Chương 4: Quyền Lực Khởi Nguyên
Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng thứ tư chiếu qua những tấm kính vỡ, tạo nên những vệt sáng rời rạc trên sàn nhà của tòa nhà văn phòng hoang tàn. Lâm Thiên đứng bên cửa sổ, quan sát con phố bên dưới với ánh mắt sắc sảo hơn trước. Ba ngày qua đã thay đổi anh rất nhiều - không chỉ ở vẻ ngoài mà còn ở cách anh nhìn nhận thế giới xung quanh.
Giờ đây anh không còn là kẻ nhút nhát luôn tìm cách ẩn mình. Thay vào đó, anh đang cẩn thận quan sát, tính toán từng chi tiết nhỏ nhất. Cách một người đi lại có thể tiết lộ sức khỏe của họ. Cách họ nhìn đồ ăn có thể cho biết mức độ đói khát. Cách họ tương tác với nhau có thể bộc lộ mối quan hệ quyền lực ngầm trong nhóm.
"Thiên, cậu có thấy gì bất thường không?" Lưu Minh bước lại gần, giọng hơi khàn sau một đêm ngủ không ngon giấc.
"Không có gì đặc biệt," Lâm Thiên trả lời, nhưng trong lòng anh đang suy nghĩ về điều khác. Hôm qua, khi phân chia thức ăn, anh đã để ý thấy hai người trong nhóm - Hoàng Vũ và Thanh Lan - thầm thì với nhau một cách đáng ngờ. Họ không hài lòng với cách phân chia hiện tại, và có vẻ như đang âm mưu gì đó.
Trong quá khứ, Lâm Thiên sẽ lo lắng về việc mọi người không hài lòng với anh. Nhưng giờ đây, anh thấy đây là một cơ hội. Nếu có sự bất đồng trong nhóm, anh có thể lợi dụng để củng cố thêm vị thế của mình.
"Anh Lưu," anh quay lại, giọng trầm trầm, "tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng."
Lưu Minh nhìn anh với vẻ bất ngờ. Từ khi nào cậu thanh niên nhút nhát này lại có giọng điệu như thế? Nhưng ông ta không nói gì, chỉ gật đầu và đi theo Lâm Thiên lên tầng hai.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Minh hỏi khi họ đã ở một nơi riêng tư.
"Tôi nghĩ có một vài người trong nhóm không hài lòng với tình hình hiện tại," Lâm Thiên nói thẳng. "Và điều này có thể gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta."
"Cậu có bằng chứng gì không?"
Lâm Thiên không có bằng chứng cụ thể, nhưng anh đã học được rằng trong những tình huống như thế này, việc tạo ra nghi ngờ có thể hiệu quả hơn việc có bằng chứng thực sự.
"Tôi thấy Hoàng Vũ và Thanh Lan thường xuyên nói chuyện riêng," anh nói, giọng lo lắng giả tạo. "Và hôm qua, khi anh không có mặt, họ đã hỏi tôi về việc có thể thay đổi cách phân chia thức ăn hay không."
Điều này hoàn toàn không đúng sự thật, nhưng Lâm Thiên nói với giọng điệu chân thành đến mức Lưu Minh không có lý do gì để nghi ngờ.
"Họ nói gì?" Lưu Minh cau mày.
"Họ cho rằng những người không tham gia các hoạt động nguy hiểm vẫn nên được ăn ngang bằng với những người khác," Lâm Thiên tiếp tục bịa đặt. "Họ nói rằng hệ thống hiện tại không công bằng."
Lưu Minh im lặng, suy nghĩ. Ông ta biết rằng trong những tình huống khó khăn như thế này, sự bất đồng trong nhóm có thể dẫn đến thảm họa. Và nếu có người cố tình gây rối...
"Chúng ta nên làm gì?" ông ta hỏi.
Đây chính là điều Lâm Thiên đang chờ đợi. Anh đã tạo ra vấn đề, và giờ anh sẽ đưa ra giải pháp - một giải pháp có lợi cho anh.
"Tôi nghĩ anh nên nói chuyện với họ," anh đề xuất. "Nhưng một cách gián tiếp, để họ không biết chúng ta đã nghi ngờ họ. Có thể anh có thể hỏi ý kiến của tất cả mọi người về hệ thống phân chia hiện tại?"
"Ý hay đấy," Lưu Minh gật đầu. "Cậu có ý tưởng gì khác không?"
"Tôi nghĩ chúng ta cũng nên chuẩn bị phương án dự phòng," Lâm Thiên nói, giọng nghiêm túc. "Nếu họ thực sự có ý định gây rối, chúng ta cần có cách xử lý."
"Cậu có ý gì?"
Lâm Thiên ngừng một lúc, tỏ vẻ như đang cân nhắc kỹ lưỡng. Thực tế, anh đã nghĩ về điều này từ hôm qua.
"Chúng ta có thể tách họ ra khỏi nhóm," anh nói nhỏ. "Không phải trục xuất hoàn toàn, mà chỉ... tạo khoảng cách. Ví dụ như giao cho họ những nhiệm vụ riêng biệt, ít quan trọng hơn."
Lưu Minh nhìn anh với ánh mắt đánh giá. Từ khi nào cậu thanh niên này lại có những suy nghĩ sâu sắc đến vậy về quản lý nhóm?
"Cậu suy nghĩ rất kỹ càng," ông ta nói. "Được rồi, ta sẽ quan sát thêm vài ngày nữa trước khi quyết định."
Lâm Thiên gật đầu, nhưng trong lòng anh đang cảm thấy hài lòng. Anh đã thành công trong việc gieo mầm nghi ngờ vào đầu Lưu Minh. Giờ đây, dù Hoàng Vũ và Thanh Lan có làm gì, họ cũng sẽ bị nhìn bằng con mắt hoài nghi.
Khi họ trở xuống tầng dưới, Lâm Thiên thấy mọi người đang tụ tập quanh Cố Ngôn, người đang kể về điều gì đó với vẻ hào hứng.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Minh hỏi.
"Ngôn nói là hôm qua khi đi tìm kiếm, cậu ấy thấy một nhóm người khác ở phía đông," chị Nguyệt trả lời. "Khoảng mười lăm người, có vẻ như họ đã tổ chức được khá ổn định."
Thông tin này khiến Lâm Thiên chú ý ngay lập tức. Một nhóm người khác có nghĩa là cả cơ hội lẫn mối đe dọa. Nếu xử lý khéo léo, đây có thể là cơ hội để anh mở rộng ảnh hưởng của mình.
"Họ có vẻ thân thiện không?" anh hỏi.
"Tôi không tiếp xúc trực tiếp," Cố Ngôn trả lời. "Nhưng quan sát từ xa thì họ có vẻ có kỷ luật hơn chúng ta. Có người canh gác, có phân công rõ ràng."
"Điều đó có thể tốt cũng có thể xấu," Lâm Thiên nói suy nghĩ. "Nếu họ có tổ chức tốt, có thể chúng ta sẽ học được điều gì đó. Nhưng cũng có thể họ sẽ coi chúng ta là mối đe dọa."
"Vậy chúng ta nên làm gì?" một người khác hỏi.
Lâm Thiên biết đây là cơ hội để anh thể hiện khả năng lãnh đạo. Nhưng anh cũng phải cẩn thận - không thể quá quyết đoán đến mức làm Lưu Minh nghi ngờ.
"Tôi nghĩ chúng ta nên cử một đoàn đại diện nhỏ để tiếp xúc," anh đề xuất. "Không quá nhiều người để tránh gây hiểu lầm, nhưng cũng đủ để bảo vệ nhau nếu có chuyện gì xảy ra."
"Ai sẽ đi?" Lưu Minh hỏi.
"Tôi nghĩ anh nên đi," Lâm Thiên nói ngay lập tức. "Anh có kinh nghiệm và uy tín nhất trong nhóm."
Lời nói này khiến Lưu Minh cảm thấy hài lòng, nhưng Lâm Thiên có động cơ khác. Nếu cuộc gặp gỡ diễn ra tốt đẹp, anh có thể chia sẻ công lao. Nếu có vấn đề xảy ra, anh có thể đổ lỗi cho quyết định của Lưu Minh.
"Còn ai nữa?" Lưu Minh hỏi.
"Tôi sẽ đi cùng anh," Lâm Thiên tình nguyện. "Và có thể thêm một người nữa. Ngôn có thể chỉ đường."
"Được rồi," Lưu Minh gật đầu. "Chúng ta sẽ đi vào chiều nay. Còn lại ở đây canh gác."
Khi mọi người bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ, Lâm Thiên rút ra một góc để suy nghĩ. Anh cần phải chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra. Nếu nhóm kia thân thiện, anh có thể tìm cách tạo mối quan hệ tốt với họ, thậm chí là tìm cách thâm nhập vào hệ thống quyền lực của họ. Nếu họ thù địch, anh cần phải có kế hoạch để bảo vệ bản thân và tận dụng tình huống.
Trong lúc suy nghĩ, anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng Vũ và Thanh Lan ở góc phòng.
"...không thể tiếp tục như thế này được," Hoàng Vũ nói nhỏ. "Hệ thống phân chia thức ăn này không công bằng chút nào."
"Tôi cũng nghĩ vậy," Thanh Lan đồng ý. "Nhưng làm sao để thay đổi? Lưu Minh và Lâm Thiên dường như đã quyết định mọi thứ rồi."
"Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với những người khác, xem họ có nghĩ giống chúng ta không."
Lâm Thiên mỉm cười trong lòng. Điều anh đã bịa đặt với Lưu Minh hóa ra lại có phần đúng sự thật. Nhưng thay vì cảm thấy lo lắng, anh thấy đây là cơ hội tuyệt vời.
Anh bước lại gần họ, tỏ vẻ tình cờ.
"Chào các bạn," anh nói với giọng thân thiện. "Các bạn có vẻ đang bàn luận về điều gì đó quan trọng?"
Hoàng Vũ và Thanh Lan nhìn nhau, có vẻ hơi bối rối vì bị bắt gặp.
"Không có gì đặc biệt," Hoàng Vũ nói, nhưng giọng không thuyết phục.
"Nếu có điều gì băn khoăn, các bạn có thể nói với tôi," Lâm Thiên nói với giọng chân thành. "Chúng ta đều ở trong tình huống khó khăn này, cần phải hỗ trợ lẫn nhau."
Thanh Lan nhìn anh một lúc, rồi dường như quyết định tin tưởng.
"Thực ra, chúng tôi đang lo lắng về hệ thống phân chia thức ăn hiện tại," cô nói. "Chúng tôi hiểu rằng những người làm việc nguy hiểm nên được ưu tiên, nhưng liệu có cách nào để làm cho nó công bằng hơn không?"
Lâm Thiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu và đồng cảm.
"Tôi hiểu cảm giác của các bạn," anh nói. "Thực ra, tôi cũng đã nghĩ về điều này. Có lẽ chúng ta cần phải cải tiến hệ thống."
"Thật sao?" Hoàng Vũ trông ngạc nhiên. "Nhưng anh không phải là người đề xuất hệ thống hiện tại sao?"
"Đề xuất ban đầu của tôi chỉ là một giải pháp tạm thời," Lâm Thiên nói dối một cách trơn tru. "Tôi luôn mong muốn tìm ra cách tốt hơn. Các bạn có ý tưởng gì không?"
Cuộc trò chuyện này tiếp tục thêm vài phút, và Lâm Thiên nghe được nhiều thông tin hữu ích. Không chỉ có Hoàng Vũ và Thanh Lan, mà còn có ít nhất ba người khác trong nhóm cũng có ý kiến tương tự. Họ không muốn nổi loạn, nhưng họ muốn có tiếng nói trong việc ra quyết định.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Thiên đã có một kế hoạch rõ ràng trong đầu. Thay vì để những người này trở thành mối đe dọa, anh sẽ biến họ thành công cụ.
Chiều hôm đó, Lâm Thiên, Lưu Minh và Cố Ngôn bắt đầu hành trình đến gặp nhóm người khác. Họ di chuyển cẩn thận qua những con phố hoang tàn, tránh những khu vực có thể có nguy hiểm.
Trên đường đi, Lâm Thiên để ý thấy nhiều chi tiết mà trước đây anh không chú ý đến. Cách thức tàn phá ở các khu vực khác nhau có sự khác biệt. Ở một số nơi, có vẻ như đã xảy ra giao tranh dữ dội giữa con người và những sinh vật lạ. Ở những nơi khác, mọi thứ biến mất một cách bí ẩn, không để lại dấu vết chiến đấu.
"Các anh có để ý không," anh nói với hai người đồng hành, "những sinh vật kia dường như không tấn công ngẫu nhiên. Có vẻ như chúng có mục tiêu cụ thể."
"Cậu có ý gì?" Lưu Minh hỏi.
"Tôi thấy một số khu vực bị tàn phá hoàn toàn, nhưng một số nơi khác lại gần như nguyên vẹn," Lâm Thiên giải thích. "Điều này cho thấy chúng không chỉ đơn thuần là quái vật hoang dại."
Cố Ngôn gật đầu. "Tôi cũng nhận ra điều đó. Có vẻ như chúng tìm kiếm một thứ gì đó cụ thể."
"Hoặc loại bỏ một thứ gì đó cụ thể," Lâm Thiên nói thêm, giọng trầm ngâm.
Cuộc trò chuyện này khiến cả ba người suy nghĩ. Nếu những sinh vật kia có mục đích rõ ràng, thì liệu những người sống sót như họ có phải là mục tiêu hay không? Hay họ được để yên vì một lý do nào đó?
Khi họ đến gần khu vực mà Cố Ngôn đã thấy nhóm người kia, họ bắt đầu nghe thấy tiếng người nói chuyện. Âm thanh của sự sống bình thường trong thế giới đã chết này khiến cả ba người cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ.
"Chúng ta nên làm gì?" Cố Ngôn hỏi nhỏ.
"Tiếp cận một cách cẩn thận," Lưu Minh trả lời. "Giơ tay lên để cho họ thấy chúng ta không có vũ khí."
Nhưng Lâm Thiên có ý tưởng khác.
"Tôi nghĩ một người nên ở lại đây làm hậu phương," anh đề xuất. "Phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra."
"Ai sẽ ở lại?" Lưu Minh hỏi.
"Tôi sẽ ở," Lâm Thiên tình nguyện. "Nếu các anh gặp rắc rối, tôi có thể chạy về báo tin cho nhóm."
Thực tế, Lâm Thiên muốn có cơ hội quan sát cuộc gặp gỡ từ xa. Anh muốn biết nhóm kia phản ứng như thế nào, và quan trọng hơn, anh muốn có thời gian để suy nghĩ về cách tận dụng tình huống này.
Lưu Minh và Cố Ngôn tiến về phía tiếng nói, trong khi Lâm Thiên tìm một vị trí ẩn mình có thể quan sát được mọi thứ. Anh nhìn thấy nhóm người kia đang tụ tập ở một khoảng đất trống giữa hai tòa nhà. Họ thực sự có tổ chức tốt hơn nhóm của anh - có người canh gác ở các vị trí chiến lược, có khu vực nấu ăn riêng biệt, và quan trọng nhất, có một người rõ ràng đang đóng vai trò lãnh đạo.
Người đàn ông đó khoảng bốn mười tuổi, cao lớn và có vẻ ngoài uy quyền. Ngay cả từ khoảng cách xa, Lâm Thiên cũng có thể cảm nhận được khí chất lãnh đạo từ anh ta. Đây chắc chắn là một đối thủ đáng gờm nếu có xung đột.
Khi Lưu Minh và Cố Ngôn xuất hiện, toàn bộ nhóm người kia ngay lập tức tập trung sự chú ý. Những người canh gác đã phát hiện ra họ từ sớm, nhưng họ để cho hai người tiếp cận. Điều này cho thấy họ vừa cảnh giác vừa tự tin.
Cuộc gặp gỡ diễn ra khá suôn sẻ. Từ vị trí quan sát, Lâm Thiên thấy cả hai bên đều giữ thái độ thận trọng nhưng thân thiện. Sau khoảng mười lăm phút, Lưu Minh ra hiệu cho anh biết rằng mọi thứ ổn định.
Lâm Thiên bước ra khỏi nơi ẩn mình và đi về phía nhóm. Khi anh xuất hiện, người lãnh đạo của nhóm kia nhìn anh với ánh mắt đánh giá.
"Đây là Lâm Thiên," Lưu Minh giới thiệu. "Cậu ấy là người đồng lãnh đạo nhóm chúng tôi."
Từ "đồng lãnh đạo" khiến Lâm Thiên cảm thấy hài lòng. Anh đã thành công trong việc thiết lập vị thế của mình mà không cần phải tranh giành công khai.
"Tôi là Đường Hạo," người đàn ông cao lớn giới thiệu bản thân. "Rất vui được gặp các anh."
Cuộc trò chuyện tiếp theo kéo dài hơn một giờ. Lâm Thiên chủ yếu lắng nghe, quan sát và học hỏi. Anh thấy rằng nhóm của Đường Hạo được tổ chức theo mô hình quân sự. Có phân cấp rõ ràng, có kỷ luật nghiêm khắc, và quan trọng nhất, có một hệ thống phân chia tài nguyên dựa trên cấp bậc.
"Hệ thống của các anh có vẻ rất hiệu quả," Lâm Thiên nói khi có cơ hội. "Chúng tôi cũng đang tìm cách cải tiến tổ chức của mình."
"Kinh nghiệm quân đội," Đường Hạo giải thích. "Tôi từng là sĩ quan. Trong tình huống như thế này, kỷ luật là chìa khóa để sống sót."
"Anh nói đúng," Lâm Thiên đồng ý. "Chúng tôi cũng đang gặp một số vấn đề về kỷ luật trong nhóm."
"Vấn đề gì?" Đường Hạo hỏi, tỏ ra quan tâm.
Lâm Thiên ngần ngại một chút, tỏ vẻ như không muốn nói ra những vấn đề nội bộ. Nhưng rồi anh quyết định "tin tưởng" Đường Hạo.
"Một vài người trong nhóm không hài lòng với cách phân chia tài nguyên," anh nói. "Họ muốn có hệ thống bình đẳng hơn, nhưng chúng tôi lo rằng điều đó sẽ làm giảm động lực làm việc."
"Đó là vấn đề cổ điển," Đường Hạo gật đầu. "Trong quân đội, chúng tôi giải quyết vấn đề này bằng cách có hệ thống thưng phạt rõ ràng. Ai đóng góp nhiều sẽ được đối xử tốt hơn. Ai không tuân thủ sẽ bị phạt."
"Còn nếu có người cố tình gây rối thì sao?" Lâm Thiên hỏi, tỏ vẻ lo lắng.
"Loại bỏ," Đường Hạo trả lời một cách lạnh lùng. "Trong tình huống sống còn như thế này, chúng ta không có thời gian để chiều chuộng những kẻ tạo rắc rối."
"Loại bỏ có nghĩa là...?"
"Trục xuất khỏi nhóm. Trong thế giới hiện tại, điều đó có nghĩa là cái chết."
Câu trả lời này khiến Lưu Minh có vẻ không thoải mái, nhưng Lâm Thiên lại cảm thấy thú vị. Đây chính là cách tiếp cận mà anh đang tìm kiếm - thực tế, hiệu quả, và không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến việc ra quyết định.
Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, cả hai nhóm đều đồng ý sẽ duy trì liên lạc và hỗ trợ lẫn nhau khi cần thiết. Họ cũng quyết định chia sẻ thông tin về những phát hiện của mình về thế giới sau thảm họa.
Trên đường về, Lưu Minh tỏ ra khá hài lòng với cuộc gặp gỡ.
"Họ có vẻ là những người tốt," ông ta nói. "Có thể chúng ta sẽ học được nhiều điều từ họ."
"Đúng vậy," Lâm Thiên đồng ý, nhưng trong đầu anh đang nghĩ về điều khác. Anh đã học được rất nhiều từ cuộc gặp gỡ này - không chỉ về cách tổ chức một nhóm người, mà còn về cách sử dụng quyền lực một cách hiệu quả.
Đường Hạo đã cho anh thấy rằng để lãnh đạo một cách hiệu quả trong thế giới mới này, đôi khi cần phải cứng rắn, thậm chí là tàn nhẫn. Khái niệm "loại bỏ" những kẻ gây rối không phải là điều tàn ác, mà là điều cần thiết để đảm bảo sự sống còn của tập thể.
Khi họ về đến nơi trú ẩn, Lâm Thiên thấy nhóm đang tụ tập với vẻ mặt lo lắng. Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc họ đi vắng.
"Chuyện gì thế?" Lưu Minh hỏi ngay khi bước vào.
Chị Nguyệt đi tới, gương mặt căng thẳng: "Có người bị thương. Hồi chiều, khi các anh đi rồi, Trần Khải đã cố gắng tìm thức ăn ở tầng cao hơn. Cậu ta bị ngã và gãy chân."
Lâm Thiên nhìn về phía góc phòng, nơi Trần Khải đang nằm với gương mặt tái nhợt, chân phải được băng bó sơ sài. Anh ta còn trẻ, chỉ khoảng hai mười tuổi, và từ khi thảm họa xảy ra, cậu ta luôn cố gắng chứng tỏ mình hữu ích với nhóm.
"Tình trạng như thế nào?" Lưu Minh hỏi, đi lại gần người bị thương.
"Không quá nặng, nhưng cậu ấy sẽ không thể di chuyển được trong ít nhất một tuần," chị Nguyệt trả lời. "Vấn đề là chúng ta không có thuốc men để điều trị đúng cách."
Lâm Thiên quan sát phản ứng của mọi người. Anh thấy rõ sự lo lắng trong mắt họ - không chỉ lo cho Trần Khải, mà còn lo cho chính bản thân. Trong thế giới hiện tại, một người không thể tự bảo vệ mình đồng nghĩa với việc trở thành gánh nặng cho cả nhóm.
"Chúng ta sẽ chăm sóc cậu ấy," Lưu Minh nói với giọng quyết định. "Mọi người đều là một gia đình."
Lời này làm một số người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lâm Thiên để ý thấy có những ánh mắt khác - những ánh mắt tính toán, hoài nghi. Điển hình là Hoàng Vũ, người đang nhìn Trần Khải với vẻ không hài lòng rõ rệt.
"Tôi hiểu tình cảm của anh Lưu," Hoàng Vũ lên tiếng, giọng hơi cứng. "Nhưng chúng ta cần thực tế. Thức ăn của chúng ta đã ít, giờ lại phải nuôi thêm một người không thể đóng góp gì."
"Cậu ta sẽ khỏe lại," Lưu Minh nói.
"Còn nếu không thì sao?" Thanh Lan bổ sung, giọng lo lắng. "Nếu chân cậu ấy không lành được? Chúng ta sẽ nuôi cậu ấy mãi sao?"
Cuộc tranh luận bắt đầu leo thang. Một số người ủng hộ việc chăm sóc Trần Khải, số khác lại cho rằng cần phải ưu tiên những người còn lại. Lâm Thiên đứng im lặng, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc sảo.
Đây chính là cơ hội mà anh đã chờ đợi.
"Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có lý," anh lên tiếng, giọng điệu trầm tĩnh thu hút sự chú ý của mọi người. "Chúng ta không thể bỏ rơi Khải, nhưng cũng không thể phớt lờ thực tế."
"Cậu có ý tưởng gì?" Lưu Minh hỏi.
"Tôi nghĩ chúng ta cần có một hệ thống rõ ràng hơn," Lâm Thiên nói, giọng chân thành đến mức không ai có thể nghi ngờ động cơ của anh. "Không chỉ về phân chia thức ăn, mà về toàn bộ cách chúng ta vận hành."
Anh ngừng một chút, để mọi người suy nghĩ về lời nói của mình.
"Hôm nay, khi gặp nhóm của anh Đường Hạo, tôi thấy họ có một điều chúng ta thiếu - kỷ luật và quy tắc rõ ràng. Họ biết chính xác ai sẽ làm gì, ai sẽ nhận được gì, và điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó không tuân thủ."
"Cậu muốn nói gì?" Hoàng Vũ hỏi, có vẻ tò mò.
"Tôi nghĩ chúng ta cần thiết lập một hiến chương," Lâm Thiên nói. "Một bộ quy tắc mà mọi người đều đồng ý và tuân thủ. Như vậy, khi có vấn đề phát sinh, chúng ta sẽ có cách xử lý rõ ràng thay vì tranh cãi."
Ý tưởng này nghe có vẻ hợp lý, và Lâm Thiên thấy một số người gật đầu đồng ý.
"Hiến chương sẽ bao gồm những gì?" chị Nguyệt hỏi.
"Nhiều thứ," Lâm Thiên trả lời, giọng như người đã suy nghĩ kỹ càng. "Cách phân chia thức ăn, cách phân công công việc, cách ra quyết định quan trọng, và... cách xử lý những tình huống khó khăn như của Khải."
"Còn việc lãnh đạo thì sao?" một người khác hỏi.
Đây chính là câu hỏi mà Lâm Thiên đang chờ đợi.
"Tôi nghĩ chúng ta nên có một hội đồng," anh nói. "Thay vì để một người quyết định mọi thứ, chúng ta có thể có ba hoặc bốn người cùng bàn bạc. Như vậy sẽ công bằng hơn."
Lưu Minh nhìn anh với ánh mắt đánh giá. Ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là gì.
"Ai sẽ là thành viên của hội đồng này?" ông ta hỏi.
"Tất nhiên là anh," Lâm Thiên nói ngay lập tức. "Anh là người có kinh nghiệm nhất. Còn lại, chúng ta có thể bầu chọn."
Cuộc thảo luận tiếp tục đến tận khuya. Cuối cùng, mọi người đồng ý thành lập một hội đồng gồm bốn người: Lưu Minh, Lâm Thiên, chị Nguyệt và Hoàng Vũ. Họ cũng quyết định sẽ dành ngày mai để soạn thảo hiến chương chi tiết.
Khi mọi người đã đi ngủ, Lâm Thiên vẫn thức, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh cảm thấy hài lòng với những gì đã đạt được. Bằng cách đề xuất hội đồng, anh đã tránh được việc phải tranh giành quyền lực một cách trực tiếp, nhưng vẫn đảm bảo có tiếng nói quyết định trong nhóm.
Quan trọng hơn, anh đã tạo ra một công cụ để kiểm soát những người khác. Hiến chương sẽ được viết theo cách mà anh có thể lợi dụng, và hội đồng sẽ trở thành sân khấu để anh thể hiện khả năng lãnh đạo.
Nhưng trong lúc suy nghĩ, anh vô tình nhìn thấy một cái bóng di chuyển ở xa. Ban đầu anh tưởng đó là ảo giác, nhưng khi tập trung quan sát, anh nhận ra đó là một sinh vật lạ - cao khoảng hai mét, hình dáng giống người nhưng di chuyển theo cách kỳ quái.
Sinh vật đó không hướng về phía tòa nhà của họ, mà chỉ đi qua. Nhưng sự xuất hiện của nó khiến Lâm Thiên nghĩ đến cuộc trò chuyện với Đường Hạo hôm nay. Nếu những sinh vật này thực sự có mục đích, thì liệu chúng có đang quan sát những người sống sót như họ?
Anh quyết định không báo cho ai biết về điều này - ít nhất là bây giờ. Thông tin này có thể hữu ích trong tương lai, và anh muốn là người duy nhất nắm giữ nó.
Sáng hôm sau, việc soạn thảo hiến chương diễn ra khá suôn sẻ. Lâm Thiên đã chuẩn bị sẵn một số điều khoản và khéo léo đưa ra chúng như những ý tưởng tự nhiên trong cuộc thảo luận.
"Về việc phân chia thức ăn," anh nói, "tôi nghĩ chúng ta nên dựa trên đóng góp. Ai làm việc nhiều hơn, nguy hiểm hơn, sẽ được ăn nhiều hơn. Điều này công bằng và tạo động lực."
"Còn những người bị thương hoặc ốm yếu thì sao?" chị Nguyệt hỏi.
"Chúng ta sẽ chăm sóc họ," Lâm Thiên trả lời, "nhưng chỉ trong một thời gian nhất định. Nếu sau hai tuần mà họ vẫn không thể đóng góp, chúng ta sẽ phải xem xét lại."
"Xem xét lại có nghĩa là gì?" Hoàng Vũ hỏi.
"Có thể giảm khẩu phần ăn của họ, hoặc..." Lâm Thiên ngừng lại, tỏ vẻ không muốn nói tiếp.
"Hoặc gì?" Lưu Minh thúc giục.
"Hoặc yêu cầu họ rời khỏi nhóm," Lâm Thiên nói nhỏ, giọng như thể điều này khiến anh đau lòng. "Tôi biết nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng chúng ta phải ưu tiên sự sống còn của đa số."
Căn phòng im lặng. Mọi người đều hiểu rằng "rời khỏi nhóm" trong thế giới hiện tại có nghĩa là gì.
"Nhưng hai tuần có đủ không?" chị Nguyệt hỏi, giọng lo lắng.
"Chúng ta có thể điều chỉnh tùy từng trường hợp cụ thể," Lâm Thiên nói. "Đây chỉ là nguyên tắc chung. Hội đồng sẽ quyết định dựa trên tình hình thực tế."
Cuối cùng, họ đồng ý với hầu hết các điều khoản mà Lâm Thiên đề xuất. Hiến chương được viết ra trên một tờ giấy cũ và được tất cả mọi người ký tên.
Khi buổi họp kết thúc, Lâm Thiên cảm thấy như vừa đạt được một chiến thắng quan trọng. Anh đã chính thức hóa quyền lực của mình và tạo ra khung pháp lý để thực hiện những quyết định khó khăn trong tương lai.
Nhưng điều quan trọng nhất là anh đã học được cách manipulate người khác một cách tinh tế. Thay vì ép buộc, anh đã khiến họ tự đồng ý với những điều anh muốn. Họ nghĩ rằng đó là quyết định của tập thể, nhưng thực tế đó là ý muốn của anh.
Chiều hôm đó, khi đang chuẩn bị thức ăn, Thanh Lan tiến đến gần anh.
"Thiên, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?" cô hỏi.
"Tất nhiên," Lâm Thiên đồng ý, tò mò về những gì cô muốn nói.
Họ ra góc xa của tòa nhà, nơi không ai có thể nghe thấy.
"Tôi cảm ơn cậu," Thanh Lan nói. "Việc thành lập hội đồng và hiến chương thực sự tốt. Giờ đây mọi thứ rõ ràng hơn nhiều."
"Không có gì," Lâm Thiên trả lời khiêm tốn. "Chúng ta chỉ làm những gì tốt cho nhóm thôi."
"Nhưng tôi có chút lo lắng," cô tiếp tục. "Về quy định hai tuần cho người bị thương... Liệu có quá nghiêm khắc không?"
Lâm Thiên nhìn cô với ánh mắt hiểu biết.
"Tôi hiểu cảm giác của chị," anh nói. "Thực ra tôi cũng không muốn đưa ra quy định đó. Nhưng chúng ta phải nghĩ về tương lai. Nếu không có kỷ luật rõ ràng, nhóm sẽ sụp đổ."
"Nhưng Khải còn trẻ, và cậu ấy đã cố gắng rất nhiều..."
"Chính vì vậy tôi tin cậu ấy sẽ khỏe lại," Lâm Thiên nói, đặt tay lên vai cô theo cách an ủi. "Quy định hai tuần chỉ là để đảm bảo mọi người đều có động lực hồi phục nhanh chóng thôi."
Thanh Lan gật đầu, nhưng vẫn có vẻ không hoàn toàn yên tâm.
"Nếu có chuyện gì, chị có thể nói với tôi," Lâm Thiên nói, giọng chân thành. "Chúng ta cần hỗ trợ lẫn nhau."
Sau khi Thanh Lan đi, Lâm Thiên mỉm cười. Anh đã thành công trong việc đặt mình vào vị trí của người được tin tưởng. Giờ đây, nếu có ai có thắc mắc hoặc bất mãn, họ sẽ đến tìm anh trước. Điều này cho anh cơ hội để kiểm soát thông tin và định hướng ý kiến của mọi người.
Đêm hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, Lâm Thiên lại ngồi canh gác. Anh vừa quan sát bên ngoài, vừa suy nghĩ về những kế hoạch tiếp theo.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng động từ bên trong tòa nhà. Là tiếng ai đó đang di chuyển rất nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra tiếng ồn.
Anh đứng dậy và lặng lẽ đi theo âm thanh. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ cho phép anh nhìn thấy một bóng người đang cúi xuống bên góc phòng nơi họ cất thức ăn.
Đó là Hoàng Vũ. Anh ta đang lấy thêm thức ăn từ kho dự trữ chung.
Lâm Thiên đứng im quan sát một lúc. Đây là một cơ hội tuyệt vời. Thay vì can thiệp ngay lập tức, anh quyết định để Hoàng Vũ hoàn thành việc "ăn cắp" rồi mới hành động.
Sau khi Hoàng Vũ trở về chỗ ngủ, Lâm Thiên chờ thêm vài phút rồi lặng lẽ kiểm tra kho thức ăn. Đúng như anh nghĩ, có một phần nhỏ thức ăn đã biến mất.
Anh mỉm cười trong bóng tối. Ngày mai sẽ là một ngày thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro