5. Miễn phí á


Rạng sáng, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua cửa sổ, làm nổi bật lên vẻ tĩnh lặng của lâu đài. Tanjiro vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về bông hắc liên hoa và những lời của Muichiro, nhưng không thể ngừng cảm thấy sự hiện diện của hắn bên cạnh.

Muichiro bước vào, lạnh lùng nhưng với một vẻ dễ dàng như thể đã quen thuộc với nơi này. Hắn vén tóc cho Tanjiro một cách tự nhiên, đôi tay thon dài ấy lại một lần nữa chạm vào cậu, nhưng lần này có gì đó ẩn chứa sự kỳ lạ. Rồi, hắn ghé sát người Tanjiro, hơi thở lạnh lẽo của hắn quấn quanh cổ cậu.

- Rạng sáng, đã tới giờ tham quan rồi. Muichiro lấy tay vén tóc cho Tanjiro., ghé sát người thì thầm vào tai Tanjiro, rồi đi ra.

Hơi thở và mùi hương của Muichiro vẫn phảng phất đọng lại ở làn da của Tanjiro.

Đang thất thần, Tanjiro lại nghe giọng hệ thống thúc giục.

[ Hãy lựa chọn]

[Lựa chọn đã xác nhận: Đáp lại ánh mắt hắn, không lùi bước.]

[Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn: "Bí mật của Hắc Liên Hoa."]

........................................................................................................

[Thông tin]

Trong những câu chuyện dân gian mà cậu từng nghe, hắc liên hoa không phải loài hoa bình thường. Nó không thể mọc trên mặt đất phàm tục, mà chỉ nở rộ nơi bóng tối dày đặc nhất—gần những linh hồn bị nguyền rủa.

Và điều đáng sợ hơn—hắc liên hoa là dấu hiệu của tế phẩm đã bị lấy đi.

.............................................................................................................

Tanjiro khẽ rùng mình.

[Bạn đã phát hiện manh mối: "Những tế phẩm trước đây không bao giờ quay lại."]

Muichiro vẫn chưa rời đi. Ánh mắt hắn như lưỡi dao lạnh buốt, vẫn ghim chặt lên Tanjiro.

- Ngươi đang nghĩ j vậy, sợ ta sao?

Tanjiro nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Ta sợ. Nhưng ta sẽ không chạy trốn.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Rồi Muichiro bật cười khẽ—một âm thanh vừa nhẹ bẫng vừa nguy hiểm.

- Ta không muốn ngươi chạy thoát được đâu, Tanjiro!

Giọng hắn khẽ cất lên, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nguy hiểm tột cùng.

Muichiro vẫn nhìn cậu, đôi mắt như hai hố sâu không đáy. Cậu không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng có một điều rõ ràng—hắn đang thử nghiệm giới hạn của cậu.

[Bạn đã kích hoạt chế độ: 'Cảnh giác tối đa.']

Bông hắc liên hoa dưới chân bàn vẫn im lìm ở đó, như một lời nhắc nhở vô thanh rằng nơi này không dành cho con người.

Muichiro nhìn bông hoa, nở nụ cười nhẹ như nhớ ra điều gì đó.

- Ngươi có biết ý nghĩa của loài hoa này không?

Muichiro chợt hỏi, ngón tay thon dài vươn ra nhặt lấy cánh hoa đã bắt đầu héo úa.

- Hắc liên hoa chỉ nở ở những nơi nhuốm đầy oán khí. Nó là dấu hiệu của những kẻ đã biến mất.

Tanjiro nuốt khan.

- Những người trước đây... họ đã đi đâu? Cậu lên tiếng, dù không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.

Muichiro mỉm cười—nụ cười nhàn nhạt nhưng chẳng hề mang chút hơi ấm nào.

-Ngươi thực sự muốn biết sao, có thể tham quan hoặc sau này, ngươi sẽ biết, giờ thì khám phá lâu đài thôi nhỉ?

[Hắc Liên Hoa vẫn tiếp tục nở rộ.]

[Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn: "Chơi đùa cùng quỷ dữ."]

...........................................................................................................................................

Muichiro cười nhẹ, nụ cười chẳng hề mang chút cảm xúc ấm áp nào. - Theo ta nào.

Hắn dẫn Tanjiro qua một dãy hành lang tối tăm, dọc theo những bức tường phủ đầy bụi và rêu, chẳng có dấu hiệu của sự sống ngoài tiếng bước chân của họ vọng lại. Những cánh cửa khép kín, những bóng đen mờ mịt đằng sau chúng khiến Tanjiro cảm thấy như mình đang bước vào một nơi không phải thuộc về con người.

- Lâu đài này không chỉ chứa những phòng trống," Muichiro bắt đầu, giọng hắn lạnh lùng, nhưng lại mang chút gì đó như một lời nhắc nhở.

- Nơi này có nhiều bí mật—những bí mật mà ngươi không nên biết.

Tanjiro cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Hắn nói như thể họ đang bước vào một mê cung của sự nguy hiểm mà không thể thoát ra được.

- Vậy... chúng ta sẽ đi đâu? Tanjiro hỏi, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.

Muichiro không trả lời ngay mà chỉ hướng ánh mắt về phía một cánh cửa lớn, khắc những biểu tượng kỳ lạ mà Tanjiro chưa từng thấy trước đây. "Đây là nơi bắt đầu," hắn nói, một giọng nói thậm chí còn nhẹ hơn trước, như thể đang thử thách cậu xem có dám bước vào hay không.

Tanjiro không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục. Hắn phải đi, phải tìm hiểu mọi thứ, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, và cả hai bước vào trong bóng tối.

[Hệ thống cập nhật: Đã kích hoạt nhiệm vụ "Khám phá căn phòng ẩn."]

Tanjiro cảm thấy những bước chân của mình như nặng trĩu thêm, mỗi một nhịp đi như kéo cậu càng gần hơn vào bóng tối dày đặc. Ánh sáng từ ngọn đèn leo lét, chỉ đủ để soi rõ những chi tiết kỳ quái trong căn phòng cũ kỹ này, nhưng không đủ để xua tan được cảm giác bất an bao trùm.

Cả hai dừng lại trước một chiếc bàn dài, trên đó bày một số vật dụng cổ xưa. Một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ bụi, được đặt ở trung tâm. Những đường vân trên bề mặt của nó lạ lùng, như thể không phải được tạo ra bởi thời gian mà do một thứ gì đó khác—một nguồn năng lượng tối tăm, khó hiểu.

Tanjiro hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh từ chiếc hộp. Cảm giác đó làm cậu bất giác rùng mình, như thể có một linh hồn nào đó đang bị giam cầm bên trong.

- Ngươi định làm gì? Muichiro lên tiếng, giọng vẫn bình thản, không vội vàng.

Tanjiro không trả lời ngay, đôi mắt vẫn dán chặt vào chiếc hộp. Cậu không thể phủ nhận rằng một phần trong mình muốn mở nó ra, nhưng phần còn lại lại e ngại những gì có thể xuất hiện từ bên trong.

Tanjiro ngẩng đầu lên, làm như chẳng có chuyện gì.

- Ờ... chắc tôi sẽ mở thử xem có gì thú vị. Cậu nói một cách bình tĩnh, mặc dù trong lòng đang có cảm giác như thể mình sắp mở ra một cánh cửa dẫn thẳng xuống địa ngục.

- Thú vị? Ngươi nghĩ ngươi sẽ tìm thấy gì trong đó? Một cái bánh ngọt, hay là... một cái bẫy? Muichiro nhếch miệng cười, không chút hứng thú.

- Chắc không phải bánh ngọt đâu.

Tanjiro cười khổ, cố làm cho tình huống có vẻ bình thường hơn. Nhưng cậu biết rõ trong lòng mình không bình thường một chút nào.

Cậu chậm rãi đưa tay về phía chiếc hộp, lấy nắp ra. Mọi thứ xung quanh dường như dừng lại trong giây phút đó, như thể cả lâu đài này đang chờ đợi điều gì đó đáng sợ sẽ xảy ra.

Bên trong hộp là một viên đá đen bóng loáng, ánh sáng mờ ảo phản chiếu khắp không gian. Tanjiro không thể không cảm thấy nó có gì đó kỳ lạ, như một quả bom hẹn giờ sẵn sàng nổ tung.

Muichiro bước lại gần, nhướn mày. - Ngươi nghĩ viên đá này có thể giúp ngươi thoát khỏi đây sao?

Tanjiro nhìn viên đá, rồi nhìn Muichiro, thở dài.

- Có thể là tôi sẽ tìm thấy công thức nấu ăn bí mật của lâu đài này, nhỉ?

Muichiro không hề cười, nhưng ánh mắt của hắn có chút lấp lánh.

- Nếu có, ngươi cũng sẽ không bao giờ được ăn nó.

Tanjiro bĩu môi.

- Vậy thì tôi sẽ chỉ tìm cách ăn nó mà thôi.

Muichiro lắc đầu, đôi mắt đầy hứng thú.

- Ngươi thật sự không sợ điều này sao? Tất cả những gì ngươi nhìn thấy xung quanh là một cái bẫy mà ngươi không thể thoát ra.

Tanjiro nhìn hắn, nở một nụ cười hờ hững.

- Tôi sợ cái gì thì tôi vẫn sợ, nhưng một khi đã vào đây rồi, chạy ra ngoài cũng chẳng dễ dàng gì.

Muichiro lại cười, lần này là một nụ cười nhẹ đầy thích thú.

- Vậy thì cứ thử xem, xem ngươi có thể sống sót qua trò chơi này không.

- Vậy tôi có thể tham gia trò chơi mà không phải đóng phí không?

Tanjiro nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.

- Vì tôi đã thấy đủ những cái bẫy miễn phí rồi. 

( Tanjiro  thầm nghĩ tôi chỉ cần nút out game free ko có các điều khoản kì dị thôi )

Muichiro chẳng thèm đáp lại, chỉ quay lưng và tiếp tục đi về phía một cánh cửa khác. -Ngươi sẽ biết giá trị của trò chơi sớm thôi, Tanjiro. Và ngươi cũng sẽ biết rằng không phải tất cả đều là bẫy.

Tanjiro nhìn theo bóng dáng của hắn, rồi nhìn lạiviên đá trong tay mình. Có lẽ đây chính là bước ngoặt, nhưng liệu cậu có đủ sứcđể bước tiếp?

Cậu nhìn vào bóng tối phía trước, bước chân cứ thế theo Muichiro tiến về phía trước, mặc dù cảm giác bất an ngày càng tăng.

[Cảnh báo: Một lần nữa, cánh cửa đã mở, và cuộc chơi bắt đầu. Không ai có thể quay lại.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro