Phiên ngoại


"Đây là đang làm gì vậy?" Vương Thanh vừa đi vào hội trường liền thấy một đám hộ vệ đàn em nằm trên đất , vốn là ánh mắt lạnh nhạt từ từ trở nên sắc bén.


Nghe được thanh âm của Vương Thanh , mấy tên đàn em lập tức từ dưới đất bò dậy, một mực cung kính đứng ở một bên, cúi đầu chào hỏi: "Lão đại hảo!"


""Đây rốt cuộc là làm gì chứ! Đều nằm úp sấp cửa hội trường làm cái gì!" ánh mắt Vương Thanh sắc bén quét qua một vòng, mấy tên đàn em mới vừa rồi nằm dưới đất cũng không dám thở mạnh một chút, chỉ có người phụ trách hội trường đích không ngừng dùng ánh mắt nhìn về phía Hạng Nam, hy vọng Hạng Nam hỗ trợ giải vây


Hạng Nam cười nhún nhún vai, tỏ ý chính mình cũng bất lực.


"Lão, lão đại ⋯⋯ "


"Đã tìm được chưa?" Lúc Vương Thanh đang nổi giận , liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bưng đĩa bánh ngọt vừa ăn vừa đi ra ngoài, trong miệng còn la hét.


"Di? Thanh nhi, anh đến rồi a." Khi Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh ánh mắt liền sáng lên, hai ba ngụm liền đem bánh ngọt trong đĩa ăn sạch, tiện tay đưa cho người bên cạnh.


"Em nhìn em xem , ăn đầy miệng a !" Ánh mắt lạnh nhạt thay đổi , vẻ mặt bất đắc dĩ lại cưng chìu nhìn Phùng Kiến Vũ, còn không quên đưa tay giúp người này lau lau khóe miệng.


"Không có việc gì không có việc gì, đồ đã tìm được chưa?" Phùng Kiến Vũ không thèm để ý khoát khoát tay.


"Vật gì vậy ?" Mấy tên đàn em càng không dám lớn tiếng thở dốc , đồ của Phùng thiếu gia không tìm được, còn nói gì đến hình tượng công ty ⋯⋯


"Không có gì, em mới vừa rồi ra cửa bỗng nhớ tới viên bi lần trước , em liền thuận đường qua lấy, có thể mới vừa rồi lấy đồ đã làm rớt mất ⋯⋯ "


"Các ngươi còn ngớ ra làm gì, còn không mau tìm!"


"Lão, lão đại, vậy phải làm sao tìm a."


"Nằm trên đất tìm a! Ngớ ra làm gì!" Tựa như mới vừa rồi người tức giận không phải mình vậy, Vương Thanh đưa tay cầm tay Phùng Kiến Vũ , thấp giọng không ngừng an ủi: "Không có sao, anh nhất định để cho bọn họ tìm được cho em."


Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ gật đầu, lúc này mới quay đầu tỏ ý bảo bọn người Hạng Nam đi vào trước. Nhưng mà mấy người sau lưng liếc nhau thấy Vương Thanh vẫn đứng tại chỗ bất động


"Đại ca, lập tức phải bắt đầu, vẫn chờ anh lên sân khấu ." Hạng Nam nhìn đồng hồ, quả thực không có biện pháp mới tiến lên nhắc nhở.


"Vậy thì tìm cách kéo dài thời gian."


"Đại ca, lần này là tròn năm nên không ít chính khách sẽ đến."


"Đúng vậy, đại ca, hơn nữa, nhóm người này nằm ở cửa tìm cũng khó nhìn a ⋯⋯" Hạ Qúy nhìn đại ca nhà mình bộ mặt không chút thay đổi, kì thực lại dùng nhãn thần cầu cứu Thành Nặc mau tới  hỗ trợ


Vương Thanh nhìn hai người cũng không lên tiếng, anh cũng biết làm như vậy là không tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là về nhà bị phạt a!


"Ai nha! Đại Vũ , không phải chỉ là một viên bi sao , lát nữa tôi cho cậu mười viên có được không!"


"Sao!"


"Vậy cậu nói bao nhiêu!"


"Ít nhất hai mươi đi ~ "


"Hai mươi liền hai mươi!" Mới hai mươi! Đại Vũ cũng rất dễ thỏa mãn mà, Thành Nặc lập tức gật đầu đáp lời, hai mươi viên bi dù sao so với việc nhìn lão đại như vậy không giúp lát nữa lần lượt bị phạt cũng nhẹ hơn a!


Phùng Kiến Vũ cũng hài lòng gật đầu một cái.


"Thanh nhi, chúng ta vào đi thôi, mất rồi thì bỏ đi , dù sao Thành Nặc đã nói mua cho em hai mươi viên."


" Ừ, lát nữa đem nhãn hiệu, phẩm chất, trọng lượng viên bi của em đều nói cho Thành Nặc, đừng có mua lầm."


"Em biết rồi , Tiểu Nặc Nặc, nhớ khi yến hội kết thúc đến tìm tôi hỏi a!"


"Viên bi mà còn có nhãn hiệu, phẩm chất cùng trọng lượng sao? ?" Thành Nặc có chút sững sờ. Hạng Nam hết sức đồng tình vỗ vỗ Thành Nặc: "Viên bi của Phùng thiếu gia chúng ta ngươi còn tưởng rằng là thủy tinh sao? Đây là chế tạo đặc biệt!"


Thành Nặc nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh làm bộ không nhìn thấy dời ánh mắt đi , dắt Phùng Kiến Vũ đi vào trong hội trường.


Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Vương Thanh, thiêu thiêu mi, tiểu dạng ! Dựa vào trò  vặt của anh a ! Hừ! !


"Lão Nhị." Thành Nặc với gương mặt khóc tang nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ buồn nôn run run người nói: "Vẫn là lão Tam đi."


Hạng Nam mặt không cảm giác đẩy Thành Nặc ra tiến lên.


"Thế nào? Vũ ca?"


"Một hồi yến hội kết thúc giúp tôi đi mua thùng mì ăn liền."


" Được, muốn vị gì?"


"Hải sản đi."


"Phẩm chất thì sao?"


"Không dễ vỡ."


" Được."


"Lão Tứ a."


Hạ Qúy hai bước đuổi theo: "Vũ ca."


"Ngày mai đi giúp tôi sửa máy vi tính , tôi cảm giác bàn phím không quá thuận tay."


" Được.


Hạ Qúy gật đầu đáp ứng, sau đó đồng tình liếc nhìn Vương Thanh thả chậm bước chân, cùng Hạng Nam sóng vai cùng đi.


"Thanh nhi a."


"⋯⋯ "


"Yến hội kết thúc phải rất khuya hay không?"


"Không biết."


"Vậy khuya về nhà ⋯⋯ "


"Vũ ca, tối về anh liền quỳ mì ăn liền." Vương Thanh lập tức tiếp lời .


"⋯⋯" Phùng Kiến Vũ kỳ quái nhìn Vương Thanh: "Em nói là tối về thuận tiện có thể tắm chung ⋯⋯ bất quá, xem ra anh thật giống như rất thích quỳ mì ăn liền a ⋯⋯ vậy em để cho lão Tam mua thêm một thùng đi ⋯⋯ "


"Lão Tam, giúp tôi mua thêm một thùng mì ăn liền ⋯⋯ "


"Cũng là hải sản sao?"


"Mua hương cay đi ~ lão đại các ngươi khẩu vị nặng!"


"⋯⋯ " -END-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: