Chương 8
Ưng Thiên Yết mang mặt nạ Pharaoh vào lại, vội vàng xuống lầu tìm Tề Nhân Mã, vì không cho em gái lại giở trò gì, anh phải mau chóng tiễn cô về, anh vừa thấy cô đang ở quầy bar uống nước một mình, lập tức bước nhanh về phía cô.
Tề Nhân Mã khiêu vũ mệt mỏi, khát đòi mạng, đang uống nước chanh thì liếc thấy Ưng Thiên Yết đi về phía mình, tâm tình lập tức rộng mở.
"Tiểu thư, tôi nghĩ. . . . . ." Ưng THiên Yết đang muốn đề nghị, đèn thủy tinh trên trần nhà đột nhiên sáng lên, phá hủy không khí mê mị xây dựng bởi ngọn nến, ở đây mỗi người đều phát ra tiếng kêu không vui, lời của anh cũng bị bỏ dở.
Tề Nhân Mã điềm tĩnh cười, đoán được hắn tìm đến mục đích của nàng:
"Muốn cùng tôi khiêu vũ đúng không! Chờ tôi uống xong ly này, rất nhanh."
Trong lòng cô phát ra tiếng hoan hô, rốt cục được như nguyện, cô cần bình tĩnh lại thật tốt, cầm tay anh thật chặt, trải qua một đêm "trị liệu", cô đã tốt hơn rất nhiều, một đôi tay của anh có thể hơn được mười người. . . . . . Cô thầm nghĩ, vụng trộm cười.
"Chờ tôi một chút, tôi đi kêu người tắt đèn."
Ưng Thiên Yếtbuồn rầu, cô hoàn toàn hiểu sai ý anh.
Anh vội vàng đi tìm một người làm ở gần đó xử lí, lại quay đầu thì thấy cô đã uống xong đồ uống, thực chủ động đưa tay cho anh, chờ khiêu vũ cùng anh.
Căn cứ vào phong độ, Ưng Thiên Yết không tiện cự tuyệt, đành đỡ tay cô, khiêu vũ cùng cô . . . . .
"Cô bình thường mấy giờ thì ngủ?" Anh tính ám chỉ cô thời gian không còn sớm, không nên trở về quá muộn.
"Tôi là con cú, không chơi đến nửa đêm căn bản ngủ không được."
Đèn thủy tinh sáng rực nhanh chóng bị tắt đi chỉ còn lại ánh nến lãng mạn lay động, Tề Nhân Mã nhìn chăm chú vào mặt nạ Pharaoh màu vàng của anh, tuy rằng âm nhạc vẫn là ca, cô cũng đã yêu nhịp điệu kì lạ đó nhưng cô lại thích cảm giác gần sát anh trong bóng tối, nội tâm xoay chuyển, giống như có lực lượng nào đó bao phủ cô, tế bào trong cơ thể cô đang rung động vì hưng phấn . . . .
"Cô đang ở khách sạn nào?" Ưng Thiên Yết khách khí hỏi, kỳ vọng cô hiểu biết ý tứ của anh, anh muốn tiễn cô trở về.
"Khách sạn Thánh Triết, vì sao anh không hỏi tên tôi?" Cô rất thích ý nói cho anh biết, làm cho anh nhớ kỹ cô, xúc tiến tìm hiểu lẫn nhau.
Ưng Thiên Yết có điểm ngây người, cô hiển nhiên là không có nghe hiểu lời nói khách sáo của anh. . . . . .
"Cô tên là gì?" Anh hỏi một cách bình tĩnh.
"Tề Nhân Mã, Tề trong Tề Thiên đại thánh." Tề Vân Vân cười sáng lạn.
"Hả. . . . ." Ưng Thiên Yết không biết nên trả lời như thế nào, ý nghĩ của hai người vốn đã trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nói chuyện một chút cũng không khớp nhau.
"Tôi cho anh biết! Tôi đến Venice kỳ thật là có mục đích." Đôi mắt long lanh xinh đẹp của Tề Nhân Mã một mực quan sát anh, nghĩ muốn tìm đề tài đến hấp dẫn sức chú ý của anh, làm cho anh khiêu vũ cùng cô cả đêm, đừng chạy loạn nữa.
"A!" Ưng Thiên Yết cũng không thèm để ý tới mục đích cá nhân của cô, tốt nhất DJ mau đổi bài khác, làm cho vũ khúc chấm dứt, anh có thể mau mau tiễn khách.
"Tôi là tới để tìm tình nhân . . . . . ." Tề Nhân Mã cố ý che đậy, khiến mình giống như thật sự hào phóng cởi mở.
"Vậy cô đã tìm được chưa?" Ưng Thiên Yết thấy nhưng không thể trách, một trong những mục đích nhiều người đến Gia Niên Hoa hội đúng là như thế. Nhưng những người này đối với mà nói đều là người ngoài, anh chỉ thích những cô gái đàng hoàng bảo thủ, trừ vị hôn thê Trác Kha Nhi đã chết đi của anh ở ngoài, không có ai phù hợp tiêu chuẩn này.
"Không có. . . . . . Không có ai xem vừa mắt tôi." Trên thực tế cô tới đây mà đối diện tất cả đều là người đeo mặt nạ, người duy nhất thấy rõ ràng diện mạo cũng chỉ có anh, gương mặt đẹp trai của anh đã như lửa nóng khắc ở trong lòng cô.
"Cô bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Muốn tìm đối tượng như thế nào?" Anh cũng thuận miệng hỏi, không phải muốn giúp cô làm nguyệt lão.
"Tôi đã sắp hai mươi bốn tuổi . . . . . . Làm phục vụ. . . . . ." Hai mươi bốn tuổi là tuổi của chị cả, cô mượn xài một chút, chị cả là tiếp viên hàng không, tính là ngành phục vụ, cô cũng mượn đến dùng, bướng bỉnh giấu diếm việc mình mới mười tám tuổi, còn là một học sinh vừa tốt nghiệp, ai bảo anh tao nhã có sức quyến rũ như vậy, nếu cô không đủ thành thục, chỉ sợ anh muốn nhớ kỹ cô cũng khó đi!
"Tôi nghĩ tìm một người đàn ông tốt, đàng hoàng."
"Nga!" Sở thích cũng giống anh? "Này chỉ sợ cũng hơi khó khăn, tôi chỉ đành chúc phúc cô."
"Tại sao phải chúc phúc! Anh chẳng lẽ không được?" Cô chọc anh, miệng nở nụ cười gợi cảm.
"Tôi?" Dưới đáy lòng anh không ngừng hô to "làm ơn!"
Anh đương nhiên là đàng hoàng trăm phần trăm, nhưng tim anh lại là núi băng Bắc Cực không tan, không thích hợp bị cô gái xa lạ thu thập, nếu cô thực coi trọng anh, cũng không phải chuyện của anh . . . . . Ai! Âm nhạc này là xảy ra chuyện gì? Lặp lại mãi không dừng, có phải bị đùa giỡn hay không, nếu vẫn cứ khiêu vũ không dừng như vậy cùng cô, anh sẽ chịu không nổi.
"Tôi đi nhìn xem âm nhạc có phải bị trục trặc hay không." Anh nho nhã lễ độ, thừa dịp cơ hội tách ra đi phân phó người chèo thuyền, tiến vào đưa cô đi.
"Tôi sẽ chờ anh. . . . . ." Môi đỏ mọng của cô hơi hơi cong lên, nói giống như nằm mơ.
Anh nhìn đôi môi nở nang của cô, không hề bị quyến rũ, ngược lại còn cười to, bộ dáng của cô bây giờ thật giống một chú mèo con.
Thực buồn cười.
Mơ hồ cô nghe được tiếng cười khả nghi truyền ra dưới mặt nạ của anh, thật không hiểu anh đang cười cái gì?
Cô cũng mỉm cười ngọt ngào, buông tay anh ra "Mau đi đi! Tôi chờ anh."
Ưng Thiên Yết quả thật cười khổ, anh vốn là tính một đi không trở về, nếu không để cho cô "đùa giỡn" anh sao.
Tề Nhân Mã nhìn anh ra đi, tâm tình cũng không tệ, trở về chỗ cũ khoảnh khắc khiêu vũ cùng anh, cô cảm thấy bản thân mình tiến bộ rất nhiều, còn dám quyến rũ anh, nếu anh tháo mặt nạ, cô đối mặt với bộ mặt thật của anh nhất định là cái gì cũng nói không nên lời, tóm lại một câu, có thể gặp được anh . . . . . Thật tốt.
Cô đứng một mình tại chỗ cười si ngốc, ánh mắt của cô lơ đãng bay tới tòa thang lầu to lớn kia, bỗng nhiên nhìn thấy có một người dựa vào ở mép thang lầu, đang chăm chú nhìn cô. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro