Mưa nơi Hà Nội rơi
Ôi Hà Nội, tôi đã đi
Trời mưa rồi. Những giọt mưa ấy đang gọi tôi qua chiếc cửa sổ phòng. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Những âm thanh ấy chỉ như một giai điệu mềm mại với tôi
Trời mưa rồi. Sấm đánh không chớp mắt, trời loé không ai hay. Tôi nghe thấy tiếng gọi của trời. Tôi xin chỉ nghe những giọt mưa nhẹ nhàng. Để tiếng sấm cho một ngày mai. Sấm đã kêu trong tim tôi rồi.
Phòng ngủ chìm tối. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mắt ra ngoài bầu trời mây đen ngoài kia. Mưa đẹp nhưng chẳng nhẹ. Nặng nề nên sầu não. Tôi chờ mưa đến nhưng chẳng mong mưa đi. Ô cửa sổ ngăn tôi khỏi chạm mưa. Nhưng tôi chẳng để tâm.
Mưa gợi lòng gió lạnh. Mùa đông nơi đây xé da thịt. Cứa lòng những cơn gió lạnh lẽo. Gió thổi quanh tay tôi, nắm lấy đôi bàn tay cô đơn thiếu hơi ấm. Hai tay úp vào nhau, đợi chờ một ngày gió sẽ ngừng thổi. Tôi mong thời gian chẳng đổi thay, để mùa đông còn mãi nơi lạnh giá.
Tôi không tìm hơi ấm bầu trời. Để gió đưa tay những gì người muốn. Gió xoa tay, tôi ngả người. Chẳng gì lạnh hơn nơi đây. Ngọn đèn sáng nhất đêm nay, sưởi ấm con mắt.
Tôi chờ và ngồi. Mưa vẫn đang rơi. Nhưng gió đã rời. Tôi nhìn nơi thành phố này. Những toà nhà đơn độc giữa thủ đô đông đúc. Ánh đèn ấm áp chẳng hiện diện trong phòng. Mọi người bước đi trên con đường ngập nước. Mưa lạnh lắm nhưng ta vẫn bước.
Lạnh lắm nhưng ai lại quan tâm. Tôi đợi và tôi đợi, để trời đừng lạnh giữa cơn mưa. Tôi bước dưới mưa, mơ những năm tháng ấy. Sao chẳng còn nhảy múa, mà lại chỉ trốn chạy? Sao tôi nghe tiếng ồn chứ chẳng nghe tiếng mưa? Sao tôi chẳng thấy lạnh mà lại lạnh đến vây?
Ôi Hà Nội, mưa sao lại khắc nghiệt. Tôi đợi đây trong mưa. Không phải trong phòng mà dưới mưa. Chiếc ô tôi cầm đây, chỉ còn chỗ cho tôi. Ánh đèn của thành phố, chẳng sưởi ấm được ai.
Hà Nội nơi tôi chờ. Có ai nghe thấy tôi, có ai nghe thấy mưa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro