111 - 116
111.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ bối rối tách ra, Viên Nhất Kỳ vội vàng nhảy xuống giường chạy đến mở cửa.
"Chị quên lấy thẻ phòng."
Dương Huệ Đình đứng trước cửa cười, trên tay cầm chiếc bánh đậu xanh mới lấy được từ phòng của Trương Hân, không kìm được bẻ một miệng nhét vào trong miệng của Viên Nhất Kỳ.
Dương Huệ Đình vô cùng thân mật ôm cánh tay của Viên Nhất Kỳ đi vào, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao trên giường của Viên Nhất Kỳ, Dương Huệ Đình sững người, Viên Nhất Kỳ di chuyển, muốn rút cánh tay của mình ra.
Nhưng Dương Huệ Đình không thả tay ra, thay vào đó là nhướng mắt siết chặt tay mình.
Trong đầu Thẩm Mộng Dao đột nhiên hiện ra lời nói của Dương Huệ Đình vì uỷ khuất thay cho Viên Nhất Kỳ mà nói ra trước mặt mình, dường như nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thẩm Mộng Dao nhịn đau xuống giường, hướng Dương Huệ Đình gật đầu, liếc mắt nhìn Viên Nhất Kỳ một cái, nghiêng người đi ngang qua Dương Huệ Đình, rời khỏi phòng.
Viên Nhất Kỳ nhướng mày, cúi đầu hỏi Dương Huệ Đình: "Miyo, chị đang làm gì vậy?"
Dương Huệ Đình buông lỏng tay, đặt bánh đậu xanh lên bàn, cầm áo ngủ xoay người đi về phía phòng tắm, thuận tiện trả lời Viên Nhất Kỳ.
"Em không thấy phản ứng của cậu ấy rất thú vị sao?"
112.
Sau ngày hôm đó, Viên Nhất Kỳ cảm nhận được Thẩm Mộng Dao là đang cố ý trốn tránh mình, nói trốn tránh cũng không đúng lắm, sau khi chia tay hai người vốn cũng không gặp nhau, chỉ là càng cố ý né nhau hơn trước thôi.
Công việc đã được an bài thật ra cũng không làm Viên Nhất Kỳ có thời gian nghĩ nhiều, công diễn đặc biệt kết thúc, công diễn cuối năm lại đến tiếp, cuộc sống của mọi người dường như đều chỉ xoay quanh phòng ngủ và phòng tập.
Trước công diễn cuối năm một ngày, buổi tổng duyệt tiếp tục từ 1 giờ chiều đến 9 giờ tối, sau khi tập lại các bài hát của mình xong, Viên Nhất Kỳ ngồi trên sàn phòng tập, hoàn toàn mất đi linh hồn.
Vài người cùng tổ đã mệt mỏi rời phòng tập, chuẩn bị về ngủ một giấc ngon, Viên Nhất Kỳ như thế nào cũng không chịu đứng lên, Dương Huệ Đình đảo mắt khinh bỉ Viên Nhất Kỳ, đi về trước.
Mọi người gần như đã rời đi hết, Viên Nhất Kỳ chống tay đứng dậy, cũng tính rời đi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa, lưng hơi khom, hai tay chống hông, đi lại dường như rất khó khăn.
Viên Nhất Kỳ bước nhanh đến, khi Thẩm Mộng Dao đang lảo đảo liền nắm lấy bả vai của Thẩm Mộng Dao.
"Sao vậy?"
Thẩm Mộng Dao ngay cả khí lực để thoát khỏi Viên Nhất Kỳ cũng không có, chỉ nhỏ giọng than một câu, "Không cần em quan tâm...."
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Mộng Dao cùng đôi tay đang ôm bụng, Viên Nhất Kỳ cơ bản liền hiểu, mấy ngày này Thẩm Mộng Dao sẽ rất khó khăn.
Viên Nhất Kỳ buông Thẩm Mộng Dao ra, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Mộng Dao, ý bảo Thẩm Mộng Dao ngồi lên.
Thẩm Mộng Dao phớt lờ Viên Nhất Kỳ, dựa vào tường để tránh Viên Nhất Kỳ, tự mình đi về, Viên Nhất Kỳ giữ chặt lấy cổ tay của Thẩm Mộng Dao.
"Được rồi a, lúc này còn cậy mạnh."
Cường ngạnh cõng Thẩm Mộng Dao lên, hai tay giữ chặt chân Thẩm Mộng Dao, không quên quay đầu dặn một câu.
"Ôm chặt một chút, đừng té xuống."
113.
Đặt người kia xuống giường, sắc mặt của Thẩm Mộng Dao trắng bệnh, trên đầu thấm đẫm mồ hôi, Viên Nhất Kỳ giúp Thẩm Mộng Dao tháo giày, cúi người kéo chăn, Thẩm Mộng Dao cuộn người lại, nửa mơ nửa tỉnh cảm nhận được có gì đó ấm áp được nhét vào trong lòng mình.
Lúc tỉnh lại đã là rạng sáng, túi ấm trên bụng dường như vẫn chưa hạ nhiệt, Thẩm Mộng Dao mở mắt ra, nghiêng người, vô tình đánh thức Viên Nhất Kỳ vừa ngủ được một chút bên cạnh.
Viên Nhất Kỳ giật mình: "Dậy rồi sao?"
Thẩm Mộng Dao còn chưa nói gì, Viên Nhất Kỳ đã cầm chiếc ly ở đầu giường đi đến bình siêu tốc rót chút nước ấm, mùi trà sữa nồng đậm lập tức tỏa ra.
"Chị uống nhiều nước ấm chút."
Thẩm Mộng Dao không nhận lấy, người này quả thực xem nàng là tiểu hài tử, nước nóng thì liền là nước nóng, pha trà sữa để dỗ ai?
Viên Nhất Kỳ dụi dụi đôi mắt vẫn còn chút buồn ngủ của mình, nhẹ giọng dỗ.
"Là vị khoai môn mà chị thích, uống nhanh đi."
Bị nhét vào trong tay, Thẩm Mộng Dao phi thường miễn cưỡng cầm ly trà sữa, không biết nên làm gì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ hiện tại này.
"Em không về phòng sao?"
Thẩm Mộng Dao chọn câu hỏi đơn giản nhất mà mình có thể nghĩ đến.
"Hửm?" Viên Nhất Kỳ hiển nhiên là còn chưa tỉnh.
Bàn tay Thẩm Mộng Dao không ngừng siết chặt vành ly: "Chị hỏi, em không về bồi Miyo sao?"
114.
Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm Thẩm Mộng dao, chậm rãi cúi người, nghiêng đầu mỉm cười.
"Chị ghen sao?"
Thẩm Mộng Dao vươn tay đẩy đầu Viên Nhất Kỳ, không chịu nhìn vào mắt Viên Nhất Kỳ: "Sao chị lại phải ăn dấm chua, chị với em có quan hệ gì sao?"
Viên Nhất Kỳ thu nụ cười lại, dịu dàng kéo tay Thẩm Mộng Dao: "Thẩm Mộng Dao, đã lâu như vậy rồi, sao chị vẫn không chịu tin em?"
"Cho đến bây giờ, em chỉ thích một mình chị."
Thẩm Mộng Dao quay đầu lại, mắt ươn ướt: "Vậy nên mới chia tay với chị sao?"
Viên Nhất Kỳ không nói lời nào, giống như từ lâu như vậy đến nay chưa một lần nhắc đến chuyện chia tay, trừ một câu sợ hãi ra, Thẩm Mộng Dao không nhận được gì khác, chỉ là dù cho trong lòng Thẩm Mộng Dao biết rõ đáp án là gì, nàng vẫn muốn người trước mặt mình nói ra, mới có thể vượt qua được khó khăn này.
Cảm nhận được đôi tay trong tay mình muốn thoát ra, nhưng lần này Viên Nhất Kỳ không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn, Viên Nhất Kỳ khẽ thở dài.
"Em chỉ không muốn chị chỉ nhìn thấy em."
"Chị tốt như vậy, lại muốn vì em mà buông bỏ tất cả giấc mộng sau này cùng tình yêu chân thành của những người khác sao?"
115.
"Chẳng lẽ chị muốn được ở bên cạnh em là sai sao?"
Dường như sự tình lại đi vào ngõ cụt, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Mộng Dao không có dấu hiệu giảm bớt, bả vai gầy yếu có chút cô độc, Viên Nhất Kỳ ngồi xuống, hạ thấp thân người ngang với Thẩm Mộng Dao.
"Không thể chỉ nhìn thấy lẫn nhau a, chúng ta
"Chúng ta có thể bước chậm lại một chút, chậm hơn một chút, nhưng sau cùng vẫn phải tiến bước về phía trước a."
Em cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt lấy tay Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ cắn môi nói thêm một câu: "Tay.....nắm tay nhau cùng nhau bước đi."
Căn phòng yên tĩnh đến doạ người, Viên Nhất Kỳ có chút lo lắng, cẩn thận chờ Thẩm Mộng Dao lên tiếng.
"Ai muốn cùng em tay trong tay a." Thẩm Mộng Dao thả tay Viên Nhất Kỳ ra, quay đầu uống một ngụm trà sữa.
Viên Nhất Kỳ gãi đầu, nhe răng cười, vương tay ôm Thẩm Mộng Dao, dùng cằm cọ cọ lên bả vai Thẩm Mộng Dao.
"Đừng mà, đừng mà."
116.
Công diễn cuối năm đến gần 0 giờ, staff tỷ tỷ bắt đầu gọi mọi người cùng đếm giây, đương nhiên Thẩm Mộng Dao cũng không thể trốn được, Viên Nhất Kỳ lại lén trốn trong góc lui vào hậu trường.
Màn hình trong hậu trường đang chiếu mọi người trên sân khấu nói nguyện vọng năm mới của mình, staff tỷ tỷ đặt một cái hộp lớn xuống bên cạnh Viên Nhất Kỳ.
"Sao em không lên đếm giây?" Staff tỷ tỷ đứng dậy phủi phủi bụi trên tay.
"Haha, em không muốn lên." Viên Nhất Kỳ cười, chỉ chỉ cái thùng trước mặt, "Tỷ tỷ, đây là gì vậy a?"
"Nguyện vọng năm mới mà mấy đứa viết mấy ngày trước, một hồi liền niêm phong lại, lưu trữ rồi sau này lại mở ra."
Trong trí nhớ, nguyện vọng trên giấy là bản thân của 17 tuổi viết, Viên Nhất Kỳ như thế nào cũng không nhớ được người kia đã viết gì.
Thừa dịp staff tỷ tỷ rời đi, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng ngồi xuống mở hộp ra, cầm lấy sấp giấy của H đội, lật tìm tên của mình.
Mở phong thử được gấp cẩn thận ra, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy nguyện vọng của năm 2019 mà bản thân em 17 tuổi đã viết.
「Năm mới, hy vọng chúng ta sẽ có rất nhiều giống như quá khứ.」
_________________________
Chương sau đã là chương cuối cùng rồi~
Chúng ta sắp phải chia tay Kỳ Kỳ với Dao Dao rồi~ không biết chiếc hố nào sẽ được mở tiếp đây nhỉ? Hoặc là chẳng có cái nào được mở :) cái Thanh Xuân Có Sông khá là.... dàiiiiiii~
Thật muốn random chiếc kho hơn 200 cái fic trên lofter ( ̄▽ ̄) random trúng cái nào edit cái đó đỡ phải suy nghĩ nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro