Chương 2: Hắc Tâm Tức Tỉnh
Ánh sáng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua khe cửa sổ nhỏ, chiếu sáng căn phòng trọ đầy mùi ẩm mốc và nỗi sợ hãi từ đêm qua. Lâm Thiên vẫn ngồi co quắp ở góc tường, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt thâm quầng nhìn chăm chăm vào những vết cào trên cánh cửa. Những ký hiệu kỳ lạ giờ đây trông như những vết thương sâu trên gỗ mục, không còn tỏa sáng như đêm qua, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy một sự ám ảnh khó tả.
Tiếng chim kêu từ xa xa vang đến, khiến anh giật mình. Âm thanh bình thường ấy như một lời nhắc nhở rằng thế giới vẫn đang quay, rằng đêm qua có thể chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng mùi hôi thối vẫn còn đọng lại trong không khí, và những vết đen trên đường phố bên ngoài cho thấy tất cả đều thật.
Lâm Thiên đứng dậy một cách chậm chạp, đôi chân tê cứng sau một đêm dài ngồi một chỗ. Anh bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Hắc Vân Quận trong ánh sáng ban mai trông như một bãi chiến trường sau trận đánh. Những ngôi nhà bị phá hủy, cửa sổ vỡ tan, và quan trọng nhất - không một bóng người nào. Con hẻm vốn đã ồn ào với tiếng trẻ con chạy nhảy và tiếng người lớn chào hỏi giờ đây chìm trong sự im lặng đáng sợ.
"Chỉ mình tôi..." anh thì thầm, giọng khàn đặc sau một đêm không dám thốt lên tiếng nào. Một cảm giác cô đơn tuyệt đối bao trùm lấy anh, nhưng đồng thời cũng có một thứ khác - một cảm giác kỳ lạ về sự đặc biệt. Tại sao chỉ có anh sống sót? Tại sao những sinh vật kia không phá cửa vào giết anh?
Anh mở cửa một cách thận trọng, tai lóng nghe mọi âm thanh. Không có gì ngoài tiếng gió nhẹ thổi qua những đống đổ nát. Anh bước ra ngoài, bàn chân trần đạp lên những mảnh kính vỡ và vết máu đã khô. Cảm giác đau nhói từ bàn chân không làm anh nao núng - so với nỗi sợ hãi đêm qua, đau đớn thể xác này chẳng là gì.
Ngôi nhà của bà Hoa - người hàng xóm già nua luôn tốt bụng với anh - giờ đây chỉ còn là một khung cửa rộng mở, bên trong tối om. Lâm Thiên đi tới, gọi nhỏ: "Bà Hoa? Có ai không?" Chỉ có tiếng vọng của chính mình đáp lại. Anh bước vào, thấy những vết cào khổng lồ trên tường, và một vũng máu đen kịt giữa nhà. Không có xác chết, nhưng mùi sắt tanh và thứ gì đó ngọt ngào kinh tởm vẫn còn đọng lại.
Bụng anh sôi ùng ục, anh vội chạy ra ngoài nôn mửa. Không có gì để nôn ra ngoài nước mật đắng chát, nhưng cơ thể vẫn co giật không ngừng. Khi cơn buồn nôn qua đi, anh thấy mình khóc. Không phải khóc to, mà chỉ là những giọt nước mắt chảy thầm lặng trên khuôn mặt nhợt nhạt.
"Tại sao... tại sao lại thế này..." anh thì thầm, giọng đầy tuyệt vọng. Nhưng trong tuyệt vọng ấy, một ý nghĩ khác len lỏi vào tâm trí. Nếu tất cả mọi người đều chết, thì những tài sản của họ sẽ ra sao? Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, anh đã vội vàng đẩy ra khỏi đầu, cảm thấy ghê tởm với chính mình. Làm sao anh có thể nghĩ về tiền bạc lúc như thế này?
Nhưng ý nghĩ ấy không dễ dàng biến mất. Nó nằm đó, trong một góc tối của tâm trí, như một hạt giống đang chờ được tưới nước.
Lâm Thiên quay lại căn phòng trọ của mình, lấy một đôi giày cũ để đi ra ngoài. Anh cần phải biết tình hình bên ngoài ra sao, liệu có ai khác sống sót hay không. Trên đường đi, anh nhặt được một thanh sắt từ một cánh cửa bị phá hủy. Không phải vì muốn chiến đấu - anh biết mình không có khả năng đó - mà chỉ để có chút an toàn tâm lý.
Càng đi xa khỏi khu vực của mình, cảnh tượng càng trở nên kinh hoàng. Những ngôi nhà bị phá hủy hoàn toàn, xe cộ bị lật úp, và khắp nơi đều có những vết máu đen. Nhưng điều kỳ lạ là không thấy một xác chết nào. Như thể tất cả mọi người đều bị... mang đi.
Khi đến gần trung tâm Hắc Vân Quận, anh nghe thấy tiếng nói chuyện. Tim anh đập nhanh - có người khác sống sót! Anh chạy về phía âm thanh, thấy một nhóm khoảng chục người đang tụ tập ở một khoảng đất trống. Họ trông kiệt sức, quần áo rách rưới, đôi mắt đầy sợ hãi.
"Có người ở đó!" một người đàn ông trung niên chỉ về phía anh. "Anh cũng sống sót à?"
Lâm Thiên gật đầu, bước lại gần. Anh nhận ra một vài khuôn mặt - những người hàng xóm xa lạ, người bán rau ở chợ gần đó. Nhưng số lượng quá ít so với dân số của cả khu vực.
"Chúng ta phải làm gì đây?" một người phụ nữ ôm đứa con nhỏ hỏi, giọng run rẩy. "Những thứ quái vật ấy... chúng sẽ quay lại không?"
"Không biết được," người đàn ông trung niên - có vẻ như được mọi người coi là thủ lĩnh tạm thời - lắc đầu. "Nhưng chúng ta không thể ở đây mãi. Phải tìm nơi an toàn hơn."
"Đi đâu? Cả thành phố có lẽ đều như thế này rồi."
Lâm Thiên đứng ở rìa nhóm, lặng lẽ quan sát. Anh thấy mọi người đều hoảng loạn, mất phương hướng. Không ai thực sự biết phải làm gì. Và trong tình huống như thế này, một ý nghĩ khác lại len lỏi vào đầu anh: "Ai sẽ là người lãnh đạo? Ai sẽ quyết định số phận của tất cả mọi người?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi về phía trung tâm thành phố," anh nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. "Ở đó có lẽ sẽ có quân đội hoặc cảnh sát."
Mọi người quay lại nhìn anh. Lâm Thiên cảm thấy một cảm giác lạ - từ lâu, chưa bao giờ có nhiều người chú ý đến anh như thế này. Dù chỉ là vì hoàn cảnh đặc biệt, nhưng cảm giác được lắng nghe vẫn khiến anh có chút hứng thú.
"Cậu nói đúng," người đàn ông trung niên gật đầu. "Ở đây quá nguy hiểm. Ta nên di chuyển thôi."
Nhóm người bắt đầu thu dọn những thứ cần thiết từ các ngôi nhà bị tán phá. Lâm Thiên cũng tham gia, nhưng trong lúc tìm kiếm thức ăn và nước uống, anh chú ý đến những vật dụng khác. Một chiếc đồng hồ vàng từ ngôi nhà của ông Lê, một sợi dây chuyền bạc từ nhà bà Minh. Những thứ nhỏ nhặt nhưng có giá trị.
"Ta sẽ mang những thứ này để phòng khi cần đổi lấy thức ăn," anh tự biện minh với bản thân. Nhưng thực tế, khi những vật dụng có giá trị được cất vào túi anh, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ len lỏi vào lòng. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mình sở hữu những thứ có giá trị.
Nhóm người bắt đầu di chuyển về phía trung tâm Huyền Phong Thành. Trên đường đi, họ gặp thêm một vài người sống sót khác, nâng tổng số lên khoảng hai mươi người. Lâm Thiên để ý thấy mình đang trở thành một trong những người được nghe theo ý kiến nhiều nhất trong nhóm - không phải vì anh có kinh nghiệm hay sức mạnh, mà vì anh luôn đưa ra những đề xuất hợp lý và thận trọng.
"Chúng ta nên chia thành các nhóm nhỏ để tìm kiếm," anh đề xuất khi họ dừng lại nghỉ ngơi. "Như vậy sẽ hiệu quả hơn và ít nguy hiểm hơn."
"Ý hay đấy," người đàn ông trung niên - ông ta tự giới thiệu tên là Lưu Minh - gật đầu đồng ý. "Cậu có vẻ suy nghĩ kỹ càng. Tên gì thế?"
"Lâm Thiên."
"Được, cậu Thiên. Cậu và ta sẽ cùng lãnh đạo nhóm này."
Lâm Thiên gật đầu, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác. Tại sao phải chia sẻ quyền lãnh đạo? Tại sao không thể chỉ mình anh ra quyết định? Ý nghĩ ấy khiến anh giật mình - từ khi nào anh lại có những suy nghĩ như vậy?
Nhưng hạt giống đã được gieo. Và trong những ngày tới, nó sẽ từ từ nảy mầm trong tâm hồn của một Lâm Thiên đang thay đổi, trong một thế giới đã không như ngày nào.
Khi nhóm người tiếp tục hành trình, không ai để ý rằng bóng của Lâm Thiên trên mặt đất có phần dài hơn bình thường, và đôi khi, dưới ánh nắng, nó dường như cử động độc lập với chủ nhân của mình.
Đêm đang đến gần, và cùng với nó là những bí ẩn mới mà không ai trong nhóm có thể tưởng tượng được. Đặc biệt là Lâm Thiên, người đang từ từ khám phá ra một phiên bản khác của chính mình - một phiên bản mà anh vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn khi nhóm người tìm được một tòa nhà văn phòng bỏ hoang để trú ngụ qua đêm. Lâm Thiên đứng bên cửa sổ tầng hai, quan sát con phố bên dưới chìm trong bóng tối. Không có ánh đèn đường, không có tiếng xe cộ qua lại - chỉ có sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp nơi.
"Thiên, cậu đến đây," Lưu Minh gọi anh từ góc phòng nơi mọi người đang tụ tập quanh vài cây nến. "Chúng ta cần bàn về kế hoạch cho ngày mai."
Lâm Thiên quay lại, nhưng không vội vàng bước tới. Anh để ý thấy cách mọi người nhìn anh - không còn là ánh mắt coi thường như trước kia, mà là sự chờ đợi, thậm chí là phụ thuộc. Cảm giác ấy khiến anh có chút say mê.
"Tôi nghĩ chúng ta nên chia nhỏ thành các đội," anh nói khi ngồi xuống. "Một đội tìm kiếm thức ăn và nước uống, một đội khám phá tình hình xung quanh, và một đội ở lại canh gác."
"Phân công hợp lý," một người phụ nữ tên Nguyệt gật đầu. "Nhưng ai sẽ làm đội trưởng?"
Câu hỏi ấy khiến không khí trong phòng căng thẳng. Lâm Thiên cảm nhận được những ánh mắt đang đánh giá, cân nhắc. Lưu Minh tỏ vẻ muốn nói gì đó, nhưng anh nhanh chóng lên tiếng:
"Tôi sẽ dẫn đội khám phá. Anh Lưu dẫn đội tìm kiếm. Còn chị Nguyệt có thể phụ trách việc canh gác cùng với những người còn lại."
Lời phân công ấy nghe có vẻ dân chủ, nhưng Lâm Thiên đã tính toán kỹ càng. Đội khám phá sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều thông tin nhất, đồng nghĩa với việc nắm giữ nhiều quyền quyết định hơn. Và quan trọng nhất, anh sẽ có cơ hội tìm hiểu xem điều gì thực sự đã xảy ra với thành phố này.
"Được rồi, như vậy cũng tốt," Lưu Minh đồng ý, không nhận ra ý đồ thực sự của Lâm Thiên.
Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ bất an, Lâm Thiên vẫn tỉnh táo. Anh nằm trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, mắt nhìn lên trần nhà nứt nẻ. Những suy nghĩ trong đầu anh xoay cuồng như cơn lốc.
Tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với việc ra quyết định cho mọi người? Tại sao khi thấy họ nghe theo lời anh, anh lại có cảm giác thỏa mãn đến vậy? Đây có phải là con người thật của anh - thứ đã bị dấu kín bởi nhiều năm nhút nhát và thiếu tự tin?
Một tiếng động nhỏ từ bên ngoài khiến anh giật mình. Anh đứng dậy thật nhẹ nhàng, bước đến cửa sổ. Dưới ánh trăng mờ ảo, anh thấy một bóng đen di chuyển trong hẻm đối diện. Không phải con người - hình dáng quá dị thường, di chuyển theo cách mà không sinh vật bình thường nào có thể làm được.
Tim anh đập nhanh, nhưng không hoàn toàn vì sợ hãi. Có một phần tò mò, thậm chí là hứng thú. Những sinh vật ấy đã giết chết hầu hết mọi người trong thành phố, nhưng tại sao lại để yên anh và những người còn sót lại?
Bóng đen dừng lại, như thể cảm nhận được ánh mắt của anh. Nó quay lên nhìn thẳng vào cửa sổ. Lâm Thiên không lùi lại, mà đứng yên, hai người - hay hai sinh vật - nhìn nhau qua khoảng cách và bóng tối.
Rồi bóng đen biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên dẫn đội khám phá gồm ba người khác đi sâu vào trung tâm thành phố. Họ di chuyển thận trọng, tránh những con đường chính, luồn lách qua các ngõ hẻm nhỏ. Cảnh tượng tàn phá càng lúc càng nghiêm trọng - những tòa nhà cao tầng bị đánh sập, xe cộ bị lật úp và biến dạng theo những cách không thể tự nhiên.
"Này anh Thiên," Cố Ngôn - một cậu thanh niên khoảng hai mười tuổi trong đội - chỉ về phía một cửa hàng trang sức. "Chúng ta có nên vào đó không? Có thể tìm được thứ gì đó có giá trị."
Lâm Thiên nhìn về phía cửa hàng. Cửa kính đã vỡ, bên trong tối om. Đây có thể là cơ hội để thu thập thêm những vật dụng có giá trị, nhưng anh cũng biết rằng việc này có thể khiến anh bị đánh giá là tham lam.
"Chúng ta có thể vào xem," anh nói một cách thận trọng. "Nhưng chỉ lấy những thứ cần thiết thôi."
Trong lòng, anh biết rằng định nghĩa về "cần thiết" của mình đang dần thay đổi.
Bên trong cửa hàng, họ tìm thấy nhiều đồ trang sức còn nguyên vẹn. Hai người đồng đội của Lâm Thiên chỉ chọn một vài món đơn giản, nhưng anh để mắt đến những món có giá trị cao hơn. Một chiếc nhẫn kim cương, một sợi vòng cổ bằng vàng, một đôi bông tai ngọc trai...
"Tôi sẽ giữ những thứ này để làm vốn trao đổi," anh giải thích khi thấy ánh mắt tò mò của đồng đội. "Trong tình huống hiện tại, chúng ta cần mọi thứ có thể đổi lấy thức ăn hoặc vũ khí."
Lời giải thích nghe có lý, nhưng khi những món trang sức được cất vào túi anh, cảm giác thỏa mãn không chỉ đến từ việc có thể sử dụng chúng về sau. Có một cảm giác khác - cảm giác sở hữu, cảm giác cuối cùng anh cũng có những thứ mà trước kia chỉ dám ngắm nhìn từ xa.
Họ tiếp tục di chuyển, và gần trưa thì đến được khu vực trung tâm hành chính của thành phố. Nơi đây cũng không khác gì những nơi khác - tàn phá hoàn toàn. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lâm Thiên không phải là sự tàn phá, mà là những gì còn sót lại.
Trên tường một tòa nhà chính phủ, có những ký hiệu kỳ lạ được khắc bằng một thứ gì đó sắc nhọn. Giống với những gì anh thấy trên cửa phòng trọ của mình, nhưng phức tạp hơn, chi tiết hơn. Và quan trọng nhất - chúng dường như tạo thành một dạng bản đồ hoặc hướng dẫn nào đó.
"Mọi người xem này," anh gọi đồng đội đến. "Những ký hiệu này có vẻ không ngẫu nhiên."
Cố Ngôn nhìn kỹ. "Trông như một loại chữ viết nào đó. Nhưng tôi chưa thấy bao giờ."
Lâm Thiên không nói gì, nhưng trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ rằng mình hiểu được một phần ý nghĩa của những ký hiệu này. Không phải hiểu hoàn toàn, mà như một cảm giác mơ hồ, như khi nghe một giai điệu quen thuộc nhưng không nhớ được tên bài hát.
"Chúng ta nên chụp lại," anh đề xuất, lấy điện thoại ra. May mắn là pin còn đủ dùng. "Có thể về sau sẽ cần đến."
Trên đường trở về, họ gặp một cảnh tượng khiến cả nhóm phải dừng lại. Một người đàn ông đang ngồi bên cạnh một cửa hàng tạp hóa, bên cạnh là xác của một phụ nữ. Anh ta không khóc, không la hét, mà chỉ ngồi đó với ánh mắt trống rỗng.
"Chú ơi," Cố Ngôn bước lại gần. "Chú không sao chứ?"
Người đàn ông nhìn lên, và Lâm Thiên thấy đôi mắt của một con người đã mất hết hy vọng. "Vợ tôi... nó giết vợ tôi ngay trước mặt tôi. Nhưng tôi... tôi không dám động đậy. Tôi đã bỏ mặc cô ấy..."
Câu chuyện của người đàn ông khiến cả nhóm im lặng. Họ đã nghe nhiều câu chuyện tương tự trong hai ngày qua - những người sống sót với nỗi tội lỗi vì đã không thể cứu được người thân.
Nhưng với Lâm Thiên, câu chuyện này lại khơi lên một suy nghĩ khác. Nếu tình huống ấy xảy ra với anh, anh sẽ làm gì? Anh có dám hy sinh mạng sống của mình để cứu người khác không? Hay anh cũng sẽ chọn sống sót, dù phải mang nỗi tội lỗi suốt đời?
Câu trả lời xuất hiện trong đầu anh một cách rõ ràng và lạnh lùng: Anh sẽ chọn sống sót.
Nhận ra điều này, anh cảm thấy một cú sốc nhẹ. Khi nào anh trở nên thực tế đến vậy? Khi nào sự sống còn của bản thân trở thành ưu tiên tuyệt đối?
"Chú đi cùng chúng tôi đi," Cố Ngôn nói. "Ở đây một mình quá nguy hiểm."
Người đàn ông lắc đầu. "Tôi không muốn đi đâu nữa. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy."
Họ cố thuyết phục, nhưng người đàn ông quyết tâm không rời khỏi chỗ. Cuối cùng, cả nhóm phải bỏ lại ông ta với lời hứa sẽ quay lại hỗ trợ vào ngày hôm sau.
Trên đường về, Lâm Thiên im lặng suy ngẫm. Anh bắt đầu nhận ra rằng trong thế giới mới này, những người quá lãng mạn, quá tình cảm sẽ khó có thể sống sót. Chỉ những ai đủ thực tế, đủ cứng rắn mới có thể vượt qua được.
Và có lẽ, đó chính là điều mà hoàn cảnh đang dạy anh.
Khi về đến nơi trú ẩn, anh thấy Lưu Minh đang ngồi một mình ở góc phòng, trông có vẻ lo lắng. Lâm Thiên bước lại gần.
"Chuyện gì xảy ra vậy ông Lưu?"
"Ah, cậu Thiên," Lưu Minh ngước lên. "Đội của ta đã tìm được ít thức ăn, nhưng không đủ phần cho tất cả mọi người ăn no. Chúng ta phải bắt đầu định khẩu phần rồi."
Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Với lượng thức ăn hạn chế, ai sẽ được ăn nhiều hơn? Ai sẽ phải nhịn đói? Và quan trọng nhất - ai sẽ quyết định?
"Tôi nghĩ chúng ta nên họp cả nhóm để bàn bạc," Lâm Thiên nói. Nhưng trong đầu anh đã có một kế hoạch rõ ràng. Đây là cơ hội để anh củng cố thêm vị thế của mình trong nhóm.
Khi tất cả mọi người tụ tập lại, không khí trở nên căng thẳng ngay khi Lưu Minh thông báo về tình hình thức ăn. Một vài người bắt đầu tranh cãi về cách phân chia.
"Trẻ em và phụ nữ phải được ưu tiên!" một người đàn ông cao tuổi nói.
"Không, những người khỏe mạnh nên ăn nhiều hơn để có sức lao động," một thanh niên khác phản đối.
Khi cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt, Lâm Thiên đứng lên.
"Tôi có một đề xuất này," anh nói, giọng điều đặn nhưng đủ lớn để mọi người nghe. "Chúng ta chia thành ba mức: những người tham gia hoạt động nguy hiểm như khám phá và tìm kiếm được ăn nhiều nhất. Những người làm việc nhẹ như canh gác ở mức trung bình. Và những người không thể đóng góp gì được ăn ít nhất - nhưng vẫn đủ để sống."
Đề xuất này nghe có vẻ công bằng, nhưng Lâm Thiên biết rằng nó sẽ tạo ra một hệ thống phân cấp với anh ở vị trí cao nhất. Anh là người dẫn đầu các hoạt động nguy hiểm nhất, nên sẽ được hưởng lượng thức ăn tốt nhất.
"Nghe có lý," Lưu Minh gật đầu. "Nhưng ai sẽ quyết định mức độ đóng góp của mỗi người?"
"Chúng ta sẽ bầu một ủy ban nhỏ," Lâm Thiên trả lời nhanh. "Ba người để đảm bảo quyết định công bằng."
Cuộc bầu cử diễn ra nhanh chóng. Không ngạc nhiên, Lâm Thiên được chọn với số phiếu cao nhất, tiếp theo là Lưu Minh và chị Nguyệt. Nhưng trong thực tế, với khả năng thuyết phục và sự chuẩn bị kỹ càng, Lâm Thiên biết mình sẽ có ảnh hưởng quyết định trong ủy ban này.
Đêm hôm đó, khi phân chia khẩu phần, anh nhận ra mình đang có nhiều thức ăn hơn những gì cần thiết. Nhưng thay vì chia sẻ, anh cất giấu phần thừa. Không phải vì tham ăn, mà vì một bản năng mới nảy sinh - bản năng tích trữ, chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Khi nhìn thấy một vài người trong nhóm còn có vẻ đói, lương tâm của anh có chút xao động. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị đè nén bởi một suy nghĩ khác: trong cái thế giới này, người tốt bụng sẽ chết trước. Để sống sót, anh phải học cách ích kỷ hơn.
Và thế là, không ai nhận ra. Trong bóng tối của căn phòng, bóng của anh trên tường dường như dài hơn và đậm hơn bình thường, như thể nó đang từ từ nuốt chửng ánh sáng xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro