Phiên ngoại: Xin chào, bé con (1)

Tần Lý vẫn đang dùng thuốc bổ được mua từ dược đường của Khúc Bình. Hôm nay, Khúc Bình lại đem thuốc đến như thường lệ. Hai người nhân dịp hôm nay thời tiết thoáng đãng nên ở ngoài ban công ngồi uống trà hàn huyên.

Khúc Bình nói đến chuyện con gái của mình sắp phải học đại học xa nhà thì thở dài thật sâu: "Con bé này cứ nhất định phải thi trường ở tỉnh ngoài, nói học viện ở thành phố lớn sẽ tương đối tốt hơn. Nuôi nó 18 năm, đủ lông đủ cánh thì liền bay đi, nói không chừng sẽ không về đây nữa. Có lẽ về sau còn xuất ngoại, muốn gặp mặt nó chỉ sợ càng ngày càng ít."

Tần Lý an ủi: "Vậy anh cũng đỡ mệt hơn còn gì, anh và chị dâu đều thích đi du lịch, con gái thì đi học ở xa. Chẳng phải anh và chị dâu sẽ có càng nhiều thời gian cùng nhau tận hưởng sao?"

Khúc Bình lắc đầu: "Lúc trước anh cũng nghĩ là vậy, nhưng hiện tại thì anh vẫn muốn ở cạnh con gái nhiều hơn."

Tần Lý cười cười: "Trẻ con mỗi ngày sẽ càng lớn, chẳng lẽ anh muốn quản con bé cả đời sao?"

Khúc Bình lại thở dài: "Hiện tại con bé cao 1m66, còn cao hơn mẹ nó đến nửa cái đầu. Nhưng anh lại càng nhớ dáng vẻ lúc con bé còn nhỏ hơn. Có đôi khi xem hình của nó lúc còn nhỏ, bọn anh vẫn tự hỏi làm thế nào mà lại nuôi một đứa trẻ từ bé xíu mà lớn tới vậy được?"

Đôi tay anh ta áng chừng khoảng 70, 80 cm, trong mắt dịu dàng như nước.

Tần Lý nhìn khoảng không giữa hai tay anh ta lúc mô tả, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của Khúc Bình.

Khúc Bình nâng chung trà nhấp một ngụm, do dự nói với Tần Lý: "Lại nói, A Lý, có một vấn đề anh vẫn muốn hỏi chú, chú không cần phải nghĩ nhiều, chính là,...cậu và em dâu kết hôn nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa có kế hoạch có con sao?"

Tần Lý ngẩn ra một chút, hơi trầm ngâm, nhưng vẫn quyết định nói thật: "Không phải bọn em không muốn, mà là do thân thể em không tốt nên rất khó để cho Hà Đường có thai."

Khúc Bình xuất thân y dược thế gia, đối với vấn đề như vậy cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, hỏi: "Đã khám qua bác sĩ rồi sao?"

"Đã đi." Tần Lý đáp, "Đi Thượng Hải khám qua rồi, có bác sĩ kiến nghị cho bọn em, nói bọn em nếu điều kiện kinh tế cho phép thì nên ra nước ngoài khám xem. Em rất muốn đi thử, nhưng Hà Đường nói máy bay đường dài quá mệt mỏi, sợ thân thể em sẽ không chịu nổi, nên cho đến giờ vẫn chưa đi."

Khúc Bình chau mày, hỏi: "Có nghĩ tới làm thụ tinh trong ống nghiệm không? Tuy nói gia đình anh hành nghề trung y, nhưng anh biết hiện tại kĩ thuật thụ tinh trong ống nghiệm ngày càng tiến bộ, xác suất thành công cũng trên 50%."

Tần Lý nhấp môi cười, nói: "Bọn em đã thử một lần, nhưng không thành công. Bởi vì số lượng tinh trùng của em rất ít, sức sống lại kém, cho nên..."

Anh lắc đầu, cười chua xót: "Hà Đường thường nói cha mẹ và con cái cũng là một loại duyên phận, có lẽ đời này em không có phúc khí này. Bất quá em và em trai là hàng xóm, nhà nó có hai nhóc con cũng thường qua nhà em chơi nên trong nhà cũng rất náo nhiệt

Khúc bình mày chau càng cao, trong chốc lát sau, anh ta nói: "A Lý, chú có muốn thử qua trung y hay không?"

******

Tần Lý đương nhiên đã thử qua trung y, nhưng đó là vài năm trước. Sau khi tổ chức hôn lễ, anh luôn suy nghĩ sẽ nỗ lực, nhân lúc mình cùng Hà Đường còn trẻ, tranh thủ có một đứa con của mình.

Tiền với anh mà nói không phải là vấn đề. Ngay từ đầu Tần Lý lựa chọn đó là trung y, anh và Hà Đường uống trung dược một thời gian, điều trị thân thể của cả hai. Sau khi làm kiểm tra, các phương diện của Hà Đường đều rất tốt, còn anh thì bị chẩn bệnh ít tinh trùng và tinh trùng yếu.

Sau đó Tần Lý lại bắt đầu làm trị liệu Tây y, thử phương pháp IVF. Anh và Hà Đường lòng ngập tràn mong chờ tinh trùng và trứng cùng kết hợp, lại đem hai phôi vào tử cung của Hà Đường. Sau bao nhiêu ngày thấp thỏm bất an chờ đợi, lại chỉ nhận được kết quả thất bại.

Tần Lý không hề nhụt chí, còn muốn thử lại lần thứ hai, nhưng Hà Đường không đồng ý.

Người đàn ông của cô thân thể không giống với người bình thường khác nên mỗi lần lấy tinh trùng đều yêu cầu rút tinh dịch, cô thật sự không muốn anh vì một đứa con mà làm ảnh hưởng sức khỏe đến như vậy. Lần trước sau lần rút tinh dịch, Tần Lý đã phát sốt suốt một tuần, đến bác sĩ cũng không chẩn ra bệnh gì. Lần đó làm Hà Đường lo lắng đến phát rồ, cũng gián tiếp đến tâm trạng khi chuyển phôi.

Dưới dự kiên quyết của Hà Đường, Tần Lý chỉ có thể từ bỏ.

Hiện tại Tần Lý đã 35 tuôi, Hà Đường cũng đã hơn 30, bọn họ cũng đã rất lâu không nhắc đến vấn đề sinh con. Tần Kỳ cùng Tần Phấn thường xuyên qua hành làng nhà họ chơi đùa, hai đứa trẻ này thật sự thích Tần Lý và Hà Đường, còn hay thân mật gọi bọn họ là "Ba A Lý" và "Mẹ Đường Đường"

Mỗi năm, Tần Miễn đều sẽ cho bản thân mình hai tuần xả stress, mang theo bà xã và bọn trẻ đi du lịch. Nếu như đến nơi tương đối thư nhàn thì Tần Lý và Hà Đường cũng sẽ đi cùng bọn họ.

Lúc ở trên đảo nghỉ phép, bởi vì Tần Phấn mới 2 tuổi nên Tần Miễn và Tề Phi Phi nhờ Hà Đường trông con giúp, bọn họ thì mang theo Tần Kỳ đi bơi lội.

Hà Đường dẫn Tần Phấn ra bờ cát chơi xây cát, Tần Lý ngồi ở trên xe lăn dưới bóng cây dõi theo bọn họ.

Một lát sau, Hà Đường đội mũ rơm nắm tay Tần Phấn đi tới. Tần Phấn trong tay xách theo thùng nhỏ, hưng phấn đưa thùng nhỏ cho Tần Lý xem, hóa ra là một con cua nho nhỏ.

"Phấn Phấn thật giỏi!" Tần Lý sờ cái đầu tròn tròn của thằng bé, Tần Phấn liền ngây ngô ra mà cười.

Có một đôi du khách Hoa kiều đang nghỉ ngơi bên cạnh, thấy một cảnh như vậy, nói với Tần Lý: "Con của hai người thật đáng yêu, nhìn giống y hệt cha của nó."
"Phải vậy không?" Tần Lý ôm tiểu Tần Phấn, dán mặt mình và đứa bé cạnh nhau: "Chúng tôi rất giống nhau sao?"

"Đương nhiên, quả thực như một khuôn khắc ra."

"Ha ha ha ha ha..." Tần Lý vui vẻ mà cười to, khuôn mặt cạ cạ với khuôn mặt nhỏ của Tần Phấn, nói: "Thằng bé quả thật rất giống ba."

Qua mấy năm nay, đối với việc không có con cái, biểu hiện của Hà Đường thật sự thản nhiên, nhưng trong lòng Tần Lý trong lòng luôn có chút không bỏ xuống được, lúc này đây Khúc Bình nói đến đề tài trung y, Tần Lý liền lại muốn thử một lần nữa.

Trước lúc sắp ngủ, anh nói với Hà Đường chuyện này, Hà Đường sửng sốt: "Trung y?"

"Ừm, đại khái...Chính là uống thuốc đông y, nguyên lý là dưỡng thận sinh tinh." Tần Lý cầm tay Hà Đường, "Chúng ta lại thử một lần, được không?"

Hà Đường chu lên miệng, nói: "Anh đã quyết định rồi còn nói với em làm gì nữa."

Thấy cô không vui, Tần Lý liền nahnh miệng giải thích: "Lúc này đây không chích, không phẫu thuật, không có bất cứ dụng cụ trị liệu nào, Đường Đường..."

"Được rồi, em biết rồi." Hà Đường ôm lấy anh, "Em cũng không phải không muốn thử, em chỉ là không hi vọng anh vì vậy mà làm tổn thương thân thể."

"Ừ, anh biết."

Hà Đường không nói nói Tần Lý, kỳ thật, cô lo lắng nếu anh ôm kì vọng quá lớn thì thất vọng cũng càng lớn.

Anh đã từng vì mơ ước "đi đường" mà thành chấp niệm, thậm chí suýt chút nữa còn dùng tính mạng của mình để đánh đổi. Cho nên Hà Đường không muốn anh vì chuyện con cái mà tổn thương một lần nữa.

Quả thật Tần Lý tính cách lạc quan sáng sủa, mọi việc đều sẽ suy nghĩ cởi mở, sẽ luôn hướng đến khái cạnh tốt đẹp. Nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ vô tâm tư lự đến nỗi hoàn toàn không biết thất vọng.

Hà Đường thừa nhận, một lần nữa cùng Tần Lý bắt đầu điều trị bằng trung y, cô thật sự cảm thấy thấp thỏm, dường như không ôm một chút kỳ vọng nào cả.

Hà Đường và Tần Lý chưa từng nghĩ đến, người đến khám bệnh lại là chú của Khúc Bình, Khúc lang trung từ lúc 10 tuổi đã theo cha học về trung y, trước khi về hưu thì ông là một chuyên gia của bệnh viện đông y ở Bắc Kinh, muốn mời ông khám chữa quả thực khó như lên trời.

Khúc lang trung tóc đã hoa râm, thân hình cao gầy. Ông xem mặt, lưỡi, ngửi vị, chẩn mạch, sau đó cẩn thận hỏi han về công việc hàng ngày và nghỉ ngơi, chế độ ăn uống, giấc ngủ. Và quan trọng nhất là dò hỏi nguyên nhân tê liệt của Tần Lý. Sau khi biết được từ nhỏ anh đã bị tê liệt thì sắc mặt ông hơi ủ dột, lại thêm tình trạng xuất huyết não mà trở thành người thực vật trong hai năm, sắc mặt ông càng trở nên khó coi.

Ông để Tần Lý nằm lên giường, nhìn kĩ thân thể sau khi đã trừ bỏ đi lớp quần áo, cũng nghiên cứu khớp xương và các huyệt vị. Cuối cùng, ông nói với Tần Lý: "Thân thể của cậu có thể duy trì đến tình trạng hiện tại như vậy đã cực kỳ khó có được, bởi vậy có thể thấy được thường ngày hộ lý đã chăm sóc cậu rất chu đáo. Nói thật con cái là chuyện không thể cưỡng cầu, tôi sẽ viết cho cậu đơn thuốc, cậu cứ y theo mà bốc thuốc, điều trị là chính, sau một đợt điều trị tôi sẽ xem hiệu quả như thế nào."

Lời lẽ của ông uyển chuyển, nhưng Tần Lý đã nghe ra, đây chính là nói anh không cần trông đợi quá mức.

Khúc lang trung viết phương thuốc, Tần Lý muốn gọi Quách Kiến Vân đi đến y đường mua thuốc, lại bị Khúc Bình ngăn lại. Khúc Bình cầm đơn thuốc, cười nói: "Trung y tuy rằng thuốc thang không phân biệt, nhưng theo ý anh chú cần phải có thuốc tốt nhất. Thuốc của chú, cứ để anh lo."

Sau này, Tần Lý mới biết ý trong lời nói của Khúc Bình. Đơn thuốc của Khúc lang trung có tốt, nhưng nếu chất lượng thuốc được bốc không tốt, thì phương thuốc cũng như một tờ giấy vụn. Thuốc của đông y được gieo trồng, thu hoạch theo mùa, nơi trồng đặc thù. Phương pháp lựa chọn thuốc so với bán trên thị trường cũng khác nhau. Ví như nhân sâm, nếu như cùng một giống nhưng khi uống loại nhân sâm được phun thuốc hóa học mà lớn lên thì hiệu quả còn không bằng ăn củ cải đường tự nhiên.

Khúc Bình cầm đơn thuốc của Khúc lang trung đi rất nhiều địa phương, lên núi xuống đồng bằng, tìm nơi trông đặc thù của trung dược, dùng giá cao nhất để mua về dược liệu tốt nhất. Sau khi mua về thì đem cho Khúc lang trung kiểm tra, nếu đạt tiêu chuẩn mới giao cho Tần Lý.

Bởi vậy, trong phòng bếp nhà của Tần Lý thường xuyên tỏa ra mùi hương đặc trung của dược liệu, Hà Đường nghiêm khắc dựa theo hướng dẫn của Khúc lang trung mà sắc thuốc, giám sát nhắc nhở anh uống đúng hạn.

Diệp Huệ Cầm đi miếu Quan Âm dâng hương cầu tử cho con trai, lúc về liền đưa cho Tần Lý và Hà Đường mỗi người một tấm bùa hộ mệnh. Tần Lý không khỏi buồn cười: "Mẹ, khi nào thì mẹ bỗng dưng trở nên mê tín như vậy chứ?"

Diệp Huệ Cầm bất mãn: "Mê tín cái gì chứ, cái này gọi là tín ngưỡng."

Nhưng thật ra Hà Đường không đem chuyện này để ở trong lòng. Mùa hè năm nay, thành phố D nắng nóng gay gắt. Cho nên Tần Lý và Hà Đường thương lượng tìm một thị trấn nhỏ mát mẻ để tránh nóng.

Hà Đường cười nói: "Thị trấn nhỏ mát mẻ sao? Hay là về nhà em, trấn Trạch Thổ tới mùa hè cũng mát mẻ."

Bọn họ quyết định trở về trấn Trạch Thổ, đồng hành còn có Quan Kính. Mấy năm trước Tần Lý đã mua một căn nhà ở đó, làm nơi nghỉ ngơi cho mình và Hà Đường khi trở về quê.

Hà Hải và Hoàng Tĩnh Hoa đã kết hôn, sinh một cô con gái, lúc này cô bé đã hai tuổi. Gia đình của họ cùng vợ chồng Hà Quốc Khánh ở cách vách nhà của Tần Lý. Hà Hải mở một cửa hàng kinh doanh đồ ăn, tự mình phụ trách mọi việc.

Thị trấn nhỏ khí hậu quả nhiên rất mát mẻ. Tần Lý và Hà Đường nghỉ ngơi, sắp xếp nhà cửa khoảng hai ngày, liền quyết định ra ngoài đi dạo.

Bọn họ đi đến miếu Nguyệt Lão bên cạnh Bích Hồ.

Khoảng cách từ lần đầu tiên đến nơi này đã là bảy năm. Hà Đường đẩy Tần Lý vào trong miếu, hai người cùng ngẩng đầu nhìn khóa đồng tâm treo tít trên cây.

Bây giờ cây đã lớn hơn rất nhiều, cành lá xum xuê, khóa đồng tâm và túi nhân duyên theo thời gian ngày càng nhiều hơn, hồng hồng vàng vàng chi chít cả cành.

Hà Đường nhón mũi chân dưới tàng cây tìm túi nhân duyên lúc trước cô từng treo lên, nhưng tìm mãi cũng không thấy.

Tần Lý cười cô: "Nếu em tìm được thì làm gì, em cũng không với tới, nó cao lớn như vậy, còn em thì lùn như vậy."

"Ha! Anh còn dám nói em lùn!" Hà Đường véo anh một cái, "Lúc trước là ai cầu xin em treo lên giùm nhỉ?"

"Lúc đó là anh lười đứng lên thôi." Anh ngẩng đầu lên cười.

"Hừ!"

Hai người thường đấu khẩu nhưng lại không làm ảnh hưởng đến sự vui vẻ vốn có, náo loạn một hồi, Hà Đường đẩy Tần Lý đi vào trong miếu. Cô nói: "Hay là chúng ta xin một cái khóa đồng tâm đi, lần trước anh xin là túi nhân duyên, hình như còn chưa đủ bộ nha."

"Được thôi." Tần Lý trả lời.

Có cư sĩ ngồi ở chỗ kia, Hà Đường quyên tiền, xin khóa đồng tâm ghi ngày sinh của cả hai, đột nhiên nghe Tần Lý đang hỏi cư sĩ: "Nơi này có thể cầu tử không?"

Cư sĩ gật đầu: "Có thể chứ, có thể cầu nhân duyên đương nhiên có thể cầu tử."

"Vậy cầu như thế nào?"

"Cậu trực tiếp viết lên khóa là được rồi."

Tần Lý đối với Hà Đường chớp chớp mắt, hưng phấn mà nói: "Em viết đi, Tần Đông."

Hà Đường bật cười: "Anh làm sao lại mê tín giống mẹ rồi, còn trọng nam khinh nữ nữa chứ."

"Anh sợ viết Tần Nam, Tần Đông sẽ không vui." Tần Lý cười nói, "Em viết vậy đi, lại không phải không hay."

Hà Đường cười mỉm viết, trước khi đi, cư sĩ nói: "Phật Tổ phù hộ cho hai người, mơ ước có thể thành sự thật."

Đi đến trong viện, Hà Đường nhón chân treo khóa đồng tâm lên ngọn cây, nó lập tức liền hòa vào trong gió, kéo kéo lắc lắc, sau đó thì không thấy nữa.

Tần Lý ngồi ở trên xe lăn ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của cô, anh yên lặng nhắm mắt, trong lòng thầm cầu nguyện.

Tối hôm nay, Tần Lý cùng Hà Đường cùng nhau tắm. Bồn tắm lớn được thiết kế riêng trong nhà họ, có núi giả và hàng trúc ngăn tầm nhìn bên ngoài, bốn phía trồng cây xanh, vừa mang nét cổ điển nho nhã, vừa gợi phong tình.

Hà Đường còn ngâm chưa đã đã ghiền, Tần Lý đã động tình.

"Không cần kêu Quan Kính."

Trong làn nước anh nhẹ nhàng vỗ về da thịt Hà Đường, triền miên hôn lên vành tai cô, âm thanh ám muội: "Đường Đường, anh muốn."

Hà Đường mặt đỏ bừng, cầm khăn tắm bao lấy Tần Lý, ôm anh ôm lên trên xe lăn. Sắc mặt Tần Lý hơi mất tự nhiên, bị vợ mình ôm tới ôm lui nên gây đả kích nho nhỏ tới lòng tự trọng đàn ông trong anh.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là anh đã không chờ kịp nữa, nhưng lại không muốn bị Quan Kính nhìn thấy nơi nào đó không chờ nổi của anh.

Đêm nay Tần Lý và Hà Đường kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, ngày thường bọn họ ở phòng ngủ quen thuộc, nhưng ở đây phòng ngủ xa lạ, mùi hương xa lạ của chăn đệm mới khiến họ cảm thấy mới mẻ, ngọt ngào đầy kích thích.

Phòng ngủ là phòng cách âm nên họ chẳng sợ phát ra tiếng vang làm người khác nghe được. Ngoại trừ giống như ngày thường, Tần Lý ở dưới, Hà Đường ở trên, bọn họ còn thử qua kết hợp trên xe lăn.

Tần Lý ngồi trên xe lăn, kéo khóa xe lăn lên, hai chân Hà Đường gác lên hai tay vịn, tận tình phối hợp để thỏa mãn anh.

Dùng tư thế như vậy, anh mới có thể tiến sâu vào trong, nơi đó trướng lên cực hạn, ở trong người của Hà Đường tìm kiếm kiếm nơi sâu bên trong, cánh tay trái của anh siết chặt dường như muốn vặn đứt eo cô, cả khuôn mặt vùi sâu vào nơi bầu ngực mềm mại, ngọt ngào hít thở.

Mà lúc này cô ngẩng mặt, một tay ấn tay vịn xe lăn để hoạt động cơ thể mình, một tay vòng qua cổ anh, từng hồi từng hồi mà đâm vào sâu bên trong mình.

Sau hai lần triền miên, sức lực họ như bị vắt kiệt, ôm nhau nằm trên giường.

Hà Đường mơ một giấc mơ, trong mơ, cô đang bơi bội trong làn nước xanh trong veo. Cô bơi xuyên qua đàn cá cảnh nhiệt đới, bên cạnh còn có san hô đủ màu sắc. Lúc này, phía trước bỗng nhiên có vầng sáng lóa mắt. Hà Đường vừa bơi qua thì thấy, hóa ra là một con trai lớn màu trắng. Con trai kia sáng lấp lánh, Hà Đường có chút tò mò, vươn tay chạm vào nó, đột nhiên con trai mở miệng từ từ ra, Hà Đường hoảng sợ, xốc vỏ trai lên, ngoài dự đoán của cô, trong vỏ trai là một đứa bé nhỏ xíu, ngọt ngào nhắm mắt ngủ. Hà Đường vừa mừng vừa sợ, cô định duỗi tay bế đứa trẻ lên, lại thấy nó bị giật mình, sau đó trở mình qua. Hà Đường sửng sốt, ngạc nhiên phát hiện dưới thân em bé này còn có một em bé khác. Đứa bé ngồi dậy, mở mắt nhìn chằm chằm Hà Đường, chu miệng nhỏ lên cười khanh khách.

Trong lúc ngủ Hà Đường bật cười lên, sau khi cười một lúc, cô sờ tìm tay Tần Lý, dụi dụi vào ngực anh, tiếp đó lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hệ