Chương 101

Trời vẫn còn mờ tối, Hà Đường đã thức dậy.

Cô ấn mở đèn đầu giường, rón rén xuống giường, lại rón rén thay quần áo chỉnh tề, sợ tạo ra tiếng động quá lớn sẽ ảnh hưởng đến người kia. Dém chăn cẩn thận, cô đi tới bên cạnh giường, nương theo ánh đèn cẩn thận xem anh một chút.

Tần Lý đắp chăn, nhắm mắt lại, thân thể hơi nghiêng về bên trái, tay và chân anh thả lỏng rất tự nhiên, cực kỳ giống với một anh chàng sau khi tăng ca mệt muốn chết ở cơ quan về nhà liền lăn ra ngủ say sưa. Nhưng thật ra đây là lúc Hà Đường buổi tối thức dậy đi vệ sinh đã giúp anh lật người qua, đã hai canh giờ, anh không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hà Đường cẩn thận vén chăn của anh lên, để tiện cho việc chăm sóc, buổi tối lúc đi ngủ Tần Lý không mặc quần, nhưng anh cũng không mặc tã lót hay ống thông tiểu, bởi vì Hà Đường cảm thấy dùng những thứ kia rất dễ dẫn đến nhiễm trùng. Lương Hi Thần cũng bởi vì một lần thông tiểu sơ ý dẫn đến nhiễm trùng tiết niệu, cuối cùng là cơ thể suy kiệt mà qua đời, Hà Đường đối với việc này trong lòng luôn thấy sợ hãi, suy nghĩ thà bản thân chịu phiền một chút thường xuyên giúp Tần Lý tắm rửa, lật người còn hơn là để anh bị nhiễm trùng.

Hà Đường cầm túi đựng nước tiểu đặt dưới hạ thân của Tần Lý, bên trong đã tích một chút nước tiểu, cô quan sát hình thái, màu sắc, số lượng của nước tiểu, xác nhận không có vấn đề gì mới đem đi vứt sạch, sau đó đem nhưng trị số ghi vào quyển sổ đặt trên đầu giường. Mỗi một lần giúp Tần Lý lật người, cô đều đem túi đựng nước tiểu đặt phía dưới anh, đem tiểu A Lý đặt vào miệng túi, như vậy anh có thể tự động tiểu vào trong túi.

Tiếp theo sau đó, Hà Đường bưng tới một chậu nước ấm, dùng khăn lông giúp Tần Lý lau sạch hạ thân, cô sờ sờ nệm bên dưới chỗ Tần Lý nằm, phát hiện có chút ẩm, nghĩ thầm có lẽ thời điểm anh đi tiểu bị lọt ra ngoài. Hà Đường không nhịn được "ba" một tiếng đánh vào mông Tần Lý, mặc dù các cơ thịt vì tê liệt nhiều năm đã sớm héo rút, nhưng trên mặt da vẫn như cũ sạch sẽ, một chút hoại tử cũng không có.

Hà Đường cố ý làm ra vẻ tức giận nói: "Anh lại tè dầm rồi, thật không biết xấu hổ mà."

Người đàn ông trên giường vẫn duy trì tư thế như cũ, không trả lời.

Hà Đường sau khi đánh được một cái, lại nhìn anh một chút, mân môi nói: "Được rồi, em giúp anh thay ra giường."

Cô cẩn thận lật người anh qua, giúp anh nằm vào chỗ nệm khô ráo, sau đó để anh nằm nghiêng qua bên phải, đem túi đựng nước tiểu đặt ở hạ thân anh, sau khi làm xong, cô cúi người hôn lên trán anh, nói: "Ông xã, buổi sáng tốt lành. Anh ngủ thêm chút nữa nhé, em đi đánh răng, ăn sáng xong sẽ đưa anh rời giường."

Nhờ sự chiếu cố của Hà Đường và Diệp Huệ Cầm, Tần Lý đã luyện được giờ sinh học của mình.

Mỗi sáng sớm từ 6 giờ đến 7 giờ 30, anh sẽ mở mắt, con ngươi yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước, thỉnh thoảng sẽ chuyển động nhẹ một cái theo âm thanh xung quang.

Hà Đường vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống bếp, giúp Dì Lâm nấu bữa sáng, Hà Đường sau khi ăn no nê thì trời đã sáng hẳn, cô trở lại phòng ngủ, "Soạt" một tiếng kéo tung rèm cửa, trong phòng nháy mắt trở nên sáng sủa vô cùng.

Cô đi tới mép giường của Tần Lý, phát hiện anh mở mắt, Hà Đường sờ sờ đầu anh, cười nói: "Honey, rời giường thôi."

Công cuộc giúp Tần Lý rời giường khá phức tạp, ban đầu đều do hộ lý nam làm, nhưng Hà Đường luôn cảm thấy người hộ lý khi làm những thứ này đều không đủ kiên nhẫn, có chút nặng tay nặng chân liền thuyết phục Diệp Huệ Cầm để cô tự mìn làm, những ngày tiếp theo, công việc này đều do Hà Đường một mình hoàn thành.

Cô điều chỉnh giường nằm của Tần Lý lên cao khoảng 30 độ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng, đầu Tần Lý hơi hướng về phía cửa sổ, ánh mắt anh mở thật to, thật giống như đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hà Đường đem tới một chậu nước, nhìn thấy bộ dáng của anh liền cười lên, nói: "Anh muốn ra ngoài sao? Buổi sáng thì không được nha, anh còn phải rèn luyện, buổi chiều mặt trời tốt em sẽ đưa anh đi. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là anh phải ăn cơm thật ngon."

Đầu Tần Lý lại hơi nghiêng về phía có tiếng Hà Đường, Hà Đường vắt khô khăn lông đi tới bên cạnh anh, nói: "Anh nghe được em nói chuyện, đúng không, em biết anh có thể nghe được tiếng em." Cô giúp Tần Lý lau mặt, lau mấy cái, chân mày Tần Lý cau lại, miệng cũng hơi méo mó, Hà Đường cười khanh khách không ngừng, nói: "Anh như vậy thật giống đứa nhỏ không thích rửa mặt nha, trước kia rõ ràng anh rất yêu sạch sẽ mà." Giặt sạch khăn mặt, cô lại cầm nước muối sinh lý và vải rơ miệng, cẩn thận giúp Tần Lý làm sạch khoang miệng.

Thời điểm Diệp Huệ Cầm gõ cửa vào phòng, Hà Đường đã giúp Tần Lý lau chân lau tay xong, đang giúp anh mặc quần áo. Diệp Huệ Cầm đi tới mép giường, vỗ vỗ vai Tần Lý nói: "Chào buổi sáng, A Lý."

Tần Lý không chút phản ứng, Diệp Huệ Cầm thở dài, hỏi Hà Đường, "Đường Đường, con cần giúp một tay không?"

"Không ạ, mọi thứ gần xong rồi." Hà Đường vừa nâng chân Tần Lý lên xỏ vào ống quần vừa cùng anh nói chuyện, "Mặc quần thật lâu, trước tiên là chân trái....được rồi, tiếp theo là chân phải....A, thật giỏi!...Nào, nhấc một lên một cái."

Để thuận tiện khi đưa Tần Lý ra ngoài, ban ngày anh sẽ mặc tã người lớn, bất quá Hà Đường cách hai ba canh giờ sẽ giúp anh thay lau. Lúc Hà Đường cúi người giúp Tần Lý mang vớ, Diệp Huệ Cầm nhìn đầu Tần Lý một chút, nói: "Tóc thằng bé dài rồi, ban ngày trời cũng nóng, có muốn mẹ gọi thợ đến giúp A Lý cắt tóc hay không?"

Hà Đường quay đầu lại nhìn mái tóc dài hơn 2cm của Tần Lý, lắc đầu nói: "Không cần cạo đâu ạ, chờ tóc anh ấy mọc dài thêm chút nữa, chúng ta gọi thợ đến cắt cho anh ấy kiểu nào đẹp đẹp một chút."

Diệp Huệ Cầm cười khổ: "Con không cảm thấy A Lý để trọc sẽ dễ dàng hơn sao, tóc dài còn phải gội đầu, rất phiền toái."

Hà Đường cười nói: "Không phiền ạ, con sẽ gội cho anh ấy."

Cô cầm lấy chai xịt phun sương trên tủ đầu giường, vừa lắc lắc vừa nói: "A Lý rất để ý vẻ ngoài của mình, anh ấy khẳng định không muốn cạo đầu, chúng ta cứ cho anh ấy để tóc dài đi."

Nói xong, cô cúi người đem chai xịt phun lên lên mặt Tần Lý, dùng lòng bàn tay giúp anh xoa xoa gò má.

Mặt Tần Lý nhăn lại, thậm chí còn nhắm mắt, bàn tay Hà Đường xoa đến bên trái mặt anh liền nghiêng bên phải, xoa đến bên phải mặt anh lại nghiêng sang trái, trong cổ họng còn phát ra tiếng "hưm hưm", Diệp Huệ Cầm đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng, Hà Đường vẫn cười, nói: "Mẹ, mẹ xem A Lý hiện tại có khác gì đứa nhỏ không, không thích rửa mặt, không thích xịt dưỡng, trước kia trong phòng vệ sinh anh ấy còn có cả một kệ chứa mỹ phẩm dưỡng da."

Tần Lý vẫn còn "giẫy giụa", bất quá thân thể không thể nhúc nhích, Hà Đường đã giúp anh xoa mặt xong, vỗ vỗ hai gò má anh, hít một hơi sâu, nói: "Thơm quá đi, như thế này mới ngoan, được rồi, tiếp theo chúng ta cùng xuống lầu ăn sáng thôi."

Trước khi trở về nước, Tần Lý không có cách nào tự mình ăn, khi còn ở bệnh viện, anh vẫn được cho ăn qua đường mũi, tức là dùng một cái ống nhựa dẹo thông từ mũi xuống dạ dày, đem các loại thức ăn và nước khuấy lỏng ra sau đưa vào dạ dày thông qua đường ống này.

Mặc dù Tần Lý không có ý thức, nhưng thân thể lại vô cùng bài xích cách thức cho ăn này, mỗi một lần đổ vào, rút ra sắc mặt anh đều trở nên trắng bệch, lúc ăn cũng thường xuyên nôm mửa, đau bụng cũng là chuyện thường như cơm bữa, vì vậy sau khi trở về nước, Hà Đường và Diệp Huệ Cầm liền quyết định không để anh ăn bằng đường mũi, mà là đút anh ăn.

Nhưng để làm được điều này cũng rất khó khăn, Tần Lý không thể chủ động nhai hoặc nuốt, anh chỉ biết vô thức chuyển động răng, nuốt nước miếng, Hà Đường suy nghĩ thật lâu, quyết định đem thứ ăn khuấy thành chất lỏng, từng muỗng từng muỗng đút cho anh ăn.

Kết quả có thể tưởng tượng được, Tần Lý căn bản ăn không vào bao nhiêu, Hà Đường thật vất vả mới đút cho anh được một muỗng, anh lại vô tri vô giác từ khóe miệng chảy ra ngoài, làm cho trên người loạn thành một đống. Bác sĩ chuẩn đoán khuyên Hà Đường trước mắt không nên gấp gáp, thời gian đầu nên để anh ăn bằng đường mũi, nhưng Hà Đường vẫn không cam tâm, nếu Tần Lý ăn bằng cách này, ống sẽ không được rút ra trong vài ngày, để một cái ống dài trong dạ dày suốt bốn, năm ngày cũng không rút ra, Hà Đường có thể nhìn ra, anh rất khó chịu.

Vì vậy, cô thuyết phục bác sĩ rút ống ra, tiếp tục tập đút bằng tay, Hà Đường cũng không quan tâm mỗi lần đút đều phải tốn hai ba tiếng đồng hồ, càng không quan tâm thức ăn rơi vãi làm dơ quần áo của hai người, điều duy nhất cô quan tâm chính là nếu để Tần Lý lệ thuộc vào việc ăn bằng ống, vậy xác suất anh hồi phục sẽ rất thấp. Có nhiều lần, Tần Lý ăn không vào, Hà Đường thậm chí còn tự mình ăn cháo, sau đó nâng gáy anh rồi đút vào, chỉ mong anh sẽ có thói quen ăn thức ăn từ miệng.

Ngày này qua ngày khác, cuối cùng Tần Lý đã có thể ngậm muỗng ăn một chút. Trong lòng Hà Đường hết sức vui mừng, ý niệm đút cho anh ăn càng thêm kiên định.

Bây giờ mặc dù có thể đút Tần Lý ăn thức ăn, nhưng mỗi bữa ăn đều ít nhất là một giờ đồng hồ. Hà Đường nhận lấy thức ăn đã xay thành cháo mà Dì Lâm bưng tới, cô nâng giường Tần Lý lên cao hơn, giúp anh đeo khăn ăn, bưng chén ngồi trước mép giường của Tần Lý, chuẩn bị đút anh ăn.

Tần Lý vẫn như cũ trợn tròn mắt, tròng mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, Hà Đường thử qua nhiệt đột, đem cái muỗi đưa tới bên môi anh, anh không nhích, Hà Đường nhẹ nhàng gọi anh: "A Lý, ăn cơm thôi."

Con ngươi của Tần Lý vòng vo chuyển một cái, Hà Đường cũng không gấp, lại dùng muỗng chạm cham vào môi anh, nói: "Hôm nay cháo có trứng gà và rau củ, anh ngửi thấy không, ưm, thơm lắm."

Mấy giây trôi qua, Hà Đường vẫn dịu dàng dỗ anh, rốt cục Tần Lý giống như nghe hiểu được, hơi há miệng ra. Hà Đường rất vui vẻ, chậm rãi đem một muỗng thức ăn đút vào trong miệng anh.

Cháo lỏng màu xanh theo khóe miệng anh chảy xuống, Hà Đường nhanh chóng cầm lên khăn lông giúp anh lau đi, lại múc muỗng thứ hai, "Nào, A Lý, há miệng, a~~"

Đút hết muỗng này đến muỗng khác, khăn ăn trước ngực Tần Lý đã một mảnh hỗn độn, lúc Hà Đường đút muỗng tiếp theo, anh giống như bị sặc khí quản, đột nhiên ho khan dữ dội, thức ăn mới vừa đút vào đều theo miệng và lỗ mũi chảy ra, dính cả lên mặt Hà Đường, trên người rối tinh rối mù.

Nhưng cô hoàn toàn không để ý những thứ này, cô chẳng qua chỉ lập tức bỏ chén xuống, ôm Tần Lý ngồi thẳng người, tay vòng ra sau lỗ lưng anh. Vừa vỗ cô vừa nói: "Đừng ho đừng ho, là em không tốt, em đút quá nhanh, A Lý đừng ho, chúng ta từ từ ăn...."

Tần Lý do khan dữ dội rốt cục cũng ngừng lại, lúc này, thân thể anh mềm nhũn tựa vào vai Hà Đường, Hà Đường vuốt lưng anh, vuốt mấy cái, cô không tự chủ được nhắm chặt hai mắt. Cô ngửi mùi thơm quen thuộc trên người anh, biết rox đây là mùi xịt dưỡng anh hay dùng, cô cũng không đi quản trên người cả hai đã loạn thành một mảng, cánh tay dùng sức đem anh ôm vào lòng.

Cô ôm rất chặc rất chặc, ngón tay bấu lưng áo của anh, hôm nay anh hơi gầy, xương bả vai gồ lên thật cao, xương sườn sau lưng cũng lộ ra hợp với xương sống cũng trồi lên.

Cô đem gò má chôn ở cổ anh, trong lòng mong mỏi anh có thể giống như trước đây, nâng lên tay trái, cho cô một cái ôm ấm áp, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Đường Đường, đừng lo lắng, anh không sao."

Nhưng Tần Lý bây giờ chỉ gục đầu trên vai cô, hai cánh tay vô lực buông bên người, không có cách nào đáp lại cô dù là một chút.

Hà Đường lại mở mắt, bình tĩnh nói: "A Lý, anh đừng sợ, rồi sẽ khá hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hệ