Bối cảnh: Thành U Minh, trên đường phố.
Sau khi chứng kiến màn thức tỉnh đầy ấn tượng của Vân Nam, Lôi Minh càng thêm bực tức và ghen tị. Hắn vốn tự cho mình là thiên tài số một của thế hệ trẻ U Minh Thành, nhưng giờ đây, hào quang ấy đã bị Vân Nam cướp mất.
Đang định bụng kiếm chuyện với Vân Nam, thì từ đằng xa, một giọng nói điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa uy nghiêm vang lên: "Ồ có người định tụ tập đánh nhau giữa phố đấy à?"
Lôi Minh giật mình, quay lại. Hắn nhanh chóng thu lại vẻ hung hăng, thay vào đó là bộ mặt nịnh nọt: "Âu Dương thiếu gia, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Chúng ta chỉ đang thảo luận một chút về Nguyên Linh vừa thức tỉnh."
Âu Dương Phong, thiếu gia của Thành chủ U Minh, chậm rãi bước đến. Hắn cao lớn, tuấn tú, với khí chất ung dung, điềm tĩnh, khác hẳn với vẻ hống hách của Lôi Minh. Ánh mắt hắn đảo qua Vân Nam và Tiểu Linh, dừng lại trên người Vân Nam một chút.
"Ồ? Vân Nam, khí tức của ngươi... Nguyên Đồ cấp 1?" Âu Dương Phong nhíu mày, có chút kinh ngạc. Hắn cảm nhận được khí tức nguyên lực của Vân Nam, rõ ràng chỉ mới ở Nguyên Đồ cấp 1, còn kém cả Tiểu Linh bên cạnh một bậc.
"Sao có thể như vậy được?" Âu Dương Phong thầm nghĩ. "Chẳng lẽ phụ thân đã nhầm? Khí tức Hắc Ám thuần khiết kia. Hay là... hắn đang che giấu thực lực?"
Âu Dương Phong vốn là người thông minh, đa nghi. Hắn nhớ lại lời phụ thân căn dặn về Vân Nam, về gia tộc Hắc Nguyệt, và về những biến động sắp tới của Lãnh Địa Hắc Phong. Hắn càng thêm tin rằng, Vân Nam không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Âu Dương Phong không khỏi đánh giá lại Vân Nam, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Hắn thầm nghĩ về lợi thế của bản thân. Là người thức tỉnh Dị Linh, lại là nguyên tố "Quang", hắn tin chắc vào tiềm năng của mình. Nghe nói, các cường giả Nguyên Tông khi ngưng tụ Nguyên Binh, tuy gia tăng uy lực, nhưng lại bị gò bó vào hình dạng cố định của Khí Linh. Ví dụ như phụ thân hắn, tuy là Nguyên Tông nhưng Nguyên Linh Hắc Diệu Thương vẫn không có nhiều thay đổi. Còn hắn với Dị Linh Quang Minh, khi đạt đến Nguyên Tông, có thể ngưng tụ ra Quang Kiếm, Quang Thuẫn biến hóa khôn lường, linh hoạt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Phong không khỏi cảm thấy đắc ý. Hắn tin rằng, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, hắn sẽ sớm vượt qua tất cả, trở thành người mạnh nhất U Minh Thành, thậm chí là cả Lãnh Địa Hắc Phong.
"Vân Nam," Âu Dương Phong đột nhiên lên tiếng, "Ta nghe nói ngươi thức tỉnh được Hắc Nanh, một Khí Linh khá hiếm gặp. Có hứng thú gia nhập cùng đội của ta trong kỳ thi tuyển chọn sắp tới của Học Viện Tinh Võ không?"
Lời đề nghị của Âu Dương Phong khiến cả Lôi Minh và Tiểu Linh đều ngạc nhiên. Lôi Minh thì tức tối ra mặt, còn Tiểu Linh thì có chút lo lắng.
Vân Nam khẽ nhíu mày. Hắn biết, Âu Dương Phong không có ý tốt. Hắn ta ngoài mặt là mời gọi, nhưng thực chất là đang muốn thăm dò thực lực của hắn.
"Đa tạ ý tốt của Âu Dương thiếu gia," Vân Nam bình thản đáp, "Nhưng ta đã hứa với Tiểu Linh sẽ cùng nàng ấy tham gia kỳ thi."
Âu Dương Phong cười nhẹ, không tỏ ra thất vọng. Hắn liếc nhìn Tiểu Linh, ánh mắt có chút ẩn ý: "Vậy sao? Thật tiếc."
Nói xong, Âu Dương Phong quay sang Lôi Minh, Lôi Minh liền chớp thời cơ: " Ta mới nghe nói, Vạn Bảo Các vừa nhập về một lô vũ khí mới, rất thích hợp cho Nguyên Đồ và Nguyên Sĩ. Chúng ta đi xem thử xem."
Lôi Minh hớn hở ra mặt, vội vàng theo sau Âu Dương Phong. Trước khi đi, hắn không quên quay lại, ném cho Vân Nam một cái nhìn khinh miệt.
"Vân Nam, ngươi hãy đợi đấy," Lôi Minh nói nhỏ, chỉ đủ để Vân Nam nghe thấy, "Rồi ngươi sẽ phải hối hận vì đã từ chối Âu Dương thiếu gia."
Đám người rời đi, để lại Vân Nam và Tiểu Linh đứng giữa phố.
"Vân Nam ca ca, huynh không sao chứ?" Tiểu Linh lo lắng hỏi.
"Ta không sao," Vân Nam lắc đầu, mỉm cười, "Chỉ là mấy lời vặt vãnh mà thôi. Chúng ta về thôi."
"Vâng," Tiểu Linh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho Vân Nam.
Hai người chia tay nhau trước cổng Chu gia. Nhưng thay vì về Hắc Nguyệt Phủ, hắn lại đi thẳng đến chi nhánh của Hiệp Hội Dong Binh ở U Minh Thành.
Hiệp Hội Dong Binh là một tổ chức độc lập, có mạng lưới rộng khắp Đại Lục Huyền Nguyên. Họ cung cấp các dịch vụ như: bảo tiêu, vận chuyển hàng hóa, săn tìm bảo vật, và đặc biệt là các nhiệm vụ liên quan đến việc thám hiểm, khai phá những vùng đất nguy hiểm. Bất kỳ thành trì nào, dù lớn hay nhỏ, đều có chi nhánh của Hiệp Hội, bởi vì nhu cầu về việc giao thương, vận chuyển và thám hiểm là rất lớn.
Vân Nam bước vào chi nhánh Hiệp Hội Dong Binh, một tòa nhà hai tầng được xây dựng bằng đá đen, toát lên vẻ uy nghiêm và bí ẩn. Bên trong, tiếng người ồn ào, náo nhiệt. Các Dong Binh, với đủ loại trang phục và vũ khí, đang tụ tập thành từng nhóm, bàn tán về các nhiệm vụ mới nhất.
Vân Nam tiến đến quầy lễ tân, nơi một nữ nhân viên xinh đẹp đang mỉm cười chào đón.
"Xin chào, ta có thể giúp gì cho ngươi?" Nàng hỏi.
"Ta muốn tìm hiểu về các nhiệm vụ hiện có," Vân Nam đáp.
Nữ nhân viên đưa cho hắn một quyển sổ da, bên trong ghi chép đầy đủ thông tin về các nhiệm vụ, từ cấp độ, địa điểm, phần thưởng, đến yêu cầu về thực lực.
Vân Nam lật giở từng trang, ánh mắt hắn dừng lại ở một nhiệm vụ đặc biệt:
"Thu thập Diệp Thảo ở rìa Hắc Ám Sâm Lâm. Không yêu cầu cấp bậc. Phần thưởng: 50 ngân tệ. Ghi chú: Nhiệm vụ không quá nguy hiểm."
"Đây rồi!" Vân Nam thầm nghĩ. Đây chính là cơ hội để hắn tiếp cận Hắc Ám Sâm Lâm, tìm kiếm câu trả lời cho những bí mật của mình.
Hắn chỉ vào nhiệm vụ, hỏi: "Ta muốn nhận nhiệm vụ này."
Nữ nhân viên hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Vân Nam từ trên xuống dưới. "Ngươi chắc chứ? Nhiệm vụ này tuy không yêu cầu cấp bậc, nhưng ngươi chỉ mới là Nguyên Đồ. Hơn nữa, cần phải có thẻ thành viên của Hiệp Hội Dong Binh."
"Ta biết," Vân Nam đáp, "Nhưng ta đã tìm được đội. Còn về thẻ thành viên..."
Hắn do dự một chút. Theo quy định, chỉ có Nguyên Sĩ trở lên mới được cấp thẻ thành viên, mà hắn thì...
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên: "Để ta bảo lãnh cho hắn."
Vân Nam quay lại, thấy một nam nhân trung niên cao lớn, với khuôn mặt cương nghị và ánh mắt sắc bén, đang tiến về phía hắn. Người này mặc một bộ giáp da màu đen, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm to bản, toát lên khí chất của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
"Trương đại ca!" Vân Nam mừng rỡ.
Người đàn ông này là Trương Hổ, một Dong Binh Nguyên Sư đỉnh phong, cũng là đội trưởng của đội mà Vân Nam đã đăng ký tham gia.
"Tiểu tử, ngươi cũng gan đấy," Trương Hổ vỗ vai Vân Nam, cười nói, "Mới Nguyên Đồ cấp 1 mà đã dám nhận nhiệm vụ ở Hắc Ám Sâm Lâm."
"Ta tin vào thực lực của mình," Vân Nam đáp, không hề tỏ ra sợ hãi.
Trương Hổ gật gù, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Hắn quay sang nữ nhân viên: "Cô nương, cứ giao nhiệm vụ này cho hắn. Có vấn đề gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Nữ nhân viên mỉm cười, đóng dấu xác nhận vào quyển sổ nhiệm vụ: "Được rồi, chúc các vị may mắn."
Sau khi hoàn tất thủ tục, Vân Nam cùng Trương Hổ đi đến điểm tập kết của đội. Nhóm của họ có tổng cộng tám người, bao gồm hai Nguyên Sĩ đỉnh phong là Trương Hổ và một nữ nhân tên Lý Mai (sử dụng cung tên), ba Nguyên Sĩ (cấp 12-15) và hai Nguyên Đồ (cấp 8 và 10).
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lên đường, hướng về phía Hắc Ám Sâm Lâm. Họ di chuyển bằng xe ngựa, chất đầy các dụng cụ cần thiết cho việc thu thập linh thảo.
Khi đến gần cổng vào khu rừng, Vân Nam cảm nhận được dấu ấn Khế Ước Bóng Đêm trên tay hắn nóng lên. Hắn nhìn về phía khu rừng tăm tối, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa tò mò vừa lo lắng.
Hai người lính gác cổng, với vẻ mặt nghiêm nghị, tiến đến kiểm tra giấy tờ của đoàn người.
"Các ngươi là đội thu thập Diệp Thảo?" Một người lính hỏi, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong đội.
"Đúng vậy," Trương Hổ đáp, đưa ra giấy thông hành.
"Hôm nay đội khai phá của Thành chủ đang tiến vào sâu trong rừng để khảo sát và vẽ lại bản đồ. Các ngươi phải cẩn thận, đừng đi quá sâu vào trong. Dã thú ở khu vực sâu hơn có thể bị kinh động mà chạy ra ngoài, nguy hiểm khó lường." Người lính nhắc nhở.
"Đã rõ," Trương Hổ gật đầu, "Chúng ta sẽ chỉ hoạt động ở rìa rừng."
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, để lộ một con đường mòn dẫn vào khu rừng tăm tối. Đoàn người tiến vào, mang theo hy vọng và cả những lo lắng.
Hắc Ám Sâm Lâm trải dài hàng trăm dặm, là khu rừng nguyên sinh lớn nhất Lãnh Địa Hắc Phong. Nơi đây quanh năm bao phủ bởi sương mù đen, cây cối rậm rạp, che khuất ánh sáng mặt trời. Dưới những tán cây cổ thụ, vô số dã thú và Ảnh Thú sinh sống, tạo nên một hệ sinh thái nguy hiểm và bí ẩn.
Con người đã nhiều lần cố gắng thám hiểm Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng cho đến nay, họ mới chỉ vẽ được bản đồ của phần rìa rừng. Theo những ghi chép ít ỏi, khu rừng được chia thành ba khu vực chính:
Ngoại Vi: Khu vực rìa rừng, nơi sinh sống của các dã thú cấp 1 và một số ít Ảnh Thú cấp thấp. Trung Tâm: Khu vực nguy hiểm hơn, với sự xuất hiện của dã thú cấp 2, cấp 3 và các Ảnh Thú cấp cao hơn. Thâm Xử: Vùng lõi của khu rừng, nơi con người chưa từng đặt chân đến. Người ta đồn rằng, ở đó có những Ảnh Thú cấp 4, cấp 5, thậm chí là cả những tồn tại còn đáng sợ hơn.
"Mọi người cẩn thận," Trương Hổ nhắc nhở, "Đi sát vào nhau, không được tách đoàn."
Cả đội tiến bước, thận trọng đi sâu vào khu rừng. Bóng tối dày đặc, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng gió rít qua kẽ lá, tất cả tạo nên một bầu không khí rùng rợn, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Vân Nam siết chặt nắm tay, cảm nhận được dấu ấn Khế Ước Bóng Đêm đang nóng rực trên mu bàn tay. Hắn biết, chuyến đi này sẽ không hề đơn giản. Nhưng hắn không sợ hãi. Hắn tin rằng, đây chính là cơ hội để hắn khám phá bí mật của Hắc Ám Chi Nguyên, và trở nên mạnh mẽ hơn.
(Kết thúc chương 5)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro