạm nằm trên chiếc giường gỗ quý, gối đầu lên tay, ra lệnh một cách tùy ý:

“Quạt nhẹ thôi. Đừng có động mạnh, làm bản thiếu gia mất giấc thì… không cần ta phải nhắc đâu nhỉ?”

Giáng Du lặng lẽ gật đầu, cầm chiếc quạt gỗ, từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng phẩy gió cho hắn. Mỗi lần gió lùa qua, mang theo hương cỏ dịu nhẹ hòa cùng hơi thở đều đặn của Hạ Hầu Đạm. Y nhìn hắn dần chìm vào giấc ngủ, đôi mi dài rủ xuống, vẻ mặt vốn hay nhạo báng lúc này lại yên bình lạ thường. Nhưng Giáng Du không thể tĩnh tâm lâu được.

Trong lòng y như có lửa thiêu đốt, máu chảy cuồn cuộn dưới da. Từng cơn đau nhói từ ngực lan xuống tận lòng bàn chân, khiến y gần như không đứng vững. Đôi mắt y mờ đi một lúc, rồi sáng rực lên như ẩn chứa ánh trăng.

“Sắp đến rồi… lời nguyền sắp kết thúc…”

Giáng Du ném chiếc quạt xuống, đứng bật dậy, nín thở lùi ra khỏi phòng. May mà Hạ Hầu Đạm đã ngủ say, không hề phát hiện. Y lén lút chạy qua hành lang dài, đến khi tới bờ sông sau phủ, y mới dám thở hắt ra. Ánh trăng lặng lẽ phủ lên người y, làn da khô ráp, thô sần bắt đầu bong tróc, từng lớp từng lớp như vỏ cây rụng xuống, để lộ làn da trắng nõn mềm mịn, tựa như ngọc thạch tỏa sáng trong đêm.

Y run rẩy giơ tay lên nhìn, ngón tay thon dài, móng hồng tự nhiên, không còn vết chai sần nào. Mái tóc từng ngắn cũn, xơ xác, giờ đã dài tới thắt lưng, đen nhánh và óng ả, mỗi sợi tóc như được ánh trăng gội rửa, mượt mà đến không thể tin được. Y tháo đai áo, cởi toàn bộ y phục nặng nề, thả trần cơ thể mình dưới ánh trăng mờ.

Cơ thể ấy… tựa như được điêu khắc từ bạch ngọc, vai rộng eo thon, sống lưng thẳng tắp, đường cong quyến rũ như dải lụa mềm mại quấn quanh người. Khuôn mặt kia… đôi mắt sâu thẳm, lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ tựa hoa đào đầu xuân. Giáng Du khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào mặt nước. Bóng hình phản chiếu dưới dòng sông phẳng lặng, đẹp đến nao lòng.

Y cắn môi, nước mắt lăn dài không kiểm soát nổi. “Nếu… nếu ta mãi mãi được như thế này thì tốt biết mấy…”

Y khát khao có thể thoát khỏi lời nguyền, khát khao có thể ngẩng đầu làm người, không còn sống kiếp kẻ hầu bị giày xéo, mắng nhiếc. Nhưng hiện tại, chỉ có nửa đêm, y là chính mình.

Nước mắt lăn dài xuống làn ngực trần, Giáng Du siết chặt tay: “Chỉ còn vài canh giờ thôi…”

Y hít sâu một hơi, ngồi lặng dưới bờ sông, để nước mát lạnh rửa sạch thân thể, như muốn xóa đi tất cả sự bẩn thỉu, xấu xí mà thế gian gán cho mình bấy lâu nay.

Hạ Hầu Đạm nằm mãi mà không ngủ nổi. Hắn mở mắt nhìn trần nhà tối om, lòng cứ thấp thỏm lạ thường. Bình thường, chỉ cần Giáng Du ngồi quạt một lúc là hắn đã yên giấc, sao hôm nay lại cứ trằn trọc thế này? Chết tiệt, là tên nô tài đó làm mình bực bội à? Hắn hừ lạnh một tiếng, lật người dậy. Nhưng khi mở cửa, trước sân trống trơn. Gọi một tiếng:

“Giáng Du?”

Không ai trả lời. “Giáng Du, ngươi câm điếc rồi à?”

Vẫn im lặng.

Hạ Hầu Đạm cau mày, bước xuống thềm, theo thói quen nhìn về phía bếp, rồi quanh sân… vẫn không thấy bóng dáng ai cả. Bầu trời đêm mờ mịt, ánh trăng lạnh như nước. Hắn chợt để ý đến làn sương mỏng vấn vít kéo về từ bờ sông phía sau phủ, ánh trăng phản chiếu từng vệt sáng lấp loáng. Hắn nheo mắt, bước nhanh đến. Vừa đến gần, một cảnh tượng khiến tim hắn thắt lại:

Trên bờ, bộ quần áo rách nát của Giáng Du nằm vắt vẻo bên tảng đá, từng mảnh từng mảnh như vừa bị xé bỏ. Chẳng lẽ… hắn nhảy xuống sông rồi Cảm giác bực bội chưa dứt thì nỗi lo sợ bất chợt ập đến, Hạ Hầu Đạm không nghĩ nhiều, cởi áo ngoài, nhảy ùm xuống nước.

Lạnh buốt! Nước sông về đêm lạnh như băng, nhưng hắn vẫn lặn sâu, quẫy mạnh tìm kiếm bóng người.

“Giáng Du! Giáng Du! Đừng có chết đấy!”

Hắn quát lớn, nhưng đáp lại chỉ là tiếng nước vỗ bờ nhè nhẹ. Giữa lúc hoảng hốt ấy, hắn chợt thấy phía xa, một bóng trắng nhấp nhô dưới ánh trăng… Một người đang ngoi lên khỏi mặt nước, dáng bơi nhanh nhẹn và uyển chuyển như cá. Mái tóc dài ướt đẫm bám lấy tấm lưng trần trắng nõn, dưới ánh trăng càng nổi bật như một pho tượng ngọc sống động. Hạ Hầu Đạm sững sờ.

Đó… là ai? Ngay lúc hắn chưa kịp định thần, người kia đã nhẹ nhàng bơi ngược hướng, luồn lách qua mấy đám lau sậy, lên bờ nhanh như chớp. Hắn chưa kịp gọi thì người nọ đã khoác vội một bộ áo cũ hắn nhận ra là y phục của mình, dáng vẻ lúng túng vội vã.

Giáng Du?!

Hạ Hầu Đạm chửi thầm một tiếng, không tin nổi vào mắt mình. Tên đó… không chết đuối, mà là… trốn? Mà chắc có phải tên Giáng Du ấy không, nhìn y lạ quá .

Không kịp nghĩ, hắn đập nước bơi theo. Giáng Du vừa buộc vội dây lưng vừa chạy trốn về phía cửa phủ. Nhưng chưa kịp ra khỏi rừng tre đã nghe tiếng nước ào ào phía sau.

Hạ Hầu Đạm đuổi sát theo. “Ngươi chạy cái gì? Trộm hả?!”

Hắn nửa tức giận nửa bất ngờ. Giáng Du tái mặt, kéo áo che mặt lại, liều mạng phóng qua đám cỏ rậm. “Dừng lại!”

Hạ Hầu Đạm quát, sải chân đuổi sát nút. Giáng Du biết mình không thoát nổi, đành luồn sâu vào bóng tối, cố giấu hơi thở, lặng người đứng sau thân cây lớn. Hạ Hầu Đạm bực mình, hậm hực tìm kiếm. Nhưng kỳ lạ thay… bóng dáng người kia đâu rồi? Trăng cao, nước rút, mà tim hắn đập thình thịch, chẳng rõ là tức giận hay là… Người đó… rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro