Chương 8: Bão Tố Trước Bình Minh, Hắc Ám Trỗi Dậy

Bối cảnh: Bên ngoài Hắc Ám Sâm Lâm, trên đường về Thành U Minh, Hắc Nguyệt Gia Phủ.

Cánh cổng sắt nặng nề của Hắc Ám Sâm Lâm đóng sầm lại sau lưng nhóm người, mang theo tiếng kẽo kẹt rợn người như tiếng thở dài ai oán. Ánh mặt trời le lói của buổi sớm mai hắt lên khuôn mặt tái nhợt của những người sống sót, tạo nên một khung cảnh ảm đạm, tang thương.

Hai người lính gác cổng, vốn đã quen thuộc với những cảnh chết chóc, tiến đến làm thủ tục kiểm tra. Họ liếc nhìn ba thi thể được phủ vải trắng, không một chút biểu cảm, như thể đã quá quen với cảnh tượng này.

"Đi vào khu vực cấm mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, kết cục này cũng không có gì lạ," một người lính lẩm bẩm, giọng nói đều đều, lạnh nhạt.

"Các ngươi nên làm quen với điều này đi," người lính còn lại tiếp lời, "Ở Lãnh Địa Hắc Phong, sinh mạng vốn mong manh như cỏ rác. Đặc biệt là ở cái nơi quỷ quái Hắc Ám Sâm Lâm này."

Hắn ta hất hàm về phía Vân Nam và Mai Liên, "Hai đứa nhóc các ngươi, lần sau có muốn đi tìm cái chết thì nhớ xin giấy phép đàng hoàng. Đừng để người khác phải đi thu xác."

Mai Liên cúi gằm mặt, hai vai run rẩy. Vân Nam siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén sự tức giận. Hắn biết, những lời nói tàn nhẫn kia, dù khó nghe, nhưng lại là sự thật nghiệt ngã của thế giới này.

"Được rồi, các ngươi có thể đi," Người lính gác cổng vẫy tay, "Nhớ mang theo giấy thông hành lần sau, và đừng có chết trong rừng, phiền phức lắm."

Cả nhóm im lặng, cúi đầu chào hai người lính rồi rời đi. Không khí nặng nề bao trùm lấy tất cả, chỉ có tiếng vó ngựa lóc cóc vang vọng trên con đường mòn dẫn về Thành U Minh.

"Trương đại ca, chúng ta chia tay ở đây," Lý Mai lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, "Ta và Lý Trung sẽ về Lý gia trước. Chuyện lần này... cảm ơn mọi người đã tận lực."

Nói xong, nàng cúi đầu chào Trương Hổ, rồi cùng Lý Trung, giờ đây đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn vương nét hoảng sợ, rẽ sang một con đường khác. Trước khi đi, Lý Trung không quên quay lại, lườm Vân Nam một cái sắc lẻm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Đều tại ngươi, đồ sao chổi!" Hắn gằn giọng, "Nếu không phải tại ngươi, Lý Côn và Triệu Dũng đã không phải chết! Ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với gia chủ, bắt ngươi phải trả giá!"

Vân Nam nhíu mày, định lên tiếng đáp trả, nhưng Trương Hổ đã ngăn lại.

"Thôi, đừng chấp nhặt với hắn," Trương Hổ thở dài, "Chuyện đã xảy ra rồi, có trách móc cũng không thay đổi được gì. Chúng ta cũng phải đi thôi. Ta phải đưa thi thể của họ về Hiệp Hội Dong Binh, báo cáo lại sự việc."

Hai người tạm biệt nhau, rồi mỗi người đi một ngả. Vân Nam quay trở về Hắc Nguyệt gia phủ.

Vừa bước vào cổng, hắn đã cảm thấy có gì đó khác lạ. Không khí trong phủ có vẻ ngột ngạt, căng thẳng hơn bình thường.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Vân Nam tự hỏi.

Hắn đi thẳng về phòng mình, dự định sẽ nghỉ ngơi một chút sau chuyến đi kinh hoàng. Nhưng khi vừa bước vào phòng, hắn đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc - mùi của Bồi Nguyên Đan.

"Kỳ lạ," Vân Nam lẩm bẩm, "Sao trong phòng mình lại có mùi Bồi Nguyên Đan?"

Hắn nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn gỗ trong phòng. Trên bàn, đặt một lọ sứ nhỏ, bên trong chứa mười viên Bồi Nguyên Đan màu đỏ sẫm, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

"Đây là..." Vân Nam cầm lọ đan dược lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn biết, đây không phải là đan dược bình thường. Bồi Nguyên Đan, tuy chỉ là Nhất phẩm, nhưng loại thượng hạng này cũng phải có giá ít nhất 5 ngân tệ một viên. Vậy mà ở đây lại có đến mười viên.

"Chẳng lẽ là phụ thân để lại?" Vân Nam suy nghĩ. Hắn biết, phụ thân luôn dành cho hắn những điều tốt đẹp nhất. Có lẽ, sau khi biết hắn thức tỉnh Hắc Nanh, phụ thân đã mua số đan dược này để giúp hắn tu luyện.

Nghĩ đến đây, Vân Nam cảm thấy một luồng ấm áp len lỏi trong tim. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện.

Hắn lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan, nuốt vào trong miệng. Viên đan dược tan ra, hóa thành một luồng nguyên lực ấm áp, lan tỏa khắp cơ thể. Vân Nam nhắm mắt lại, vận chuyển tâm pháp Hắc Nguyệt bí điển, dẫn dắt luồng nguyên lực đó di chuyển theo các kinh mạch.

Nhưng lần này, hắn không chỉ vận dụng tâm pháp gia truyền, mà còn bí mật kết hợp với Hắc Ám Chi Nguyên. Hắn cảm nhận được luồng hắc ám chi lực từ quả cầu bí ẩn trong đan điền, hòa quyện với nguyên lực từ Bồi Nguyên Đan, tạo thành một thứ năng lượng mới, mạnh mẽ và tinh thuần hơn.

Cùng lúc đó, trong một không gian tối tăm mờ ảo, Huyết Ảnh Ma Nhện, đang cuộn tròn trong một góc, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt tím sẫm của nó ánh lên vẻ tham lam khi cảm nhận được luồng nguyên lực đang tràn vào cơ thể Vân Nam. Nó từ từ nhúc nhích, hướng về phía Vân Nam, như muốn hấp thụ thứ năng lượng hấp dẫn kia.

Vân Nam, đang chìm đắm trong tu luyện, không hề hay biết về sự biến đổi của Ảnh Vệ. Hắn chỉ cảm thấy tốc độ hấp thu nguyên lực của mình tăng lên một cách chóng mặt. Một viên, hai viên, ba viên... Hắn liên tục nuốt Bồi Nguyên Đan, mà không hề cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.

Thông thường, một Nguyên Đồ như hắn, một ngày chỉ nên sử dụng tối đa hai viên Bồi Nguyên Đan. Việc hấp thụ quá nhiều nguyên lực trong thời gian ngắn có thể dẫn đến tình trạng bạo thể, kinh mạch đứt đoạn, thậm chí là mất mạng. Nhưng Vân Nam, với sự trợ giúp của Hắc Ám Chi Nguyên và Huyết Ảnh Ma Nhện, đã phá vỡ giới hạn đó.

Mười viên Bồi Nguyên Đan, chỉ trong vòng một canh giờ, đã bị hắn hấp thu toàn bộ. Cùng lúc đó, khí tức nguyên lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên một cách điên cuồng.

Cấp 5... Cấp 6... Cấp 7...

Cuối cùng, khi tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng, Vân Nam mở mắt ra. Một luồng tinh quang lóe lên trong đôi mắt đen thẳm của hắn.

"Nguyên Đồ cấp 7!" Vân Nam thì thầm, trong giọng nói không giấu được sự kinh ngạc. Chỉ trong một đêm, hắn đã liên tiếp đột phá ba cấp, đạt đến Nguyên Đồ cấp 7, một tốc độ tu luyện không tưởng!

Hắn nhìn về phía Huyết Ảnh Ma Nhện, đang lơ lửng trong không gian u ám của thần thức. So với lúc mới thu phục, kích thước của nó đã lớn hơn một chút, khí tức hắc ám cũng trở nên nồng đậm hơn.

"Xem ra, ngươi cũng được lợi không ít," Vân Nam mỉm cười. Hắn biết, Huyết Ảnh Ma Nhện đã hấp thụ một phần nguyên lực từ Bồi Nguyên Đan, giúp nó tiến hóa và trở nên mạnh mẽ hơn.

Đứng dậy, Vân Nam cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng. Hắn thử vận sức, thu liễm khí tức. Lần này, hắn không chỉ đơn thuần che giấu nguyên lực, mà còn sử dụng Hắc Ám Chi Lực để tạo ra một lớp ngụy trang hoàn hảo.

Khí tức của hắn nhanh chóng hạ xuống, từ Nguyên Đồ cấp 7 trở về cấp 4, rồi lại biến đổi, dao động thất thường. Hắn phát hiện ra, với sự trợ giúp của Hắc Ám Chi Lực, hắn có thể tùy ý điều chỉnh khí tức của mình, khiến người khác không thể nào nắm bắt được thực lực chân chính của hắn.

"Thật kỳ diệu!" Vân Nam thốt lên. Khả năng này, chắc chắn sẽ trở thành một lợi thế lớn của hắn trong tương lai.

Đang định ra ngoài, tìm hiểu tình hình trong thành, thì đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Hắc Kình, phụ thân của hắn, hớt hải chạy vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

"Vân Nam, con..." Hắc Kình định nói gì đó, nhưng rồi ông sững người lại, đôi mắt mở to kinh ngạc khi nhìn về phía con trai. "Con... con đột phá rồi? Nguyên Đồ cấp 4?"

Vân Nam khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Không, phụ thân, là cấp 7. Nhưng con sẽ không nói cho người biết đâu."

Hắn mỉm cười, nhìn về phía phụ thân, lại không nghĩ rằng một Nguyên Sư đỉnh phong như phụ thân hắn lại không thể phát giác ra được cấp độ chân chính của hắn. "Liệu điều này có liên quan đến khả năng Ngụy trang của Huyết Ảnh Ma Chu", hắn thầm nghĩ trong lòng.

"Phụ thân, có chuyện gì mà người lại vội vã tìm con như thế?" Vân Nam hỏi.

(Kết thúc chương 8)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro