Chap 1

"Ông chắc chứ?"

"Thông tin này là hoàn toàn chính xác thưa cô chủ"

"Tốt, lui đi"

"Vâng"

Còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, cô chậm rãi tiến về bức tường phía đối diện. Bàn tay trắng xanh mang theo lưỡi dao sắc lạnh lướt qua bức ảnh, những vết rạch dần hiện ra một cách nhức nhối.

Cô chạm tay vào đôi mắt ánh nâu lạnh lùng, chiếc mũi cao kiêu hãnh và bờ môi gợi cảm. Tất cả đều hoàn hảo khi ngự trị trên một làn da màu đồng và một cơ thể quyến rũ. Nhưng mọi thứ sẽ còn tuyệt vời hơn...

...Nếu chúng thấm đẫm trong sắc đỏ đặc trưng cùng hương vị nồng nàn ấy ...

Đúng, quả thật không sai...

Là máu.

Cảm giác chiêm ngưỡng tạo vật hấp dẫn kia ngập chìm trong chất lỏng tanh tưởi, quánh đặc, bất giác cô liếm môi trong phấn khích. Khoảnh khắc cô ngạo nghễ đứng nhìn hắn - con người được mệnh danh Hoàng đế của bóng đêm - vùng vẫy bất lực trong biển máu khiến tâm trạng cô thoả mãn một cách kì lạ.

Không phải là ảo tưởng xa vời, vì khi tia nắng ngoài kia biến mất, mọi thứ sẽ thành hiện thực. Đêm nay, tấm vé sang thế giới bên kia sẽ được trao cho Hắc Long bang. Hắn và mọi chuyện sẽ đi vào hồi kết, nhanh thôi.

Nụ cười của loài quỷ dữ bất giác nở trên khóe môi một thiên thần.

...

Phía Tây Sài Gòn

Trong một toà biệt thự cổ kính, sang trọng mang đậm lối kiến trúc thời Pháp đang diễn ra một cuộc họp quan trọng. Nơi đây từ lâu đã được biết đến như một nơi bất khả xâm phạm: Trụ sở chính của Hắc Long bang.

"Chuyện này có bao nhiêu phần trăm là sự thật?" giọng trầm lạnh vang lên

"Đây là thông tin tối mật, gián điệp của chúng ta đã rất vất vả mới có được. Xem ra đây không phải chuyện đùa đâu Anh Cả" người ngồi cạnh đan hai bàn tay vào nhau, có chút âu lo

"Bên ấy trước giờ chỉ hứng thú với hàng trắng, sao bây giờ lại giở chứng như thế" một người khác bực tức

Chủ nhân của giọng nói trầm sắc đến lạnh người ngồi đó với khuôn mặt thật sự không vui. Cái tin vừa nhận hoàn toàn không phải là điều tốt lành. Phía bên cạnh là hai cánh tay đắc lực : Jun Phạm và Troin. Và hắn - Isaac , Anh Cả của Hắc Long, được ngàn người trong giới xưng tụng là Vua của Vua. Sẽ mất cả tuần để nói về tài năng cũng như lịch sử lẫy lừng làm nên hắn của ngày hôm nay nhưng chỉ mất 1 giây để miêu tả : Máu lạnh và tàn độc.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây Anh Cả?" Jun quay sang hỏi

"Cứ tiến hành như dự định ban đầu. Nếu chúng giở trò thì coi như tự đào hố chôn mình. Chính tay tôi sẽ lấp đất" hắn nói rồi đứng lên

"Anh Cả đã nói thế thì cứ làm theo, ta đi thôi" Troin vỗ tay ra hiệu

Đàn em cúi đầu khi cả ba người bước ra, tất cả nhanh chóng lên những chiếc xe đen bóng loáng đợi sẵn. Hàng xe nối đuôi nhau đi trên con đường tràn ngập bóng chiều.

...

Bóng đêm giăng kịt bầu trời, cơn gió mang theo vị mặn của biển thốc vào từng lớp áo choàng. Cảng Sài Gòn đêm nay sẽ rất náo nhiệt.

"Chuyến hàng sẽ cập bến trong 10 phút nữa"

"Tốt"

Hắn thong thả bật zippo châm điếu cigar, rít một hơi thật sâu. Từng làn khói trắng mờ ảo lan tỏa trong không trung. Xem ra chuyện không tồi tệ như hắn nghĩ, đêm nay có thể thong thả.

KÉTTT...KÉTTT. Trong đêm tối, hàng loạt những chiếc xe màu trắng xuất hiện. Nếu như màu đen là biểu tượng của Hắc Long thì màu trắng tượng trưng cho những kẻ phá hoại vừa đến.

"Khốn khiếp" Troin rít lên

"Tất cả mau chuẩn bị" Jun khuẩn trương ra lệnh

Nổi bật giữa những bóng áo trắng là một khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc đỏ rực. Kẻ đó cùng một người với dáng điệu thách thức bước xuống sau cùng.

"Đến thật sao?" hắn nhếch mép

"Vì chuyến hàng lần này chúng tôi cũng có hứng thú" cô gái tóc đỏ lên tiếng

"Có biết hành động các người đang làm gọi là gì không?"

"Cướp hàng" người còn lại bình thản trả lời

Điếu cigar rơi xuống đất, hắn chậm rãi xoay các khớp tay. Đen và trắng chưa bao giờ có chung một tiếng nói.

"Vận động thôi"

Dứt câu, tất cả cùng lao vào phía đối diện. Từng âm thanh chát chúa của súng đạn, kim loại vang lên nhức óc. Đúng là ngoài họ, không ai có gan dám ra mặt tranh chấp với Hắc Long cả. Nhưng lần giáp mặt này không được cân xứng về đầu người, chúng đã chuẩn bị khá chu đáo về lực lượng, tình thế bây giờ là 1 áo đen phải chống chọi với 3 áo trắng.

BÙM!!!

Tiếng nổ lớn khiến trận chiến dừng lại vài giây, hắn nghiến răng nhìn hàng loạt những chiếc xe đen bốc cháy dữ dội. Thì ra chúng chơi lớn đến như vậy, phải chăng lần này hắn thật sự hơi coi thường kẻ địch. Đứng trên đỉnh cao quá lâu khiến cho hắn lơ là trong phòng bị.

"Anh Cả, tất cả xe đều bị phá huỷ rồi" Troin báo cáo

"Mau nhận hàng rồi báo Will cho trực thăng đến"

"Vâng"

Hắn và hai thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi vòng vây đang bị siết chặt tiến nhanh về phía con tàu vừa cập bến ít phút trước. Nó là con tàu màu đỏ với 3 sọc trắng chạy dọc trên thân, kí hiệu riêng biệt của những con tàu chuyên buôn lậu vũ khí. Không quá khó khăn để chúng nhận ra Anh Cả của Hắc Long và hai thân tín đã rời khỏi, cô gái tóc đỏ cùng người còn lại cũng vội vã lao về phía cửa cảng.

"Anh Cả, Will tới rồi" một tên vội chạy vào báo

"Mau đi thôi" Jun giục

"Bên ngoài như thế nào?"

"Xe đã được điều tới, tất cả đang rời khỏi" Troin trả lời

"Thiệt hại lần này chúng sẽ nhận lại gấp 10" giọng hắn ngập mùi sát khí

Chiếc trực thăng chuyên dụng đang cách mặt đất tầm 10m, dây thang được thuộc hạ điều khiển thả xuống sẵn sàng. Khi hắn chuẩn bị bước lên , một giọng chói lói cùng tiếng nổ súng bất ngờ vang lên, với trực giác của một tên trùm, hắn né được đường đạn ấy.

"Isaac !!!" cô gái tóc đỏ chĩa súng về phía hắn

"Ngoan cố thật"

Hắn cau mày khó chịu, rút trong áo vest ra một khẩu súng. Bắn liên hồi về phía ấy, người kia vội vàng xoay người nấp sau chiếc xe tải lớn và may mắn thoát chết. Hắn đã nổ súng thì không còn dễ ăn nữa.

Đoàng!!!

Đoàng!!!

Hai tiếng súng nổ ra gần như một lúc, cô gâi tóc đỏ chầm chậm rời khỏi chỗ nấp nhìn ra phía ngoài, người có dáng điệu thách thức đi cùng cô đang nằm trên nền đất lạnh, khoảng ngực phải tuôn máu.

Cô gâi tóc đỏ đỡ người chị em của mình lên, điên tiết nhìn theo chiếc trực thăng đang rời đi.

"Khốn khiếp!!!"

Có tiếng lao xao của đám thuộc hạ áo trắng, tóc đỏ cùng người bị thương nhanh chóng theo chúng ra xe. Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Chẳng tốn chút công sức nào để Hắc Long nhận ra, kẻ đứng đầu Bạch Hổ đêm nay cũng như những lần chạm trán trước đây không hề xuất hiện.

"Ch...chết tiệt" tiếng rên khẽ

Hắn ngồi đựa vào một thùng gỗ lớn ôm phần vai áo đang ướt đẫm vì máu. Bốn bề chỉ còn tiếng sóng vỗ, hình như chúng đã bỏ đi thật sự.

Chờ thêm một chút, hắn chầm chậm nhấc người, vịn vào mấy tấm gỗ đứng dậy. Vết thương không hiểm nhưng mất nhiều máu khiến đầu hắn quay cuồng. Hắn nhìn xung quanh thêm lần nữa rồi bước từng bước lảo đảo rời khỏi nơi này.

Cảng Sài Gòn chìm vào vắng lặng.

-- flask back ---

Đoàng!

Hắn nhăn mặt vì cảm giác bỏng rát đau buốt bên vai, nhanh như chớp hắn cũng tặng lại cho tên kia một viên đạn.

Đoàng!

"Anh Cả" Troin hoảng hốt kêu lên

"Mau đi đi" hắn hét to

"Không được, còn Anh..." Jun phản đối

"Rời khỏi đây ngay lập tức"

"Nhưng..." cả hai bối rối

"Đó là lệnh" hắn trừng mắt

Biết bản tính cố chấp của ông chủ mình, Jun và Troin không còn cách nào khác phải làm theo lệnh. Phẩy tay ra lệnh cho chiếc trực thăng rời đi. Bên dưới hắn vẫn nhìn theo, đôi mắt đó cho họ biết rằng, hắn sẽ an toàn trở về.

--end flach back-----

Hắn lê từng bước nặng nhọc trên con đường khuya giữa cái lạnh cắt thịt . Điện thoại đã rơi mất khi nãy. Ở một nơi ngoại thành để có một chiếc taxi thật sự khó khăn vô cùng. Máu từ vết thương vẫn cứ rỉ ra thành dòng, hắn xé toạt một bên gấu áo sơmi để buộc chặt vết thương lại. Nếu muốn đủ sức chống chọi với tình cảnh này thì không nên phí phạm giọt máu nào nữa.

Bước chân hắn khựng lại trước một ngôi biệt thư bên đường, hình như đây là ngôi nhà đầu tiên hắn thấy sau gần 1 tiếng lang thang. Nhìn luồn ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ cửa sổ khiến cơ thể rã rời muốn nghỉ ngơi. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảnh này, nhưng thât sự hắn đang ngồi xuống bậc thềm nơi cánh cổng lớn, ngã đầu vào cây cột nhỏ nhắm hờ mắt. Hắn bây giờ trông có thảm bại lắm không, nghỉ một chút thôi, khi trời sáng hắn sẽ quay về. Đôi mắt mệt mỏi dần khép lại...

***

Trong cơn mê, hắn cảm nhận được bàn tay ai đó đang chạm lên khuôn mặt hắn, rất nhẹ nhàng. Bậc thềm đá với sự êm ái dưới lưng tại sao lại khác nhau nhiều như thế và cái lạnh thấu xương hình như cũng biến mất.

Hắn hoảng hốt ngồi bật dậy khiến vết thương ở vai nhói lên.

"Aaa" hắn ôm vai kêu lên

"Anh đừng cử động mạnh, vết thương sẽ chảy máu đó"

Hắn ngước lên nhìn người đang ngồi cạnh mình, lần đâu tiên hắn biết ngẩn ngơ... khuôn mặt ấy...

...là thiên thần đúng không?

Đôi môi hồng khẽ mím lại, bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào vai hắn. Đôi mắt to tròn trong suốt như pha lê chăm chú nhìn vết băng trắng xoá.

"Cô...là ai?"

"Tôi thấy anh ngất trước cổng nhà tôi" cô rụt rè trả lời

"Ngất???"

"Ừm"

Hắn xoa trán khi cơn nhức đầu kéo đến, bên ngoài trời vẫn tối kịt

"Anh uống chút nước nhé"

Cô nói rồi đi qua phía bàn rót ít nước lọc, hắn ngồi trên giường nhìn sơ qua căn phòng. Từ giường ngủ, bàn ghế, rèm cửa, kệ tủ đến màu sơn và thảm lót sàn tất cả đều là màu trắng, thật không tốt chút nào vì hắn đang bắt đầu có ác cảm với màu này.

"Anh uống đi" cô đưa ly nước cho hắn

"Cho tôi hỏi mấy giờ rồi"

"Ba giờ sáng"

"Cảm ơn... cô xích lại đây chút được không? Tôi có chuyện muốn nhờ"

Cô gật đầu nhích người lại gần hắn, ngay lập tức hắn nắm lấy tay cô giật mạnh, khi cô ngơ ngác chưa kịp hiểu gì đã thấy mình ngồi gọn trong lòng người lạ, còn hắn đang mút lấy đôi môi anh đào của cô.

"A..ưm...ưm..." cô hoảng sợ vùng vẫy

Dù đang bị thương nhưng hắn vẫn rất khoẻ, cánh tay lành lặn ôm siết lấy vòng eo nhỏ kéo cô thật sát để nụ hôn thêm phần cháy bỏng. Môi hắn mút mạnh tùng cánh môi mềm mại rồi xộc lưỡi vào khoang miệng cô tìm kiếm thứ gì đó ngọt ngào hơn. Lưỡi cô bị hắn tóm gọn, hắn tham lam nút lấy nó tận hưởng.

"Cô..tên gì?" hắn hỏi giữa những nụ hôn

"ưm... Lê...Thanh ư... Trúc " cô khó nhọc trả lời

Hắn dứt ra khi cả người cô lả đi, hắn kéo một bên áo cô xuống rồi đặt một nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần.

"Cô là của tôi" hắn mỉm cười

Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, hắn cầm lấy áo khoác và mượn tạm điện thoại của cô để gọi cho đàn em đến đón. Xong xuôi, hắn đặt nó về vị trí cũ. Ánh mắt luyến tiếc nhìn tạo vật xinh đẹp đang mê man trên giường.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại"

Hắn đi nhanh ra ngoài, bước lên chiếc xe đang đợi sẵn. Xe lập tức lăn bánh khi cánh cửa đóng lại

Chạm tay vào môi mình, vị ngọt ấy vẫn còn lưu lại rất nồng nàn, khoé môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười nửa miệng quen thuộc. Hôm nay là ngày may mắn của hắn

[Gil Lê Bạch Hổ quả thật rất ngọt ngào]

...

"Cô chủ, cô không sao chứ?"

"Không sao, Miu sao rồi"

"Cô ấy đã được chữa trị, đang ở phòng riêng. Hướng Giang cũng đang ở đó"

"Được rồi,Ông lui đi, tôi muốn nghỉ ngơi"

"..Vâng"

Cô nghiêng đầu nhìn vào trong gương, tay chạm vào dấu hôn trên cổ. Hắn dám đánh dấu chủ quyền bằng cách này sao, còn nụ hôn nữa dù không muốn cũng phải công nhận...thật sự rất điêu luyện. Cô vén bức rèm cửa trắng sang một bên, để lộ bức ảnh với vài vết rạch, ở ngoài đúng là đẹp trai hơn rất nhiều.

[Isaac à, anh thật sự rất quyến rũ. Nhưng rất tiếc...anh phải chết ]

...

Trên con đường vắng phía dưới, một đôi mắt ngập tràn bóng tối đang dõi theo tất cả.

"Cô chủ, chúng ta về được rồi chứ?"

"Ừ, hết chuyện để xem rồi, Về thôi"

"Có cần gọi xe không cô chủ"

"Không cần,tôi muốn đi bộ, lâu rồi không được hít mật đêm"

Nó bước từng bước thật chậm... môi mấp máy một giai điệu u uất...

Màn đêm bao trùm lên những chiếc bóng bóng xiêu vẹo,dần khuất xa.

Để lại phía sau...

... khúc dạo đầu của một bi kịch

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro