Hôn Lễ Long Trọng |II|
Cố Tinh Vân ngồi trên kiệu hoa, trong lòng suy nghĩ bộn bề. Phải làm như thế nào mới có thể giữ Cố gia bình an, làm như thế nào để phụ mẫu không rơi vào nguy hiểm.
Ngồi trên bạch mã Đoan Mộc Nghi Tu mỉm cười vui vẻ, cuối cùng thì nàng cũng đã thuộc về hắn.
Một đường tiến thẳng đến phủ hoàng tử, Đoan Mộc Nghi Tu đở lấy tay nàng, dìu dắt bước qua chậu thang lửa. Tiến vào đại sảnh bái thiên địa. Sau khi hoàng thành lễ bái, nàng được nha hoàn đưa vào phòng tân hôn, hắn ở lại tiếp đải khách đến chung vui.
"Nào nào đại hoàng tử, lão thần kính ngài một li, chúc cho đại hoàng tử cùng hoàng tử phi trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long"
Một lão quan viên mặc một thân cẩm y, bước đến bên cạnh Đoan Mộc Nghi Tu đưa hai tay kính rượu hào sảng cười nói.
Hắn cũng mỉm cười đáp lễ, uống cạn li rượu nói.
"Đa tạ"
Thấy hắn uống cạn lão quan viên cười ha ha nói.
"Đại hoàng tử tửu lượng tốt, tửu lượng tốt"
Có người dẫn đầu sẽ có những người khác theo sau chúc rượu, Đoan Mộc Nghi Tu nhanh chóng bị bao quây uống đến quên trời sao.
———
Hương thơm của đàn hương thoang thoảng trong phòng, trên chiếc giường được treo rèm đỏ. Cố Tinh Vân ngồi im trên giường, bị che bởi khăn choàng đỏ, nhưng mắt nàng vẫn chăm chăm nhìn ra cửa lớn. Đột nhiên cửa mở ra, Đoan Mộc Nghi Tu ngả nghiêng bước vào phòng. Đặt từng bước loạng choạng đến bên cạnh nàng, môi mỉm cười đưa tay gạt lên tấm khăn choàng. Hắn nhìn nàng thật lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ mặt hắn sau khi sống lại. Vẫn là khuôn mặt anh tuần, khiếng nàng phải yêu đến say đắm như kiếp trước, nhưng bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy có một tư vị không thể nói thành lời.
Hắn nhìn nàng thật lâu sau liền đưa tay ôm chặt, để mặt nàng áp lên vòm ngực. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập loạn, cảm nhận được thân thể hắn đang run rẩy không ngừng. Lát sau bên tai nàng truyền đến âm thanh khàn khàn vì men rượu.
"Xin lỗi đã để nàng phải chịu khổ rồi, tại sao nàng lại hành động ngốc nghếch như vậy?"
Đúng là những lời mà kiếp trước hắn nói với nàng, những lời làm nàng cảm động mà cảm thấy những việc mình làm đều là đáng giá.
"Không phải lỗi của chàng, là vì thiếp. Vì thiếp quá yêu chàng, nếu không có chàng cuộc sống đối với thiếp không còn ý nghĩa gì nữa."
Nàng đưa tay vòng qua eo hắn nhẹ vỗ về nói.
Hắn buông nàng ra, đôi mắt sương mờ vì hơi men nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, đưa tay chạm nhẹ vào gò mà nàng nói.
"Ta nợ nàng quá nhiều rồi, đây sẽ là lần cuối, ta sẽ không cho phép ai tổn thương đến nàng, ngay cả ta và nàng cũng không được phép làm vậy."
Đôi mắt nàng dần dần mờ đục, nhìn hắn với đầy tình yêu. Đôi bàn tay kìm nén mà bấu chặt trong vạt áo, đột ngột khuông mặt hắn phóng đại trước mắt, môi chạm nhẹ lên môi của nàng. Sau đó tiến vào hôn sâu, hắn thuần thục đưa lưỡi đảo quanh khắp ngóc ngách trong khoang miệng nàng, sau một hồi ngạc nhiên nàng kìm chế hận ý đáp lại nụ hôn của hắn.
Được người trong lòng đáp lại, hắn càng hôn sâu hơn, đến khi dường như không còn hơi thở hắn mới buông, mỉm cười thủ thỉ bên tai nàng.
"Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta không nên bỏ lỡ"
Cảm nhận từ đôi má nàng truyền đến hơi nóng, hắn cười ha ha rồi đưa tay nhẹ cởi cung phục của nàng ra, áp thân to lớn của hắn lên người nàng. Đôi môi triền miên không dứt đảo quanh trên người nàng, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại vệt đỏ hồng ái mị.
Rèm hạ xuống, một đêm điên loan đảo phượng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro